Vô đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giang Trừng... Tại sao chúng ta lại đến bước này a?..."

"Không có tại sao. Chỉ là giữa chúng ta có quá nhiều hiểu lầm. Nguyên lai năm ấy ta cùng ngươi cũng không hiểu nhau đến vậy..."

"Tại sao ngươi không hiểu ta?! Tại sao...

Tại sao năm ấy ta không thể hiểu ngươi?! Tại sao a?! Tại sao hả Giang Trừng?!"

"... Tại sao đến lúc ngươi mất rồi ta mới được biết sự thực?... Rằng năm ấy ngươi vì thế ta dẫn đi Ôn cẩu mới quay trở về Liên Hoa Ổ?! Giang Trừng sao ngươi tại Quan Âm Miếu năm đó cũng không nói gì a?!"

"... Không có gì để nói. Đều đã qua."

"... Giang gia nợ, ngươi trả đủ."

"... Tỷ tỷ có linh, cũng sẽ tha thứ cho ngươi."

"... Và rốt cục, ta cũng không hận ngươi đến vậy."

"... Ngụy Vô Tiện, ngươi để ta đi thôi."

"...Sống tốt. Nếu có duyên, kiếp sau gặp lại. Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện siết chặt vạt áo trái nơi lồng ngực, bật khóc nức nở. Nơi này đau quá, thực sự rất đau. Đau đến không chịu nổi.

"... Ngụy Anh."

Hắn ngẩng đầu. Tà áo trắng tinh khôi nhẹ nhàng lưu chuyển. Đôi mắt lưu ly nhìn hắn đầy lo lắng. Hắn cất tiếng, âm thanh khàn khàn làm cho cổ họng đau rát.

"... Lam Trạm..."

"... Giang Trừng hắn chết rồi. Đều là ta, tất cả là lỗi của ta. Là do ta không hảo hảo bảo vệ hắn. Lam Trạm, Nhị ca ca, ta... ta..."

Một vòng tay cứng rắn ôm hắn vào lòng rồi siết chặt.

"Ngụy Anh. Không phải lỗi do ngươi. Đừng tự trách mình. Có được không?"

Mùi hương êm đềm hắn vẫn luôn yêu thích xộc vào mũi, xoa dịu tâm hồn hắn, nhưng cũng càng làm cho hắn cảm thấy càng bi thương. Giang Trừng hắn, hóa ra luôn cô đơn như vậy a, lúc nào cũng độc lai độc vãng, chưa từng có ai thấu hiểu. Hắn, hắn tại sao có thể bỏ lại Giang Trừng kia chứ? Rốt cục cái gì đã cắt đứt mối liên kết giữa họ?

["Sau này ngươi làm gia chủ, ta sẽ làm thuộc hạ của ngươi, như cha ngươi với cha ta đó. Bởi vậy, ngậm miệng lại đi. Ai nói ngươi không xứng làm gia chủ? Không kẻ nào được phép nói vậy hết, ngay cả ngươi cũng không. Dám nói chính là ngứa đòn!"]

["Ngụy Vô Tiện ngươi còn không rõ thế cục bây giờ sao? Nếu ngươi cố ý bảo vệ bọn họ, ta liền không thể bảo vệ được ngươi!"

"Ngươi không cần bảo vệ ta. Quên ta đi."

"Quên ta đi. Báo với thiên hạ biết. Ta trốn tránh. Nay Ngụy Vô Tiện xảy ra việc gì, đều không quan hệ tới Vân Mộng Giang thị."]

Giang Trừng nói đúng. Giữa bọn hắn có quá nhiều hiểu lầm, khúc mắc. Không còn có thể giải được nữa.

Hắn bảo vệ Giang Trừng bằng cách rời bỏ Giang gia. Giang Trừng lại coi như muốn giữ lại hắn cũng không thể bỏ mặc Giang thị.

Giang Trừng thế hắn dẫn đi Ôn cẩu. Hắn phẫu đan nhường lại. Hai người cứ lừa gạt nhau như thế quá mười mấy năm. Khi biết được sự thực thì cũng đã muộn.

Giang Trừng muốn hắn sống tốt, vậy thì hắn sẽ sống tốt. Coi như là lần cuối nghe lời sư đệ thân yêu của hắn đi!

Ngụy Vô Tiện siết chặt Lam Vong Cơ.

Đúng vậy, mong kiếp sau gặp lại.

.

"Ngụy Anh! Ngươi lăn ra đây cho ta!!!"

"Ai iêu Giang Trừng a! Ngươi cáu thế làm gì?"

"Câm miệng! Không biết xấu hổ!"

"Ha hả! Sư đệ a, ta nói ngươi cái này..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro