Chap 32 : Gặp ba mẹ vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap mới đây, đăng sớm hơn tuần trước nha =))))

_________________________________________________________

Xoa xoa tấm lưng tối qua bị bác sĩ Min chà đạp không thương tiếc ngồi xuống sofa, Jung Hoseok ngước mắt tỏ vẻ ngạc nhiên "Sao ba mẹ trở về không gọi trước để con đi đón ?".

Ba Jung vốn đã rất không vừa lòng chuyện con trai nhà mình cư nhiên là người nằm dưới cho người ta đè, giờ lại bị thái độ thờ ơ của y làm tức chết, chán ghét đáp "Chúng tôi mà không trở về có khi chết xanh cỏ rồi cũng không thấy được mặt thằng con bất hiếu !".

Mẹ Jung nén tiếng thở dài, hai ba con nhà này cứ gặp nhau là phải đấu võ mồm mới thỏa mãn. Bà không nể tình có con dâu, à không con rể ở đây, lườm chồng mình một cái, rồi mới hướng y trả lời "Ba mẹ trở về là vì sắp đến ngày giỗ của hai người bạn già, muốn trở về thăm họ, cũng tiện xem thử con sống thế nào."

Jung Hoseok nhìn Min Yoon Gi vẫn đang ngoan ngoãn ngồi yên, không ho he một tiếng nào, có chút buồn cười "Ba mẹ anh lại không có ăn thịt em, em cần gì phải sợ như vậy."

Mẹ Jung vốn là người yêu cái đẹp, mà bác sĩ Min lại rất khả ái, đương nhiên là bà sẽ yêu thích hắn rồi "Yoon Gi phải không ? Thời gian này có con bầu bạn với nó, cảm ơn con nhiều."

Min Yoon Gi trong lòng thả lỏng một chút "Dạ không có gì đâu ạ, con mới là người được nhận nhiều hơn từ anh ấy."

Ba Jung kín đáo xị mặt, đúng rồi đó, cúc hoa quý giá, nhận nhiều thế còn gì !!! Ông thở dài, phẩy tay một cái "Được rồi, khách sáo cái gì nữa, ngồi máy bay suốt mười mấy tiếng, tôi cũng đói rồi, mau đi nấu cơm đi."   

Hắn còn đang ngây người, Jung Hoseok cười cười đẩy hắn một cái "Ba xem như đã chấp nhận em rồi, đừng khẩn trương nữa. Mau đi đánh răng rửa mặt thay đồ đi, chúng ta đi siêu thị mua đồ !".

Min Yoon Gi vui mừng, ngoan ngoãn gật đầu "Được, giờ em đi chuẩn bị. Con xin phép hai bác ạ !".

Mẹ Jung nhìn bóng lưng của hắn, buồn cười nói "Coi bộ thằng bé cũng ngoan ngoãn lắm, rất hợp ý mẹ !". 

Ba Jung đợi người ta đi rồi mới trừng mắt với y "Hợp cái gì mà hợp, cứ nghĩ đến chuyện con mình bị thằng nhóc trắng trẻo kia đè, tôi lại tức đến muốn ói máu !!!!".

Người muốn ói máu lúc này không phải ba Jung mà là ngài giám đốc, ngụm trà trong miệng cũng phun ra hết !!!! 

"Ba nói cái gì ?! Ai bị đè ?!" Jung Hoseok vội vàng lấy giấy lau miệng.

"Thì anh cứ ai, đúng là mất mặt nhà họ Jung chúng tôi mà !!!!!" Ba Jung chán ghét nói. Ba mươi tuổi rồi còn phun trà vô mặt ba mẹ, thật là bẩn thỉu !!! May mà ông bà ngồi cũng xa, không thì bao nhiêu trà đều hứng đủ !!!!

Y thực sự không hiểu nổi, trông mình giống thụ lắm sao ? Này đâu có nha, y cũng có sáu múi đó. Vừa tức vừa buồn cười đáp "Ba có phải ngồi máy bay nhiều quá, chưa xuống được mặt đất không ? Con trai ba chắc chắn không phải như ba tưởng tượng !".

"Thế....thế sao ban nãy anh ôm thắt lưng kêu đau là gì ?!" Ba Jung có hơi bị xấu hổ nhẹ, liền đỏ mặt mắng vốn.

Jung Hoseok lại không nể mặt ông chút nào, cười đến run cả người "Quả nhiên sống ở Mỹ lâu, bị America hóa rồi, con đau lưng mà ba cũng tưởng tượng ra cái đó được, sống thoáng quá rồi đó !!!".

Ba Jung nghi ngờ hỏi "Có thật là anh không nói dối không ?".

"Đương nhiên, ba nghĩ cậu ấy đè nổi con à ?". Jung Hoseok cười đứng dậy, trước khi lên phòng thay đồ còn dặn dò hai vị phụ huynh "Ba mẹ về cũng tốt, liền chuẩn bị đi hỏi vợ cho con luôn. Ba mẹ em ấy, đặc biệt là ba em ấy, so với ba còn khó tính hơn nhiều đó."

Mẹ Jung gật đầu "Được, cứ yên tâm đi. Mẹ con là ai chứ, bao nhiêu năm ngoại giao không thừa đâu".

Chờ hai người đi siêu thị mua đồ về làm cơm, ba mẹ Jung liền gọi điện cho con trai út Jiminie. Chuyện năm xưa Jung Hoseok cũng kể đại khái cho ông bà nghe, nhưng vì từ nhỏ đến lớn, cậu luôn là đứa nhỏ rất tự lập, dù thương yêu cậu thì ông bà cũng hiểu rằng không nên can thiệp quá nhiều vào quyết định của cậu, nên năm đó cậu từ chối sang Mỹ sống cùng ông bà, ông bà cũng đành gật đầu.  

Kim tổng vốn là nhà tài trợ cho trường học, nhân lúc cậu còn đang ngủ say, lén lút gọi điện cho hiệu trưởng, nói rõ tấm lòng của mình, còn có đặt thẳng yêu cầu, tiền tài trợ anh không thiếu, chỉ là ông ấy phải hiểu anh cần gì. Bởi vì tương lai của học sinh mà thầy hiệu trưởng đành thẳng tay giao thầy giáo Park cho Kim tổng. Thì ra vì giận dỗi với người ta mà thầy Park bỏ đi, trở về đó dạy học, giờ người ta tìm ra cậu rồi, cũng nên để cậu trở về với ông xã, không nên tiếp tục ở đó chịu khổ nữa.

Đương nhiên, Park Jimin sẽ không thể nào biết được, lúc cậu vẫn đang ngủ ngon lành trên giường, hai người đó đã tính kế với cậu thế nào. Cậu lại càng không biết được, Kim tổng đã cho người thu dọn sạch sẽ đồ đạc của cậu ở Sung Won, chuyển về Seoul cách đây vài tiếng rồi. Thiệc là nhanh đến không kịp trở tay !

Kim tổng gian xảo an bài tất cả, tâm tình rất tốt đi vào phòng ngủ, nhìn bé con của mình vù vù ngủ, liền cúi người hôn lên môi cậu. Anh tự nhận bản thân thực sự rất ưa thích những gì đáng yêu, giống như bé con vậy. Hôn đến hold không kịp, khiến Park Jimin không thở nổi, bừng tỉnh.

Kim tổng mặt dày không buông, còn cố tình ngả ngón hôn lên vài cái nữa, vô sỉ cười "Chào buổi sáng !".

Park Jimin giơ chân muốn đẩy người đang dính lấy mình, ai ngờ quá đà, đạp thẳng Kim tổng xuống đất !!!!

"Sao em lại bạo lực với chồng như thế ?!" Kim Tae Hyung dở khóc dở cười ngồi dậy. 

"Xin lỗi, anh có đau không ?" Park Jimin khẩn trương đỡ anh lên giường, ngái ngủ đáp "Ai kêu anh quấy rầy em chứ ?".

Kim Tae Hyung dán lại chỗ cậu, hôn hôn "Ban nãy hiệu trưởng Lee có gọi điện cho anh, ông ấy nói có vài giáo viên từ thành phố, sống chết đòi ở lại đấy cống hiến, cho nên không cần em phải lo vấn đề dạy học nữa."

Cậu nghi hoặc nhìn anh "Thật không đó ? Chứ không phải do anh âm thầm bày trò à ?". Đột nhiên lại có vài người sống chết đòi cống hiến, này cũng quá lạ đi.

Anh cười cười "Em nghĩ anh rảnh rỗi như vậy ?". Lại thấy mặt cậu kiểu "Ừ, anh chính là rảnh rỗi như vậy đấy !", liền nói dối không chớp mắt "Không tin em hỏi thầy hiệu trưởng đi, xem ông ấy nói gì." 

Ở bên nghe thầy hiệu trưởng nói chuyện với cậu, anh âm thầm thở phào, may mà đã dặn dò trước với ông ấy, nếu không chắc chắn bị lộ tẩy rồi. 

Cậu cúp máy, nhìn vẻ hớn hở của anh, nhịn không được nheo mắt cảnh cáo "Em mà biết anh tính kế sau lưng em thì đừng có trách !".

Kim tổng hơi chột dạ, nhưng vì cuộc sống tươi sáng sau này, liền nói dối không chớp mắt "Đương nhiên rồi !".

Lúc này, thư ký Nam rất nhanh liền chuyển xong đồ đạc đến chỗ sếp mình. Quả nhiên, người có tiền vô cùng quyền lực nha ! Cậu nhìn vali đồ đạc, nghiêng đầu nhìn thủ phạm. Nếu mới gọi cho anh, thế nào lại đóng gói đồ đạc chuyển đến nhanh như vậy, chắc chắn là người đàn ông này giở trò !!!! 

"Kim Tae Hyung !!!". Đang muốn trừng trị, chợt điện thoại của cậu reo lên, đành ấn nghe. 

Kim tổng qua được cơn đại nạn, âm thầm cảm tạ người đã gọi, nhất định phải mời cơm mới phải phép.

Cúp máy, cậu đã nguôi giận rồi, nhìn anh nghiêng đầu hỏi "Ai gọi thế ? Nam hay nữ ?".

Cậu lườm anh "Giờ không phải lúc anh nên ghen tuông đâu !".

"Đâu có !" Anh cười đến sáng lạng "Anh chỉ muốn mời người ta ăn cơm để cảm tạ thôi mà."

Không thèm chấp nhặt anh, Park Jimin kéo vali vào trong phòng ngủ, sau đó vừa xếp quần áo vào tủ đứng, vừa nhẹ giọng giải thích "Ba mẹ nuôi của em, cũng là ba mẹ của Jung Hoseok, họ trở về rồi, kêu em qua đó ăn cơm, anh có muốn đi cùng không ?".

"Ra mắt ba mẹ vợ ?". Kim tổng lại chả mong quá ấy chứ "Anh đi cùng em !".

Ba mẹ Jung ngồi ở phòng khách, ngó đầu nhìn hai đứa nhỏ vừa nấu cơm vừa thân mật, thật không biết phải làm gì. Đám trẻ bây giờ thật là, người lớn còn ở đây, cư nhiên làm mấy trò ôm ấp ! Thật không ra thể thống gì !

Cũng may, con trai út rất nhanh liền đến, ba mẹ Jung nhìn con rể một lượt, tuy lớn hơn anh trai của Jimin một tuổi, nhưng lại vô cùng đẹp trai, tiền đồ sáng lạng. Tuy rằng người thân chỉ còn người mẹ, nhưng đã sớm tái giá, cùng anh cũng không còn nhiều quan hệ, nhưng không sao. Con trai út nhà mình vậy lại càng không cần phải sống trong cảnh mẹ chồng nàng dâu, rất thoải mái. Cho nên, ba mẹ Jung vô cùng hài lòng với người con rể này.

Ba mẹ Jung cũng kể cho anh nghe chuyện cậu ngày nhỏ "Jiminie ngay từ nhỏ đã khả ái, đáng yêu, lại được người gặp người thích, đến khi ba mẹ ruột qua đời, Minie mới trở nên ít nói, trầm lặng như bây giờ. Tuy rằng chúng ta vẫn luôn yêu thương nó, nhưng phần tình cảm này làm sao có thể sánh được với ba mẹ ruột, nay nó có thể trở lại hoạt bát, cười nói, đều là nhờ con đó, Tae Hyung."   

Kim Tae Hyung nhìn người đang ở trong bếp cười nói với Min Yoon Gi, nhẹ giọng đáp "Mọi thứ con làm cho em ấy, cũng chỉ có thể bằng một phần nhỏ so với những gì em ấy đã hy sinh cho con." 

"Giờ thấy Jiminie thế này, chúng ta có thể yên tâm giao nó cho con rồi." Mẹ Jung nắm tay anh, vỗ nhẹ.    

"Cảm ơn ba mẹ, con sẽ cố gắng làm em ấy thật hạnh phúc !". Kim Tae Hyung siết nhẹ tay bà.

Rất nhanh liền đến ngày giỗ của ba mẹ Park. Bởi vì không muốn cậu buồn nên mọi năm đều làm giỗ khá đơn giản, làm đồ cúng, sau đó đi thăm mộ của hai người. Năm nay cũng không ngoại lệ. Đứa con duy nhất là cậu cùng mẹ Jung dậy rất sớm chuẩn bị đồ cúng, thắp hương. Bao nhiêu năm trôi qua rồi, cậu sớm đã không còn quá đau buồn. 

Mang theo đóa hoa bách hợp - loài hoa mà mẹ thích nhất cùng loại rượu mà ba cậu từng rất thích, đặt trước phần mộ của hai người. Cậu vẫn còn nhớ rất rõ, ngày đó bên bệnh viện kêu cậu đến nhận thi thể, ba mẹ cho đến khi nhắm mắt, vẫn nắm chặt tay nhau. Cậu nghĩ, ít nhất ba có mẹ, mẹ có ba đi cùng, sẽ không còn cô đơn nữa, cứ như vậy mà xây dựng cho ba mẹ chung một phần mộ lớn. 

Ba Jung nhìn nụ cười phúc hậu của người bạn già, mỉm cười "Ji Sung à, tôi đến thăm ông đây. Jiminie lớn lên rất khỏe mạnh, tài giỏi, giờ cũng đã tìm được hạnh phúc của mình rồi, ông nhìn đi, có phải rất tuấn tú không ?".

Mẹ Jung đứng bên cũng cười theo "Đúng đó, giờ mấy đứa nhỏ đều sống rất tốt, chúng ta có thể yên tâm mà mỉm cười rồi, Ji Woo."

Cậu đan mười đầu ngón tay với anh, ánh mắt tràn ngập vui vẻ nhìn vào ba mẹ mình "Ba mẹ, con trai muốn giới thiệu với hai người, anh ấy là Kim Tae Hyung, là người mà con thường kể với ba mẹ, hy vọng hai người có thể thích anh ấy."

"Ba mẹ, con là Kim Tae Hyung, con thực sự rất yêu con trai ba mẹ, mong ba mẹ có thể tin tưởng, con sẽ chăm sóc, yêu thương, bảo vệ em ấy trọn đời, cho dù có thế nào cũng sẽ không rời bỏ em ấy, trừ khi em ấy chán con. A, không đúng, kể cả khi em ấy chán con, thích người khác, con cũng sẽ không buông tay đâu, cho dù là dùng cách gì cũng phải giữ em ấy bên cạnh."

Cậu bật cười, đôi mắt đã long lanh nước "Đồ ngốc này, nói cái gì thế ?".  

"Anh nói sai sao ? Đứng trước mặt ba mẹ, em mau thề đi. Thề là không được rời khỏi anh, mau lên." Anh kéo kéo tay cậu, giục giã.

"Được, được. Em thề, có ba mẹ làm chứng, sẽ không bao giờ ngừng yêu anh, hài lòng rồi chứ ?". Cậu thật hết cách với người đàn ông này.

Anh gật đầu cười "Em thề rồi đó. Nuốt lời làm cún !".

"Gâu...gâu...." Cậu kêu vài tiếng, định bụng trêu chọc anh.

Kim Tae Hyung "......" Thề vậy còn chưa độc hả ?!

Min Yoon Gi cùng Jung Hoseok đứng phía sau, hắn âm thầm ngưỡng mộ, sau bao nhiêu thử thách, họ vẫn yêu nhau như vậy, vẫn có thể nắm tay nhau đi tiếp. 

Y nghiêng đầu nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của hắn, buồn cười nhéo nhéo lòng bàn tay hắn "Ngưỡng mộ lắm hả ?".

Hắn không chút giấu giếm mà thừa nhận "Đương nhiên rồi, ai mà chẳng muốn có một tình yêu như vậy chứ." 

Jung Hoseok bóp nhẹ tay hắn "Em không phải cũng có sao ? Còn ngưỡng mộ làm gì ?".

Min Yoon Gi hơi lườm hắn, cũng đúng ha, ngưỡng mộ làm gì trong khi hắn cũng đang sở hữu một tình yêu đẹp chứ. Đúng là ngốc mà ! "Vậy anh cũng thề đi, thề sẽ yêu em cả đời !".

"Được, sợ gì không thề. Chỉ có điều, hiện giờ còn chưa đúng thời điểm !". Y nửa kín nửa hở nói, cái này phải để vào giờ phút cầu hôn, y sẽ thề cho hắn nghe !!!

Hắn bĩu môi "Đúng là đồ nhát gan, anh quả nhiên là Jung chó điên !". Nói hắn là cún không sai mờ !!!!

"Trước mặt ba mẹ chồng mà dám nói chồng là chó điên, em to gan nhỉ ?" Y không chấp nhặt, chỉ nheo mắt nhìn hắn.

Ba Jung cùng mẹ Jung miễn cưỡng không nghe thấy cuộc nói chuyện ấu trĩ của hai đứa nhỏ, chỉ yên lặng nhìn hai người bạn già của mình. Ông bà nếu có thể cùng chúng tôi tham dự hôn lễ của mấy đứa nhỏ thì tốt biết mấy. Tiếc là đã rời đi quá sớm.

Kim tổng muốn lái xe về nhà, thư ký Nam nhắn tin qua, có chút giấy tờ cần anh ký để giải quyết gấp, liền cùng cậu đến công ty trước, sau đó mới về nhà sau. 

Các nhân viên trong công ty lần đầu thấy Kim tổng thân thiết với một người con trai lạ mặt không phải vị hôn thê Jeon Jung Kook, người cũng rất thanh tú và ưa nhìn. Hơn nữa, xem ra còn rất thân thiện, không có vẻ gì là kênh kiệu.

Lúc này, ở ngoài cửa, tiếng của thư ký Nam vang lên "Xin lỗi, nếu không hẹn trước thì không thể gặp được. Này....này bà....."

Cánh cửa bị mở ra, Kim Tae Hyung và Park Jimin đều bị ngạc nhiên, ngẩng đầu hỏi "Có chuyện gì thế ?".

"Xin lỗi, có một người phụ nữ cứ đòi gặp sếp, tôi không ngăn được !" Thư ký Nam cúi đầu.

"Tae Hyung à !". Tiếng người phụ nữ vang lên. 

_____________________________________________________________

End chap 32 

Vote và cmt cho tui nhen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro