Chap 35 (H+) : Kim tổng rất giỏi bắt nạt người ta....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đợi lâu hông nè ? Chớp mắt một cái tui đã lết được một nửa già quãng đường rồi, cảm thấy mình thật là chăm chỉ =)))))

_________________________________________________________

Min Yoon Ji đứng ở sân lớn trước chung cư của anh hai, nuối tiếc nhìn Park Jimin "Anh thật sự không cần em đưa về ? Dù sao em cũng đang rảnh rỗi mà."

Cậu đeo balo lên lưng, lướt qua màn hình điện thoại, lắc đầu cười "Không cần đâu. Tae Hyung đã nói sẽ đến đón anh mà. Hơn nữa, em là con gái, nên trở về nhà sớm một chút, đừng để bác trai lo lắng."

Hai người đứng tán ngẫu thêm một lát thì xe của Kim tổng cũng nhanh chóng xuất hiện. Cô từ phía xa nhìn Kim tổng dừng xe, mở cửa bước xuống, khóe miệng kín đáo nhếch lên, nghiêng đầu thì thầm vào tai cậu, khiến cậu vừa nhột vừa bất ngờ, nhịn không được rụt cổ lại, phì cười.

Cử chỉ thân mật này của hai người, anh đã sớm nhìn thấy, chỉ là gạt nó qua một bên, mỉm cười tiến đến chỗ cậu, cố ý gọi "Bảo bối, nên trở về thôi."

"Anh đến rồi ?". Cậu theo phản xạ ngẩng đầu, nét mặt cũng trở nên rất vui vẻ.

"Đây chắc hẳn là em gái của Min Yoon Gi ?". Anh biết rõ, nhưng vẫn lịch sự chào hỏi "Chào cô, tôi là bạn trai của Jimine, Kim Tae Hyung, rất vui được gặp !".

Min Yoon Ji cũng gật đầu, nhẹ giọng đáp "Chào anh, tôi là Yoon Ji, em gái song sinh của Yoon Gi, nghe danh đã lâu, giờ mới có cơ hội chào hỏi, rất vinh hạnh được gặp anh, Kim tổng."

Hai người bắt tay nhau, song ánh mắt lại phát ra những tia cực kỳ nguy hiểm, sặc mùi thuốc súng, khiến cho cậu đứng ở giữa có chút không được tự nhiên.

"Tae Hyung, không....không còn sớm nữa, chúng ta về thôi." Park Jimin nhịn không được lên tiếng.

Kim tổng thu lại ánh mắt hình viên đạn, cười dịu dàng với cậu "Được, chúng ta đi." Ôm vai cậu thân mật kéo đi, anh biết ai đó vẫn còn đang đứng phía sau, liền cúi đầu hôn lên má cậu "Hôm nay chơi vui không ?".

Cậu cũng đã quen với sở thích show ân ái cho người khác ghen tỵ của Kim tổng, chỉ cười ngọt ngào, kể chuyện ban chiều cho anh nghe.

Chiếc xe êm ái chạy nhanh trên đường lớn, Park Jimin cúi đầu xem điện thoại, vô tình lướt thấy những tin nhắn cũ của mẹ, hơi do dự một chút mới nói "Tuần sau có lẽ em phải về nhà đón tết Trung thu với mọi người ở quê. Ba mẹ cũng nói rồi, về sớm một chút, chuẩn bị lễ cúng tổ tiên. Muộn nhất cũng phải một tuần lễ mới lên Seoul được."

"Có cần anh với con đi cùng em không ?". Kim tổng vẫn an ổn lái xe.

Cậu lắc đầu, nhẹ giọng đáp "Không cần, em đi một mình là được rồi." Lại để ý anh chỉ gật đầu, nói sẽ bảo thư ký chuẩn bị quà biếu ba mẹ để cậu đem theo, cũng không hỏi gì thêm nữa, làm cậu trong lòng có chút không yên.

Bất quá, lúc trở về nhà, con trai liền quấn lấy cậu, khiến cậu cũng quên mất vấn đề này. Park Jimin ôm nhóc đi tắm rửa, sau đó ở trên giường đọc truyện cho nhóc nghe, chờ nhóc ngủ khì mới nhẹ nhàng rời đi.

Trở về phòng ngủ, cậu nấu nướng, bận rộn cả một ngày, liền ôm đồ đi tắm. Nước vừa xả xuống không bao lâu, cậu còn chưa kịp với sữa tắm, cả người từ đằng sau liền bị ôm chầm lấy. Không cần nói cũng biết là ai, Park Jimin dưới hơi nước nóng có chút đỏ mặt, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang hôn lên cổ mình "Anh vào đây khi nào thế ?".

Kim Tae Hyung không nói không rằng, kéo cậu áp vào tường, mạnh mẽ hôn lên môi cậu, buộc cậu đem những lời trong miệng nuốt xuống bụng. Cánh môi liên tục bị dày vò, cắn mút đến đáng thương, đầu óc cậu cũng bị anh làm cho mụ mị. Hai thân thể trần trụi dưới dòng nước mềm mại tự nhiên quấn lấy nhau, cậu quay mặt đi, cắn chặt môi mình, để người đàn ông cường tráng cúi người ngậm lấy vật kia trong miệng, dịu dàng liếm mút.

Sức chịu đựng của cậu một chút cũng không thể so với Kim Tae Hyung, không lâu liền rên rỉ, sau đó bắn ra ngoài. Kim tổng hài lòng quan sát biểu hiện của cậu, nắm nhẹ cằm cậu, lần nữa điên cuồng hôn lên. Bàn tay nóng bỏng thuần thục lần ra phía sau, đạo lực không nhỏ nắn bóp cánh mông trắng muốt, tròn trịa của cậu, khiến cậu nhịn không nổi mềm nhũn cả người, động tình mà rên rỉ.

"Bảo bối, kêu lớn một chút, anh muốn nghe giọng em...." Giọng nói trầm khàn của anh khẽ vang lên bên tai cậu, hại cậu mặt mũi đỏ bừng.

"Ưm...ư....đừng....đừng mà...."

Khóe miệng ai đó nhếch lên, ngón tay thon dài chậm rãi đưa vào hậu huyệt của cậu trêu đùa "Ngoan lắm.....có muốn anh không ? Ửm ?".

"A....ân.....a....muốn...." Bị trêu đùa đến phía trước lại cương lên, ngay cả cậu cũng không ngờ bản thân mình lại có thể nói ra mấy lời dâm đãng như vậy "Em.....muốn.....ưm....xin....xin anh mà....a......"

Dứt lời, anh kéo cậu lại phía bồn rửa mặt, từ phía sau áp cậu xuống, mạnh mẽ đi vào cơ thể cậu. Nhờ tác dụng của nước lẫn sữa tắm, anh thuận lợi tiến vào hậu huyệt, cơ thể cậu lúc nào cũng vậy, tràn ngập ma lực cuốn hút anh, khiến anh không có cách nào nhịn xuống dục vọng với cậu.

Park Jimin bị anh nắm lấy eo, điên cuồng xỏ xuyên, ngay cả hơi thở cũng trở nên khó nhọc, bàn tay cậu bám chặt vào bồn rửa mặt, tự mình chống đỡ. Vừa ngẩng đầu lên, liền phát hiện bản thân mình trong gương, cậu cảm thấy mặt mình sắp nóng đến nổ tung rồi.

Người này là ai chứ, nhất định không phải cậu.

"Bảo bối, nói. Em yêu tôi, muốn tôi !". Kim Tae Hyung nắm cằm cậu, buộc cậu phải đối diện với anh trong tấm gương lớn. Phía dưới thì mạnh mẽ rút ra, lại đâm vào, giống như muốn lấy mạng cậu vậy.

Cả người cậu bủn rủn, hai chân đứng cũng không vững nữa, vậy mà người này còn bắt nạt cậu, đáng ghét muốn chết. Park Jimin hơi ủy khuất, đôi mắt long lanh ngập nước, giống như chỉ cần anh lớn tiếng, cậu sẽ òa khóc vậy "Đừng mà...."

"Ngoan, nói cho tôi nghe." Anh cắn nhẹ vành tai cậu, rồi hôn xuống cổ cậu, dường như nếu không nói, anh sẽ không buông tha cho cậu vậy.

Park Jimin "Em...em yêu anh, em muốn anh..." Người này rõ ràng muốn bắt nạt cậu !!!

Kim tổng từ trước đến giờ, trên phương diện này, vẫn luôn rất ôn nhu, có chừng mực, càng chưa từng làm cậu bị thương. Chỉ là không hiểu vì lý do gì, mà lần này lại trở nên xấu tính như vậy. Đợi cậu nói xong, không những không tha cho cậu, mà còn gác chân cậu lên cao, mạnh bạo đâm chọc. Ngay cả một cái hôn môi cũng không có, chỉ hoàn toàn là phát tiết để thỏa mãn bản thân. Đúng là người đàn ông xấu xa !!!

"Hức...hức...." Cậu thật sự chịu không nổi nữa, nước mắt cũng lặng lẽ rơi xuống. Người này chưa bao giờ lớn tiếng với cậu, lúc nào cũng chiều chuộng cậu, cho nên đột nhiên thấy được bộ dạng như bạo thú của Kim tổng, cậu tủi thân mà nức nở.

Lúc này, phát hiện những tiếng khóc nho nhỏ của cậu, anh mới chợt bừng tỉnh. Mình cư nhiên làm em ấy khóc ??? Khẩn trương đỡ cậu dậy, hôn lên những giọt nước mắt trên má cậu, bối rối hỏi "Làm em đau ? Xin lỗi...."

"Anh hung dữ với em." Bé ngoan Park Jimin bĩu môi tố cáo.

Kim Tae Hyung không biết những điều mình bắt cậu làm đã vô tình làm tổn thương cậu, hối hận muốn chết. Ôm cậu vào lòng, anh bình tâm lại "Anh....anh xin lỗi. Anh sợ em nói chia tay, nên.....nên mới không khống chế được bản thân...."

"Chia tay ???? Làm gì có chứ !!!". Cậu thút thít, sao anh lại nghĩ vậy ? Không lẽ.....

Cậu hơi ngẩng đầu nhìn anh, bắt gặp ánh mắt hơi trầm xuống, mang theo thất vọng cùng lo sợ của anh, cậu mới chợt hiểu ra mọi chuyện. Lần này, đến lượt cậu khẩn trương rồi "Em....chuyện đó....không phải như anh nghĩ đâu. Không muốn để anh gặp ba mẹ em, là vì em chưa nói cho họ biết tính hướng của mình. Em sợ họ nhất thời không chấp nhận được, sẽ tức giận, làm tổn thương anh và con, nên mới không muốn hai người đi cùng em. Em...em làm sao có thể muốn rời xa anh chứ ?". Ngay cả khi mẹ ruột Kookie quay về, liên tục chọc phá cậu, cậu cũng chưa từng nghĩ sẽ rời xa anh. Hơn nữa, nếu cậu muốn chia tay, sẽ ngoan ngoãn để anh bắt nạt thành thảm như vậy ?!

Kim Tae Hyung được người yêu ôm mặt nâng lên, còn nghe được mấy lời giải thích, dỗ dành này, buồn phiền trong lòng cũng bay hết, bất quá vẫn giả bộ đáng thương "Thật không ?".

"Thật. Không tin ?". Cậu gật đầu chắc nịch, thấy anh vẫn còn ý nghi ngờ, liền ngửa đầu chủ động hôn lên môi anh.

Khóe miệng Kim tổng sẽ cong lên, hài lòng hưởng thụ cái hôn không thuần thục của người yêu. Đợi đến khi cậu không còn kiên nhẫn, định buông ra, thì anh mới ôm lấy eo cậu, dành lại thế chủ động "Anh yêu em, bảo bối."

"Em cũng yêu anh, Tae Hyung." Cậu bật cười, nhìn anh ngọt ngào nói.

Sau đó, chuyện tiếp theo, chắc không cần nói ra, ai cũng biết nhỉ. Kim tổng tâm tình tốt trở lại, liền quyết định ôm cậu vào giường lớn, ôn nhu "yêu" cậu thêm lần nữa.

Chậc, chậc. Park Jimin đúng là đồ ngốc !!! Đã bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền !!!!

------------------------------------

Kim Seok Jin từ đầu đến chân đều toát ra mùi tiền, xách theo túi hàng hiệu đi vào công ty. Trước đây, để thay đổi hình tượng trong mắt đối tượng thầm mến, cậu mới miễn cưỡng mặc mấy bộ đồ công sở gò bó, xấu xí, hiện giờ đối tượng thầm mến đã trở thành chồng yêu rồi, cậu đương nhiên không cần miễn cưỡng bản thân nữa.

Quả nhiên, chỉ cần có tình yêu, thế giới sẽ trở nên bừng sáng mà !!!

"Hello everyone ! Buổi sáng tốt lành !". Em trai đẩy cửa phòng bước vào, khoa trương xoay một vòng, rồi mới ngồi xuống chỗ.

Mấy người đồng nghiệp "......" ĐM ! Anh em nhà này có phải điên hết rồi không ? Hết anh lại đến em.

Thấy vẻ mặt buồn bã, còn đặc biệt nghiêm trọng của mọi người trong phòng, Kim Seok Jin bắt đầu nổi tính bà tám "Mọi người sao thế ? Xảy ra chuyện gì ?".

Thiếu gia đã hỏi, làm gì có ai dám phớt lờ, một người đồng nghiệp thở dài, nhẹ giọng đáp "Chúng tôi phải hỏi cậu mới đúng. Kim tổng có phải cãi nhau với phu nhân không ?".

"Cãi nhau ?". Em trai tròn mắt, nói đùa chắc, anh trai với anh dâu cãi nhau ? Haha, sao không nói họ ly dị luôn đi, nghe còn hợp lý hơn đó !!!

"Làm gì có. Hai người họ lúc nào chả ân ân ái ái." Cậu bĩu môi, nghĩ thôi là thấy ghen tỵ rồi.

Người khác lại tiếp tục đoán mò "Vậy thì là dục cầu bất mãn à ?".

Em trai nhịn không nổi nữa, suýt nữa thì nổi đóa "Rốt cuộc là có chuyện gì ?!".

"Thật ra...chuyện đã bắt đầu từ sáng hôm qua rồi. Kim tổng từ lúc đến công ty đã mang theo bộ mặt hận đời, cả buổi họp cứ liên tục thở dài, mang báo cáo đến thì bắt về lại. Nói chung là vô cùng khó ở !!! So với dì cả của phụ nữ đến còn ghê gớm hơn nha". Trưởng bộ phận nghĩ đến thôi là muốn rùng hết cả mình rồi.

Kim Seok Jin hơi nhíu mày "Nghiêm trọng đến mức đó ???". Cậu tò mò, rút điện thoại ra, ấn gọi.

Mọi người trong phòng lập tức im phăng phắc, giỏng tai sang chỗ cậu, cái công ty này, không chỉ hiệu suất công việc cao, mà hiệu suất tám chuyện cùng tưởng tượng còn đặc biệt cao hơn !

"A...anh dâu, anh đang ở đâu vậy ? Có tiện nói chuyện không ?". Cậu liếc mắt khinh thường đám người hóng hớt kia (¬‿¬). Tiện tay mở loa ngoài.

"Được chứ. Anh có chuyện gì hả ?".

Ở đầu dây bên kia, ban đầu có khá nhiều tiếng ồn, sau đó dần yên tĩnh trở lại, chỉ còn giọng nói mềm mại, vô cùng dễ nghe của Park Jimin.

Mọi người nhịn không được gật gù, oa, giọng của phu nhân sao có thể vừa dịu dàng vừa manh như thế ??? Đau tim quớ !!! (๑>ᴗ<๑)

"Cái đó.....anh với anh trai em vẫn tốt chứ ? Thấy tâm tình anh ấy có vẻ không được tốt cho lắm". Cậu không vòng vo, trực tiếp vào vấn đề chính.

"Đương nhiên là tốt rồi. Tae Hyung tâm tình không tốt ??? Sáng nay chúng tôi mới nói chuyện điện thoại với nhau mà, sao không thấy anh ấy nói gì. Hay là do công việc xảy ra vấn đề ?"

"Làm gì có. Nếu vì công việc, em đâu cần thiết hỏi anh." Cậu lắc đầu, nghĩ Park Jimin không thấy được, nhanh miệng đáp "Khoan đã, nói chuyện điện thoại ? Hai người không phải ở chung sao ? Sao phải gọi điện ???".

"À....từ sáng hôm qua tôi đã ra ga trở về quê đón tết với gia đình rồi, sớm nhất cũng phải một tuần mới lên Seoul được."

"Ồ....ồ....ồ !!!". Mọi người đồng loạt ồ lên, thì ra lý do là như thế.

Haizz.....mới xa phu nhân có hai ngày, Kim tổng đã cau có như vậy, phu nhân đi tận một tuần lễ ? Vậy không phải bọn họ sẽ khó sống rồi sao ?

"Haha, em chỉ tò mò vậy thôi. Anh chắc đang ở cùng ba mẹ, vậy em không làm phiền nữa. Tạm biệt." Kim Seok Jin cúp máy, trong lòng nhịn không được ngược đãi ông anh trai thổ phỉ hàng nghìn lần. Chuyện chỉ có vậy thôi, anh lại làm ra bộ mặt hận đời đó, cho ai xem, cho ai xem hả ???

Ngài giám đốc nghe tiếng cửa phòng mở, theo phản xạ ngẩng đầu lên, liền thấy người yêu bê theo một khay trà bánh, gã liếc đồng hồ trên tay "Bây giờ mới 9 giờ, em lại đói rồi ?".

Cậu đặt khay đồ ăn xuống bàn nhỏ trong phòng, rồi mang tách cà phê cho gã "Nếm thử đi, xem có giống vị của thư ký Nam pha không ?".

Hiếm khi được thiếu gia pha cà phê cho, gã cầm tách cà phê, uống thử một ngụm "Ngon lắm."

"Thật chứ ?". Cậu vui vẻ cười.

"Nhưng tỉ lệ đường còn thiếu, nên hơi đắng." Gã nghiêm túc nhìn cậu.

Kim Seok Jin gật đầu "Đắng ? Vậy em đi lấy thêm đường cho anh."

Vừa định xoay người đi, cổ tay đã bị một lực kéo lại, khiến cậu ngồi yên vị trên đùi gã "Anh...."

"Không cần đường." Dứt lời, gã ôm mặt cậu, dịu dàng hôn lên, ở cánh môi của cậu cắn mút.

Cậu tròn mắt, hai má đỏ ửng lên. Tuy rằng thân mật ở nơi này có chút nguy hiểm, nhưng càng nguy hiểm lại càng phấn kích. Quả nhiên, hôn lưỡi với chồng yêu thật là thích nha !!!

Bàn tay đang đặt trên eo cậu chậm rãi chui vào trong áo, mơn trớn làn da mềm mại, nhẵn nhụi của cậu, khiến cậu nhịn không được bật ra những rên rỉ trong cổ họng, ngay cả bên dưới cũng chậm rãi đứng lên rồi.

Gã bị phản ứng của cậu làm cho buồn cười, khẽ hôn lên tai cậu "Nhiệt tình như vậy ?".

Kim Seok Jin môi sưng đỏ, ánh mắt cũng mơ mơ màng màng, cậu ngượng ngùng giấu mặt vào cổ gã, rì rầm mắng "Đều tại anh !".

"Nhịn một chút !". Gã vỗ mông cậu, nhẹ giọng nhắc nhở.

Sau đó, ngài giám đốc nhanh chóng tháo dây lưng cùng khóa quần jean của cậu xuống, bàn tay nóng hổi không nhanh không chậm, vô cùng thuần thục nắm lấy vật kia mà an ủi. Đột nhiên bị kích thích, cậu chỉ có thể ôm chặt cổ gã, chôn mặt vào bờ vai vững chắc của gã, kìm nén không để bản thân phát ra tiếng kêu quá lớn "Ưm...chồng ơi...ân....a...."

"Kim Nam Joon cậu....." Bỗng, cửa phòng đột nhiên mở toang ra, giọng Kim tổng vang lên.

Ngài giám đốc, Kim Seok Jin "....." Bởi vì bị bất ngờ, vật trong tay gã cũng nhanh chóng bắn ra, rồi xìu xuống.

Lại nói, bàn làm việc của gã khá lớn, cho nên những thứ không nên thấy đều không thấy được, bất quá dựa vào tư thế mờ ám cùng vẻ mặt đỏ bừng của em trai, anh trai đương nhiên nhìn ra. Kim tổng đang dục cầu bất mãn, trợn mắt rống lên "Con mọe nó hai người !!!". Sau đó, đá tung cửa đi ra ngoài.

Gã với khăn giấy thu dọn sạch sẽ cho cậu, lại nhìn 'con đà điểu' trong lòng mình, buồn cười gọi "Jinie, ngẩng đầu lên."

"Anh trai thấy hết rồi. Làm sao đây ???". Cậu xấu hổ đến cả ngón chân cũng đỏ lên.

Người yêu hiếm khi làm nũng, ngài giám đốc bật cười, cảm thấy thiếu gia đáng yêu chết đi được, liền ôm mặt cậu hôn chụt một tiếng "Jinie, sao em lại đáng yêu như vậy ?".

"Còn nói nữa ?". Cậu trợn mắt, đánh gã một cái, rồi phụng phịu "Anh ấy nhất định sẽ giết em !".

Kim Nam Joon cắn cái mỏ đang chu ra của cậu, vui vẻ đáp "Em bây giờ là vợ bạn, hắn dám ? Hơn nữa mấy ngày nay tâm tình hắn không tốt, không rảnh rỗi quản em đâu. Yên tâm đi !".

"Đúng rồi, Jimin về quê ăn tết, cư nhiên không dẫn anh trai theo ? Thảo nào anh ấy lại trở nên xấu tính như vậy." Cậu chợt nhớ ra chuyện ban sáng, liền kể cho chồng yêu nghe.

Gã vẫn ôm cậu trong người, cười nói "Với tính cách của anh trai em, em nghĩ hắn sẽ chịu để Park Jimin giấu giếm mãi như thế ? Hơn nữa, em gái của Min Yoon Gi, cô gái này không đơn giản chút nào, anh trai em buộc phải ra tay".

"Ý anh là...." Hai mắt cậu sáng rực.

"Thông minh lắm ! Lần này, chúng ta có kịch hay để xem rồi."

____________________________________________________

End chap 35

Vote và cmt cho tui nhen, cảm ơn nhìu ❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro