Chap 26 : Họp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap mới đến rồi đây, đăng giờ sớm hơn cho mọi người đọc dễ hơn nhen :))))) 😘😘😘

_________________________________________________________

Kim thiếu gia tay chống cằm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đống số liệu nhàm chán trên màn hình máy tính, một lát lại thở dài thườn thượt "Haizz......"

"Sao vậy ? Chán rồi ?". Thư ký Nam đi họp trở về, tình cờ đi ngang qua bàn làm việc của cậu, thấy vẻ mặt chán chường của cậu, buồn cười hỏi.

Kim Seok Jin xoay qua nhìn hắn, bĩu bĩu môi "Mỗi ngày chỉ có từng đó việc, làm đi làm lại, chán muốn chết !". Cậu cầm chiếc bút, lạch cạch gõ lên mặt bàn "Tôi thật là khâm phục những người như anh đó."

"Đó là vì cậu chưa quen thôi." Thư ký Nam rời sự chú ý khỏi báo cáo, cười cười.

"Mà thư ký Nam này, anh làm việc cho Kim Nam Joon đã năm năm, có phải biết rất nhiều chuyện của gã không ?" Cậu cười cầu tài "Cái này.....bạn gái của gã xinh lắm hả ?".

Thư ký Nam ngạc nhiên "Bạn gái của sếp ?". Hắn làm việc cho giám đốc Kim đã năm năm, còn chưa từng biết chuyện sếp có bạn gái ? Rốt cuộc là vị thiếu gia này nghe tin đó ở đâu vậy ?!

"Ừm.....bạn gái của Kim Nam Joon đó." Kim Seok Jin kéo ghế lại gần chỗ hắn, vẻ mặt vô cùng chăm chú, giống hệt như mấy bà thím nội trợ chuyên hóng chuyện.

Chuyện là, mấy ngày trước lúc cậu pha cà phê mang vào cho gã, liền tình cờ nghe trộm được gã nói chuyện điện thoại. Có vẻ gã rất cưng chiều cô gái này, khiến cậu con mọe nó càng lúc càng tò mò, rốt cuộc là yêu quái phương nào, dám quyến rũ 'người đàn ông của ông'. A, không đúng, là chủ nhà của ông chớ ???

"Chuyện này.......Sao cậu không trực tiếp đi hỏi sếp ?".

"Tôi mà hỏi được thì sẽ nhờ đến anh sao ? Đúng là mất hứng !!!". Kim thiếu gia mất hứng đáp.

"Hỏi tôi chuyện gì ?". Lúc này, đằng sau hai người, một giọng nói lành lạnh chợt vang lên.

Kim Seok Jin giật mình, thấy gã đứng ngay sau mình, vội vội vàng vàng khoác vai người bên cạnh, lấp liếm "Làm gì có chuyện gì chứ ? Tôi cùng anh Nam đang tâm sự chút chuyện thôi. Haha.....anh đừng để ý."

Ngài giám đốc nhìn cậu khoác vai hắn, hai mắt bất giác nheo lại, không vui nói "Cậu với cậu ấy từ khi nào lại thân thiết như vậy ?".

Thư ký Nam theo gã từ khi mới ra trường, làm sao không hiểu được ánh mắt cùng ý tứ trong câu hỏi của gã, khẩn trương đẩy cậu ra "Sếp, tôi với cậu ấy thực sự không có thân thiết, một chút cũng không có !". Tội danh 'gian díu với vợ sếp' so với gián điệp công nghiệp còn nặng hơn nha.

Kim Seok Jin nhếch mép khinh bỉ "......" Hoạn nạn liền phủi tay ?! Đúng là gian thương !!!!

Ngài giám đốc nhìn biểu tình sám hối của thư ký, hài lòng ngoắc ngoắc tay với cậu "Còn cậu, vào phòng tôi."

Dứt lời, ngài giám đốc liền xoay người đi về phòng, rất kín đáo che đi nụ cười dịu dàng.

"Anh ta bị gì thế ?". Kim Seok Jin đứng dậy, trước khi đi theo gã còn quay đầu, dùng khẩu hình miệng để nói với thư ký Nam.

Kim thiếu gia đứng trước bàn làm việc lớn của ngài giám đốc, đưa mắt chăm chú nhìn gã. Sao trước giờ cậu không nhận ra, người đàn ông này rất đẹp trai nhỉ ? Chậc, chậc, người đàn ông này nếu thuộc về bánh bèo kia, quả thật là lãng phí tài nguyên mờ.

"Nhìn đủ chưa ?". Gã đột nhiên ngẩng đầu, đưa tay tháo cặp kính trên mắt xuống, dựa người vào thành ghế.

Bỗng nhiên bị nhìn chằm chằm, Kim thiếu gia đỏ mặt, không tự nhiên đáp "Làm gì có chứ ?! Mà anh gọi tôi có chuyện gì ?".

Gã vẫn giữ vẻ mặt không biểu cảm như thường ngày, nhàn nhạt hỏi "Nói đi. Cậu muốn quậy đến bao giờ ?". Tên nhóc này từ khi vào công ty đến giờ, công việc thì không muốn làm, nếu không phải chơi game, ngủ gật thì cũng là lượn lờ khắp các phòng ban, tán tỉnh con gái nhà người ta, thật là làm gã tức muốn chết.

Cậu trừng gã, trong lòng âm thầm gào thét, ai nói ông đây muốn quậy chứ ? Ông rõ ràng rất bận rộn canh trừng anh mà "Tôi vẫn rất nghiêm túc làm việc mà. Anh không thấy sao ?".

"Đừng đùa nữa. Anh cậu có thể dung túng cho cậu, nhưng tôi thì không." Gã nghiêm khắc nói.

Kim Seok Jin nghe xong, có chút tổn thương "Ông đây còn không phải vì anh sao ?".

Gã hơi ngẩn người, bất quá ngoài mặt không biểu hiện ra.

"Nếu không phải anh nói, ghét người suốt ngày lông bông chơi bời, ông đây sẽ phải ngày ngày dậy sớm đi làm ? Còn có, mấy bộ đồ đóng thùng nghiêm túc này, khó chịu muốn chết !!!". Cậu ấm ức nói.

Kim Nam Joon thấy vẻ mặt tội nghiệp của cậu, trong lòng có chút áy náy. Là gã nặng lời, làm tổn thương đứa nhỏ này rồi ? Nói đi cũng phải nói lại, so với việc cứ thỉnh thoảng lại phải đến quán bar, rồi đồn cảnh sát đón cậu thì thế này có vẻ tốt hơn.

"Kim Seok Jin !". Gã đột nhiên lên tiếng.

"Sao chứ ?"

"Cậu thích tôi sao ?"

Kim Seok Jin nghe xong, ngẩn cả người, hai tay nhịn không được bấu vào nhau "......"

Kim Nam Joon nhìn cậu, trong ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng, mong chờ, còn có chút nghi hoặc.

"Tôi......không có." Kim thiếu gia dường như bị nói trúng tim đen, khẩn trương chối đây đẩy.

Gã hơi nhíu mày, cười nhạt "Vậy thì tốt. Tôi có bạn gái rồi, sợ cậu sẽ khó xử thôi." Mấy ngày trước, bà Kim bắt gã đi xem mặt con gái của bạn bà, gã cũng là miễn cưỡng đồng ý. Cô gái đó tuy rằng là tiểu thư con nhà giàu, nhưng lại không hề kiêu căng, ngược lại tính tình thoải mái, tốt bụng, có học thức, là người gã có thể làm bạn được. Dù sao thì cậu cũng không thích gã, coi như đây là cơ hội tốt để gã có thể chấm dứt tình cảm của mình đi.

Cậu ngẩng đầu nhìn gã, giống như sét đánh ngang tai vậy. Dù đã biết trước chuyện gã có bạn gái, mình sẽ sớm bị đá ra khỏi nhà, trả chỗ cho người ta, nhưng so việc đoán già đoán non, thì việc nghe từ miệng gã, mới thực sự là khó chịu. Kim Seok Jin gượng cười "Vậy......vậy sao ? Thật tốt.....Chúc mừng anh."

Tôi có bạn gái, em vui đến vậy à ? Bàn tay đặt dưới bàn của gã đã sớm nắm thành quyền rồi.

"Cảm ơn."

"Nếu...nếu không còn việc gì khác, tôi ra ngoài trước." Cậu tìm lý do. Nếu còn đối diện với gã thêm chút nữa, cậu sợ tâm tư của mình sẽ bị gã phát hiện ra mất.

Kim thiếu gia chịu đả kích lớn, liền vứt hết công việc ra sau đầu, đi mua sắm, sau đó chạy thẳng về nhà méch anh trai. Tuy anh trai có hơi thổ phỉ, còn suốt ngày ngược đãi mình, nhưng cậu là người vừa đẹp trai vừa rộng lượng, tha thứ cho anh trai cũng không phải chuyện gì khó.

Nào ngờ, vừa về đến nhà, đã thấy gương mặt tiều tụy của anh dâu, thậm chí còn phải để anh trai bế lên lầu, em trai vì chính nghĩa mà cảm thán "Anh dâu chân yếu tay mềm, vốn không thể chịu được sức lực trâu bò của anh, anh còn ép người ta thành như vậy ? Đúng là làm mất mặt nhà họ Kim !!!".

Anh trai bị hiểu lầm thành kẻ tinh trùng thượng não, người chồng bội bạc, cũng không hề tức giận. Vì sao ư ? Vì anh trai còn phải chăm sóc cho vợ yêu bé nhỏ của mình nha.

"Anh đừng như vậy có được không hả ? Em không sao mà." Park Jimin nhìn ánh mắt chăm chú, cẩn trọng của anh, vừa tức vừa buồn cười.

"Hít nhiều khói độc như vậy, phải nghỉ ngơi nhiều mới được. Ngoan, nghe lời." Kim tổng là hình mẫu điển hình cho người đàn ông yêu vợ thương con đó nha.

Ai nhìn vào còn tưởng Park Jimin đang mang bầu đấy ! Đúng là lố mờ !!!

Kim Seok Jin học về thiết kế, trí tưởng tượng vốn đã rất phong phú, giờ lại nghe anh trai nói vậy, chính là nhịn không được mà nghĩ đến cảnh tượng cẩu huyết "Á ! Anh đúng là thổ phỉ !!! Cư nhiên chơi mấy trò SM với anh dâu ???". Lại còn bắt người ta hít khói này nọ, cũng biến thái quá đi.

Park Jimin "......" Người nhà họ Kim, có ai bình thường không vại ?!

Kim tổng nghe xong, mặt đen kịt lại, xoa xoa đầu vợ "Chờ anh." Sau đó đứng dậy, khởi động khớp chân khớp tay.

Em trai thấy anh trai đi về phía mình, cảnh giác ôm ngực "Anh muốn làm gì ?".

Anh trai cười vô cùng đểu cáng "Haha, làm gì à ? Chỉnh lại não cho mày đó em." Dứt lời, không kịp để em trai nhấc mông chạy, anh trai nhanh như chớp xông đến, hung hăng ngược đãi em trai.

Park Jimin "......" Anh em nhà này, rõ ràng rất yêu thương nhau, tại sao ngoài mặt cứ phải đánh nhau như chó với mèo như vậy hả ?!

Bởi vì vợ yêu còn cần tĩnh dưỡng, hơn nữa ông bà Kim cứ gọi điện kêu nhớ cháu nội, cho nên Kim tổng đã quyết định cho người đón Kookie về nhà chính. Có điều, lý do lớn hơn cả, chính là bây giờ sẽ không còn bóng đèn nữa, hai vợ chồng anh có thể tự do thoải mái yêu đương rồi. Thật là tiện cả đôi đường !

Cảnh tượng náo nhiệt này, đương nhiên là không thể thiếu một nam thần......kinh như Min đại minh tinh rồi.

"Bảo bối, mình tới với cậu đây !". Min Yoon Gi cùng Jung tiên sinh đến nhà thăm cậu, vô cùng đúng lúc bắt gặp cảnh tượng anh em nhà họ Kim chơi trò "Đố anh bắt được em".

Anh trai vừa thấy Jung tiên sinh đến, tay kia vẫn đang túm cổ áo của em trai, ngẩng đầu chào hỏi với y "Đến rồi sao ?". Sau đó thả cổ áo em trai ra, đóng lại cúc áo bởi vì trận chiến vừa rồi mà xộc xệch. So với đại ca xã hội đen còn con moẹ nó đáng sợ hơn.

Min đại minh tinh liếc nhìn tên thần kinh kia, thì thầm với cậu "Cái người đang mặc rèm cửa hoa hòe hoa sói kia là tên em chồng không được bình thường trong truyền thuyết sao ?".

Kim Seok Jin rống giận "Nè, thì thầm cũng lớn quá đấy ! Với lại, cái này là mốt mới nhất năm nay của Gucci đó, cái gì mà rèm cửa hả ???". Riết rồi cái nhà này ai cũng bắt nạt ông hết ! Hờn !!!

"Mẫu mới nhất ? Là nhân viên bán hàng ở shop thời trang nói chứ giề ? Đúng là ngu n....". Về tài mắng người, hắn tuyệt đối không chịu thua kém.

Park Jimin vội vàng bịt miệng hắn, cười giảng hòa với em trai "Haha, cậu ấy chỉ đùa thôi mà, anh đừng để ý."

"Nể mặt anh dâu, ông không thèm chấp thằng nhóc nhà cậu !". Kim thiếu gia hất tóc, vắt chân chữ ngũ, show dáng ngồi đặc biệt sang chảnh !!!

Min Yoon Gi nhếch mép, hất vạt áo một cái, nhất định không chịu thua kém Kim thiếu gia "Hứ !".

Jung Hoseok dở khóc dở cười nhìn em trai Kim tổng, rồi lại đưa tay xoa đầu nữ vương thụ nhà mềnh, trong lòng nhịn không được đồng cảm sâu sắc với vị giám đốc Kim trong truyền thuyết.

Park béo "......" Mấy người đến thăm tôi hay là đi dự fashion show hả ?!

Kim tổng mang cà phê ra mời khách, sau đó ngồi xuống bên cạnh Park Jimin "Vốn là muốn mời hai người một bữa, bất quá bảo bối sức khỏe còn chưa tốt, người giúp việc cũng sớm đã được điều sang nhà chính của Kim gia, tôi nghĩ chúng ta đến nhà hàng là tiện nhất."

"Em muốn ăn đồ Tây......" Em trai chưa kịp lên tiếng, anh trai đã đưa tay xoa đầu vợ yêu "Nhà hàng Hàn quốc anh đầu tư, cũng rất đáng để thử, em thấy sao ?".

"Dạ được." Kim tổng hài lòng nhìn vợ yêu một cái, quả nhiên là bảo bối của anh, ngoan muốn chớt !!!!

"A ! Em muốn ăn đồ T....." Em trai vẫn chưa từ bỏ ý định.

Jung tiên sinh uống một ngụm cà phê, sau đó quay sang Min đại minh tinh "Thế nào ?".

"Cũng tốt. Tôi cũng không muốn Jiminie phải vất vả nấu nướng."Hắn đương nhiên không có gì để phản đối.

Kim thiếu gia đứng phắt lên sofa, so với đồng chí Cách mạng còn căm phẫn hơn, rống giận "Ông phắc ! Sao không ai chịu nghe ông nói hả ?!".

Kim Tae Hyung trừng em trai "Muốn ăn chùa thì ngậm miệng !".

"......" Kim Seok Jin khóc không ra nước mắt, huhu, ai cũng hắt hủi ông. Ông nhất định sẽ bỏ nhà ra đi !!!

Mấy người Kim tổng lái toàn siêu xe đắt tiền đến nhà hàng, khiến quần chúng được một phen hú hồn. Đúng là một đám nhà giàu đáng ghét !!!

Phục vụ vừa mở cửa căn phòng được ông chủ chuẩn bị trước cho Kim tổng, Kim Seok Jin đang hùng hổ đi phía trước, chợt thấy giám đốc Kim ngồi trong đó bấm điện thoại, khí thế đều bay sạch, lùi lại bên cạnh anh trai "Anh, sao anh ta lại ở đây ?".

Kim Tae Hyung vỗ đầu em trai một cái "Là anh gọi Nam Joon." Sau đó nhìn gã một cái "Đến rồi sao ?".

Gã liếc nhìn cái người đang hậm hực không vui bên cạnh anh, gật đầu "Ừm, vừa mới tới thôi."

Cậu bĩu môi, níu áo anh trai "Anh, em không ăn nữa đâu."

Kim Tae Hyung nhìn đứa em anh nuông chiều từ bé "Đồ đạc còn ở nhà gã, muốn trốn cũng không được đâu. Ngoan ngoãn vào ngồi đi."

Kim Seok Jin kháng nghị không thành công, đành lầm lũi đi về phía gã, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh gã.

Min Yoon Gi đợi y chào hỏi với gã xong, mới giơ tay ra, mỉm cười "Xin chào, nghe danh giám đốc Kim đã lâu, giờ mới có cơ hội chào hỏi. Tôi là Min Yoon Gi, bạn của Jiminie."

"Chào cậu, diễn viên Min." Gã theo phép lịch sự đáp lại.

"Anh biết tôi ?". Hắn ngạc nhiên hỏi.

Kim Nam Joon ngồi xuống ghế, trên khuôn mặt lạnh lẽo thường ngày chợt nở nụ cười nhẹ "Tin tức của cậu mỗi ngày đều xuất hiện trên TV, không biết cũng khó. Huống hồ gì, phim của cậu đóng, tôi cũng có theo dõi mà."

Kim Seok Jin ngồi một bên, cắn sắp nát đầu đũa rồi "Haha, sống chung lâu như vậy, giờ tôi mới biết anh có xem phim tình cảm sướt mướt đấy !".

Min Yoon Gi nghe mấy lời của người kia, trong lòng khẽ giơ ngón giữa, có trò để chơi rồi. Nghĩ rồi, hắn nở nụ cười đặc biệt mê người "Thì ra là fan hâm mộ, cảm ơn anh, Nam Joon".

Jung Hoseok ngồi bên cạnh hắn, nghe hai chữ "Nam Joon", lông mày nhịn không được nhíu lại, như có như không kéo tay hắn, ở dưới bàn khẽ bóp một cái. Yêu tinh, em giỏi lắm ! Chồng em còn đang ngồi bên cạnh, lại dám đi thả thính người ta. Đêm nay làm chết em !

Mọi người tán ngẫu một lát, đồ ăn liền được mang lên, mùi vị cùng màu sắc quả nhiên là không tầm thường.

Trên bàn ăn, Jung Hoseok không ngại bẩn tay, vô cùng chăm chú bóc bỏ tôm cho nữ vương thụ nhà mình "Hải sản ở đây rất tươi, ăn nhiều một chút."

Min Yoon Gi thì coi như đương nhiên, há miệng để ông xã đập trai đút ăn "Đúng là rất vừa miệng !".

Ở một góc khác, Kim tổng lại đặc biệt hưởng thụ sự đảm đang của vợ mình. Quả nhiên là chọn đúng người rồi ! Vợ yêu cư nhiên biết mình thích ăn gì, ghét gì. Haha, cả thế giới đừng hòng dành vợ yêu bé nhỏ đáng yêu của ông !!!

Park Jimin nhìn vẻ mặt đắc ý của anh, buồn cười đánh nhẹ anh một cái "Bình thường một chút đi được không ?".

"Anh có gì không bình thường chứ ?". Kim Tae Hyung mặc kệ là có ai trong phòng, thản nhiên hôn lên má cậu, mặt dày cảm thán "Thơm quá đi !".

Park Jimin đỏ bừng hai má, trừng anh một cái "Làm cái gì thế ?".

"Anh hôn vợ anh !". Ai đó vô sỉ đáp.

Kim Seok Jin nhìn hai đôi phu phu show ân ái trước mặt, lại lén lút nhìn sang tên mặt than bên cạnh, thở dài một tiếng. Cuộc đời này đúng là không công bằng chút nào ! Tại sao trong bao nhiêu em gái chân dài vếu bự, ông lại thích cái thằng cha mặt lạnh, to như trâu này chớ ? Thật là không hợp lý tẹo nào !!!

"Không phải cậu dị ứng với gạch cua sao ?". Giám đốc Kim nhìn cậu như người mất hồn, định giơ đũa gắp món ăn trước mặt, liền nhanh tay giữ tay cậu lại.

Kim Seok Jin rầm bầm "Rõ ràng có bạn gái rồi còn bày đặt quan tâm đến người ta, giả dối !".

"Ăn cái này đi." Gã nhịn không nổi nữa, đành vươn tay giúp cậu lấy món thịt chiên xù.

Cậu có hơi ngẩn người, sao gã biết cậu thích ăn thịt chiên xù ??? "Cảm ơn."

"Được rồi, ăn nhiều một chút." Gã nhẹ giọng đáp. Tuy rằng giọng nói có hơi lạnh lùng, nhưng ngữ điệu cùng ánh mắt đều rất dịu dàng "Mất công ban đêm kêu đói, gây phiền phức cho tôi."

Cái đồ đáng ghét ! Tôi đang cố quên anh, đừng làm tôi rung động nữa !!!

_______________________________________________________________

End chap 26

Một chap nhẹ nhàng trước cơn bão sắp tới nhen. Vote và cmt cho tui nhen, cảm ơn nhiều :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro