2032 | eternity - bhva

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

eternity (n.)
time that never ends or that has no limits.

༻❁༺

"Khi còn sống giữa những năm tháng ấy, em đã thực sự tin rằng em có thể ở bên cậu đến suốt cuộc đời."

Đó là cách tôi đã bắt đầu kể cho Hoàng Đức nghe về cậu. Khi tôi nói ra những lời ấy, anh và tôi đang nằm bên nhau trong căn nhà miền biển, và tôi đang ngoảnh đầu đi, vờ chăm chú quan sát những chiếc lưới cá treo la liệt trên bức tường ốp ván gỗ để khỏi phải để ý đến năm ngón tay của anh đang chầm chậm đan vào tay tôi. Bên ngoài trời rả rích mưa, những tiếng sấm ì ùng nối tiếp nhau vang lên giữa lòng biển mây đen cuồn cuộn, cánh cửa gỗ được Hoàng Đức sửa lại hồi chiều thi thoảng lại vang lên tiếng kẽo kẹt. Ký ức cứ tự nhiên mà tìm đến, quẩn quanh nơi đầu môi tôi, để rồi cất lên thành lời vào khoảnh khắc tôi không ngờ nhất.

Đặng Văn Tới. Người bạn đầu tiên của tôi. Người có nụ cười lúc nào cũng rực rỡ như ánh nắng hè. Người mà mỗi khi nhớ về, tôi lại tưởng như có thể ngửi thấy mùi cỏ cây, mùi sách giấy, mùi của một miền quê xa xôi yên bình. Mùi của những năm tháng dĩ vãng không cách nào tìm lại.

"Nghĩ lại, thoạt đầu em thấy niềm tin ấy thật khôi hài biết bao," tôi nói tiếp, khi nhận ra rằng anh vẫn đang chăm chú lắng nghe. "Một đứa trẻ mười tuổi thì biết gì về mãi mãi? Biết gì về những khúc quanh co của cuộc đời, biết gì về những bi kịch có thể xảy đến bất cứ lúc nào và ở bất cứ đâu, biết gì về sự mong manh của số phận? Nhưng rồi em nhận ra, Đức à, em nhận ra rằng những năm đầu đời là khoảng thời gian duy nhất mà em thực sự cảm nhận được mãi mãi là như thế nào. Cảm giác ấy đã rời bỏ em, từ ngày em đứng một mình giữa ngôi nhà bị bỏ hoang của gia đình cậu, cầu nguyện bằng tất cả trái tim mình để cậu xuất hiện, nhưng rồi chỉ có tiếng gió xào xạc bên tai em."

"Trưởng thành là từ bỏ những niềm tin cũ và tìm kiếm những niềm tin mới," Hoàng Đức thay tôi kết luận. "Anh không biết về những người khác, nhưng chính anh cũng từng trải qua quá trình đó. Anh nghĩ là, anh hiểu được cảm giác của em."

"Sau này, không ai có thể khiến em tin rằng em có thể ở bên họ đến suốt cuộc đời. Kể cả Đức Nam, người bạn thực sự duy nhất của em thời niên thiếu. Hay Ngọc Hà, người yêu của em, người đã..." nói đến đây tôi nhắm chặt đôi mắt, nghe cổ họng mình nghẹn lại. Trong tôi quay cuồng sắc trắng của bệnh viện, mùi thuốc sát trùng, những đầu ngón tay rỉ máu.

"Đừng cưỡng ép những ký ức," Hoàng Đức nhẹ đưa tay vuốt tóc tôi, thủ thỉ. "Em không cần phải đối mặt với chúng nếu em không muốn."

Tôi như một kẻ đang ngồi bóc tách từng lớp vảy trên vết thương của chính mình, nhìn nó rỉ máu một lần nữa. Những ký ức cồn cào, sôi trào lên, không thể ngủ yên. Gợi lại chúng thật đau đớn, nhưng đêm nay tôi cần nỗi đau này, để có thể xoa dịu tất cả.

"Mười năm sau đó là những tháng ngày sống chẳng có ngày mai. Những con người bước vào cuộc đời em rồi lại biến mất. Cậu bác sĩ ấy, Tùng Lâm, và người yêu của cậu ta, Xuân Tú trong căn nhà trên núi, lạnh ngắt như một nấm mồ. Bùi Tấn Trường, người dành cả đời tìm đứa con trai thất lạc. Rồi kẻ mà em đã tìm thấy trong cánh rừng dương, kẻ đã tha thiết cầu xin em đưa anh ta về với biển, rồi chính em đào cho anh ta huyệt mộ trên cát. Thanh Bình, Đức Chiến, hai con người đã nhấn chìm em bằng tất cả sự dữ dội trong tình yêu của họ... Những năm tháng ấy thoáng qua như một giấc mơ, mà cũng dài đằng đẵng như thể một kiếp người. Em chưa từng nghĩ rằng em sẽ có với họ một ngày nào đó xa hơn ngày hôm nay, xa hơn hiện tại, và rồi khi em giật mình nhìn lại, những ký ức về họ đã chất chồng trong lòng em như thế. Em đã sống trong mãi mãi, và rồi cái mãi mãi ấy vỡ tan tành và em lại sống bằng cách nhặt nhạnh từng mảnh vỡ của nó lên, bước lê lết từ ngày này qua ngày khác. Em không chắc như vậy có gọi là sống hay không?" tôi kết lại câu chuyện của mình bằng một câu hỏi.

"Em đã sống, Việt Anh à," Hoàng Đức trả lời mà không cần suy nghĩ. "Cuộc đời này quá dài và quá phức tạp để có thể phân định vào hai thái cực tạm thời hay mãi mãi. Nhưng em đã sống bằng tất cả sức lực của mình, một cuộc đời không hề uổng phí."

Tiếng mưa vẫn rả rích bên ngoài cửa sổ. Một cơn gió thổi tung cánh cửa, và không gian xung quanh chúng tôi xao động bởi những luồng không khí mới. Tôi nghe trong gió mùi biển mằn mặn, và tưởng như nghe được cả tiếng những đàn cá vẫy vùng, tiếng đại dương sôi sục sự sống. Trong một khoảnh khắc, tôi cùng lúc thấy cõi sống này nhỏ bé và bao la, tạm bợ và vĩnh hằng.

Tôi hít một hơi, trước khi nói ra những lời mà tôi tin rằng quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

"Đức này."

"Anh đây?"

"Anh có biết bây giờ ước muốn cháy bỏng nhất của em là gì không?"

"Là gì vậy?" Giọng nói của anh đã biến đổi, tôi nhận ra điều đó, đầy sự hồi hộp và cả niềm khắc khoải đợi mong.

"Em ước rằng mình có thể ở bên anh ngày mai." Tôi nhỏm người dậy, nhìn sâu vào trong đôi mắt anh, tưởng như mình đang nhìn vào cả một bầu trời, nhỏ bé và bao la và đẹp đẽ và vĩnh hằng. "Không, thật nhiều ngày mai. Chúng mình sẽ ở bên nhau thêm một ngày và một ngày và một ngày, và mỗi ngày đối với chúng mình đều là vĩnh viễn."

Bầu trời của tôi thoáng xao động, và tôi thấy trên khóe mắt anh một giọt lệ lăn dài.

"Ở bên em ngày mai, Đức nhé?"

Bầu trời ấy tan thành một nụ hôn đặt lên môi tôi, và tôi ôm lấy vĩnh viễn trong hai cánh tay mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lxt#ntb