Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trước cây đàn piano, tôi rất rối bời.

Tại sao vừa rồi Kim Thái Hanh lại gọi tôi, anh đang cố tình thăm dò tôi ư.

Tôi tiếp tục đàn, lần này hy vọng thời gian có thể trôi qua nhanh một chút.

Ánh mắt đang đổ dồn về phía tôi cách đó không xa khiến tôi như đứng đống lửa như ngồi đống than.

Sau khi đánh xong bài cuối cùng, tôi thở phào.

Đứng dậy định rời đi nhưng Kim Thái Hanh bước từng bước về phía tôi.

“Em đàn rất hay.”

Anh cười, đưa tiền tip cho tôi.

Tôi nhìn tờ tiền kia, rất không muốn nhận.

Quản lý đứng cách đó không xa nháy mắt với tôi, sợ tôi đắc tội với anh.

“Cảm ơn.”

Tôi miễn cưỡng nhận lấy.

Nhưng anh không chịu buông tay, tôi hoài nghi nhìn anh.

Đột nhiên anh vươn tay nắm lấy ngón tay tôi.

Tôi ngạc nhiên, vô thức muốn rụt tay về nhưng lại bị anh nắm chặt hơn.

Ngón tay thon dài chạm lên mu bàn tay tôi, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Đột nhiên đầu ngón tay anh ngừng lại.

Anh kiên định nhìn tôi rồi cười nói.

“Quả nhiên là em!”

“...”

Tôi chột dạ cụp mắt xuống, ra sức hất tay anh ra.

“Anh nhận nhầm người rồi.”

“Vậy ư, vì sao em lại căng thẳng?”

Anh chăm chú nhìn tôi, vừa vui vừa giận.

Tôi bối rối nhìn sàn nhà, đúng lúc này đối tác đi tới tìm anh, hình như có việc gì đó rất gấp.

Nhân lúc họ nói chuyện với nhau, tôi vội vàng bỏ đi.

“Em đợi đã!”

Kim Thái Hanh vội gọi tôi lại nhưng chỉ túm được một phần góc áo của tôi.

Tôi quen đường quen nẻo, nhanh chóng ra ngoài từ cửa sau.

Thấy anh không đuổi theo nữa, tôi mới thở phào.

Tôi rất sợ Kim Thái Hanh tìm tôi tính sổ.

Nếu anh biết khoảng thời gian dịu dàng đó anh dành cho một người xa lạ, anh sẽ nghĩ thế nào?

Cảm thấy khó chịu hay buồn nôn?

Tôi nắm chặt tay, buồn bã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro