Chap 23 : Ghen tuông và Min gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap mới tới rồi đây TvT Muốn ra chap nhanh nhanh mà vướng nhiều thứ quá, giờ mới ngoi lên được :((((

_________________________________________________________

Kim Tae Hyung bọc con trai trong khăn tắm lớn, ôm nhóc vào giường, lại nhìn quần áo cùng tất chân cho nhóc mà cậu đã chuẩn bị trên giường, trong lòng chợt thấy vô cùng thỏa mãn. Trước đây, việc ăn uống cùng tắm rửa của nhóc, đều do một tay thím Hong lo liệu, giờ ngay cả việc đeo tất chân cho nhóc cũng gây khó khăn cho anh, vặn vẹo một hồi, anh nhướng mày hỏi nhóc "Được rồi chứ ?".

Nhóc lắc lắc đôi chân ụ thịt của mình, khoanh tay trước ngực, bất mãn đáp "Đây là phần gót chân mà !!!!". Ai lại đeo phần gót chân trên chớ ? Ba nhóc đúng là ngốc !!!!

Kim tổng thở dài, lần nữa chỉnh lại "Lần này mà còn chưa hài lòng thì khỏi đeo !".

"Mới có vậy mà ba đã càu nhàu ! Quả nhiên, chỉ có mẹ là thương con !". Nhóc bĩu môi.

Anh ấn đầu Kookie xuống gối, hôn lên trán nhóc một cái "Được, được. Mẹ tốt nhất ! Ngủ mau đi !".

Park Jimin nằm trên giường, ôm điện thoại nhắn tin tám chuyện hồi chiều với diễn viên Min, tiện thể xin chút ý kiến của hắn.

"Bảo bối, nếu hắn dám ngoại tình, ông đây nhất định sẽ đi đòi lại công bằng cho cậu !"

Cậu bật cười, cảm thấy tâm trạng khá hơn một chút, nhanh tay nhắn lại.

"Dựa vào tên nhóc con nhà cậu ? Mình chỉ sợ đến khi đó, anh ấy mới ho một tiếng, cậu đã vắt chân lên cổ chạy xa mấy mét rồi cũng nên :))))"

"......"

"......bất quá, ông đây gọi Jung Hoseok là được chứ giề ! Hứ !!!*vênh mặt* Ông đây có chỗ dựa đó nha !"

"Vâng, vâng, sợ cậu rồi."

Cậu vừa ấn gửi đi, âm thanh tin nhắn lại vang lên. Cậu ngạc nhiên, là số lạ ?

"Tôi là Kim Min Ho. Cậu có thời gian không ? Tôi muốn gặp cậu."

Park Jimin nhíu mày, tại sao hắn biết số của cậu chứ ? Lại nghĩ đến những lời mà hắn nói trong buổi tối họp lớp, cậu cắn cắn môi, nhanh chóng từ chối"Tôi không còn gì để nói với cậu".

Vừa định ném số điện thoại của hắn vào danh sách chặn, tin nhắn tiếp theo liền hiện lên"Cậu thực sự không muốn biết về những gì Kim Tae Hyung đã làm với tôi trong quá khứ sao ? Anh ta là người đáng sợ hơn cậu tưởng đấy."

"Nói đi. Cậu muốn gì ?"

Cậu âm thầm chửi một tiếng, tên khốn này rốt cuộc có mục đích gì chứ ?

"Hai ngày nữa, 7h tối, hẹn gặp ở chỗ cũ."

"Tôi không nghĩ cậu sẽ ngu ngốc đến mức đem cuộc hẹn này nói với Kim Tae Hyung".

"Được."

Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu vội vàng tắt điện thoại, nhắm mắt giả bộ ngủ.

Kim Tae Hyung sau khi tắm rửa sạch sẽ mới trở lại phòng ngủ, anh đưa mắt nhìn cậu nằm đưa lưng về phía mình, rõ ràng ban nãy còn nằm chơi điện thoại, sao có thể ngủ nhanh như vậy ? Nhất định là đang giả vờ ! Ý cười trên môi càng lúc càng rõ, anh khẽ ho một tiếng, leo lên giường, lật chăn nằm xuống.

Nếu là bình thường, anh nhất định sẽ kéo cậu ôm vào lòng, nhưng lần này anh nằm lâu như vậy cũng không có động tĩnh gì, khiến cậu có chút không vui nha. Nhớ đến cảnh tượng người phụ nữ ôm anh, cậu lại nhịn không được tủi thân. Mấy lời Min Yoon Gi nói quả nhiên không sai mờ !!! Người ta có vợ đẹp con ngoan, cần gì đến một thằng con trai ngực phẳng mông lép như cậu chớ ?!

Nghĩ rồi, cậu dùng chân đạp chăn trên người ra, ngồi phắt dậy, túm lấy gối ôm vào ngực, hùng hổ đi xuống giường, hướng ra cửa phòng.

Kim tổng giật mình, mở mắt nhìn cậu đi ra phía cửa, giận thật rồi sao ? Anh khẩn trương ngồi dậy, nắm tay cậu giữ lại "Em muốn đi đâu ?".

"Đi đâu kệ tôi ! Tôi sang chỗ con trai ngủ !". Lời vừa phun ra liền lập tức hối hận. Cái gì mà con trai hả ? Má nó ! Cũng đâu phải con cậu !!!

Kim tổng "....." Không phải lúc này cậu nên từ phía sau ôm lấy anh, thút thít nói em yêu anh, chúng ta làm thôi, sau đó cởi quần câu dẫn anh hả ?! Sao lại đùng đùng muốn bỏ sang phòng con trai ngủ ?!!!! Đạo diễn, kịch bản máu chó thế này thì phải nàm thao ????

"Buông ra !". Cậu quay đầu trừng anh.

Cũng may, Kim tổng của chúng ta đặc tính là phúc hắc, dũng mãnh, ngầu lòi nha. Cho nên, đương nhiên là anh sẽ không để cậu đi rồi !!!

Dứt lời, anh liền kéo cậu lại, từ phía sau ôm chặt cậu, bá đạo đáp "Không buông ! Có chết cũng không buông !". Có thằng ngu mới nghe lời em ! Haha, anh đâu có ngu !

"......." Park Jimin bĩu môi, tức đến thở phì phò. Anh nghĩ chỉ cần nói thế là tôi sẽ tha cho anh sao ?

"Bảo bối......Đừng giận mà." Kim Tae Hyung cúi đầu, hôn lên vành tai cậu, thì thầm."

"......." TÔI GIẬN ?! HAHA ! MỘT CHÚT CŨNG KHÔNG GIẬN !!!

"Em ghen sao ?" Khẽ siết chặt vòng tay, anh cười khẽ.

Park Jimin nghe xong liền quay phắt người lại, không được tự nhiên đáp "Ai ghen chứ ? Tôi sao ? Đừng có mơ....."

Chưa nói hết lời, anh đã nhanh chóng chặn miệng cậu bằng một cái hôn thật kêu.

"Anh nghĩ hôn như vậy thì tôi....."

Ai đó lại hôn thêm cái nữa !!!

"Tôi....." Cậu nhanh như chớp, ngửa người ra sau, che miệng mình lại, hai má đã đỏ bừng rồi. Tên lưu manh này, cậu....cậu mới không thích chút nào đâu !!!

Kim Tae Hyung bật cười, đưa mắt nhìn cậu thật lâu, rồi mới kéo bàn tay đang che miệng của cậu xuống, cúi đầu hôn xuống, nhưng lần này không phải là những cái hôn vài giây nữa, mà là nụ hôn kiểu Pháp nồng nàn. Bàn tay đặt trên eo cậu hơi siết lại, khiến người cậu dính chặt vào người anh. Cảm thấy cậu hé miệng đáp lại mình, anh hài lòng mút mạnh cánh môi cậu, sau đó đưa lưỡi tiến vào khoang miệng nhỏ của cậu, quấn quýt không rời.

Đến tận khi anh buông ra, cậu mới ý thức được mình đã bị người ta đè trên giường từ bao giờ, còn để người ta hôn đến đầu óc choáng váng, há miệng thở phì phò nữa chứ. Mất hết cả mặt mũi rồi !!!

"Bảo bối....." Âm thanh trầm thấp, mang theo dục vọng khó kìm chế vang lên bên tai cậu.

Cậu đưa mắt, rối loạn nhìn anh, chờ anh sẽ nói gì tiếp theo.

"Anh thừa nhận, trước đây anh đã từng rất yêu cô ấy." Anh đưa ngón cái miết nhẹ cánh môi sưng đỏ của cậu "Nhưng tất cả đều đã là quá khứ rồi."

"Hiện giờ, người anh yêu và muốn chung sống trong suốt quãng đời còn lại....chỉ có một mình em thôi, bảo bối."

Cậu ngẩn người, ánh mắt cùng sự chân thành của người đàn ông này lại khiến cậu nhịn không được hãm sâu vào tình cảm này.

"Tin tưởng anh, được chứ ?". Anh không hối thúc, không cáu giận, mà kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cậu.

Park Jimin hơi cúi đầu, né tránh ánh mắt của anh "Em.....em không phải không tin tưởng anh. Chỉ là.....đột nhiên có một người xuất hiện, khiến em cảm thấy rất bất an. Hơn nữa, cô ấy cũng là mẹ ruột của Kookie, là người đã sinh ra con, em....em càng không có lý do gì để ngăn cản cô ấy gặp con."

"Cho nên em sợ cô ấy quay về là để dành lấy vị trí của em ?". Anh buồn cười nhìn cậu.

Cậu thành thật gật đầu. Ai trong tình huống này, nói không sợ, thì chính là nói dối nha.

Anh hôn lên trán cậu "Đứa ngốc !" Lại cầm tay cậu đặt lên ngực mình, nơi trái tim anh đang mạnh mẽ đập "Vị trí ở đây.....từ rất lâu rồi đã dành cho em rồi. Bất kể là ai khác đều không được."

"Em có biết ban nãy con nói gì với anh không ?".

Cậu lắc đầu, lại mỉm cười nhìn anh.

"Kookie nói, đối với con, "mẹ" chính là mẹ." Anh cười.

Park Jimin cũng nhìn anh bật cười, đứa nhỏ này, vẫn luôn biết cách lấy lòng người lớn "Em có chỗ nào giống phụ nữ chứ ?". Từ lần đầu tiên gặp cậu, đứa nhỏ này đã luôn miệng gọi cậu là mẹ, sửa thế nào cũng không được, cậu đành mặc kệ nhóc gọi.

"Điều này chứng tỏ, con vẫn luôn coi em là mẹ, ai cũng không thay thế được."

"Cảm ơn anh, Tae Hyung." Cậu ngóc đầu lên, hôn anh một cái "Cảm ơn vì cho em một gia đình quý giá như vậy."

Anh nheo mắt "Quà cảm ơn sơ sài như vậy ?".

Cậu hiểu ánh mắt của anh, hai má đỏ ửng lên, người này, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó là sao hả ? Trong lòng âm thầm trách người ta, nhưng hành động đều rất thành thật. Đưa tay ôm cổ anh, còn chủ động hôn anh nữa. Đúng là giả dối mờ !!!!

Kim tổng trong bụng mở cờ, tuy rằng bữa tối không có thịt, bất quá hiện giờ có thể ăn bù nha.

-------------------------------------

Min Yoon Gi từ kính xe ô tô nhìn thấy cổng lớn nhà mình, khuôn mặt chợt xụ xuống, lẩm bẩm "Đã đến nơi rồi sao ?".

Jung tiên sinh tháo dây an toàn cho hắn, đưa tay xoa xoa đầu hắn "Muốn anh vào cùng em ?".

Hai mắt hắn sáng như sao, giống như bắt được vàng, khẩn trương gật gật. Ai mà không biết ba hắn đáng sợ như thế nào chứ ? Từ nhỏ đến lớn, ông ấy lúc nào cũng bận rộn, hơn nữa từ khi giao lại công ty cho anh trai hắn, rảnh rỗi ở nhà chơi, tính tình trở nên kỳ quái muốn chết, khiến hắn không đề phòng không được nha. Trong nhà, chỉ có anh trai hắn mới đối phó được với ông ấy, còn hắn suốt ngày bị ông ấy đùa đến tức sùi bọt mép. Cho nên, từ khi học đại học, hắn quyết định vì trái tim yếu đuối, mỏng manh của mình mà dọn ra ngoài sống, khỏi mất công ông ấy dùng mấy trò kỳ quái chọc hắn.

"Giờ cũng đã muộn rồi, hay là để dịp khác ?". Jung Hoseok trước đây tách ra khỏi Jung gia, chính là làm trợ lý của chủ tịch Min, bất quá hiện giờ còn hốt luôn con trai út nhà người ta, y cũng có chút khẩn trương nha.

Min Yoon Gi sống chết ôm chặt lấy tay y, gào khóc thảm thiết "Không muốn !!! Anh mà không đi cùng em, nhỡ ông ấy làm gì em thì sao ? Sẽ có tin đồn đó !!!".

Jung Hoseok (-_-!!!) "Ông ấy là ba em !". Y làm sao lại có thể yêu một đứa nhỏ đầu óc không bình thường thế này chứ ?!

"Em mặc kệ ! Anh không thấy lần trước, ông ấy rõ ràng biết em sợ chuột, còn cố tình mua chuột giả về dọa em, khiến em suýt nữa lên đi theo tổ tiên, phải nghỉ quay phim ba ngày còn gì." Min Yoon Gi cứ nhớ đến con chuột giả trên giường mình là sởn hết tóc gáy.

Đầu hai thứ tóc rồi mà không nên nết gì hết á !!!!

Jung Hoseok "....." Chậc, đúng là chủ tịch lần đó đùa hơi quá ! Chỉ là, phản ứng của đứa nhỏ này khi đó rất đáng yêu, đến y còn nhịn không vui vẻ, huống hồ gì là ông ấy.

Min Yoon Gi nghe thấy giọng của người quản gia, vui vẻ nói "Dì, con Yoon Gi nè, mở cửa cho con với."

Hắn vào nhà, liền thấy ba hắn ngồi chơi cờ nhảy với chị dâu, vừa chơi vừa gặm cái bắp ngô lớn "Ba, chị dâu, em về rồi." Ai nhìn vào, nghĩ ông ấy là chủ tịch của Seung Jin hắn chết liền á.

"Yoon Gi đến rồi sao ? Ngồi đi, muốn ăn ngô không ? Chị đi lấy cho em." Chị dâu hắn quả nhiên là dâu hiền vợ đảm mà.

Min Yoon Gi vừa định gật đầu thì đã bị Jung Hoseok chặn lại "Cậu ấy vừa mới ăn tối, còn ăn đồ nếp nữa, sẽ bị chướng bụng."

Min Yoon Gi "......" Ông chướng mắt anh thì có !!!!

"Nhưng ba vẫn ăn đó thôi !". Hắn không phục.

Y xoa đầu hắn, dỗ dành "Ngoan, ông ấy đã vốn béo rồi, ăn thêm chút nữa cũng không chết ngay được !".

Chủ tịch Min liếc y "......" Tên này, dám nói ta béo ?! Ta nhất định không gả con trai cho ngươi đâu !

Min Yoon Gi "....." Trời ! Chủ tịch Min cuối cùng cũng gặp được đối thủ xứng tầm rồi ư ???

Lúc này, anh trai hắn từ trên lầu đi xuống, em trai ngày trước thấy anh liền quấn quýt làm nũng, giờ thì sao, ánh mắt chỉ chăm chú vào tên Jung mặt than !!! Haizz.....em trai lớn rồi, không giữ được.

"Anh hai, anh dạo này vẫn khỏe chứ ?". Hắn mỉm cười.

"Đương nhiên là khỏe, còn nhất định phải khỏe để trông chừng em trai, kẻo có tên nào đó cuỗm mất !". Min tổng đút tay vào túi quần, trừng mắt đọ với tên cả gan cướp em trai yêu quý của anh.

Hắn nuốt nuốt nước miếng, phản ứng này......không lẽ cả nhà đều biết chuyện của hắn với y rồi ????!!!!!!

"Không cần làm bộ hối lỗi như thế đâu ! Chúng tôi đều biết anh vì ghen tuông mờ mắt mà đi tỏ tình với người ta rồi." Chủ tịch Min nhai nhai ngô trong miệng, từ tốn nói.

"Ba !". Hắn phồng má trợn mắt. Đúng là một người đáng sợ, ngay cả chuyện này cũng biết ?!

Jung Hoseok nắm tay hắn, đưa mắt nhìn hắn, ý nói bình tĩnh. Sau đó mới nhẹ giọng nói "Chủ tịch, ông gọi chúng tôi về là có chuyện ?".

Min tổng ngồi xuống trước mặt hai người, khoanh tay trước ngực, thản nhiên thả ra một câu "Gọi anh cùng nó trở về, là vì chúng tôi muốn làm rõ, anh quen nó là vì yêu nó, hay là vì Jung gia ?".

Hắn ngơ ngác nhìn y rồi lại nhìn anh trai mình "Anh hai, anh nói cái gì thế ?".

"Một người có thể vì trả thù mà hợp tác với Kim gia, đưa ba mình vào tù, không đơn giản chút nào, đúng chứ Jung tổng ?".

Jung Hoseok vẫn nắm chặt tay hắn, chỉ có nụ cười trên môi chợt hiện lên "Tôi không có điều hành công ty, anh gọi như vậy, tôi thật không dám nhận. Đúng là tôi có bắt tay với Kim tổng, nhưng đều là vì bảo vệ những gì quan trọng nhất với tôi mà thôi." Dứt lời, y nghiêng đầu nhìn hắn.

Min Yoon Gi dần hiểu ra vấn đề, trước đây hắn có xem qua vài tin tức, chủ tịch Jung, người bị bắt giữ khẩn cấp thì ra là ba của Jung Hoseok. Người hắn yêu còn có mặt này ?!

Oa ! Ngầu chết đi được !!! Thân thế bí mật gì gì đó, kích thích quá đi !

"......" Min tổng chỉ hận không thể xông ra đập cho em trai một cái. Nhà ngoại đang cố gắng nhặt liêm sỉ cho nó, vậy mà nó ngoại trừ tên này ra thì không nhìn thấy cái mọe gì hết nữa !!! Tức chết anh rồi !!!!

Chủ tịch Min trước đây đương nhiên đã điều tra thân thế của Jung Hoseok, người này tuy rằng vô tình, nhưng lại là nhân tài, có thể bảo vệ cho con trai ông. Quan trọng nhất là, con trai ông đã thích người ta mất rồi, thiếu điều đi theo người ta luôn, người làm ba như ông còn có thể nói thì nữa đây.

"Được rồi, ta cũng không phải người sẽ ngăn cấm hai đứa yêu nhau. Hoseok, ta nghĩ cậu thừa hiểu tính tình của con trai ta, ta chỉ mong cậu có thể yêu thương nó thật lòng."

"Ba...." Min Yoon Gi ngẩn người. Hắn còn nghĩ ba hắn khi biết chuyện hắn thích đàn ông sẽ nổi giận, sẽ mắng chửi, thậm chí là đánh hắn. Vậy mà ba hắn lại nói những lời như vậy, làm hắn cảm động muốn chết.

Chủ tịch Min vỗ vỗ đầu hắn "Được rồi, đừng có nói mấy lời buồn nôn. Ba anh không nghe nổi đâu."

Min Yoon Gi chưa kịp nói thêm điều gì, ông liền đưa mắt nhìn Jung Hoseok, xua xua tay "Ta mệt rồi, hai đứa mau về đi."

Hắn giật giật khóe miệng "......" Ba nói thật đi, con không phải là con trai ruột của ba đúng không ?!

_______________________________________________________________

End chap 23

Vote và cmt cho tui nhen, cảm ơn mọi người :)))) 😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro