48.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung nghe tiếng của cậu thì tim gan phèo phổi gì cũng đập bình bịch bình bịch. Ta nói nó hồi hộp gần chết, hong chịu nổi luôn á, sợ quá á, sợ hồi hộp, sợ hồi hộp quá nó bị xỉu á.

Kim Taehyung níu lấy tay của Taeyeon, van xin nài nỉ ỉ ôi.

"Coi như em lạy chị, sau này đám cưới em, chị không cần quà cáp không cần tiền lì xì gì cả, em miễn. Chỉ cần chỉ đừng nói cho Jimin biết, nếu không là em nhập viện thật mất. Em trai chị gần 30 rồi, không có muốn ế như chị đâu, em lạy chị, chị giúp em."

Thấy hắn cũng thành tâm mà vô cùng khổ sở, phận chị em guộc, sao cô lại có thể không giúp chứ?

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở.

Kim Taehyung lập tức lăn đùng ra vờ nhắm mắt, Kim Taeyeon thì vẫn quay về hướng của hắn, trên mặt xuất hiện những nỗi niềm thập phần bi thương.

Park Jimin nhìn thấy cảnh tượng đó mà lòng đau như cắt, nước mắt chảy đầm đìa trong thâm tâm chứ không có khóc. Cậu lững thững tiến lại gần chỗ chiếc giường, nhìn hắn, rồi nhìn sang vẻ mặt buồn bã của Taeyeon. Cậu nắm lấy tay cô.

"T-taehyung sao rồi hả chị? Em nhớ là em...em không có làm gì quá mức mà..."

"Không phải lỗi của em."

Kim Taeyeon nhẹ giọng, đặt tay mình lên tay cậu, mặt hết sức an ủi. Cô không muốn vì cái vở kịch cà chớn của thằng em mình mà khiến cho Jimin khổ tâm đến thế. Nhưng đã lỡ giúp thì phải giúp cho trót.

"Vết thương do em để lại không quá đáng kể. Chỉ là do lúc nó trở về có hơi bất cẩn mà té lộn cổ xuống mấy bậc cầu thang nên mới bị nặng như thế."

Kim Taeyeon nói đến đây, khẽ liếc qua chỗ Kim Taehyung, đạp đạp cái chân hắn mấy cái, thích thú. Kim Taehyung âm thầm mở mắt liếc xéo chị mình một cái rồi lại nằm im.

"Với lại... Do chuyện của năm xưa làm nỗi đau của nó bị khơi dậy nên sinh ra cả tâm bệnh..."

Giọng Kim Taeyeon đều đều, từng lời thốt ra đều nặng trĩu. Cô hoàn toàn nhập tâm vào vai diễn này.

Kim Taehyung đang nhắm mắt nhưng vẫn vểnh tai lên nghe câu chuyện tự bịa của chị mình mà cũng cảm thán ghê gớm.

Về phần Park Jimin, cậu bị chính sự diễn xuất đỉnh kout của hai chị em nhà này che mắt, trong lòng đang tự oán trách bản thân rằng đáng ra không nên đánh hắn như thế.

Cậu run run, ánh mắt đờ đẫn, khó khăn lắm mới thốt ra mấy từ.

"Vậy bác sĩ...có nói gì không ạ? Có nặng lắm không? Bao lâu thì khỏi ạ?"

"Em yên tâm. Bác sĩ bảo đó là những vết thương ngoài da, không quá nghiêm trọng. Nhưng còn về tâm bệnh thì...."

"Thì sao hả chị?"

Park Jimin khẩn trương siết chặt lấy tay cô, ánh mắt chờ mong.

"Tâm bệnh vốn là thứ xuất phát ở tâm, không có thuốc để chữa trị. Nếu muốn trị tận góc, trừ khi là khiến nỗi đau của nó dần chìm vào quên lãng bằng cách cho nó nhiều niềm vui hơn, phải quan tâm và chăm sóc nó...Nhưng chị lại có công việc bên Mỹ, chị không thể...."

"Em sẽ chăm sóc cho Taehyung."

Park Jimin nhanh chóng cắt ngang, gật đầu đầy kiên quyết. Kim Taeyeon đạt được mục đích của mình, âm thầm vui vẻ.

Kim Taehyung cũng không khác chị mình là mấy, nghe được cậu nói câu này mà vui gần chết. Sống đến từng tuổi này rồi, lần đầu tiên hắn mới thấy chị hắn đáng yêu đến thế.

"Vậy có lẽ chuyện này phải trông cậy vào em rồi."

"Vâng..."

"Chị còn có chút việc, chị đi trước. Hôm sau cũng phải trở về bên đấy để lo chuyện làm ăn, mong em sẽ chăm sóc nó thật tốt."

"Em biết rồi, chị cứ yên tâm."

Park Jimin cười hiền, Taeyeon cũng nhẹ nhàng cười đáp lại. Trước khi đi, cô còn nháy mắt tinh nghịch với Taehyung một cái, hắn cũng khẽ đưa tay lên giơ chữ ok rồi lại nằm vật về chỗ cũ.

"Taehyung, tôi xin lỗi..."

Park Jimin chạm nhẹ vào mặt hắn, mếu máo. Cái chạm này của cậu thật khiến Kim Taehyung thích chết mất. Bỗng một ý nghĩ trêu chọc cậu liền xoẹt qua đầu, hắn thầm cười thích thú.

"Ji...Jimin...Đừng bỏ rơi tôi mà, tôi sợ lắm....Em lại đi rồi sao?"

Hắn vờ gặp ác mộng, nhớ lại rồi nói mấy câu y chang mấy nam chính trong mấy bộ phim ngôn tình, tay quơ loạng xạ, tranh thủ chạm vào người cậu.

"Tôi, tôi đây...Tôi không đi đâu cả, Jimin của anh đang ở cạnh anh này."

Park Jimin hết sức đau lòng mà giữ chặt tay hắn, khóe môi ngày càng méo xệch.

"Jimin...tôi lại nằm mơ thấy em sao?"

Lúc này hắn đã mở mắt, ánh mắt chứa muôn vàn sự thê lương. Hắn khịt khịt mũi như sắp khóc, ánh mắt nhìn vào hư vô khẽ đau lòng .

"Không, anh không nằm mơ. Tôi thật sự đang ở cạnh anh."

Park Jimin đưa tay ra huơ trước mặt hắn mấy cái. Mắt hắn cứ nhìn một chỗ, rồi cũng quay sang cậu, vẻ ngạc nhiên.

Sau đó, hắn liền bật dậy ôm lấy cậu.

"Jimin..là em, là em."

Giọng nói hắn vô cùng thản thốt, hắn ôm chặt cậu....

Ở góc khuất cậu không nhìn thấy, hắn liền nhếch môi lên đầy ranh mãnh.

"Phải! Là tôi, tôi đang ở cạnh anh, tôi sẽ không đi đâu cả. Đừng sợ, Taehyungie."

Con mèo nhỏ ngây thơ - Jiminie cực lực vuốt lấy lưng của hắn, nhẹ giọng an ủi, trấn an hắn. Cậu đâu biết rằng cái tên lưu manh đó được ôm cậu là đang sướng muốn chết.

Hắn ôm cậu gần 5 phút mới chịu buông ra. Mặt hắn toát lên vẻ thất thần, vuốt vuốt tóc cậu, giọng nói thốt ra như mất hết sức lực.

"Tôi xin lỗi, đáng ra tôi không nên làm thế khi chưa có sự cho phép của em..."

"Không sao, không phải lỗi của anh."

"Vậy nếu không phải lỗi của tôi, vậy em có thể đồng ý để tôi thử cảm giác đó lần nữa không?...Tôi xin em rồi đó."

"Được."

Park Jimin đồng ý rất nhanh chóng. Cái gật đầu của cậu làm hắn hết hồn chim én luôn trời đất ơi. Park Jimin từ lúc nào mà dễ dãi như thế??? Nhưng có cơ hội thì vẫn cứ là nắm bắt cái đã.

Hắn từ từ nhắm mặt lại nhưng thật ra là đang hấp tấp gần chết, hắn thực sự muốn nhanh chóng chạm vào đôi môi kia.

*bụp.

Hắn lăn mẹ xuống giường.

"Anh tưởng muốn ăn tôi là dễ à?"

Vâng, đó chẳng ai khác là Park Jimin. Cậu vừa mới đi đường quyền với hắn vài giây trước.

Hắn vốn dĩ diễn xuất rất đỉnh, nhưng cũng chính vì cái bản chất cà chớn của hắn đã tố cáo hắn.

Lúc hắn ôm cậu, cậu đã nghe thấy tiếng cười khúc kha khúc khích rất đáng ngờ vực. Và sau khi nghe lời đề nghị kia, Park Jimin chẳng cần phải nghi ngờ gì nữa.

"Tôi...tôi bị đau thật đó."

"Thì có ai nói anh đau giả đâu? Nhưng anh thì làm đéo gì có tâm bệnh? Cái bệnh duy nhất của anh là cà chớn quá, biến thái quá thì có."

Kim Taehyung nghe xong liền bĩu môi uất ức. Mém tí nữa là được ăn đậu hủ rồi.

"Em đỡ tôi dậy đi, chân tôi bị thương thật đó."

Hắn giơ tay lên, nói với cái vẻ không cam lòng. Cậu cũng qua phía bên kia đỡ hắn dậy. Tuy là cậu nhận ra cái tên đó tâm sinh lí vẫn bình thường nhưng còn chuyện hắn té cầu thang thì Park Jimin vẫn tin răm rắp.

Vì đối với cái kẻ không đàng hoàng như hắn thì bị quả báo cũng là chuyện sớm muộn mà!!

"Liệu hồn cái thân của anh! Còn giờ trò gì là chết với tôi."

Kim Taehyung nghe xong liền lườm lườm cậu hậm hực. Tuy là kế hoạch thất bại nhưng vẫn lừa được Park Jimin một nửa rồi, phải tranh thủ mà mè nheo mới được.

Park Jimin tiến sang phía bàn ăn dành riêng cho bệnh nhân rồi lấy trong đó ra một hộp cơm còn nóng. Ồ, Park Jimin hôm nay lại tự mang cơm đến đấy à?

---

Tính nói cái gì á mà quên rồi nên thôi😞

#chêm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro