Chap 37 : Cửa ải khó khăn nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên tui lại có ý định muốn dừng viết một thời gian để tập trung vào một thứ. Đam mỹ hoặc là ngôn tình, chứ dạo này thấy chất lượng fic của mình càng lúc càng đi xuống rồi, phải chấn chỉnh lại thôi :((((

_________________________________________________________

"Park Jimin !". 

Giọng nói mang theo giận dữ vang lên, khiến cậu giật mình, khẩn trương đẩy anh ra, khuôn mặt có chút tái nhợt "Mẹ, sao mẹ lại ra đây ?".

Kim Tae Hyung cũng sửng sốt không kém cậu, vừa mới mở miệng "Bác gái...."

Mẹ Park đanh mặt lại, đưa mắt nhìn người đàn ông mặc tây trang đắt tiền đang đứng phía sau cậu, biểu tình không mấy vui vẻ, ngắt lời anh "Park Jimin, theo mẹ vào trong." Dứt lời, bà xoay người lại, một mạch kéo tay Min Yoon Ji đi vào nhà.

Park Jimin siết chặt bàn tay đã lạnh ngắt của mình, cắn cắn môi, khuôn mặt dường như không thể cười nổi nữa, nghiêng đầu cầu cứu anh "Làm sao đây ? Mẹ...mẹ đều thấy hết rồi." Từ nhỏ đến lớn, người luôn dạy bảo, nghiêm khắc với cậu là mẹ, người cậu sợ nhất cũng là mẹ. Chuyện mình không thích con gái, cậu vốn định nói với ba trước, thuyết phục ba để ông ấy từ từ nói chuyện với mẹ. Thật không ngờ được, ngay cả một câu cũng chưa thể nói, lại để bà bắt gặp cảnh tượng này. Bà vốn là người nho nhã, lịch thiệp, đối với khách lại càng giữ nề nếp, vậy mà ban nãy lại ngắt lời anh, chứng tỏ bà đang rất tức giận.

Anh lần đầu gặp ba mẹ vợ, cũng là bị thái độ của bà làm cho khẩn trương, bất quá, không đến mức không thể đối phó. Kim tổng dịu dàng kéo vợ đang lo lắng đến sắp khóc vào trong lòng, bình tĩnh dỗ dành "Đừng lo, có anh ở đây".

"Bảo bối, nhìn anh này." Anh đưa tay nâng mặt cậu lên, để cậu thấy ánh mắt kiên định của mình "Mọi thứ sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt và vượt qua, được chứ ?".

Cậu đưa mắt nhìn anh, lo sợ trong lòng dường như vơi đi không ít "Một lát nữa, mẹ có nói điều gì khó nghe, anh cũng đừng để tâm quá nhiều. Còn nữa, nếu thấy mẹ cầm chổi lông gà, anh nhất định phải chạy đấy !".     

Kim Tae Hyung bật cười, hôn cậu một cái, rồi chủ động nắm tay cậu kéo vào trong "Được, được, anh nhớ rồi. Đi thôi." 

Vừa đến cửa chính, không khí trong phòng khách vốn rất vui vẻ lại trở nên vô cùng nặng nề, khiến cho cậu ngay cả thở mạnh một tiếng cũng dám. Cậu vừa ngẩng đầu, thấy ánh mắt của ba buồn bực cùng thất vọng của ba mình, vội vàng rụt tay mình khỏi tay anh. 

Anh có hơi bất ngờ, nhưng cũng không quá để ý, cúi đầu chào hai người.

"Ngồi đi." Ba Park chậm rãi thở dài một tiếng. Nói thế nào thì ông cũng là trưởng bối, mà người ta là khách. Hơn nữa, nhìn qua cũng biết là người có địa vị, quá thất lễ thật không ổn. Huống hồ gì, trước giờ ông chưa từng cấm đoán con trai, cho nên khi thấy vợ mình đi vào nhà, nói rằng bắt gặp con trai đang ôm một người đàn ông, quan hệ thế nào, có lẽ không cần bà nói tiếp, ông cũng đã đoán được phần nào.    

"Dạ, cảm ơn bác." Anh gật đầu, có lẽ cửa ải khó khăn nhất, chính là mẹ cậu. 

Ngồi đối diện với ba mẹ cậu, anh đưa mắt nhìn cậu một chút, rồi mới nghiêm giọng nói "Thưa hai bác, con là Kim Tae Hyung, bạn trai của Jiminie. Ban nãy chưa thể chính thức chào hỏi hai bác, lại để bác gái biết được chuyện của chúng con trong hoàn cảnh này, con thành thật xin lỗi. Mong hai bác bỏ qua ạ". Cô gái kia đã đến tận đây rồi, còn thân thiết với mẹ cậu như vậy, xem ra không hề đơn giản. Anh còn giấu diếm quan hệ của hai người nữa, chẳng phải sẽ thuận lợi cho cô ta tiến thêm một bước sao ?

"Cậu Kim này". Mẹ Park bây giờ mới lên tiếng.

"Bác cứ gọi con là Tae Hyung ạ." Anh đối diện với bà, vẫn là một phong thái trầm ổn, tự tin lại không kém phần nghiêm túc, lễ độ.

"Tôi thật không dám." Bà cười nhạt một tiếng "Cậu Kim, nhìn cậu có vẻ là người có học thức cao, còn giàu có như vậy, tôi nghĩ không thiếu những tiểu thư danh gia vọng tộc thích hợp với cậu, tại sao cứ phải lôi kéo con trai tôi đi theo con đường này ?".

Park Jimin nghe xong, ấm ức đáp lại "Mẹ, không phải vậy đâu. Là con, con thích anh ấy trước, con muốn ở bên anh ấy."

"Im miệng ! Mẹ còn chưa cho con nói." Mẹ Park trừng mắt quát con trai.

Ba Park hơi nhíu mày, vỗ nhẹ lưng bà "Mình bình tĩnh một chút."

Mẹ Park tức đến đỏ mắt, gạt tay chồng mình ra "Nó thành ra như vậy, ông bảo tôi bình tĩnh thế nào đây hả ? Nuôi nó lớn bằng từng này, bây giờ nó lại có thể vì một người đàn ông mà cãi lại tôi, ngay cả một chút thể diện của nhà họ Park cũng không muốn giữ lại nữa rồi." 

Kim Tae Hyung nhìn người yêu hai tay níu vào nhau, khẩn trương đến hai vai run bần bật, đau lòng kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình, nhỏ giọng nhắc nhở cậu "Mau xin lỗi mẹ đi." Mẹ cậu đang giận, càng chống đối, chỉ càng khiến bà thêm đau lòng mà thôi.

Cậu ngẩng đầu, mím môi "Con....con xin lỗi. Con từ nhỏ đã biết bản thân mình thích con trai, thực sự không thể sửa được. Con biết, mẹ sẽ không thể chấp nhận được chuyện này, nên con mới không dám nói ra."

Mẹ Park nghe xong, nghiêng đầu nhìn sang Min Yoon Ji, người vẫn luôn im lặng "Yoon Ji, bác hỏi con, chuyện này con cũng biết rồi ?".  

Cô đột nhiên bị hỏi, có chút khẩn trương, nhưng không nỡ nhìn cậu như vậy, đành gật đầu, nhẹ giọng an ủi mẹ cậu "Chuyện này....thật ra con cũng mới biết lúc trở về nước. Bác gái, bác đừng nóng, ngoại trừ chuyện anh ấy không thích con gái, Jimin vẫn luôn là một người con ngoan ngoãn, hiếu thảo mà."      

Không khí sau đó lại trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ai cũng cảm thấy ngột ngạt.

Mẹ Park nhìn con trai mình, nhìn đến lặng cả người. Sau đó nước mắt bà rơi xuống, bà đưa tay quệt một cái, lẳng lặng đứng dậy, không nói thêm lời nào, một mình đi về phòng ngủ.

Park Jimin nhìn mẹ mình khóc, lồng ngực cậu nghẹn lại, mắt cũng bất giác đỏ lên, bàn tay bấu chặt vào đầu gối. Cậu biết, đỉnh điểm của sự tức giận và thất vọng, chính là sự im lặng. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cậu mắc lỗi, bà đều mắng cậu, dạy bảo cậu, nhưng chưa bao giờ dùng ánh mắt thất vọng, đau buồn như bây giờ để nhìn cậu. Lần này, có lẽ cậu đã thực sự làm bà tổn thương rồi.

"Không sao đâu. Cứ để bà ấy yên tĩnh một lát." Ba Park theo thói quen bóp bóp trán, dịu giọng hỏi "Tae Hyung, cậu với con trai tôi, yêu nhau bao lâu rồi ?". Nghĩ đến chuyện nhà họ Park sẽ không thể có cháu nối dõi, ông cũng rất buồn phiền, nhưng với ông, điều quan trọng nhất vẫn là hạnh phúc của con trai mình.

Anh nắm nhẹ tay cậu, cho cậu một cái nhìn trấn an, rồi mới trả lời ông "Dạ, đến bây giờ cũng hơn nửa năm rồi. Con chưa kết hôn, nhưng vì chuyện trong quá khứ, mà có một đứa nhỏ, năm nay đã bốn tuổi. Con trai con cũng rất yêu quý Jimin, lúc nào cũng dính lấy em ấy."

Ông gật gù, người này nói như vậy, xem ra thời gian qua đã cùng con trai mình sống chung rồi. 

Kim tổng thấy ba vợ có vẻ nguôi giận, liền rèn sắc ngay khi còn nóng "Bác trai, con thật lòng muốn ở bên em ấy, gia đình con sau khi biết chuyện rất chào đón em ấy, ba mẹ con cũng đã coi em ấy như con cái trong nhà. Nếu được sự cho phép, con nhất định sẽ cho em ấy một hôn lễ đẹp nhất, một cuộc sống bình yên và hạnh phúc nhất."

"Tae Hyung, cậu đừng trách tôi nói thẳng." Ba Park đặt tách trà xuống, nghiêm giọng nói "Chuyện tình cảm của nam nữ, hôn nhân còn không thể ràng buộc được họ, chỉ dựa vào mấy lời nói này của cậu, tôi làm sao tin tưởng mà giao con trai tôi cho cậu đây ?".      

Park Jimin vừa định lên tiếng, liền bị anh ngăn lại. Kim Tae Hyung đứng dậy, trong sự ngỡ ngàng của cậu và mọi người, quỳ xuống hành lễ với ba cậu, rồi vô cùng chân thành nói "Bác trai, lúc nhận ra tình cảm của mình với em ấy, con cũng đã do dự rất nhiều, rằng liệu mình kéo em ấy vào con đường này, có quá ích kỷ hay không ? Nhưng rồi trong một khoảnh khắc, khi con phải đối mặt với cái chết, điều đầu tiên mà con nghĩ đến, chính là em ấy. Khi ấy con đã thực sự hiểu rõ, bản thân mình yêu em ấy nhiều như thế nào. Con biết, có thể bây giờ bác chưa thể tin tưởng con, con chỉ xin bác, cho phép con được thay bác yêu thương, chăm sóc và bảo vệ em ấy suốt phần đời còn lại."

Kim Tae Hyung là người có địa vị ra sao, lòng tự tôn cao thế nào, cậu đương nhiên hiểu rõ. Vậy mà bây giờ lại đang hạ mình, thành khẩn quỳ trước mặt ba cậu, làm cái việc mà ngay cả cậu cũng chưa từng làm. Cậu nhíu mày, sống mũi chợt cay xè, cổ họng nghẹn lại. Có lẽ, người đàn ông này còn yêu cậu nhiều hơn cậu nghĩ.

Ba Park thở phào một tiếng, vươn tay vỗ nhẹ vai anh "Được rồi, mau đứng dậy đi. Hai vợ chồng tôi có mỗi một đứa con trai này, từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn nó là báu vật mà nuôi dưỡng chăm sóc. Nguyện vọng cả đời của chúng tôi, chính là mong nó lúc nào cũng thật khỏe mạnh, vui vẻ mà sống. Tôi không quan tâm cậu có địa vị hay giàu có như thế nào, chỉ cần cậu có thể yêu thương con trai tôi thật lòng là được rồi."

"Nói như vậy, không có nghĩa là tôi đã đồng ý giao con trai mình cho cậu. Nếu cậu không thể thuyết phục được mẹ nó, thì những lời này của tôi, sẽ đều là vô nghĩ. Cậu hiểu ý tôi chứ ?". Ba Park đứng dậy.

Kim Tae Hyung nắm chặt tay cậu, gật đầu "Dạ, con hiểu."

"Tốt lắm !". Ba Park hài lòng đáp. Ông hướng cậu dặn dò "Jiminie, bây giờ cũng đã muộn rồi, ở lại đây có lẽ không tiện, ngay trên thị trấn có một khách sạn nhỏ, dẫn cậu ấy đến đó đi. Chuyện này, ngày mai lại nói tiếp. Mẹ con, ba sẽ nghĩ cách nói chuyện với bà ấy."

"Ba, cảm ơn ba." Cậu chạy lại, ôm chầm lấy ba mình.

Ông vỗ nhẹ lưng cậu, mỉm cười "Đứa nhỏ ngốc của ba, cuối cùng cũng phải gả đi rồi."

"Ba này !". Nhận ra câu nói đùa của ba, cậu đỏ mặt kêu.

"Được rồi, mau đi đi." Ông kéo cậu ra "Tôi còn phải vào dỗ mẹ anh nữa."

Chờ ông trở lại phòng ngủ, cậu mới dám thở phào một tiếng, dặn dò Min Yoon Ji một tiếng, rồi mới an tâm cùng anh rời khỏi.      

Vừa lên xe, Park Jimin đã chồm người qua ôm cổ anh, còn đặc biệt chủ động hôn anh. Kim tổng trong mắt tràn ngập ý cười, thấy người yêu hiếm khi nhiệt tình như vậy, anh làm sao có thể từ chối chứ ? Vì thế, Kim tổng ôm eo cậu, dành lại thế chủ động, cùng cậu hôn lưỡi suốt năm phút.

Cậu vòng tay sờ sờ lưng áo Kim tổng, mới phát hiện lưng áo anh đã ướt đẫm, ngửa cổ nhìn anh cười hì hì "Ban nãy căng thẳng lắm ạ ?".

"Đương nhiên rồi." Anh nhéo má cậu, bất đắc dĩ cười cười "Nếu hai bác ghét anh, mang em rời khỏi anh thì làm sao đây ? Anh không muốn mất em đâu". 

Cậu cọ cọ vào ngực anh, mỉm cười "Đừng lo, ba đã đồng ý, coi như chúng ta đã đi được một nửa quãng đường rồi. Còn mẹ em, bà ấy thích nhất là gì, em cùng ba đều hiểu rõ."

"Sở thích của bà ấy ?". Kim Tae Hyung ngạc nhiên hỏi lại.

Cậu thì thầm "Lần sau khi về thăm nhà, chúng ta dẫn con trai theo được chứ ?". Lần trước khi gọi điện cho cậu, bà thấy Kookie, chính là hận không thể chui vào điện thoại ôm nhóc nắn nắn. Sinh nhật nhóc, bà cũng gửi lên không ít đồ ăn dinh dưỡng, còn bảo cậu phải nấu cho nhóc những món thật ngon.

Kim Tae Hyung nhướng mày, nhìn nét cười tinh nghịch trên mặt cậu, bật cười "Xem ra con trai nuôi lớn, cuối cùng cũng có tác dụng rồi." 

"Anh yên tâm rồi chứ ?". Ý kiến này, là vì ban nãy khi anh nhắc đến Kookie, cậu mới kịp thời nghĩ ra. Xem ra không tồi chút nào !

"Ừm, mong là bác gái sẽ thích Kookie." Kim Tổng xoa đầu cậu.

Cậu tự hào vỗ ngực "Đương nhiên rồi, con trai chúng ta đáng yêu như vậy, ai có thể không thích chứ !". Nhắc đến Kookie, đã mấy ngày không gặp, cậu lại cảm thấy nhớ thằng bé rồi.

Kim tổng mấy ngày không gặp vợ, cảm thấy nhớ cậu muốn chết, nay được ba vợ mở lời, có ngu mới thả cậu về. Nghĩ rồi, anh lái xe đến khách sạn. Vừa đẩy cửa vào phòng, Kim tổng đã nhịn không nổi mà hóa sói, bế bổng cậu lên ôm vào phòng ngủ, đè lên cậu hành sự một phen. Mà Park Jimin, mấy ngày không gặp, đương nhiên là cũng muốn píp píp một chút ròi. Cho nên, anh nuôi dạy hổ vô cùng ngoan ngoãn phối hợp với ông xã, một chút ngại ngùng cũng không có ! Thật là khiến người ta xấu hổ mờ !!! 

_____________________________________________________

End chap 37 

Chap này có chút ngắn, cơ mà vẫn mong mọi người vote và cmt cho tui nhen, cảm ơn nhìu.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro