Chương 4 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Tại Hưởng tỉnh lại thì đã là tảng sáng. Tiểu Tuấn chẳng biết từ lúc nào đã ngủ ở bên cạnh, còn khe khẽ đánh hắn. Tại Hưởng nghĩ thầm quả nhiên không nên trông chờ hắn gác đêm, đứng dậy đi thăm dò nhìn Tố yêu, phát hiện một cô gái áo tím ngồi ở chỗ gốc cây nhân sâm nhìn hắn đi tới liền mỉm cười.

"Đạo trưởng tỉnh rồi?"

Kim Tại Hưởng dừng lại, lạnh lùng nhìn nàng.

"Yêu cầu của ta ngươi đã nghĩ xong ?"

Cô gái cười cười.

"Ta đã suy nghĩ về yêu cầu của đạo trưởng. Thấy rằng giúp tiểu hồ yêu này che dấu đi yêu khí để các đạo sĩ khác không đả thương hắn đúng là một loại công đức."

Nói rồi chìa tay đưa ra mấy cây tố tu (rễ nhân sâm).

"Đem cái này mài thành bột rồi ăn vào, chỉ cần không bị đả thương quá nặng để quay lại nguyên hình thì yêu khí sẽ hoàn toàn ở bên trong, tuyệt đối không bị phát hiện."

Kim Tại Hưởng nhận lấy tố tu nhìn qua một chút.

"Cái này thật sự có thể che giấu hoàn toàn yêu khí của Tiểu Tuấn?"

Cô gái gật đầu.

"Đối với tiểu hồ yêu như hắn coi như là dư dả để dùng, chỉ là về lâu dài, ta có một câu không biết có nên nói hay không."

Kim Tại Hưởng liếc mắt nhìn nàng một cái.

"Nói."

"Đạo trưởng muốn che dấu yêu khí trên người hắn, không phải là sợ hắn pháp lực yếu sau này lỡ gặp phải đạo sĩ trừ yêu sẽ đả thương tính mạng hắn sao. Hẳn là rất yêu thích hắn, đã như vậy tại sao không đem hắn thu về làm yêu phó thị đồng bên cạnh mình chứ?"

Tại Hưởng nhìn Tiểu Tuấn một chút rồi nói.

"Ta chỉ là đồng ý lời nhờ vả của người bằng hữu tốt chiếu cố đến hắn mà thôi, nhờ ngươi giúp hắn che giấu yêu khí chỉ là muốn giúp hắn một chút, sau này hắn sẽ trở lại bên cạnh người nọ."

Tố tinh nghiêng đầu nhìn hắn.

"Chỉ là bị người nhờ?"

"Chỉ là bị người nhờ."

"Tuyệt không có nửa điểm yêu thích?"

Kim Tại Hưởng lạnh lùng nhìn nàng.

"Ngươi đã được trừ bỏ huyết phược (trói buộc bằng máu), mau rời đi đi, còn nhiều lời ta lập tức phá hủy chân thân của ngươi!"

Tố tinh cười cười.

"Ta chỉ là đã nhiều năm một mình thanh tu nên gặp chuyện liền tò mò mà thôi, mong đạo trưởng chớ trách, nhưng mà.....tiểu hồ yêu này đến lúc đó lại không nguyện ý rời khỏi ngươi để cùng bằng hữu của ngươi ở một chỗ thì sao?"

Kim Tại Hưởng sửng sốt, Tố tinh cười rồi biến mất, chỉ chừa lại trong gió một đoạn tiếng cười.

Còn ngươi, có thật nguyện ý rời khỏi tiểu hồ ly này?

Kim Tại Hưởng trong đầu vang vọng những lời nói này, lúc trước hắn chỉ là giúp Điền Chính Quốc mang theo Tiểu Tuấn, hắn không hề suy nghĩ gì, nhưng bị Tố yêu chỉ điểm, trong lòng hắn rốt cuộc là có vài phần hiếu kỳ. Tiểu hồ yêu đối với hắn đến tột cùng là loại tình cảm nào? Sau này sẽ thật sự không rời bỏ được hắn sao?

Lúc này Tiểu Tuấn kêu khẽ một tiếng, tỉnh dậy.

"Ân....Kim Tại Hưởng.....trời đã sáng rồi sao?"

Tại Hưởng liếc mắt trừng hắn một cái.

"Trông coi một đêm cũng có thể ngủ, đi thôi!"

Hiếm thấy Tiểu Tuấn trên đường trở về hóa thành hồ ly nằm ở trong lòng Kim Tại Hưởng mệt mỏi ngủ một mạch. Tại Hưởng nhìn hắn như thế có chút lo lắng, đưa tay vuốt lông hắn.

"Làm sao vậy, không khỏe?"

Tiểu Tuấn mở mắt, suy nghĩ lời của Tử sam nương nương nói với hắn đêm qua.

"Tiểu đạo trưởng kia nhờ ta dạy cho người tiên đạo để tránh khả năng ngươi bị truy sát, xem ra hắn đối với ngươi cũng có tâm, nếu hắn thật lòng thích ngươi, nhất định có thể giúp ngươi."

Ngón tay Kin Tại Hưởng ấm áp chạm vào lông tiểu hồ, Tiểu Tuấn uốn người tránh né cái chạm của hắn, đầu nhỏ hướng trong ngực hắn chui vào, nhắm mắt lại.

.

Ở bên kia, Tuấn Chung Quốc vui vẻ cầm một cây cỏ lan nha ở trên mặt đất, cẩn thận ngắt lấy đứng dậy. Trịnh đại nhân ở bên cạnh nhìn hắn vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Ngươi thật sự muốn nuôi một con yêu tinh hả, nó là hồ ly tinh!"

Chung Quốc trừng mắt liếc hắn.

"Cái gì mà hồ ly tinh, phải gọi là yêu hồ! Hồ ly tinh khó nghe muốn chết..."

"Bất kể hắn là cái gì hồ đều là loại yêu quái rất thông minh, ngươi không phải bị hắn lừa rồi chứ?"

Trịnh đại nhân tương đối đau đầu, Tuấn Chung Quốc trái lại rất bình tĩnh.

"Đại sư huynh, ta đã nói rồi, ta giúp ngươi loại bỏ thứ kia để ngươi dạy ta tìm địch lan tử, cái khác, ngươi chớ xía vào."

.

Kim Tại Hưởng phát hiện Tiểu Tuấn từ trong núi trở về có cái gì đó không đúng, bất kể làm cái gì cũng ỉu xìu buồn bã, giống như có tâm sự. Lúc hai người đi dạo tự tháp ở trấn đông, Tiểu Tuấn không giống như thường ngày chạy lên nhảy xuống, mà lại an tĩnh ở bên cạnh, điều này làm cho Tại Hưởng có phần buồn bực, cuối cùng nhịn không được hỏi hắn.

"Ngươi hôm nay làm sao vậy, có chuyện gì đúng không?"

Tiểu Tuấn ở đỉnh tháp hướng mắt nhìn ra ngoài song cửa sổ.

"Ta không sao, chỉ là có chút nhớ nhà."

Kim Tại Hưởng nhíu mày.

"Ngươi cũng có nhà?"

Tiểu Tuấn nhìn đàn nhạn bay trên bầu trời.

"Đương nhiên có, hơn nữa ta còn có phụ mẫu huynh đệ."

Tại Hưởng khiêu mi, hắn biết yêu quái khi tu luyện đều tu hành một mình, phụ mẫu huynh đệ chẳng qua chỉ là phàm thú, sẽ không sống cùng nhau.

Yêu quái sống lâu cũng như vậy.

Tiểu Tuấn nhìn vẻ mặt không tin của hắn, bất đắc dĩ cười.

"Thôi...ngươi coi như chưa nghe thấy gì đi."

Kim Tại Hưởng còn muốn nói điều gì đó, Tiểu Tuấn chợt "bịch" một tiếng dùng sức đóng cửa sổ gỗ lại, Tại Hưởng giật mình hoảng hốt, chỉ mơ hồ nghe thấy từ phía song cửa gỗ kịp truyền đến một câu.

Ngọa———- Mẹ nó ——-

Vội vàng ghé vào bệ cửa sổ nhìn xuống, nhưng không phát hiện phía dưới có bất cứ vật gì, rất buồn bực. Lúc này Tiểu Tuấn từ bên kia đi xuống, chân đạp cầu thang gỗ vang lên tiếng ken két, Kim Tại Hưởng nghe thấy hắn lầm bầm.

"Phải tìm một con cóc ăn nó, phải tìm một con cóc ăn nó........"

Ăn ai?

Kim Tại Hưởng không hiểu đuổi theo Tiểu Tuấn đi xuống lầu, hoàn toàn không biết bên dưới tháp là một con nhện to bằng con chó treo trên cây, phần đầu hướng xuống dưới, tựa hồ bị Tiểu Tuấn đóng cửa sổ đánh một cái không nhẹ.

Buổi tối trở lại nhà trọ, Tiểu Tuấn vẫn như vậy rầu rĩ. Tại Hưởng lúc rửa tay thấy hắn ngồi trên bệ cửa sổ cùng một con chim líu ríu nói gì đó, một lát sau thì con chim bay đi, hắn sắc mặt tái nhợt đứng lên, tay lại siết chặt vạt áo.

Kim Tại Hưởng nhíu mày.

"Làm sao vậy?"

Tiểu Tuấn nhìn đi nơi khác.

"Vừa rồi con chim kia nói, Tiểu Quốc sắp trở về."

Điền Chính Quốc?

Đúng, Điền Chính Quốc........

Tại Hưởng suýt nữa đã quên, Điền Chính Quốc quay về thì Tiểu Tuấn sẽ rời đi. Tâm tình bỗng nhiên trầm xuống.

"Lúc nào đến?"

"Trễ nhất là trưa mai."

Kim Tại Hưởng miễn cưỡng cong khóe miệng cười cười.

"Nói vậy...ngày mai ngươi có thể theo hắn trở về Thanh Vân Sơn rồi. Cũng tốt, Điền Chính Quốc ở đỉnh đại trúc ít người lại thanh tĩnh, ngươi sẽ không dễ bị phát hiện. Thanh Vân Sơn lại là động thiên linh thiêng có lợi cho tu hành, thật không tệ."

Tiểu Tuấn nghiêng đầu nhìn hắn.

"Ta đi rồi, ngươi sẽ nhớ ta chứ?"

"Nhớ."

Kim Tại Hưởng nhìn hắn thành thật đáp lời.

"Nhất định nhớ."

Tiểu Tuấn cắn môi, nhảy xuống bệ cửa sổ đi tới trước mặt hắn.

"Ta muốn hỏi ngươi một chuyện."

Kim Tại Hưởng gật đầu.

"Biết nhất định sẽ nói."

"Ngươi thích ta không?"

Kim Tại Hưởng bị hỏi liền bối rối, hắn nhìn Tiểu Tuấn dáng vẻ nghiêm túc, có chút ấp úng cười nói.

"Ngươi....ngươi coi đây là vấn đề gì, ngươi là yêu, mà ta lại là tu tiên...."

Tiểu Tuấn đưa tay lên ngăn hắn lại.

"Kim Tại Hưởng, không nói tiên yêu, ngươi có thích ta không?"

Kim Tại Hưởng không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi hắn cái này, lại còn chất vấn hắn không tha, hắn thực không dám nghĩ tới chuyện này, cũng không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể chật vật đánh lảng.

"Tiểu Tuấn, chúng ta ở chung mới nửa tháng, ngắn như vậy làm sao có thể thích một người? Hơn nữa...ngươi là yêu thú của Điền Chính Quốc."

"Tại Hưởng, ngươi có thích ta hay không?"

Tiểu Tuấn ngưng mắt nhìn hắn, không để hắn có chút cơ hội tránh né. Kim Tại Hưởng chỉ có thể quay đầu đến chỗ khác không nhìn tới Tiểu Tuấn, cuối cùng cay đắng nói một câu.

".....Ngươi là của Điền Chính Quốc."

Tiểu Tuấn nhắm mắt.

"Ta mới không phải của y, ta là của chính ta."

Nói xong giống như giận dỗi ôm lấy Kim Tại Hưởng, dựa vào lồng ngực ấm áp của đối phương, Tại Hưởng cả kinh, đưa tay đỡ lấy. Hắn ổn định thân hình, chỉ cảm giác như mình và đối phương thân thể dán sát vào nhau, lồng ngực nhảy bang bang, giống như đánh trống.

"Kim Tại Hưởng..."

Tiểu Tuấn dựa vào ngực hắn nói nhẹ.

"Thích ta đi, được không?"

Dường như bị lời nói của Tiểu Tuấn lay động, dường như kế tiếp vốn phải như thế, Tại Hưởng cúi đầu hôn một cái lên đầu mũi Tiểu Tuấn, đối phương thuận thế ngẩng đầu bắt lấy môi hắn....

Nụ hôn của Tiểu Tuấn mang theo nhàn nhạt ưu thương, môi ngọc cố chấp liếm đôi môi cánh đào của Tại Hưởng, Kim Tại Hưởng ôm lấy thắt lưng hắn để nụ hôn được sâu hơn.

Càng ngày càng thân thiết, tâm cũng gần nhau hơn.

Giờ khắc này, hai người với đối phương cuồng nhiệt chiếm giữ toàn bộ tâm tư. Kim Tại Hưởng ôm Tiểu Tuấn nhấc lên bàn ở một bên, môi trượt đến hôn cần cổ non nớt của tiểu hồ ly. Tiểu Tuấn hơi nhấc chân, cố tình chìa ra đầu gối hạ thân đã nhô lên.

Vô tình mè nheo, Kim Tại Hưởng khẽ cười đè chân của hắn xuống.

"Tiểu hồ ly, chạm vào đâu đây?"

Tiểu Tuấn không trả lời, ôm cổ Tại Hưởng hôn cắn vành tai xinh đẹp của hắn, mặc cho đối phương cởi vạt áo đưa tay chạm vào mình.

Trên ngực.

Kim Tại Hưởng thích chạm vào thân thể Tiểu Tuấn, không biết có phải bởi vì hắn là yêu hay không, da dẻ không giống Kim Tại Hưởng mà lại có cảm xúc mềm mại, phù du trên ngực thẳng cứng, điểm qua mới biết.

"Tại Hưởng...ta là của Tại Hưởng ngươi có được hay không..."

Tiểu Tuấn đỡ cánh tay hắn để thân thể nằm xuống, gạt bỏ quần áo chỉ còn nước da màu mật ong nhàn nhạt sáng bóng.

"Được."

Tại Hưởng nhìn hắn, cúi đầu hôn ngực hắn, ngón tay đang nhẹ nhàng trượt từ bụng đến 'tiểu hồ' cong đứng lên. Kim Tại Hưởng thừa cơ đem hai chân hắn nâng cao, lộ ra phía sau hắn nụ hoa hồng phấn.

Tiểu Tuấn biết phải làm gì, cong chân lên để cho hắn chuẩn bị, hậu huyệt khó khăn nuốt vào một ngón tay, phía trước liền lặng lẽ dựng đứng lên, ở trên người làm càn lật vạt áo lòi ra một cái bọc nhỏ. Kim Tại Hưởng nhìn thấy đáng yêu, lại tăng thêm một ngón tay, Tiểu Tuấn bật ra tiếng hừ nhẹ, ngẩng đầu hôn gò má Tại Hưởng, ghé vào lỗ tai hắn thúc giục.

"Nhanh một chút...."

Kim Tại Hưởng nhìn thái dương hắn lấm tấm giọt mồ hôi, cuối cùng không thể nhẫn tâm giống như trước một lần mạnh mẽ tiến nhập, sau đó cúi đầu an ủi hôn lông mày đầu mũi hắn, bắt đầu thong thả gia tăng ngón tay, thẳng đến khi hậu huyệt của người dưới thân nới lỏng ra mới chậm rãi rút ngón tay.

"Tại Hưởng...."

Lại một lần nữa nhìn Kim Tại Hưởng đang phủ trên người mình, Tiểu Tuấn chợt có chút ngượng ngùng, chính mình cũng không biết vì sao, thế nhưng trong lòng lại rất mong chờ.

Xấu hổ, kỳ vọng, đây đều là lần đầu cảm thấy.

Kim Tại Hưởng đỡ hạ thân từ từ cố gắng tiến nhập vào thân thể Tiểu Thất, Tiểu Tuấn cảm thấy cơ thể một tấc lại một tấc bị hắn chiếm giữ, ngẩng đầu nhìn đến đối phương đang nhìn mình ánh mắt rực sáng, trong chốc lát đúng là không cầm giữ được mà xuất ra.

Kim Tại Hưởng bị hắn làm cho sửng sốt, bản thân vừa mới sửa sang nhục bổng còn chưa vào đã làm cho tiểu hồ yêu xuất ra một lần, trong lòng liền cao hứng, đè thắt lưng của hắn xuống từ từ trừu sáp.

"Làm sao, lúc này thì không được?"

Tiểu Tuấn vừa xuất ra, trên mặt có chút không nén được giận, liếc mắt trừng Kim Tại Hưởng rồi dùng ống tay áo che mặt. Tại Hưởng cười cười cố gắng động thân, cúi đầu lột toàn bộ quần áo hắn vứt qua một bên.

"Đừng che mặt, để ta nhìn ngươi một chút......"

Tiểu Tuấn bị hắn chạm lại có chút nhột, hai chân cong lên ôm lấy ngang hông hắn.

"Ngươi thích nhìn ta..."

Kim Tại Hưởng kéo tay hôn hắn.

"Thích..."

Rất nhanh, Kim Tại Hưởng cũng không cách nào làm liều, Tiểu Tuấn bao trọn hạ thân của hắn quy luật co rút, vòng eo cũng thành thực đung đưa, đúng là hắn bị mê hoặc có phần say. Hai tay dùng sức ôm lấy lưng Tiểu Tuấn đem hắn nhấc lên ngồi ở mép bàn, hạ thân bắt đầu nhanh chóng trừu sáp, Tiểu Tuấn bị hắn ma sát suýt không xong, vịn bả vai hắn ghé vào tai hắn rên rỉ ra tiếng.

"Tại Hưởng...Tại...Hưởng......a......!"

"Ngươi con hồ ly này..."

Nghe đối phương kêu tên mình, LmKim Tại Hưởng hung hăng ở trong thân thể hắn vọt vài cái, xuất ra, Tiểu Tuấn cũng theo hắn một cái đạt tới đỉnh, hai người ôm đối phương, hôn nhau để cho mùi vị chính mình xâm chiếm khoang miệng đối phương, chợt sinh ra một loại lưỡng tình tương duyệt cảm giác thỏa mãn.

Sau nửa canh giờ, hai người ở trên giường dựa vào nhau nghỉ ngơi, Tiểu Tuấn lấy tay vuốt ve gò má Kim Tại Hưởng, Tại Hưởng cười cười.

"Ngươi sờ cái gì vậy?"

Tiểu Tuấn bóp thái dương hắn một chút.

"Ngươi lớn lên thật đẹp mắt."

Kim Tại Hưởng nhìn hắn.

"Ngươi cũng đẹp mắt."

"Phải không...."

Tiểu Tuấn thả tay xuống, cơ thể ngồi thẳng dậy.

"Thật ta biết, ta cũng không có cái mị thái và dáng dấp mà yêu hồ nên có, lần đầu tiên biến hình, mẫu thân nói ta tướng mạo tài hoa sáng sủa, so với phụ thân lúc vừa mới tu tiên giống nhau, ai biết....."

Kim Tại Hưởng xoa xoa đầu hắn hỏi.

"Phụ mẫu ngươi thật sự đang còn?"

Tiểu Tuấn gật đầu.

"Ta kỳ thực không phải là hồ ly tu luyện thành tinh, ta là yêu tử phụ mẫu đều là hồ yêu, sinh ra đã là yêu."

Yêu cùng yêu hạ sinh yêu tử, trời sinh đã là yêu tinh.

Kim Tại Hưởng nhíu mày, yêu tử là hậu duệ của yêu, pháp lực phải cao cường mới đúng, vì sao Tiểu Tuấn ngay cả che giấu yêu khí cũng không làm được chứ?

Tiểu Tuấn dường như biết hắn nghĩ gì, xấu hổ cười cười.

"Mẫu thân ta pháp lực thấp, ta có lẽ giống nàng. Từ khi ta có thể hóa thành hình người, phụ thân ta liền bảo ta rời khỏi Hồ Kỳ Sơn tìm kiếm đạo duyên của mình."

"Đạo duyên?"

"Hồ yêu có hai tâm pháp tu hành, một là tu tiên, giống như ngươi tu hành thanh tâm quả dục sau cùng trở thành hồ tiên giống như phụ thân ta. Mà một loại khác chính là thuật sĩ, cũng chính là tinh thông biến hóa mị hoặc, tựa như yêu hồ ở nhân gian."

Kim Tại Hưởng nhìn thẳng, tiếp tục nghe hắn nói.

"Hồ yêu đạo duyên đều là phải chính mình tìm ra, phụ thân nói, đạo duyên chính là ta xuống núi gặp phải chuyện nhân hòa, điều này quyết định đem tới cho ta phương hướng tu hành. Ta vốn cho rằng mình tìm được đạo duyên sẽ là hồ tiên tế thế cứu nhân, lại không nghĩ rằng sau khi xuống núi gặp Tiểu Quốc, cái này cũng có thể là số mệnh của ta..."

Tiểu Tuấn tự giễu cười một tiếng.

"Bị người luyến nuôi, mỗi ngày đều bị làm nhục, lâu ngày khí hải lưu thay đổi, căn cốt yếu mà ý niệm mạnh, có thể tinh thông biến hóa mị thuật. Khả dĩ tu hành nhân tâm pháp toàn tâm toàn ý thành hồ tiên cứu tế thế nhân không phải là điều ta hướng tới, mà thế hệ yêu hồ đều là như thế."

Kim Tại Hưởng đau lòng nghe.

"Ngươi vì sao....ngươi hẳn là có thể tự lựa chọn đường hướng tu luyện của mình chứ."

Tiểu Tuấn lắc đầu.

"Ta từ buổi chiều đầu tiên cùng với Tiểu Quốc, khí hải trong thân thể đã phát sinh biến hóa. Hiện tại ta đã có thể dễ dàng ngưng khí, phỏng chừng không lâu sau là có thể biến hóa ảo thuật nho nhỏ...đây chính là tu hành của yêu quái, không phải là điều ta có thể làm chủ, đều là thiên mệnh."

Tại Hưởng buông bàn tay ôm Tiểu Tuấn ra, chăm chú nhìn hắn.

"Cái gọi là thiên mệnh này chẳng lẽ sẽ không có biện pháp phá giải sao?"

Tiểu Tuấn cũng nhìn hắn.

"Kim Tại Hưởng, nếu như ta nói có thể, ngươi nguyện ý giúp ta sao?"

Kim Tại Hưởng gật đầu.

"Ngươi nói đi."

Tiểu Tuấn nắm lấy tay của Kim Tại Hưởng.

"Trừ khi giúp ta bỏ khổn tiên tác, như vậy ta có thể rời khỏi Điền Chính Quố, làm một con hồ ly có thể tự do tự tại, được tự mình dốc lòng hướng tới theo đuổi tu hành của yêu hồ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro