Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc vẫn đang bận chuyện dự án.

Sau khi hay tin tôi sắp kết hôn, anh ấy hơi hụt hẫng.

Gần đây anh hay càm ràm với tôi, bảo bên A khó hầu hạ.

Sửa đi sửa lại bản thiết kế, cuối cùng lại chọn bản đầu tiên.

Hôm qua còn thông báo với anh ấy, bảo anh ấy thiết kế thêm một phòng chơi cho trẻ.

Nếu không phải nhiều tiền thì anh ấy đã bỏ từ lâu rồi.

Tôi cố nhịn cười, bảo anh ấy cố lên.

Cuối tuần, tôi hẹn Trình Hạo Thiên ra ngoài shopping.

Cậu ấy đang mang thai, tôi muốn đi dạo xem đồ cho trẻ em với cậu ấy.

Lúc sắp đi, Kim Thái Hanh chạy từ phòng làm việc ra.

“Vợ ơi, em đi đâu vậy?”

“Chẳng phải em đã bảo anh em đi shopping với Trình Hạo Thiên rồi sao.”

“Đi đâu shopping, bao giờ về.”

Anh bám lấy tôi hỏi đủ thứ.

Lần nào tôi ra ngoài anh cũng thế, xác nhận địa điểm và thời gian với tôi.

Tôi trả lời, anh lại hôn lên khóe môi tôi.

“Em nhất định phải về đấy, có chuyện gì thì điện cho anh.”

“Vâng.”

“Vợ ơi, hẹn gặp lại.”

Anh đứng ở cửa nhìn tôi đi vào trong thang máy, ngoan ngoãn hệt như một chú cún nhỏ.

Nếu bị nhân viên của anh nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ mở rộng tầm mắt mất.

Lúc đến TTTM, Trình Hạo Thiên đã có mặt ở đó rồi.

Vừa shopping cậu ấy vừa càm ràm cách người kia cầu hôn mình.

Nhưng khi cậu ấy nhìn chiếc nhẫn kim cương nhỏ trên tay mình, cười rõ hạnh phúc, ngọt ngào.

Lúc ngang qua cửa hàng đồ nam, tôi muốn vào mua cho Kim Thái Hanh một cái cà vạt.

Trình Hạo Thiên chống tay lên đầu nhìn tôi rồi cười thầm.

“Có thể nhận ra, cậu thật sự rất thích Kim Thái Hanh.”

“Tôi nhớ cậu học chung trường cấp ba với tôi, đừng bảo là cậu đã thích anh ấy từ lâu rồi đấy nhé?”

“Ờ…” Tôi chột dạ nhìn sang bên rồi nói lảng sang chuyện khác: “Cậu thấy trong hai cái này cái nào đẹp hơn?”

Cậu ấy mím môi, hình như đã biết được gì đó.

“Cái bên trái đẹp hơn! Mẫn Mẫn, tôi nói cho cậu nghe, không thể chiều đàn ông được.”

“Cậu phải như mèo vờn chuột với anh ấy mới được, nếu không anh ấy sẽ thấy nhạt nhẽo đấy.”

Nói rồi, điện thoại của cậu ấy bỗng đổ chuông.

Hình như là anh vệ sĩ kia gọi điện tới.

Cậu ấy dứt khoát tắt máy, sau đó đắc ý nhướng mày nhìn tôi.

Cậu ấy chắc chắn đối phương sẽ gọi lại.

Tôi cười, mỗi cặp tình nhân đều sẽ có các cách chung sống khác sau.
Kim Thái Hanh vẫn luôn trách tôi, cảm thấy tôi không đủ thích anh.

Cho dù lừa Tôn Minh Ngọc, Kim Thái Hanh cũng chưa từng thúc giục tôi nhanh chóng mang thai, biến giả thành thật.

Anh vẫn luôn tôn trọng mong muốn của tôi.

Về đến nhà, Kim Thái Hanh nghe thấy tiếng bèn chạy ra.

Thấy tôi mua quà cho anh, anh lập tức vui vẻ hệt như một đứa trẻ.

Anh đứng trước gương nhìn tới nhìn lui, còn đăng lên trên mạng.

Cap: Quà vợ mua cho.

Kèm theo hình chiếc cà vạt, chọc góc chụp rất đẹp.

Trình Hạo Thiên: “Nhìn tiền đồ của anh kìa.”

Tôn Minh Ngọc: “...”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro