Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều hôm sau tôi mới thức giấc.

Xoa cái eo, cái lưng nhức mỏi, tôi khó khăn bò dậy, gửi tài liệu đã được chuẩn bị xong cho đối tác xem.

Kim Thái Hanh tinh thần sảng khoái đọc sách ngoài phòng khách.

Anh nhìn tôi rồi bật cười.

“Vợ ơi, tối qua em dỗ anh khiến anh rất hài lòng.”

“Im miệng!”

Hôm nay là chủ nhật, hiếm khi có dịp cả hai đều rảnh rỗi.

Kim Thái Hanh nói muốn đưa tôi ra ngoài hẹn hò, thử trải nghiệm một ngày bình thường của một đôi tình nhân.

Còn chưa ra khỏi nhà, Tôn Minh Ngọc đã tìm đến cửa.

Lúc mở cửa, tôi còn hoài nghi mình nhìn nhầm.

Quản gia tay xách nách mang đứng sau lưng bà.

“Còn ngây ra đó làm đi, không muốn tôi vào sao?”

Tôn Minh Ngọc xị mặt nói, tôi vội nghiêng người.

Kim Thái Hanh bước tới chào hỏi, Tôn Minh Ngọc vẫn chả buồn đoái hoài.

Tôi rót cho bà một cốc cà phê.

Lúc cúi người, Tôn Minh Ngọc nhìn tôi, ánh mắt lập tức thay đổi.

“Nếu đã mang thai, hai đứa… cũng phải biết tiết chế một chút, làm cháu tôi bị thương thì sao?”

Tôi lúng túng sờ cổ, vội kéo cổ áo lên.

Tất cả là tại Kim Thái Hanh, tối qua cắn tôi mạnh như thế.

Kim Thái Hanh ôm vai tôi, chuyển chủ đề.

“Mẹ, mẹ tới đây có chuyện gì không?”

“Không có việc gì thì không được tới à?”

Tôn Minh Ngọc lườm anh, chỉ vào đống đồ bổ rồi nói: “Ông nội con bảo mang mấy cái này sang, nhớ ăn đấy.”

“Con cảm ơn mẹ.”

Tôn Minh Ngọc nhìn tôi, chau mày.

“Chẳng phải đã mang đồ bổ sang cho cậu rồi sao, sao vẫn còn gầy như thế?”

“Ờmmm…”

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, Kim Thái Hanh đã lập tức giải vậy.

“Gần đây em ấy nghén nặng, không ăn được gì cả.”

“Thế à.”

Tôn Minh Ngọc gật đầu, quan tâm hỏi tôi vài câu nhưng câu nào cũng liên quan đến đứa trẻ.

Cùng nhau ăn một bữa cơm, cuối cùng lúc sắp tiễn vị phật lớn này về.

Tôn Minh Ngọc bỗng đề nghị, muốn đưa tôi về nhà bà dưỡng thai, còn chuẩn bị bác sĩ dinh dưỡng cho tôi, đảm bảo sẽ chăm sóc tôi thật tốt.

Tôi ngây người, Kim Thái Hanh lập tức thay đổi sắc mặt.

“Không được.”

Tôn Minh Ngọc nhíu mày: “Con lo lắng như thế làm gì.”

“Con… con muốn chứng kiến cả quá trình con của con trưởng thành, hơn nữa bây giờ phải dưỡng thai khoa học, không phải cứ ăn nhiều mới tốt.”

“Mẹ, mẹ đừng nhọc lòng nữa, con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.”

Không khuyên được Kim Thái Hanh, Tôn Minh Ngọc chỉ đành thôi.

Trước khi về, bà còn nhìn chúng tôi bằng ánh mắt sâu xa.

“Giữ gìn sức khỏe.”

“...”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro