Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi định dẫn anh đến quán cà phê ngay gần nhà.

Nhưng thấy tôi đang xách túi đồ ăn trong tay, anh đòi đến nhà tôi nói chuyện cho bằng được.

Không nói lại anh, tôi chỉ đành ngậm ngùi mở cửa.

Phác Chí Duy nghe thấy tiếng, vội chạy ra.

Nó mặc đồ ở nhà, gương mặt nhợt nhạt cười với tôi.

“Cuối cùng anh cũng về rồi, tối nay nấu canh ạ?”

Thấy sau lưng tôi có người, nó nhìn anh chằm chằm.

Kim Thái Hanh và Phác Chí Duy bốn mắt nhìn nhau, áp suất xung quanh tôi bỗng giảm đột ngột.

Phác Chí Duy kéo góc áo tôi: “Anh ơi, ai thế?”

“Anh ư?” Kim Thái Hanh cười khẩy, không vui nói: “Em thích mấy đứa nhỏ tuổi hơn à?”

Tôi nhìn anh, còn chưa kịp lên tiếng.

Phác Chí Duy nghe ra sự bất thường trong câu nói của anh, nổi giận nắm lấy cổ áo anh.

“Anh nói linh tinh gì đấy, có tin tôi đánh anh không?”

“Được.”

Kim Thái Hanh lạnh mặt, giơ tay tính cởi cúc tay áo.

Tôi chưa từng thấy anh xốc nổi, trẻ con như thế bao giờ, lập tức tách hai người họ ra.

“Đừng cãi nhau nữa, đây là em trai tôi, em trai ruột.”

Bầu không khí như bị đóng băng.

Kim Thái Hanh phản ứng rất nhanh, anh cười, bắt tay với Phác Chí Duy.

“Thì ra là em trai, ngại quá, hiểu lầm rồi.”

“Anh là ai, đừng có nhận anh em bừa bãi.”

“Không nhận bừa bãi, anh là anh rể em.”

Phác Chí Duy: “?”

Tôi: “...”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro