Chap 46 : Điều đáng trân trọng nhất của mỗi người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap mới tới rồi nè, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ 😍😍😍
_________________________________________________________

Park Jimin nhìn cánh cổng lớn quen thuộc, tháo dây an toàn, vừa đẩy cửa bước xuống xe, cơn gió lớn thổi qua làm cậu nhịn không được run lên, đầu óc cũng trở nên choáng váng.

Kim Min Ho vội vàng giơ tay đỡ cậu, nhìn sắc mặt có phần nhợt nhạt của cậu, lo lắng hỏi "Không sao chứ ?". Để có thể trở về đây hôm nay, cậu đã phải gắng gượng rất nhiều.

Cậu lắc đầu, phản ứng đầu tiên chính là lùi lại một chút, giữ khoảng cách với hắn "Hôm nay tôi có chút mệt, chắc là không thể mời cậu ăn cơm rồi. Xin lỗi cậu, Min Ho."

"Tôi còn chưa cầm thú đến mức bắt người bệnh nấu cơm cho mình ăn đâu. Được rồi, ngoài này gió lắm, mau vào nhà nghỉ ngơi đi." Hắn nhìn bộ dạng né tránh của cậu, chỉ mỉm cười đáp. Hắn biết, cậu bài xích hắn, đều là vì ám ảnh trong quá khứ.

Park Jimin gật đầu, nhìn xe của hắn rời đi, mới xoay người đi vào trong. Cậu đưa mắt nhìn khuôn viên gần đó, những chậu hoa lưu ly mà cậu tự tay chăm sóc đều đã lớn rồi, vài nhánh cây nhỏ còn nhú lên những chiếc nụ hoa nhỏ.

"Cậu Park, cậu về rồi." Người làm vườn hấy cậu đi đến, buông dụng cụ tỉa cây xuống, cung kính chào cậu.

Park Jimin mỉm cười, cúi đầu chạm vào những nụ hoa mới nhú "Mới đó đã lớn như vậy rồi sao ?". Những chậu cây này đều là quà sinh nhật anh tặng cậu. Cậu vẫn luôn nhớ rất rõ, vẻ mặt thần bí, lại mong đợi của anh khi cho cậu xem món quà này. Anh từ phía sau ôm lấy cậu, thủ thỉ rằng, cậu rất giống loài hoa lưu ly này.

Khi ấy, cậu rất ngạc nhiên hỏi, tại sao không phải là những loài hoa khác, mà lại là lưu ly tím ? Một loài hoa nhỏ bé và mong manh chứ ? Anh chỉ cười, khẽ đan tay cậu trong tay anh, nói rằng hoa lưu ly tuy rằng nhỏ bé, mong manh, nhưng sức sống lại vô cùng mạnh mẽ. Vẻ đẹp của nó không rực rỡ, kiêu hãnh, mà dịu dàng, ngọt ngào, giản dị và chân thật, khiến cho người ta càng nhìn càng say mê, giống như người anh yêu vậy.

"Khi cậu vắng nhà, ông chủ vẫn luôn dặn dò tôi, đây là loài hoa mà cậu và ông chủ rất thích, cũng rất trân trọng, nhất định phải chăm sóc cẩn thận. Chờ cậu trở về, có thể thấy chúng khỏe mạnh lớn lên." Người làm vườn thấy cậu chăm chú nhìn chúng, nhịn không được nhiều lời.

Nghe những lời này, hốc mắt của Park Jimin hơi nóng lên, nhìn người làm vườn cười một chút, lảng tránh đáp "Vất vả cho bác rồi." Sau đó đi vào trong nhà.

Cậu bước vào phòng khách, thấy tập vẽ đang mở ra của Kookie đặt trên thảm, theo thói quen nhặt lên, nét vẽ có chút nguệch ngoạc của nhóc chợt hiện ra trước mắt. Bên cạnh bức tranh vườn thú mà tối đó cậu nhìn nhóc vẽ, là một bức tranh ba người, hai người lớn và đứa bé đang nắm tay nhau, trên khuôn mặt của ba người đều là những nụ cười rất tươi tắn, xung quanh họ còn có một ngôi nhà nhỏ, những bông hoa màu tím trong vườn cùng vài chú cún nhỏ. Khóe miệng cậu vô thức cong lên, chỉ là đôi mắt không biết từ bao giờ đã ươn ướt.

Lật trang tiếp theo, thật không khó để cậu có thể nhận ra nét vẽ cứng nhắc, xấu xí của ba nhóc. Kim tổng cái gì cũng giỏi, ngoại trừ mỹ thuật nha. Điều này, trong một buổi tối nọ, cậu mới phát hiện ra.

"Oa, ba nhỏ vẽ đẹp ghê !". Nhóc con vỗ bàn tay nhỏ ụ thịt, cảm thán.

Ba nhóc thấy vẻ mặt ngưỡng mộ của nhóc dành cho vợ mình, nhịn không được nhéo nhéo má nhóc "Con còn không bao giờ dùng ánh mắt này nhìn ba con đâu đó !".

Đứa nhỏ nào có chịu thua, mông thịt đang ngồi yên vị trong lòng ba nhóc tụt xuống thảm, nắm lấy bút chì màu đặt vào tay ba, đầy thách thức nói "Vậy Kookie với ba cùng vẽ, để ba nhỏ chấm điểm !".

"Chơi thì chơi !". Nhóc con, ba còn đẻ ra anh được, không lẽ lại sợ thua anh ?!

Cậu nhìn hai ba con ngồi trên thảm chăm chú vẽ, nhịn không nổi bật cười. Nếu để mọi người thấy được cảnh tượng Kim tổng so với đứa nhỏ bốn tuổi còn vẽ xấu hơn, nhất định sẽ cười đến ngất đi nha !!!

Nhìn mình trong tranh của nhóc, cùng nét chữ non nớt "Ba nhỏ ! Con nhớ ba !", cậu nhíu mày, khẩn trương gạt nước mắt.

Lại đưa mắt nhìn dòng chữ nhỏ bằng bút máy của anh, phỏng chừng là nhân lúc nhóc không chú ý, anh đã lén viết vào.

"Bảo bối, anh cũng rất nhớ em !".

Park Jimin ôm tập vẽ trong ngực, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt thanh tú. Có lẽ vì quá mệt mỏi, cộng thêm việc còn chưa khỏi bệnh, cậu đã thiếp đi lúc nào không hay.

Kim tổng biết con trai đang rất mong nhớ cậu, liền lái xe đến nhà chính của Kim gia đón nhóc trở về. Jung Kook nghe anh nói cậu đã trở về, trên lưng là chiếc balo thỏ con, ton lon chạy một mạch vào trong nhà.

Kim Tae Hyung đi theo phía sau nhóc, đến phòng khách liền thấy nhóc dừng bước, có chút ngạc nhiên nhìn theo hướng đó, mới phát hiện cậu đang ngủ trên sofa. Anh xoa đầu nhóc, nhỏ giọng nói "Ngoan, đi lên phòng cất balo, lát ba tắm cho con."

"Nhưng mà ba ơi, ba nhỏ sao lại ôm tập vẽ của con ?". Nhóc tò mò chỉ vào tập vẽ ba nhỏ đang ôm trong ngực.

Anh ngạc nhiên, bây giờ mới để ý lời nhóc hỏi, nhìn cậu một chút, rồi dỗ nhóc "Đợi lát nữa ba nhỏ tỉnh, chúng ta sẽ hỏi ba nhỏ sau."

Nhìn con trai đi lên lầu, anh mới tiến gần đến chỗ cậu, rút bức tranh trong ngực cậu ra, cúi đầu vuốt ve má cậu, hôn nhẹ lên mặt cậu "Đứa ngốc, muốn trả thù anh thì phải vui vẻ mà diễn đến cùng chứ ? Sao lại ôm nó khóc chứ ? Thật là khiến người ta đau lòng muốn chết mà !".

Lúc này, anh mới phát hiện người cậu có chút nóng, nhíu nhíu mày, cẩn thận ôm cậu vào ngực, bế cậu vào phòng ngủ. Đo nhiệt độ cho cậu xong, anh thở dài, quả nhiên là có hơi sốt. Đứa nhỏ này càng lúc càng lợi hại, cư nhiên biết cách dày vò người khác như vậy.

Thư ký Han nhận điện thoại của anh, năng suất làm việc rất hiệu quả, không đến nửa tiếng đồng hồ liền đem thuốc bác sĩ đã kê đến. Kim tổng lấy thuốc từ tay hắn, sau đó thản nhiên hỏi một câu "Cậu biết tắm cho trẻ con không ?".

"....." Sếp à, anh hỏi đùa hay thật thế ?! Bạn gái còn chưa có, chăm trẻ con thế nào đây ?! Thà rằng anh đưa súng cho hắn, bảo hắn đi ám sát quan chức chính phủ, có khi còn dễ hơn nha !

Có điều, Han Sung chính là thư ký, tâm phúc, cũng là cánh tay phải của Kim tổng, việc gì có thể làm khó hắn chứ ? Cho nên, người đàn ông cao lớn, chân tay thô kệch bất đắc dĩ biến thành bảo mẫu, ôm đứa nhỏ bốn tuổi vào trong bồn tắm, vụng về tắm cho nhóc.

"Chú chân dài, ba con phái chú đến nhìn trộm mông nhỏ của con ?". Nhóc con một tay che chim nhỏ, một tay che mông thịt, bộ dạng phòng bị nhìn hắn.

Han Sung đen mặt "Nhóc nghĩ nhiều rồi. Ba nhóc còn phải chăm sóc bảo bối, không rảnh để ý đến nhóc đâu." Mấy người họ Kim, hình như không ai bình thường nha !!!

"Ồ, nhưng chú nhìn thấy rồi, sau này chú phải chịu trách nhiệm với Kookie đấy !". Nhóc con ngồi trong bồn tắm đầy xà phòng, giơ tay muốn móc ngoéo.

Hắn phì cười "Nhóc con, về sau bớt xem phim truyền hình dài tập lại !". Mới bốn tuổi, biết thế nào là chịu trách nhiệm sao ?! Nếu để ba nhóc nghe được, nhất định sẽ đập vỡ tv !!!

Ở một căn phòng khác, Kim tổng nhìn chỗ thuốc trong túi nhỏ, cậu còn đang ngủ, sao có thể tự mình uống được, còn không phải sẽ nghẹn chết hả ?!

Anh nâng cậu dậy, để cậu dựa vào lòng mình. Bỏ thuốc vào miệng mình, anh há miệng uống một ngụm nước, sau đó hé miệng cậu, trực tiếp truyền thuốc cùng nước sang.

Có lẽ cảm nhận được vị đắng, lông mày của cậu khẽ cau lại, nhăn nhó kêu vài tiếng, bất quá, dưới nụ hôn bất đắc dĩ của anh mà buộc phải nuốt xuống. Cẩn thận ôm cậu nằm xuống, Kim tổng vốn muốn đi nấu cháo cho cậu, kết quả bị cánh tay của cậu ôm chặt. Đứa nhỏ trong lòng cọ cọ vào ngực anh, âm thanh vừa nũng nịu vừa có chút nức nở "Đừng đi mà...."

"Ngoan, anh không đi. Anh ở đây với em." Kim Tae Hyung ôm cậu trong lòng, cảm thấy lồng ngực cuối cùng cũng có thể thả lỏng rồi.

Những ngày qua anh không thể ngủ sâu, càng không thể ngủ quá bốn tiếng một ngày, cộng thêm công việc bận rộn, cơ thể cũng trở nên rất mệt mỏi rồi. Lúc này, cơn buồn ngủ ập đến, anh nhắm mắt, cùng cậu chìm vào giấc mộng.

Kim Tae Hyung ngủ một giấc rất sâu, đến khi mơ màng tỉnh giấc, giang tay muốn ôm cậu, kết quả chỉ còn một khoảng lạnh lẽo trống không bên cạnh. Anh choàng dậy, nhìn đồng hồ trên tay, mới đó đã 9h tối.

Chợt nhớ đến cậu, anh khẩn trương lật chăn bước xuống giường, chạy xuống lầu tìm cậu "Bảo bối !".

"Ba dậy rồi sao ?". Âm thanh vui vẻ, hoạt bát của nhóc vang lên "Ba mau lại đây ăn cơm đi, ba nhỏ nấu rất nhiều món ba thích đó !".

Kim tổng nghe con trai nói, tâm tình mềm mại nhìn cậu. Park Jimin bắt gặp ánh mắt thâm tình của anh, hơi cúi đầu lảng tránh "Qua ăn tối đi."

Ai đó hình như mặc kệ sự né tránh của cậu, tiến đến áp môi lên trán cậu, gật gù "Hạ sốt rồi. Em còn mệt, sao không nghỉ ngơi thêm ? Anh gọi đồ ăn ngoài cũng được mà."

"Không sao. Thức ăn ngoài không đảm bảo, tiện tay làm một chút thôi." Cậu ngồi xuống bên cạnh nhóc, gỡ thịt cá cho nhóc.

Kim tổng mở cờ trong bụng. Em nói dối, gì mà tiện tay ? Đều là món anh thích ăn mà !!!

Kookie khua khua đũa chuyên dụng cho trẻ em trong tay, hào hứng đáp "Ba nhỏ nấu ăn vẫn là tuyệt nhất !". Tuy rằng thức ăn ở nhà ông bà nội đều là người có tay nghề cao làm, nhưng nhóc bị cậu nuôi thành kén ăn, đồ cậu nấu mới có thể ăn ngon.

"Ăn nhiều một chút, con gầy đi rồi." Park Jimin dù giận ba nhóc, nhưng chung quy, vẫn rất xót đứa nhỏ.

"Kookie là cao lên đó ! Ba nhỏ xem, con cao thêm được 4 cm rồi !". Nhóc tự hào khoe chiến tích với ba nhỏ.

Cậu hôn lên má nhóc, mỉm cười "Lợi hại như vậy ?".

"......" Kim Tae Hyung lần đầu cảm nhận năng lực tàng hình, có chút không quen nha. Cái gì mà gầy đi ?! Em xót con, sao không xót anh một chút hả ?! Anh cũng gầy đi mà !!!

---------------------------------

Min Yoon Gi ngồi trong phòng chờ, đầu tóc quần áo từ trên xuống dưới đã được chuẩn bị tươm tất. Hắn lướt điện thoại, xem lại ảnh chụp thảm đỏ của mình mà các nhà báo đăng lên. Hôm nay là ngày tổ chức lễ trao giải điện ảnh Rồng Xanh, từ sáng sớm hắn đã cùng mọi người trong đoàn làm phim xuống Busan. Nghe nói, trong hạng mục đề cử "Diễn viên mới xuất sắc nhất", có cả Park Ji Hun, tên nhóc trước đây dám nhòm ngó ông xã đập trai của hắn. Mà trong buổi lễ hôm nay, người đi thảm đỏ sau hắn, cũng là tên nhóc này.

Hai người cùng công ty quản lý, nhưng lại vì chút chuyện trong quá khứ mà không ưa nhau chút nào. Lần này, hai cái tên sáng giá có khả năng đoạt giải nhất, cũng là Min Yoon Gi và Park Ji Hun. Đúng là oan gia ngõ hẹn !

"Á ! Anh, top 1 trending bị Park Ji Hun dành mất rồi." Trợ lý kiểm tra thanh tìm kiếm, trợn mắt kêu.

Min Yoon Gi nghe xong, đứng phắt dậy "Cái gì ?! Tên đáng ghét đó dám ???". Rõ ràng biết hắn mặc đồ trong bộ sưu tập thu đông của Gucci, tên nhóc đó cũng mặc một bộ trong đó ?! Đây rõ ràng là muốn tuyên chiến với hắn đây mà !!!

Jung Hoseok trở lại phòng chờ, thấy con mèo nhỏ nhà mình đang xù lông lên, buồn cười bước đến chỗ hắn "Lại làm sao thế ?".

"Tên họ Park không chỉ tơ tưởng đến anh, mà còn muốn đấu với em !!!". Hắn hậm hực "Không được. Em nhất định phải trả thù."

Jung tiên sinh bất đắc dĩ kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình, nhéo mũi hắn một cái "Mấy lời này, tuyệt đối không được để người ngoài nghe được, hiểu chưa ?".

"Em biết rồi. Nhưng mà...." Min Yoon Gi dù có bị chiếm top trending thì cũng không sao, chỉ là tên đó cứ luôn tơ tưởng đến ông xã hắn, Min thiếu gia hắn làm sao có thể nhịn ?

Jung Hoseok từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ, cười dịu dàng nhìn hắn "Đưa tay cho anh."

"Làm gì chứ ?". Hắn ngơ ngác, bất quá vẫn ngoan ngoãn đưa tay cho y.

Y mở chiếc hộp ra, bên trong là một cặp vòng tay cho nam, lấy một chiếc ra đeo cho hắn, cổ tay trắng muốt của hắn khi đeo chiếc vòng lại càng nổi bật hơn. Y hài lòng gật gù "Đẹp lắm !".

"Em cũng biết mẹ chồng em là nhà thiết kế trang sức mà, đúng chứ ?". Jung Hoseok cong khóe môi "Đây là cặp vòng vĩnh cửu bà tự tay thiết kế cho hai đứa mình. Thế nào ? Thích không ?".

Min Yoon Gi ngây ngốc nhìn chiếc vòng, rồi lại nhìn y "Hoseok, anh....."

"Mẹ cũng đã công nhận em là vợ anh, là con của bà, một cách danh chính ngôn thuận, em còn gì phải lo lắng ? Hơn nữa, ông xã em không đáng tin tưởng như vậy ?". Jung Hoseok hôn lên trán hắn, nuông chiều hỏi.

"Không phải mà." Hắn bị y làm cho cảm động đến ngốc rồi.

"Sau này chúng ta sẽ gặp rất nhiều người khác nữa, tình cảm của họ thuộc về họ, chúng ta không thể ngăn cản, càng không có cách nào ngăn cản được. Huống hồ gì, người yêu của anh lại là người nổi tiếng, người mến mộ rất nhiều. Ghen tuông với hàng triệu người, chẳng phải sẽ mệt chết sao ? Anh không tin tưởng em, liệu chúng ta có thể đi đến tận bây giờ không ? Cho nên, em phải nhớ kỹ một điều, em chỉ cần đứng trên ánh hào quang rực rỡ nhất, còn anh sẽ luôn ở phía sau bảo vệ hào quang ấy."

Lễ trao giải nhanh chóng diễn ra, các hạng mục trao giải được diễn ra suôn sẻ, bộ phim của Min Yoon Gi giống như một cú hit lớn, nhanh chóng dành được "Bonsang phim điện ảnh xuất sắc nhất", "Đạo diễn xuất sắc nhất" và "Biên kịch triển vọng nhất".

Quả nhiên, đúng như dự đoán của mọi người, năm đề cử của "Diễn viên mới xuất sắc nhất" vừa công chiếu, MC liền công bố giải thưởng thuộc về Min Yoon Gi. Dưới những tràng vỗ tay không ngớt của khán giả, hắn từ phía hàng ghế nghệ sĩ, từ từ bước đến lên sân khấu lớn.

Đứng giữa hàng trăm ngàn chiếc camera đang nhấp nháy, cùng những ánh đèn rực rỡ chiếu thẳng vào mình, hắn cầm chiếc cup danh giá trong tay, nhìn xuống người đàn ông đứng dưới sân khấu đang mỉm cười với mình, cười rạng rỡ "Cảm ơn vì đã dành trọn thanh xuân cho em !".

____________________________________________________________

End chap 46

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro