Chap 13 : Tỉnh tò rồi !!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tui đăng cái giờ dở hơi này, ai đọc thì cho xin tý vote với cmt nha ❤❤❤

Bộ này tuy ngọt, cơ mà hình như vì quá bình yên nên có vẻ hơi chán thì phải. Tui định gieo rắc thêm sóng gió các cô ạ ( ͡ᵔ ͜ʖ ͡ᵔ ). Ý các cô sao =)))))

______________________________________________________________

"Đoàng.....đoàng...." Tiếng súng vừa dứt, cánh cửa bị đạp mạnh ra, Kim Nam Joon cùng hơn chục người cảnh sát lập tức xông vào, người cảnh sát trưởng bên cạnh gã lập tức giơ súng, bắn hai phát vào tay Kang Eun Hee, khiến khẩu súng trong tay cô ta rơi xuống đất.

Những người cảnh sát nhanh chóng chạy vào, tạo thành một vòng vây kín đám thuộc hạ của Jung Ki Seok, khiến chúng buộc phải hạ súng đầu hàng.

Kim Nam Joon khẩn trương chạy đến chỗ Kim Tae Hyung, vừa thấy khuôn mặt tái nhợt của anh, gã vội vàng đỡ anh dậy, lo lắng hỏi "Không sao chứ ? Tôi đưa cậu đi bệnh viện."  

Kim Tae Hyung nhíu nhíu mày, chống tay ngồi dậy, dựa vào đống gỗ xếp phía sau, thều thào "Sao bây giờ mới đến hả ?". 

"Xin lỗi". Gã lo lắng nhìn Kim tổng từ trên xuống dưới "Trúng đạn rồi ?".

Nghe xong, anh đưa tay vuốt vuốt tóc, vẻ đau đớn ban nãy cũng chợt biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt bình thản "Chậc, chậc, diễn xuất của anh đây tốt lắm đúng không ? Còn lừa được chú em cơ mà."

Ngài giám đốc "....." Má nó, gã sao có thể quên mất tên này gian thương đến mức nào chớ ? Làm sao có thể không mặc áo chống đạn !!!

Kim tổng đứng dậy, phủi vết bẩn trên người, sau đó đi đến chỗ cảnh sát trưởng, nhẹ giọng nói "Vất vả cho anh rồi."

Cảnh sát trưởng thấy anh, lập tức cúi đầu chào "Ngài mới là người vất vả. Thủ tướng đã nói, những vấn đề sau này ngài ấy sẽ tự mình lo liệu, thời gian qua cảm ơn ngài đã ra tay giúp đỡ."

"Giúp tôi gửi lời chào đến chú ấy. Nhắn với chú ấy, sau này Kim gia rất hoan nghênh chú ấy với tư cách là một người bạn." Những lời này vốn có hàm ý gì, cả anh và thủ tướng Yoo đều vô cùng rõ ràng. 

Anh gật đầu với cảnh sát trưởng coi như lời chào hỏi, liếc nhìn người đàn ông đang bị còng tay giải đi, ánh mắt dịu lại "Thư ký Han không sao chứ ?". Anh biết rõ, chỉ cần Han Sung bình an, thì Jung Hoseok cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Gã nhìn tin nhắn trên điện thoại, rảo bước cùng anh ra ngoài "Ừm, cậu ấy đã đưa Jung Hoseok về nhà an toàn rồi." Lại thấy anh tự mình đi đến một chiếc xe khác, gã ngạc nhiên "Cậu không đến bệnh viện kiểm tra, còn muốn đi đâu ?". 

Kim Tae Hyung mở cửa xe, đơn giản nói "Đi tìm bảo bối của tôi." Sau đó bỏ lại gã cùng những người bảo vệ ngơ ngác đứng đó, phóng xe đi mất.

Ngài giám đốc nhìn chiếc xe việt dã Mercedes Benz màu trắng cứ thế mất hút, khẽ thở dài một tiếng "Haizz....mấy người đang yêu đương thật là đáng ghét." 

Thư ký Nam ngồi ở ghế lái, nhanh chóng khởi động xe "Sếp, bây giờ chúng ta đi đâu ?".

"Trở về thôi, thiếu gia mà biết anh trai mình sau họa sinh tử lại đi tìm tình yêu trước, chắc chắn sẽ rất buồn". Dừng lại một chút, gã khẽ mỉm cười "Nên trở về dỗ dành thiếu gia rồi."

Trong khi đó, tại chung cư của diễn viên Min,

"Chú Yoon Gi, chú ngốc quá đi mất !". Nhóc con Kookie đưa ngón tay múp thịt đặt một quân cờ vào bàn ô vuông, vui vẻ chặn đường đi của hắn.

Min Yoon Gi không vui bĩu môi "Không phải do chú ngốc, mà vì đứa nhỏ con quá thông minh thôi." Đứa nhóc này, sao có thể cái gì cũng giỏi như thế, ngay cả cờ vây cũng chặn hết nước của hắn. Đúng là tức quá mờ !!!

Nhóc thích thú xoay xoay con cờ màu đen trong tay, giọng nói non nớt, mang theo chút nũng nịu nói "Ba còn giỏi hơn con nhiều, lần nào cũng thắng ! Một chút cũng không chịu nhường con !".

Park Jimin ngồi trên ghế, cách chỗ hai người không xa, rảnh rỗi kiểm tra email trên máy tính, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn hai người một chút, một lớn một nhỏ đấu võ miệng đến ấu trĩ, cậu chỉ bất đắc dĩ cười cười, rồi lại tiếp tục nhìn vào màn hình.

Kích chuột vào một email trong hòm thư, là thư của lớp trưởng lớp đại học. Sẽ chẳng có gì nếu như chỉ là một lời mời về dự kỉ niệm trường đơn giản, di con trỏ xuống dưới, dòng chữ đột nhiên lại hiện lên "Jimin à, vài ngày trước khi xem lại ảnh cũ chụp phóng sự cho câu lạc bộ, tôi có tình cờ thấy được tấm ảnh này. Dù sao cũng là chụp cậu, tôi nghĩ cậu nên biết về nó."     

Bên dưới dòng chữ là tấm ảnh cậu đang cầm chai nước, khuôn mặt ngẩn ngơ nhìn về phía trước, nơi có người kia và cô gái trong đội cổ vũ của trường.      

Park Jimin nhìn tấm ảnh đến lặng người, khóe miệng bất giác nở một cười man mát buồn. Thì ra ngày trước cậu đã từng ngốc nghếch đến thế này sao ? Cứ luôn hướng về một người không thuộc về mình, một mình hy vọng, đơn phương rồi lại tự mình dập tắt tình cảm ấy.

Nén một tiếng thở dài, cậu tắt máy tính, dù hiện giờ đã chẳng còn tình cảm gì với người kia, nhưng suy cho cùng, vết sẹo thì mãi mãi chẳng xóa hết được. Tuy rằng không còn đau đớn song cũng đủ làm cho tâm trạng người ta ê ẩm.

Ngẩng đầu nhìn nhóc con cười đến ngọt ngào, cậu lại chợt nhớ đến Kim Tae Hyung. Anh hiện giờ đang làm gì nhỉ ? Mấy ngày qua đều muốn liên lạc, nhưng lại sợ làm phiền đến công việc của anh, nên cứ soạn tin nhắn rồi lại xóa đi. Park Jimin dù là trước đây hay hiện tại, vẫn rất nhút nhát. Vừa sợ người ta cảm thấy phiền phức, lại sợ người ta ghê tởm tình cảm của mình, mà ngay cả một câu "Em nhớ anh" cũng không dám nói ra.

"Ting" Điện thoại chợt kêu lên một tiếng. Cậu lười biếng mò mẫm cái điện thoại, thấy tin nhắn từ Kim Tae Hyung, nhịn không được khẩn trương cùng vui vẻ.

"Ngủ rồi sao ?".

Cậu vội vàng nhắn lại "Tôi còn chưa có ngủ." 

Chưa kịp nhắn tiếp tin thứ hai, điện thoại lại lần nữa kêu lên"Vậy xuống nhà đi, tôi chờ em."   

Park Jimin giống như bắt được vàng, khóe miệng cứ thế dâng lên, vội vàng đút điện thoại vào túi áo, sau đó lén lút nhìn hai người đang chăm chú chơi cờ, cứ thế đi ra khỏi cửa.

Bước chân càng lúc càng nhanh, cậu cầm điện thoại trên tay, cửa thang máy vừa mở ra, cậu liền khẩn trương chạy ra ngoài, trái tim cũng đặc biệt đập đến loạn nhịp.

Vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, bóng dáng mà cậu nhớ nhung cứ như thế hiện ra, vô cùng rõ ràng, vô cùng chân thật. Anh dựa người vào cửa xe, dưới ánh sáng vàng mờ nhạt của cột đèn cách đó không xa, khuôn mặt mang theo nét mệt mỏi, lúm nhúm râu hiện lên lại càng phong trần, quyến rũ. 

Nghe tiếng bước chân, anh ngẩng đầu, kết quả thấy cậu đang ngây ngốc nhìn mình. Ban nãy, tuy rằng có mặc áo chống đạn, nhưng khi viên đạn đâm mạnh vào lồng ngực cũng khiến anh choáng váng, đau đến khụy xuống. Ngay khoảnh khắc ấy, khuôn mặt của cậu đã hiện ra trước mắt anh. Nếu như anh thực sự chết đi, nếu như anh không thể trở về nữa, không thể thấy cậu, anh sẽ thế nào ? Kết quả, cảm giác lo sợ cùng bất an lập tức vây lấy anh, siết chặt trái tim anh đến đau đớn. 

Có lẽ vì ánh mắt thâm tình, dịu dàng như nước của anh cứ chăm chú nhìn cậu, làm cậu trở nên ngại ngùng, lúng túng bước đến "Anh......"

Chưa để cậu kịp nói hết câu, anh đã đột ngột nắm cổ tay cậu kéo về phía mình, mạnh mẽ ôm siết lấy cậu, vùi đầu vào cổ cậu. Cảm thấy sự động đậy từ cậu, anh lại càng ôm cậu chặt hơn, tựa như không thể đem cậu khảm vào thân thể mình "Một chút thôi, xin em đó."

Cậu hơi ngẩn người, nhưng cũng không có đẩy anh ra, cánh tay do dự cuối cùng cũng đưa lên, ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh, dịu dàng vỗ về "Có chuyện gì không tốt sao ?". 

Anh lắc đầu, thở phào một hơi thật dài, nhẹ giọng đáp "Không có, chỉ là cảm thấy năm ngày qua rất dài, cũng rất lâu, khiến tôi rất nhớ em."

Cậu khẽ đỏ mặt, đây.....đây là tỏ tình sao ? Anh.....anh cũng nhớ cậu ?!

"Tae.....Tae Hyung !". Cậu lí nhí gọi.

"Ửm ?". Anh vẫn không nới lỏng vòng ôm của mình.

"Kookie cũng rất nhớ anh đó." Park Jimin cố gắng lảng tránh.

Khóe miệng anh khẽ cong lên, buông lỏng tay, nhìn cậu cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng, vô cùng thâm sâu, giống như đang chờ đợi cái gật đầu của cậu "Vậy còn em, có nhớ tôi không ?". 

Bầu má mềm mại của cậu càng lúc càng đỏ, cậu không dám nhìn anh, chỉ thẹn thùng gật gật đầu. Đương nhiên là nhớ rồi, nếu không sao cậu có thể mặc quần áo ở nhà, còn có dép lê trong nhà cũng chưa đổi, cứ thế lao ra ngoài chứ. 

"Jimin". Anh nhẹ nhàng gọi. 

Cậu ngẩng đầu, đôi mắt mang theo rối loạn cùng hồi hộp, thêm cả chút mong chờ nhìn anh.

"Hình như tôi thích em mất rồi."

Park Jimin tròn mắt nhìn anh, ngây ngẩn cả người, ngay cả một lời cũng không thốt ra được. Trái tim cũng đang đập đến loạn nhịp. Kim Tae Hyung là đang tỏ tình với cậu ? Người đàn ông hoàn hảo này vừa mới nói thích cậu ? Với một đứa lúc nào cũng chỉ lén lút nhìn người ta từ phía sau, làm sao có thể tưởng tượng nổi một ngày người ta sẽ quay đầu nhìn cậu chứ. Park Jimin không dám tin vào tai mình, liền đưa tay nhéo mình một cái. Kết quả, đau đến rưng rưng nước mắt. 

"Huhu....là thật rồi." Cậu mếu máo.

Anh nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu, nhịn không được bật cười. Đưa tay chạm nhẹ vào mặt cậu, ngón cái gạt nước mắt cho cậu, anh cười "Ngốc, đương nhiên là thật rồi."

"Jimin, tôi biết chuyện này rất đường đột, cũng có thể sẽ khiến em khó xử. Nhưng từ khi hiểu được tình cảm của mình, tôi càng không muốn giấu giếm em nữa. Em thấy đấy, tôi lớn tuổi hơn em, còn có một đứa con, công việc kinh doanh rất bận rộn, sẽ không thể lúc nào cũng ở bên em được. Khi mệt mỏi hay căng thẳng cũng sẽ nổi nóng, người khác đắc tội với tôi, tôi tuyệt đối không nương tay." 

Anh ngừng lại một chút, nắm nhẹ tay cậu đặt lên lồng ngực mình, giọng nói thâm tình, lại dịu dàng như nước "Dù là vậy, tôi vẫn muốn hỏi, em sẽ chấp nhận một người như tôi chứ ?".

Sống mũi chậm rãi cay xè, cậu ngước mắt nhìn anh, người đàn ông này là thực sự thích cậu. Ánh mắt này có thể là giả, những lời này cũng có thể không phải thật lòng, nhưng nhịp tim mà cậu đang cảm nhận, làm sao có thể là giả đây ?

"Anh không gạt em chứ ?". Cậu nghẹn ngào.

Kim Tae Hyung mỉm cười "Em đã thấy anh gạt em bao giờ chưa ?".

Anh vừa dứt lời, cậu liền dùng sức ôm chầm lấy anh, vừa khóc vừa cười "Anh nói rồi đó. Nếu sau này anh đổi ý, em cũng tuyệt đối không buông tay đâu."

Kim Tae Hyung siết chặt cậu trong lòng, khóe miệng nhịn không được cong lên, một người vừa ngoan ngoãn vừa đảm đang như cậu, anh yêu thương còn không hết, làm sao có thể buông tay được. Hơn nữa, trải qua chuyện vừa rồi, anh mới nhận ra, cậu rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng trong lòng anh.

Kim tổng cùng bảo bối ngọt ngọt ngào ngào mà không biết rằng, có hai người khác đã nhìn trộm từ lúc nào. 

"Con nói mà, Park Jimin là nhận được tin nhắn của ba !". Kookie cùng Min Yoon Gi nấp sau bụi cây gần nhà, nhìn ba cùng cậu ôm nhau, cười tinh ranh.

Hắn bĩu môi, đứa nhỏ ham tiền này, từ lúc nhóc đến nhà hắn, mỗi ngày đều tìm được cách rút tiền của hắn. Ban nãy, hai người đang chơi cờ, tình cờ nghe được tiếng tin nhắn của cậu. Là ai mà có thể khiến Park Jimin ngay cả áo khoác cũng không mặc, xỏ nguyên dép trong nhà phi ra ngoài như như thế. Đã vậy còn lén lén lút lút ! Tưởng rằng hắn với nhóc không biết sao ? Hứ, vẻ mặt vui sướng thế kia, chỉ có thể là đi gặp giai thôi !!!!

Rút mười nghìn won trong túi đưa cho nhóc, hắn thò đầu ra tiếp tục nhòm, bỗng nhiên "A" kêu lên một tiếng.

Nhóc cầm tiền trong tay, đang hí hửng muốn nghe lén tiếp, nào ngờ bị hắn ôm lên, một tay che mắt nhóc. Nhóc giãy giụa, không vui kháng nghị  "Á, chú làm cái gì thế ? Con còn muốn xem tiếp mà."

Min Yoon Gi liếc hai người kia, vui vẻ đáp "Mấy cảnh này con không nên nhìn đâu."

Nhóc bĩu môi, ôm cổ hắn, giọng nói non nớt mang theo giận dỗi đáp "Hừ ! Ba gặp người thương liền quên mất con. Con mới không thèm nhìn nữa !!!". Dù sao thì nhóc cũng chỉ là đứa trẻ 4 tuổi, không tủi thân mới lạ !!!

"Kookie ngoan, mặc kệ họ. Chúng ta lên nhà ăn kem, được không nào ?". Min Yoon Gi mỉm cười.

"Ăn hẳn ba viên luôn !". Nhóc nắm chặt tay, quyết tâm đáp.

"Được, ba thì ba !". Hắn bật cười, những người có tâm hồn ăn uống như hai người bọn hắn thì chỉ cần dỗ đồ ăn ngon, sẽ lập tức vui vẻ trở lại.

Mọi người rất tò mò "cảnh không nên nhìn" ban nãy đúng không ? 

Kim tổng là người theo phái chủ động, được sự đồng ý của cậu, liền cúi đầu hôn lên. Tỏ tình xong, đương nhiên là phải kèm theo một nụ hôn ngọt ngào rồi. 

Park Jimin cảm nhận được đôi môi mát lạnh của anh khẽ chạm vào môi mình, liền theo bản năng nhắm chặt hai mắt, há miệng non nớt đáp lại. Nào ngờ, vừa há miệng, đối phương đã mạnh mẽ tấn công, khiến cậu mất hết ý trí chiến đấu, chỉ có thể vòng tay ôm cổ anh, ngoan ngoãn nghe theo sự dẫn dắt của anh. Kim tổng một tay siết cậu trong lồng ngực, một tay giữ gáy cậu, làm cho nụ hôn càng lúc càng sâu hơn, giống như là hận không thể nuốt cậu vào bụng vậy.  

Nụ hôn dài đằng đẵng, cũng rất ngắn ngủi, ngắn đến mức cậu chưa kịp suy nghĩ được điều gì, nó đã lưu luyến kết thúc rồi. 

Kim Tae Hyung cọ chóp mũi mình vào mũi cậu, âu yếm hôn nhẹ lên cánh môi sưng đỏ của cậu, khẽ gọi "Bảo bối."

Park Jimin bị hôn đến ngây ngốc, hít thở không thông, nhưng khóe miệng vẫn cứ vô thức dâng lên. 

"Hình như ban nãy đều bị Kookie thấy rồi." Anh nhìn bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu của cậu, bật cười nói.

"Hả ?". Cậu ngẩng đầu "Cái gì ?". Bị Kookie thấy là sao ?!

Kim Tae Hyung nhéo nhéo má cậu, bất đắc dĩ cười một tiếng "Ý anh là con trai chúng ta đã thấy hết rồi."

Xoẹt một cái, cậu đỏ bừng cả mặt, xấu hổ đáp "Sao anh không nói sớm ? Còn.....còn cố ý hôn em.....giờ phải sao đây ?". Người này rõ ràng đã biết nhóc nhìn trộm hai người bọn họ, vậy mà còn cố ý túm lấy cậu hôn lưỡi. Lát biết nói gì với nhóc ? Không lẽ nói chú với ba con đang yêu nhau, lỡ như nhóc ghét cậu thì sao đây ? 

Dường như nhìn thấy được nỗi bất an của cậu, anh đưa tay ôm eo cậu, hôn lên má cậu "Đừng lo, trong lòng ba con anh, em từ lâu đã trở thành một người vô cùng quan trọng rồi. Hơn nữa, con dính em như vậy, em còn sợ con không thích em sao ?".

"Nhưng......" Cậu có hơi do dự, bảo mẫu khác, mà người yêu của ba nhóc lại là một vị trí rất khác.

"Được rồi, hiện giờ cũng đã muộn rồi, mau lên nhà nghỉ ngơi đi. Ngày mai anh sẽ qua đón hai người." 

Cậu gật đầu, có chút lưu luyến vẫy tay với anh "Anh đi đường cẩn thận."

"Tạm biệt !". Kim tổng xoa đầu cậu, nhìn cậu đi vào trong chung cư, mới yên tâm rời khỏi.

________________________________________________________

End chap 13

Tôi cứ phân vân mãi, liệu để hai người yêu nhau có phải hơi sớm không ? Cơ mà về sau lại nghĩ, yêu càng lâu, sóng gió mới càng hấp dẫn =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro