Chap 24 : Sự thật.....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap mới đến rồi đây, mọi người chờ có lâu không nè :)))) 😍😍😍

_________________________________________________________

Suốt hai ngày qua, trong đầu Park Jimin vẫn luôn quanh quẩn những lời kỳ quái của Kim Min Ho. Rốt cuộc trong quá khứ, hắn và anh đã xảy ra chuyện gì chứ ? Tại sao hắn lại luôn miệng nói với cậu, Kim Tae Hyung rất đáng sợ ? Lại nói, người cậu yêu là anh, người cậu tin tưởng cũng là anh, cho nên quyết định gặp hắn, chỉ là để làm rõ ràng mọi chuyện trong quá khứ mà thôi.

"Bảo bối !". Kim tổng cất hai tiếng gọi.

"Dạ....có chuyện gì sao ?". Cậu giật mình, ngẩng đầu nhìn anh.

Anh đưa lại báo cáo tài chính cho thư ký Han, với tay lấy áo khoác ngoài đặt trên thành ghế, mặc vào người, mỉm cười "Em ngẩn ngơ cái gì thế ?".

Cậu cười lảng tránh, theo anh đứng dậy, cẩn thận vuốt lại trang phục trên người anh "Không có, vài chuyện vặt vãnh thôi."

Cho dù có con trai và thư ký ở đây, Kim Tae Hyung cũng chẳng ngần ngại show ân ái. Anh gật đầu, hôn lên môi cậu một cái "Lát nữa sẽ có người bên tổ chức sự kiện đến đây thảo luận về tiệc sinh nhật của Kookie, mọi thứ cứ làm theo ý của em là được."

Bữa tiệc này đương nhiên sẽ có các vị trưởng bối của Kim gia tham dự, sinh nhật của nhóc là một chuyện, mục đích khác chính là để cậu ra mắt nhà chồng nha.

Park Jimin ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh "Giao cho em ? Em....em làm sao có thể....."

"Sao lại không thể ?". Anh cười "Đừng lo, không phải anh vẫn luôn ở phía sau em sao ?". Kim Tae Hyung ở Kim gia không chỉ là trưởng nam, mà còn là người quyết định mọi chuyện. Bữa tiệc này giao cho cậu tổ chức, mục đích nhỏ là tập cho cậu quen dần với vị trí "con dâu trưởng" của Kim gia. Mục đích chính, mọi người qua việc này có thể hiểu rõ, vị trí của cậu trong lòng anh có bao nhiêu quan trọng, ai cũng không được khinh thường hay tỏ thái độ với cậu.

Kookie ngồi trên ghế, tay cầm đũa chuyên dụng cho trẻ con, khoa chân múa tay "Con cũng sẽ giúp !". Ông bà nội rất cưng chiều nhóc, chỉ cần nhóc thích, ông bà cũng sẽ thích. Đến khi đó, mẹ sẽ không bị mắng nha.

Cậu nhìn vẻ mặt tự tin của hai ba con nhà anh, buồn cười gật đầu "Cảm ơn hai người, em sẽ cố gắng !". Đây là buổi ra mắt "nhà chồng" trong truyền thuyết, làm sao không khẩn trương chứ.

Han Sung ở một bên âm thầm cảm thán. Trước đây khi chưa có cậu Park, sếp vẫn luôn đặt con trai cưng ở vị trí số 1. Trong khi những vị sếp lớn khác, vì bận bịu công việc nên những việc cá nhân như thế này sẽ giao cho thư ký sắp xếp. Nhưng sếp của hắn thì khác, chỉ cần là việc liên quan đến con trai, sếp sẽ tự mình quyết định. Tiệc sinh nhật của Jung Kook, hiện tại đều theo ý của Park Jimin, chứng tỏ người này trong lòng sếp, có lẽ đã hoàn toàn chiếm vị trí số một rồi.

Chờ Kim tổng cùng thư ký đi rồi, cậu mới thở dài một tiếng. Sao nhiều chuyện như vậy chớ ? Trong phim, người đứng đầu gia đình danh gia vọng tộc không phải đều là những người phụ nữ rất đáng sợ sao ? Cậu muốn bao nhiêu ? Nói đi ! Cầm tiền rồi lập tức rời khỏi con trai tôi !!! Mọe nó, tưởng tượng thôi đã thấy sợ muốn chớt rồi !!!!

Buổi chiều, đúng giờ hẹn, người của công ty tổ chức sự kiện đến tìm cậu. Park Jimin sinh ra trong một gia đình bình thường, làm sao có thể nghĩ đến tiệc sinh nhật lại có thể tổ chức hoành tráng như thế chứ ?

Bởi vì cậu chưa thể quyết định, nên người của bên tổ chức sự kiện đã để lại danh thiếp cùng một số mẫu cho cậu tham khảo rồi mới ra về.

"Sinh nhật con mọi năm đều tổ chức như vậy sao ?". Cậu lật lật quyển tạp chí của bên tổ chức, sự kiện giới thiệu về địa điểm, màu sắc trang trí chủ đạo, trang phục, thiếp mời,.....thì mắt tròn mắt dẹt, cúi đầu nhìn con trai.

Kookie đang ngồi trên thảm chơi ghép tranh, nghe vậy liền vỗ vỗ tay cậu, đặc biệt cảm thông nói "Trước đây ba cũng không muốn làm lớn, nhưng nội lại muốn, nên ba đành chiều theo ý nội."

Park Jimin gật gù "Ồ......" Chợt nhớ ra điều gì đó, cậu liền thì thầm với nhóc "Kookie, mẹ....à ý chú là bà nội, là người thế nào vậy ?".

"Nội sao ạ ?". Nhóc chống tay đứng dậy "Để con đi lấy ảnh cho mẹ xem nha."

Trong khung ảnh nhỏ, thật không khó để nhận ra người phụ nữ trung tuổi ôm Kookie trong lòng là ai. Mẹ anh có lẽ không giống với tưởng tượng của cậu lắm. Bà ấy khoác lên mình một bộ đầm màu be, được cắt may tinh tế, vừa thể hiện được nét sang trọng, quyền lực, vừa tôn lên nét trẻ trung và thời thượng. Nếu cậu không biết đây là mẹ anh, có lẽ cậu đã nghĩ bà ấy mới chỉ ngoài ba mươi.

Đưa mắt nhìn sang người đàn ông ngồi bên cạnh, cậu bất giác mỉm cười. Kim Tae Hyung thực sự rất giống ba, đặc biệt là sống mũi thẳng tắp và nụ cười hình hộp ấm áp. Đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt của anh trong tấm hình, đây sẽ là hình ảnh của anh khi già đi sao ? Lúc này, cậu chợt nghĩ, nếu cậu có thể cùng anh nhìn Jung Kook trưởng thành, cùng anh già đi....thì tốt biết bao.

"Mẹ, Kookie từ lúc sinh ra đã rất đáng yêu, đúng không ạ ?". Nhóc ôm đùi cậu, nghiêng đầu chỉ chỉ vào đứa bé mới một tuổi ngồi trong lòng mẹ anh.

Park Jimin nghe xong, liền nhịn không được bật cười, để tấm ảnh sang bên cạnh, rồi ôm nhóc ngồi lên đùi mình, hôn hôn lên má nhóc "Đương nhiên rồi ! Kookie của chú là đáng yêu nhất !".

Nhóc được hôn, cũng ôm cổ cậu, cười khanh khách "Kookie yêu mẹ nhất !".

Hiện tại, so với người ba chăm nhóc từ nhỏ, nhóc càng dính lấy cậu hơn. Nếu để ba nhóc nhìn thấy cảnh này, có lẽ sẽ vừa đau lòng vừa ghen tỵ đến điên mất !!!

------------------------------------

Vị thiếu gia nhà họ Kim từ sau cái đêm gã đến đồn cảnh sát bảo lãnh, thì đột nhiên trở nên cực kỳ dính người. Cái đuôi nhỏ của Kim Nam Joon hình như đã trở lại rồi nha.

"KHÔNG ĐƯỢC !". Kim tổng ngồi ở bàn làm việc lớn, bàn tay cầm bút máy đang loẹt xoẹt ký trên giấy, liền khựng lại vài giây.

Em trai trợn mắt nhìn anh trai, giống như sét đánh ngang tai, rống giận "Tại sao không được chứ ?".

Kim tổng dừng bút, bây giờ mới ngẩng đầu nhìn cậu "Nói đi, tại sao lại muốn đến công ty làm việc ?". Kim Tae Hyung làm sao không hiểu được tính cách của em trai chứ ? Từ nhỏ đến lớn, chỉ muốn chơi không muốn làm, năm đó bắt nó đi học kiến trúc cũng là cả một quá trình từ tư vấn, trò chuyện, đe dọa, giám sát của chú thím. Giờ đột nhiên lại đến công ty, hùng hồn nói muốn đi làm, anh làm sao không hoài nghi đứa nhỏ này định giở trò gì.

Kim Seok Jin đưa tay nghịch nghịch quả cầu trang trí trên bàn của anh, đột nhiên biến thành bộ dạng của thiếu nữ mới lớn ngại ngùng "Người ta muốn cống hiến cho đất nước mà !".

"....." Anh trai không nói không rằng, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi đến chỗ em trai, nhanh như chớp hành hung em trai.

Em trai vừa chống cự vừa thảm thiết gào khóc "Á.....cứu người !". Huhu, có một người anh xã hội đen như cậu thiệc là bất hạnh !!!!

Lúc này, giống như nghe được lời cầu cứu của cậu, giám đốc Kim gõ cửa hai tiếng, sau đó đẩy cửa bước vào "Kim Tae....."

Bất chợt phải chứng kiến cảnh tượng bạo lực gia đình, gã không biết nên nói gì, đành tìm một chỗ ngồi xuống, vẻ mặt hỗn độn trong gió nhìn hai anh em nhà Kim tổng "......"

Sau một hồi giải tỏa, Kim tổng vuốt lại trang phục vì vận động mà nhăn nhúm lại, đĩnh đạc đi về chỗ ngồi, hệt như người ban nãy không phải mình vậy "Đến rồi sao ?".

Kim Seok Jin chạy lại chỗ gã, ôm cánh tay gã, lắc lắc "Rõ ràng tôi muốn đi làm, anh hai đã không cho còn đánh tôi. Anh xem đi, đau lắm đó !!!". Cư nhiên chơi trò đàn bà nắm đầu ông !!! Được lắm !!! Ông méc !!!

Gã liếc mắt nhìn cậu một cái, dù trong lòng có xót cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ nhàn nhạt nhắc anh trai "Cậu hơi mạnh tay rồi đấy !".

Anh trai nhếch mép cười "Tôi còn tưởng cậu quên rồi. Sao nào ? Xót à ?". Em trai à, anh không bảo vệ của cái mông của mày rồi.

"Nhiều lời." Gã liếc anh.

Kim Seok Jin ngồi bên cạnh xoa xoa đầu, hai người họ đang nói cái mọe gì thế ?!

"Anh haiiiiiiii !!!!!!!". Cậu khẩn thiết kêu.

Kim tổng bị em trai kêu đến phiền, thở dài một tiếng "Nam Joon, giao nó cho cậu, muốn làm gì thì tùy !".

Kim Seok Jin thấy ngài giám đốc cũng không có ý phản đối, trong lòng ầm ỹ hú hét, bất quá ngoài mặt chỉ cười một cái vô cùng quyến rũ "Cảm ơn anh hai, sau này em nhất định sẽ phụng dưỡng anh chu đáo !".

"Khỏi đi !". Anh trai cực kỳ phũ.

Chờ em trai đi khỏi, ngài giám đốc mới nói "Cục nợ nhà cậu, mọe nó lần nào cũng muốn ném cho tôi ?".

Kim Tae Hyung tiếp tục công việc bận rộn, nhàn nhạt vạch trần gã "Đừng nghĩ tôi không nhìn ra, cậu có tâm tư khác với nó. Haizz.....em trai lớn rồi, không giữ được !".

"Cậu ta ngây ngô như thế, liệu sẽ hiểu sao ?". Gã cười nhạt một tiếng.

Kim tổng chỉ liếc gã một cái, rồi lại cúi đầu xem tài liệu. Một người không nhận ra tình cảm của mình, người còn lại thì sợ người kia không thích mình mà không nói ra. Má nó, diễn phim ngôn tình cẩu huyết cho ai xem hả ?!

Đang đau đầu vì phải xem bạn thân và em trai diễn kịch, điện thoại của anh chợt reo lên.

"Hôm nay anh có thể về sớm một chút được không ạ ?"

Kim Tae Hyung đọc tin nhắn của vợ yêu xong, mọi buồn phiền trong lòng chợt biến mất, nhanh tay bấm điện thoại gọi lại "Nhớ anh rồi ?".

Anh không cần nhìn cũng biết vợ yêu chắc chắn đang đỏ mặt rồi "Không phải mà......Hôm nay em có hẹn với Yoon Gi, cần ra ngoài sớm một chút ạ".

Anh giả bộ xụ mặt xuống, không vui đáp "Vậy mà anh lại tưởng em vì nhớ anh đấy !".

"Thật ra thì cũng có một chút....." Đầu dây bên kia nhỏ tiếng đáp.

"Ngoan, có muốn anh đưa em đi không ?". Anh đưa mắt nhìn đồng hồ, hiện giờ cũng đã bốn giờ chiều rồi, tan làm sớm một chút cũng đâu có sao.

"Dạ không cần đâu....em tự đi được." Cậu có chút chột dạ, khẩn trương từ chối.

"Ừm, ra ngoài cẩn thận một chút. Buổi tối trời khá lạnh, nhớ cầm theo áo khoác. Còn nữa, nếu quá muộn, gọi điện anh sẽ đến đón em, không được đi xe buýt ! Nhớ rồi chứ ?".

"Em nhớ rồi mà."

-------------------------------

Bước xuống chiếc xe buýt gần đó, cậu nhanh chân bước về phía trước, giải quyết một lần thôi, cậu sẽ không phải gặp lại Kim Min Ho nữa.

Từ trong ngõ tối, một bóng người chợt xuất hiện "Tôi cứ nghĩ cậu sẽ không nhớ nơi này chứ ?". Người kia nhìn cậu đến một mình, liền cười nhẹ một tiếng "Park Jimin, cậu can đảm hơn tôi nghĩ đấy !".

"Nói đi, rốt cuộc cậu muốn gì ?". Park Jimin lùi lại một bước, cảnh giác nhìn hắn.

Kim Min Ho thấy bộ dạng sợ sệt của cậu, bật cười thành tiếng "Đùa cậu chút thôi, làm gì phải sợ đến vậy ?". Dứt lời, hắn bước lên phía trước, nắm tay cậu kéo đi "Đi thôi !".

"Này ! Buông tôi ra, cậu muốn làm cái gì hả ?". Park Jimin cố gắng giãy giụa.

"Còn tiếp tục hét lớn, tôi sẽ chặn miệng cậu lại đấy !". Hắn bỗng nhiên dừng bước, nghiêng đầu lại gần cậu, giọng điệu mờ ám.

Cậu vội vàng ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đi theo hắn. Có điều, cậu không ngờ hắn lại dẫn cậu đến cửa hàng tokbokki gần trường đại học của hai người.

"Đến đây làm gì ?". Cậu khó hiểu nhìn hắn. Đây không phải cửa hàng mà trước kia cậu vẫn hay ăn sao ?

Kim Min Ho ấn vai cậu ngồi xuống, rồi mới ngồi xuống bên đối diện "Tôi đang đói, mua cho tôi ăn đi."

"Kim Min Ho !". Cậu có chút mất kiên nhẫn, tức giận trừng hắn.

Hắn đưa thìa đũa đã lau sạch cho cậu "Nhỏ tiếng một chút, mọi người đang nhìn chúng ta kìa."

Nhìn đĩa bánh gạo canh trên bàn, cậu chợt ngẩn người "Cái này....."

"Không phải trước kia cậu rất thích sao ? Mau ăn đi, ngẩn người cái gì chứ ?". Hắn cười.

Park Jimin ăn một miếng, cười nhạt một tiếng "Cậu biết không ? Tôi vốn không ăn được đồ cay, càng không thích món này. Nhưng chỉ vì ai đó thích, chỉ vì muốn được cùng người đó ăn, mà tôi ngu ngốc đến mức, ngày nào cũng ăn chúng, ăn đến mức đau dạ dày. Khi đó, tôi tự hỏi, rốt cuộc mình cố gắng như vậy để làm gì, người ta cũng đâu để mắt đến tôi."

Hắn nghe xong, trong ánh mắt chợt ánh lên tia đau lòng, hắn buông đũa, bánh gạo trong miệng cũng không còn cảm nhận được mùi vị gì nữa "Xin lỗi.....". Thật ra, món này hắn không thích, chỉ là một lần ăn vừa miệng nên khen mà thôi. Vậy mà cậu lại nhớ hết, còn nghĩ rằng hắn thích mà cố gắng ăn nó, dù là rất cay.

"Mọi chuyện đều qua rồi, hơn nữa cũng là tôi tự mình đa tình, cậu vốn không có lỗi." Park Jimin không còn tâm trạng ăn thêm miếng thứ hai nữa, liền dùng giấy lau miệng "Nói đi, tại sao cậu có số điện thoại của tôi ?".

Hắn thấy cậu không ăn, cũng không muốn ăn thêm "Nếu tôi muốn tìm, số của cậu không khó."

"Chuyện cậu nói về Kim Tae Hyung, rốt cuộc là thế nào ?".

Kim Min Ho cười một tiếng, ánh mắt chợt trở nên sắc lạnh "Cậu chắc hẳn là vẫn nhớ kỳ hai lớp 10 tôi mới chuyển về trường Sung Won đúng chứ ? Một người đang ở Seoul, vì lý do gì lại chuyển đến một ngôi trường ở vùng quê xa xôi như vậy ?".

"Bởi vì suốt những năm đi học, vẫn luôn bị đám người trong trường bắt nạt, mỗi ngày đi học đều bị đánh, trấn lột tiền, bị chửi rủa, chỉ vì tôi là con của vợ bé, một người làm việc trong quán bar, mua vui cho đàn ông."

"Nhưng....nhưng không phải cậu vẫn luôn được Kim gia nuôi dưỡng sao ?". Cậu nhíu mày.

"Nuôi dưỡng ?" Hắn cười giễu cợt "Đối xử như một con chó giữ nhà, là định nghĩa nuôi dưỡng mà cậu nghĩ sao ?".

Cậu lắc đầu "Không thể nào...." Kim Seok Jin từng nói, vì hắn từ nhỏ đã hư hỏng nên mới bị ghét.

"Nói cho cậu biết, đám người cao sang, quyền quý đó, thực chất chỉ là một lũ người đáng khinh mà thôi.

"Người mà cậu luôn cho là tốt đẹp, cao cao tại thượng đó, cũng chính là người hại chết mẹ ruột của tôi, cậu có biết không hả ? Là Kim Tae Hyung, Kim Tae Hyung !!!!!".

Bỗng, tiếng nổ lớn chợt vang lên "bùm !", tất cả đèn trong quán đều vụt tắt.

Park Jimin giật mình, còn chưa kịp lên tiếng, một ai đó đã bịt chặt miệng cậu, hơi lạ xộc thẳng lên mũi, khiến đầu cậu choáng váng, hai mắt không thể mở nổi nữa, dần dần lịm đi......

________________________________________________________________

End chap 24

Vote và cmt cho tui nhen, cảm ơn nhìu :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro