Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bảo Phác Chí Duy về phòng, còn mình thì ngồi trên sô pha nói chuyện với Kim Thái Hanh.

Anh nhìn cách bài trí trong căn phòng rồi nghe tôi kể lại mọi chuyện trước đây.

“Theo như em nói, vì tiền nên em mới đến chăm sóc anh sao?”

“Vâng.”

“Vậy còn việc thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với anh thì sao, cũng không phải tự nguyện ư?”

“...” Cũng không phải.

Nhắc đến chuyện này, tôi chỉ thấy lúng túng.

Dù gì anh cũng coi tôi là Trình Hạo Thiên nên mới…

Anh nhìn tôi, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Tôi rất sợ anh nổi giận sẽ ra tay với em trai của tôi.

Dù gì cũng bởi em trai bị bệnh nên tôi mới ký vào bản hợp đồng đó.

“Anh Kim, xin lỗi anh, là tôi lừa anh, nếu anh giận, tôi… tôi…”

Tôi nghĩ mãi cũng không nghĩ nổi mình có thứ gì có thể bù đắp được cho anh.

Kim Thái Hanh trông thấy dáng vẻ bối rối ấy của tôi thì bật cười.

“Đúng là anh rất giận, không ngờ em lại trốn anh lâu…”

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.

Tôi đi ra mở cửa, là Điền Chính Quốc, hàng xóm cạnh nhà.

Anh ấy cũng là người Trung Quốc, là một nhà thiết kế nội thất, bình thường cũng rất hay quan tâm đến tôi.

“Mẫn Mẫn, hôm nay đồng nghiệp tặng anh rất nhiều cua, anh nhớ lần trước em nói muốn ăn nên mang sang cho em một ít.”

Điền Chính Quốc mỉm cười, đưa thùng cua cho tôi.

Tôi chỉ nói bâng quơ, không ngờ anh ấy vẫn còn nhớ.

“Cảm ơn anh.”

“Em không cần khách sáo với anh, sau này có việc gì cần giúp đỡ em cứ việc bảo anh.”

Anh ấy rất nhiệt tình, nhìn vào phòng khách.

“Hóa ra em đang có khách, anh không làm phiền nữa.”

“Lát nữa nấu cơm xong em sẽ gọi anh.”

“Ừ.”

Chúng tôi hay ăn cùng nhau.

Thỉnh thoảng tôi tăng ca, Phác Chí Duy sẽ ăn cơm ở nhà anh ấy.

Có qua có lại, quả thật tôi đã tìm được một người bạn rất tốt.

Đóng cửa, Kim Thái Hanh không vui nhìn tôi.

Tôi không quen với dáng vẻ của anh sau khi thấy lại ánh sáng, bởi ánh mắt của anh khi nhìn tôi luôn khiến tôi thấy không được tự nhiên.

“Anh Kim, cũng không còn sớm nữa, việc gì nên nói tôi đều nói cả rồi.”

“Nếu như có thể, chúng ta hãy quên hết những chuyện trước kia đi.”

Tôi nắm chặt góc áo, thấy hơi xót xa.

Ở tận sâu đáy lòng, tôi vừa sợ anh tới tìm mình gây chuyện, vừa sợ từ nay sẽ không được gặp anh nữa.

Kim Thái Hanh chau mày, không vui.

“Quên ư? Em đừng hòng.”

“Anh có ý gì?”
“Lần này anh tới tìm em là vì…”

Anh nhìn thùng cua, đổi giọng: “Là có chuyện muốn nhờ em giúp đỡ.”

Tôi không hiểu.

“Tôi có thể giúp gì cho anh?”

“Trình Hạo Thiên lại chạy rồi, anh muốn tìm một người giống cậu ấy để kết hôn với anh.”

“...”

Tim tôi như bị ai đó châm kim.

Lại là người thay thế.

Cũng phải, tôi chỉ có mỗi tác dụng này thôi.

“Anh Kim, lần này tôi không thể đồng ý với anh được.”

“Tại sao? Anh có thể cho em tiền, hoặc là em muốn thứ gì?”

“Không liên quan đến tiền, chỉ là tôi… tôi muốn sống tốt cuộc đời của mình.”

Cay đắng trong một năm ấy, tôi đã chịu đủ rồi, tôi không muốn giẫm vào vết xe đổ nữa.

Kim Thái Hanh cũng không vội, anh chậm rãi đứng dậy.

“Không sao, em suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro