Chương 6 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc mấy ngày nay vẫn sốt cao không giảm khiến Kim Tại Hưởng hết sức bận rộn, vừa phải đi cùng các sư huynh đệ tìm giao quái vừa phải chữa bệnh cho Điền Chính Quốc, hầu như không có thời gian dành cho việc khác. Tiểu Tuấn cũng luôn tay đi nấu thuốc, đã mấy đêm chưa hề chợp mắt ngủ, nhìn Điền Chính Quốc đau yếu, Kim Tại Hưởng thì cực khổ, bản thân lại không giúp được gì cho cả hai người, trong lòng cũng nôn nóng như ngồi trên lò lửa.

Ngày hôm đó Trịnh đại nhân quay về, vừa vào cửa trông thấy Tiểu Tuấn vội vàng kéo hắn lại hỏi.

"Sư đệ mấy ngày nay như thế nào?"

Hắn nhìn Điền Chính Quốc lắc đầu.

"Rạng sáng có giảm sốt một chút, thế nhưng chỉ sợ phát tác nhiều lần. Cả Kim Tại Hưởng cũng làm cho ta sốt ruột."

Trịnh đại nhân đến trước giường chạm vào trán Điền Chính Quốc, cũng có chút hoảng hốt.

"Thương thế kia mặc dù nặng nhưng cũng không bệnh đến mức như vậy. Để ta trông y cho, ngươi đi đến chỗ Kim Tại Hưởng nói hắn để giao quái cho những người khác, sau đó mời người tinh thông y thuật là Mân sư huynh đến đây."

Tiểu Tuấn đáp ứng đi ra ngoài, vội vàng thiếu chút nữa trượt chân té ngã ở sân sau, lúc này một giọng nữ quen thuộc vang lên sau lung hắn.

"Tiểu hồ ly, ngươi hoảng hoảng hốt hốt làm cái gì vậy?"

Tiểu Tuấn sửng sốt một chút, sau đó kinh hỉ quay đầu.

"Tử Sam nương nương!"

Tố tinh vẫn một thân tử y như cũ, cầm nhang đèn nhìn hắn mỉm cười một cái.

"Thấy ta liền vui vẻ như thế !?! Xem ra là có chuyện công đức muốn cầu ta rồi, nói đi, có gì cần ta giúp một tay."

Trịnh đại nhân ngồi bên mép giường nhìn Điền Chính Quốc, bỗng nhiên lại thấy mệt mỏi không thôi, trong chốc lát liền ngủ mất.

Tử Sam đẩy cửa vào phòng đi quanh Trịnh đại nhân, nghiêng đầu nhìn Điền Chính Quốc một chút, hỏi Tiểu Tuấn.

"Đây chính là người cùng ngươi huyết phược?"

Tiểu Tuấn gật đầu, Tử Sam cười cười, cúi đầu bắt mạch cho Điền Chính Quốc.

"Hài tử này bị thú độc nào đó đả thương, phát tác chậm cho nên không ai phát hiện ra. Bây giờ bệnh tình trở nặng, hôm nay nếu không chữa trị được thì phỏng chừng không qua nổi".

Tiểu Tuấn thấy ngực mình chợt lạnh, vội vàng nói.

"Nương nương, y bị giao quái đả thương, bị dính độc từ răng nọc của nó. Người mau mau cứu giúp y đi.

Tử Sam nhìn Tiểu Tuấn.

"Ngươi thật sự muốn ta cứu y?"

Tiểu Tuấn chớp mắt mấy cái, không hiểu nhìn Tử Sam.

"Ý của nương nương là sao?"

"Nếu y chết, huyết phược của ngươi sẽ bị phá bỏ. Chẳng phải là chuyện tốt sao?"

Tiểu Tuấn vội vàng lắc đầu.

"Nương nương, ta không muốn y chết!"

Tử Sam thở dài.

"Lúc trước ta cũng đã nói, một chữ tình bước sai một bước đó là vực sâu vạn trượng. Đối với cả ngươi và y cũng đều không phải là chuyện tốt."

Tiểu Tuấn nhìn Điền Chính Quốc nói.

"Y mặc dù trói buộc ta, nhưng cũng đối xử với ta rất tốt. Hồ yêu mặc dù coi trọng ân thù, nhưng ân là ân, thù là thù, nếu y chết vì giao quái thì ta sẽ báo ân không cửa báo thù không đường, cùng không phải là chuyện tốt."

Tử Sam lại nói.

"Ngươi nói là ngươi đối với y là ân nghĩa, không có tình cảm gì khác?"

"....Đúng."

"Vậy ngươi ngày hôm đó đối với vị Kim đạo trưởng kia thì sao?"

"Ta...."

Tiểu Tuấn há miệng, cũng không biết nên trả lời như thế nào, Tử Sam đứng dậy lắc lắc ống tay áo.

"Tiểu hồ ly ngươi a, trên đời này tình và nghĩa thực ra khác nhau giống như đông và tây vậy. Ngươi nếu cứ ngây thơ mơ hồ như vậy, về sau không chỉ chính ngươi, mà con đường tu hành ngươi đang theo đuổi đều chỉ là hoang tưởng."

Tiểu Tuấn nhíu mày một cái.

"Nương nương, ta không hiểu....."

Tử Sam xoa xoa đầu hắn.

"Nếu chuyện gì ta cũng đều giúp ngươi, chỉ sợ ngươi mãi mãi không hiểu được. Chuyện lần này ta lực bất tòng tâm, không giúp nổi, ngươi mới là huyết phược yêu của người kia, chính ngươi đi cứu y đi."

Nói xong Tử Sam liền xoay ngươi rời đi, để lại Tiểu Tuấn một mình ở chỗ cũ đờ ra.

Tình và nghĩa thực ra khác nhau giống như Đông và Tây vậy...

Tiểu Tuấn nhìn Điển Chính Quốc sắc mặt xám xịt, kỳ thực từ khi tâm pháp của hắn hướng về huyễn thuật mị thuật, đã mơ hồ biết nên làm thế nào mới có thể cứu Tiểu Quốc, nhưng hắn chính là không muốn. Bởi vì mỗi khi hắn nghĩ muốn cứu Điển Chính Quốc, khuôn mặt lạnh lùng của Kim Tại Hưởng liền hiện ra trong đầu, cảm giác bị cặp mắt đào hoa kia nhìn làm cho hắn cảm thấy nhục nhã hổ thẹn, làm cho hắn thấy ngực đau nhức khó chịu. Hắn không hiểu là vì sao, nhưng hắn biết, nếu như hắn không bước ra một bước, hắn sẽ vĩnh viễn không minh bạch.

Hắn đem Trịnh đại nhân bị Tử Sam làm cho ngủ đi, nhìn Điền Chính Quốc.

"Điền Chính Quốc, ta sẽ dùng cách của yêu hồ cứu ngươi, nhưng không phải bởi vì ta muốn tu luyện huyễn thuật mị thuật mà là bởi vì ngươi đối với ta...đối với ta có..."

Lời này không biết là nói cho Điền Chính Quốc hay là nói cho chính mình.

Chữ "nghĩa" cuối cùng cũng không có nói ra.

Tiểu Tuấn đem Trịnh đại nhân đến phòng bên cạnh, sau đó trở về phóng khóa cửa, nhảy lên giường Điền Chính Quốc...

Nhớ lại lúc mới đầu cùng Điền Chính Quốc làm loại chuyện này, y luôn luôn tắt đèn che đi ánh mắt hắn, thận trọng hôn hắn, lúc tiến nhập vào cơ thể hắn động tác rất nhẹ giống như sợ làm hư một món đồ sứ, cẩn thận từng li từng tí, cực kỳ dịu dàng. Sau này khi hắn dần dần thích ứng với tình trạng, y lại rất thô bạo, mỗi lần đều làm cho Tiểu Tuấn cầu xin mới chịu dừng lại.

Làm như vậy, đều là bởi vì có tình cảm với ta sao? Tại sao?

Tiểu Tuấn yên lặng cởi y phục của Điền Chính Quốc ra, nhảy lên ngồi trên người y. Chính Quốc vẫn đang hôn mê, dường như đang gặp ác mộng, đôi lông mày nhíu chặt, nhìn qua rất thống khổ.

Tiểu Tuấn cởi vạt áo nằm trên ngực Điền Chính Quốc, nhẹ giọng gọi y.

"Tiểu Quốc, Tiểu Quốc."

Điền Chính Quốc nằm mộng thấy bản thân rơi xuống ngọn lửa của địa phủ, cả người giống như bị ngọn lửa nướng quay. Chợt nghe thấy bên tai có người gọi y, cảm giác được người ôm, thân thể người nọ mát lạnh mềm mại, những nơi da tay của hắn chà xát di chuyển giống như có gió mát thổi qua bãi biển, cảm giác đau đớn nóng rát ngay lập tức mất đi.

"Ai..."

Điển Chính Quốc nỉ non muốn chạm đến người nọ, nhưng tay chân lại không cử động được, chỉ có thể chật vật cuộn bàn tay lại. Tiểu Tuấn hôn cắn vành tai y, cầm lấy tay y chạm lên khuôn mặt của mình, nhẹ giọng dẫn dắt.

"Là ta, Tiểu Quốc, ta là Tiểu Tuấn, ta tới cứu ngươi đây."

"Tiểu Tuấn..."

Thân thể Điền Chính Quốc run lên, hạ thân lặng lẽ dựng đứng, cứng rắn đâm vào hậu huyệt đối phương. Vốn cả hai người đều quen thuộc thân thể nhau, chạm đến nhiệt độ đối phương trong nháy mắt liền trở nên động tình. Bị hạ thân của Điền Chính Quốc đụng đến, Tiểu Tuấn hô hấp có chút hỗn loạn, đã lâu chưa cùng người thân mật, thân thể sớm đã thay hắn đáp lại, dục vọng cũng tăng lên. Bản năng của cơ thể làm cho Tiểu Tuấn có chút xấu hổ, dùng ngón tay thô bạo tiến nhập vào hậu huyệt mình mở rộng dò xét.

"Tiểu Tuấn..."

Điền Chính Quốc mơ mơ màng màng, tay chạm đến hông của Tiểu Tuấn, lại không có khí lực đem hắn ấn vào trong người, Tiểu Tuấn hôn nhẹ vào mắt y, dẫn dắt ngón tay của y hướng về phía sau mình.

"Đến, Tiểu Quốc, ta chuẩn bị không tốt, ngươi đến đi."

Ngón tay Điền Chính Quốc chầm chậm chạm đến nụ hoa non nớt, khinh xa thục lộ (quen việc dễ làm) đi vào trong dò xét, vỗ về chơi đùa với chỗ mẫn cảm mà y quen thuộc,

"Tiểu...Tiểu Tuấn..."

Tiểu Tuấn bị y lộng hai cái đến cả người như nhũn ra, trong đầu ngoài trừ dục vọng chỉ có một mảnh trống không, suýt nữa chạm đến viết thương trên vai của Điền Chính Quốc. Chính Quốc cũng không có nhiều khí lực, lộng tay vài cái lại tuột xuống, mang theo cả dịch thể trong cơ thể Tiểu Tuấn ra, làm bẩn thắt lưng và chân đối phương.

Tiểu Tuấn nhìn qua vệt bẩn trên chân mình, thở dài.

"Thân thể ta không ngời lại dâm mị đến thế này...a..."

Hắn lại cúi đầu hôn nhẹ khuôn mặt Điền Chính Quố.

"Tiểu Quốc, nếu ta không thể trở thành hồ tiên, chỉ là một yêu hồ hiền lành, ngươi có biết ta sẽ ra sao không? Nếu như hắn biết...chắc chắn sẽ trách ta..."

Kim Tại Hưởng........

Tiểu Tuấn nhảy lên người Điền Chính Quốc hai tay nắm lấy hạ thân y rồi chầm chậm hạ thắt lưng xuống. Cảm giác bị lấp đầy dần dần làm cho hắn có chút hoảng hốt, hậu huyệt tuy bị căng đến cực hạn, cũng không có cảm giác đau nhức, chỉ có một tia mùi vị chua xót tràn đến.

Quả nhiên rất nhớ thân thể người nọ.

Tiểu Tuấn hơi ngửa ra sau, bắt đầu cao thấp đung đưa thắt lưng. Điền Chính Quốc trong mộng chỉ cảm thấy được nước biển ấm áp bao quanh, dễ chịu, thoải mái, vô cùng yên tâm, giống như là được người trong lòng bảo vệ thật tốt, chậm rãi cách xa địa phủ nóng chảy và đau đớn kia.

Theo xâm nhập ma sát, Tiểu Tuấn đã dần dần làm cho hạ thể đối phương xuất nhập thuận lợi, hắn nhớ lại trạng thái mà Tiểu Quốc thích, tay chống lên cơ bụng và bắp đùi, tăng nhanh tốc độ.

"Tiểu Tuấn...a..."

Điền Chính Quốc ngón tay loạn động chạm đến đầu gối Tiểu Tuấn, Tiểu Tuấn cầm tay của y đưa lên chạm đến hồ nhĩ (tai cáo) của mình. Điền Chính Quốc vô thức nhéo một cái, bỗng nhiên giống như điện giật đem tay văng ra, giống như cự tuyệt, nhưng hạ thể vẫn có thể hướng về phía trước thúc đến, đạt đến đỉnh sảng khoái làm cho chân mày y khẽ nhăn lại. Tiểu Tuấn hai tay chống lên bụng y, đại phúc trầm xuống rơi xuống thắt lưng, hồ nhĩ bởi vì khoái cảm bạo phát mà hơi rung động, hồ vĩ (đuôi cáo) cũng quấn lên bắp đùi Điền Chính Quốc.

"Tiểu Quốc...ngươi đã thấy khá hơn...chưa..."

Hai người gần như cùng lúc đạt tới đỉnh, Tiểu Tuấn cúi đầu chạm đến trán Chính Chính Quốc, cho đến khi một ít dư vị cuối cùng bắn ra.

Cùng lúc đó, ngoài trăm dặm mới xuất hiện một thi thể giao quái còn y danh Phác Chí Mẫn thì đang buồn bực đuổi theo Kim Tại Hưởng.

"Trời ơi sư đệ, ngươi có biết là ngươi bị thương nặng hơn không hả?!"

Kim Tại Hưởng lau miệng xóa sạch vết máu.

"Biết a, yêu quái này mạnh như vậy, thật là không ngờ tới."

"Chao ôi chao ôi, ta là nói ngươi phải dừng lại trị thương, ít nhất cũng phải băng bó lại vết thương chứ...chao ôi ngươi làm gì thế, nhổ răng yêu quái!"

Kim Tại Hưởng cầm răng sắc nhọn của giao quái cười cười.

"Ta trước đây được cho một khối định tâm thạch của chu yêu (con nhện tinh), kết hợp với răng thú này liền có thể làm thành khuyên tai phòng thân, đưa cho một người."

Phác Chí Mẫn nhìn vẻ mặt hắn cười dịu dàng, có chút hiểu ra liền nga~ một tiếng, vẻ mặt hâm mộ hỏi.

"Không biết cô nương nhà ai mà may mắn thế?"

Kim Tại Hưởng cúi đầu đem khăn gói giao nha (răng của giao quái) thật cẩn thận.

"Là hồ yêu mà Điền Chính Quốc nuôi, Tiểu Quốc coi hắn như sủng vật, cũng không phải là tình cảm gì, hẳn là không khó nếu yêu cầu y giao hắn lại cho ta."

Nụ cười trên mặt Phác Trí Mẫn cứng lại, hắn không biết Kim Tại Hưởng, nhưng mà cảm thấy chuyện này cùng suy nghĩ của hắn có điểm không giống nhau.

"Ngươi....ngươi thích, không không không, ta không nói loại thích giữa người và yêu, chỉ là...yêu thích thông thường thôi...chẳng lẽ sư đệ thích yêu quái? Hồ ly tinh? Còn tự làm bùa hộ thân cho hắn?"

Kim Tại Hưởng nhìn Phác Trí Mẫn nói.

"Đúng vậy, ta thích con hồ ly kia. Ta không chỉ muốn tặng cho hắn bùa hộ thân, mà còn muốn hắn ở bên cạnh mình, dẫn dắt hắn tu luyện tập võ, dạy hắn học chữ, sau này luôn ở bên nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro