1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Sendoh vừa mới xem xong trang cuối cùng của PPT thì bên ngoài truyền đến tiếng mở khóa cửa.

Yohei vừa từ bên ngoài trở về.

Sendoh vươn vai đi ra khỏi phòng.

"Yohei, tôi đói~"

"Tôi ăn rồi."

Thật ra Sendoh muốn Yohei nấu bữa tối cho mình, nhưng không biết có phải Yohei cố ý hiểu sai thành muốn ra ngoài ăn cơm hay không. Anh đang định bỏ cuộc thì đột nhiên nhìn thấy vết bầm tím trên mặt Yohei.

"Chuyện gì vậy?"

Ngoại trừ va chạm trong thể thao, đây là lần đầu tiên tiên Sendoh nhìn thấy "vết thương do đánh nhau" khi còn trẻ như vậy.

"Không phải rõ ràng sao? Đánh nhau."

Yohei liếc nhìn anh, với một thái độ mà anh chưa từng thấy trước đây.

"Cậu đánh nhau?" Sendoh có chút kinh ngạc.

Yohei nhướng mày nhìn anh cười "Không được sao?"

Sendoh lắc đầu hai lần, lại nhíu mày, sau đó lại gật đầu. Anh không thể tin rằng một chàng trai trẻ trung với nụ cười ấm áp như vậy lại có thể đánh nhau, nhưng nếu đó là Yohei thì...

Sendoh nhớ lại thời điểm lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu hút thuốc, hình như cũng không khó tin đến vậy.

"Cậu gặp phải xã hội đen sao? Muốn báo cảnh sát không?" Sendoh quan tâm hỏi.

"???"

Biểu cảm của Yohei biến thành anh là đồ ngốc à, cuối cùng cậu lắc đầu và đi vào phòng ngủ.

Sendoh không hiểu sao tự nhiên bị khinh thường chỉ có thể nhún vai, tuy rằng vẫn còn tò mò, nhưng cũng không có ý định quấy rầy cậu, liền trở về phòng.

02.

Đây là tuần đầu tiên họ là bạn cùng phòng.

Mặc dù cả hai học cùng trường đại học, nhưng các mối quan hệ xã hội của họ cách xa nhau và việc họ gặp nhau hoàn toàn là tình cờ.

Sendoh là một nhân vật nổi tiếng trong trường, anh không chỉ là đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ, mà còn là chủ tịch hội sinh viên trong trường.

Mặt khác, Yohei thuộc tuýp người học không giỏi và không tham gia nhiều hoạt động "trên giấy tờ", nhưng lại đóng góp rất nhiều. Cậu đáp ứng mọi yêu cầu, giúp đỡ khi có thể, cậu ở trong đám đông và ở ngoài đám đông.

Hai người gặp nhau vì Sendoh, với tư cách là chủ tịch hội sinh viên, muốn tổ chức một chương trình cho trường tại Lễ hội văn hóa nghệ thuật, có người giới thiệu cho anh một đàn em tên là Mito Yohei, người này nói rằng cậu có thể chơi guitar, hát hay, nấu ăn, giặt giũ và sửa chữa thiết bị điện,...

Bộ trưởng Bộ Văn hóa Nghệ thuật đã đích thân gọi điện, người kia liền vui vẻ đồng ý, không ngờ những khúc mắc trong lòng của nhiều năm sau được hình thành chỉ do một lần gặp mặt đơn giản như vậy.

Tất cả công việc của Lễ hội văn hóa nghệ thuật đều giao cho anh, bởi vì là chủ trì, anh cũng không thể rảnh rỗi.

Vào ngày diễn ra Lễ hội văn hóa, sau khi anh trang điểm xong, có rất nhiều cô gái xin chụp ảnh với anh nên anh đã lẻn ra cửa sau để hít thở.

Chính tại đây, anh tình cờ gặp Yohei đang hút thuốc.

Một thanh niên mặc đồ đen dựa vào cửa, hòa vào trong màn đêm đen kịt, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ được ngọn đèn nhàn nhạt trên đầu chiếu rọi.

Cánh tay và khuôn mặt lộ ra của cậu quá trắng, trong khi con ngươi và mái tóc lại quá đen, tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ.

Một ngọn lửa nhỏ thắp lên trong bóng tối, rồi một làn sương trắng tỏa ra từ giữa đôi môi đỏ nhợt nhạt của cậu. Một người đàn ông - Sendoh cảm thấy miêu tả cậu là đàn ông thì đúng hơn, mặc dù cậu nhỏ hơn anh một tuổi. Cậu ​​lười biếng nheo lại đôi mắt đen láy, khi thấy đó là anh, cậu đột nhiên nở nụ cười.

"Chào, tiền bối Sendoh." Cậu cười chào hỏi, ánh mắt rũ xuống, bờ môi cong lên, vẻ ngoài lạnh lùng vốn dành cho người lạ lập tức tan biến, hóa thành một khuôn mặt thân thiết ấm áp.

"Chào, Mito-kun."

"Cứ gọi tôi là Yohei."

Cậu đứng thẳng dậy và dập điếu thuốc hút dở xuống đất.

"Ơ, tôi không ngại đâu."

Sendoh giải thích, nhưng Yohei chỉ nở một nụ cười lịch sự và nhìn vào cánh cửa phía sau anh. Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy mạnh ra, một người đàn ông cao lớn, tóc đỏ quen thuộc lao vào, mang theo giọng nói và tiếng huyên náo sau cánh cửa.

"Yohei! Quả nhiên, mày lại hút thuốc!"

"Ừ, bị phát hiện rồi."

Sendoh nhận ra người tóc đỏ này, anh còn chưa kịp nói chuyện, người đi theo phía sau thanh niên tóc đỏ đã lên tiếng trước.

"Sendoh?" Trong giọng nói lạnh lùng của Rukawa có chút kinh ngạc.

"Đã lâu không gặp, Rukawa-kun, Sakuragi-kun~"

"Hả?? A! Đầu nhím!! Mẹ kiếp, anh tô son hả?!"

"Ừm..." Sendoh lo lắng xoa xoa sau đầu, "Tôi là chủ trì..."

"Mọi người quen nhau sao?" Yohei liếc nhìn thân hình cao lớn cường tráng của Sendoh, quả nhiên là đội trưởng đội bóng rổ.

"Thời trung học có thi đấu mấy lần, đầu nhím rất lợi hại!"

"Có lợi hại hơn Rukawa không?"

Giọng điệu của Yohei đột nhiên có chút khiêu khích, Sendoh tinh ý nhận ra, quay đầu nhìn cậu.

"Đồ ngốc, đi thôi."

Ngay khi Sakuragi định nói điều gì đó, Rukawa đã túm lấy cổ cậu ta và lôi đi.

"Này, chết tiệt! Con cáo chết bầm, mày bóp cổ tao!"

Giọng Sakuragi ngày càng xa dần, rồi biến mất sau cánh cửa đóng kín. Nụ cười trên mặt Yohei biến mất ngay sau đó rồi chuyển thành biểu cảm như khi cậu hút thuốc một mình lúc đầu.

Cậu đột nhiên chú ý tới Sendoh còn chưa rời đi, không tự nhiên chớp chớp mắt, nói "Sắp bắt đầu rồi, tôi đi tập hợp ban nhạc."

"Ừm..."

Rukawa và Sakuragi có ở bên nhau không? Sendoh thầm nghĩ. Vậy, Yohei là gì đối với Sakuragi...?

03. Đừng Nói

Tiết mục của Yohei được xếp thứ tư từ dưới lên, sau một loạt lời giới thiệu của người dẫn chương trình, Sendoh trốn sau bức màn, nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của Yohei. Ngoài sân khấu, tiếng vỗ tay của Sakuragi đặc biệt dễ nhận ra.

Âm nhạc bắt đầu, và giọng nam trung nhẹ nhàng lọt vào tai Sendoh và kéo anh trở lại thực tế khỏi những câu chuyện phiếm trong đầu.

Giọng nam trong trẻo và từ tính lan tỏa khắp khán phòng qua loa phóng thanh. Sendoh cảm thấy rằng mình có lẽ đã ở quá gần, mỗi từ Yohei hát sẽ gây ra rung động, và rung động của sóng âm ấy sẽ truyền đến khoang ngực của anh.

Anh biết bài hát đó dành cho ai.

'Có nên âm thầm yêu một người?

Tôi nghĩ rằng em hiểu bất cứ khi nào tôi nhìn em

Bí mật của tôi

Hâm nóng cà phê mỗi sáng

Lặng lẽ mang nó đến cho em...'

Anh nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của Yohei. Cậu mỉm cười với Sakuragi trên khán đài, với một chút lấp lánh trong ánh mắt.

Yohei, tôi đã phát hiện ra bí mật mà cậu che giấu...

04.

Sau khi kết thúc chương trình, Sendoh xin số của cậu.

Yohei, người đang hút một điếu thuốc, cầm điện thoại di động của anh gõ ra một dãy số. Sendoh nhìn hành động của cậu nở một nụ cười. Khi cậu gõ xong ngẩng đầu lên, trực tiếp đụng phải ánh mắt của anh.

Sendoh biết rõ ưu thế của mình, không mấy người có thể thoát khỏi ánh mắt của anh.

Một tia kinh ngạc lóe lên trong đôi mắt đen láy của Yohei, rồi cậu nhướng mày nghi ngờ nhìn anh. Nụ cười của Sendoh ngày càng sâu, trong mắt có ngàn vạn lời nói.

Yohei lấy điếu thuốc ra khỏi miệng và kẹp giữa các ngón tay, phun một làn khói lên khuôn mặt đang cười của Sendoh.

Rồi cậu quay lưng bước đi không ngoái lại.

Sendoh đứng tại chỗ cười cười, không thèm đuổi theo.

Trái tim của cậu có thuộc về anh hay không, không quan trọng, dù sao thì với kinh nghiệm của anh, việc gặp được đúng người chỉ làm mọi việc trở nên khó khăn hơn.

Trên thực tế, ngay cả bản thân Sendoh cũng không bận tâm, sở dĩ anh không bận tâm là bởi vì căn bản Sakuragi Hanamichi không thèm để ý đến cậu, ít nhất là trong chuyện tình yêu.

Anh thì luôn được mọi người yêu thích.

Rắc rối duy nhất là kết thúc mối quan hệ một cách gọn gàng sau khi cảm thấy nhàm chán. Và Yohei có vẻ là một người thẳng thắn.

Dãy số này được lưu trong điện thoại vài ngày, và một đêm khi những suy nghĩ và ham muốn dâng trào, Sendoh nhìn vào danh bạ và lại nghĩ đến cậu.

Ngón tay anh dừng lại trên tên cậu, vừa định bấm gọi thì điện thoại reo.

"Anh Sendoh~, gần đây anh có gặp khó khăn gì trong lễ hội văn hóa không?"

Đối phương bày tỏ sự không hài lòng vì anh đã không tìm đến cô một cách hờn dỗi, và Sendoh tốt bụng ném ra một lời mời hẹn hò.

Gói hẹn hò tiêu chuẩn, một bữa tối, một bộ phim. Nhưng cô gái muốn có một mối quan hệ nghiêm túc, còn anh chỉ muốn tìm người giải quyết vấn đề. Họ có vẻ không phù hợp.

Đưa cô gái về ký túc xá xong, anh trở về ký túc xá nam, ba người bạn cùng phòng đang cùng nhau chơi LOL. Anh lặng lẽ đi tắm, giặt quần áo một cách chậm chạp và miễn cưỡng rồi ra ban công phơi đồ, chợt phát hiện ban công đối diện có một hình bóng quen thuộc.

Xuyên qua khu vườn ở trung tâm, trên một ban công của tòa nhà ký túc xá đối diện, một người đàn ông mặc áo phông đen mở cửa trượt và bước ra ban công.

Người đàn ông kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, một tay cởi một bên áo phông trên người, lại ngậm điếu thuốc vào miệng, sau đó cởi bỏ phần áo trên cánh tay đang cầm điếu thuốc.

Trên chiếc cổ trắng nõn treo một mặt dây chuyền bằng kim loại tỏa ra ánh sáng lạnh lùng.

Sendoh trốn đằng sau bộ quần áo và nhìn Yohei với phần thân trên để trần đang giặt giũ, những cơ bắp đẹp đẽ của cậu lên xuống theo chuyển động của cậu. Khi Yohei kiễng chân lên để phơi quần áo, cậu vô tình để lộ một chút lông nách lưa thưa.

Chà, cậu ta không có nhiều lông. Sendoh nghĩ khi so sánh với đôi chân đầy lông của mình, cơ thể của Yohei sạch sẽ và sáng bóng.

Sendoh còn đang mải mê suy nghĩ, Yohei ở phía đối diện đã giặt xong quần áo, khi cậu quay lại, cậu liếc xéo anh và giơ ngón tay giữa lên.

À, thì ra là cậu ta đã phát hiện ra. Sendoh cười lên ha hả, lập tức lấy điện thoại di động gọi cho cậu.

"Này, Yohei, hóa ra cậu ở đối diện tôi, thật trùng hợp."

"Nói nhảm, chúng ta học cùng trường đại học." Yohei không thích thái độ giả nhân giả nghĩa ra vẻ lễ độ của anh.

"Muốn ăn cơm... Tôi đói bụng ~~~" Sendoh thấp giọng, nhõng nhẽo nói đói bụng.

"..."

05.

Sau khi tắm xong tóc của cả hai đều rũ xuống, họ xuống lầu gọi chút oden, Yohei thoải mái gọi bia.

"Muốn uống không?"

"Tôi uống với cậu."

Không giống như kiểu ăn uống tao nhã của Sendoh, Yohei trực tiếp cầm chai bia lên tu, quả táo adam của cậu trượt lên trượt xuống, khi uống xong còn đưa lưỡi liếm bọt từ khóe miệng.

Sendoh vẫn giữ nụ cười thường trực và quan sát cậu.

"Yohei xõa tóc nhìn đẹp trai quá. Cậu khác hẳn với vẻ đẹp trai thường ngày."

"Anh xõa tóc nhìn xấu quá."

"Này, gần đây tôi định dọn ra ngoài ở, muốn tìm bạn cùng phòng."

"Tôi?" Yohei cười lạnh một tiếng, "Chúng ta mới gặp nhau ba lần."

"Có người ở chung bốn năm, tốt nghiệp xong liền cắt đứt liên lạc, có người chỉ gặp một lần, lại kết thành quan hệ thân thiết."

"Làm sao anh biết tôi là ai?"

"Này~ Tôi nghe nói rằng Yohei nấu ăn và giặt giũ rất giỏi."

"Anh tìm tôi làm bảo mẫu à."

"Không! Tôi chỉ muốn tìm một người ở cùng thôi."

Yohei hờ hững nhìn anh, Sendoh đang mỉm cười uống bia, nửa khuôn mặt ẩn sau ly bia.

Sendoh đưa tay móc dây chuyền của cậu và kéo nó ra, anh nắm lấy tấm kim loại và muốn nhìn kỹ hơn nhưng Yohei đã nắm lấy cổ tay anh. Một ánh mắt cảnh cáo xuất hiện trên khuôn mặt của Yohei, anh lật tấm kim loại lên bất chấp cơn đau dữ dội ở cổ tay.

Không có gì, hay đúng hơn là chỉ có hai chữ, đại khái là đã bị mài mòn đi, chỉ để lại một vài nét chữ.

Thỏa mãn trí tò mò, Sendoh buông mặt dây chuyền, Yohei cũng buông tay anh ra, trên cổ tay anh xuất hiện một vết bầm tím.

Yohei khỏe quá.

"Cậu sẽ đến chỗ tôi chứ?"

Sendoh vừa cười vừa xoa xoa cổ tay bị thương.

"..."

Yohei vẫn im lặng nhưng không từ chối.

06.

Chẳng qua chỉ là giải quyết nhu cầu, không cần bầu không khí lãng mạn, nhưng căn hộ Sendoh thuê thực sự không đủ tiêu chuẩn.

Căn phòng chưa được chuyển hành lý vào thậm chí còn không có ga trải giường và gối, Yohei liếc Sendoh với ánh mắt chán ghét, Sendoh nhún vai cười nói "Chắc chắn sạch sẽ hơn khách sạn."

Cả hai chỉ qua đêm trên tấm nệm trần. Sự phù hợp và ham muốn của cơ thể lấn át sự bất mãn với ngoại cảnh, cả hai người ngủ thiếp đi với quần áo dùng làm gối.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Yohei đầu đội một cái tổ chim nhìn những vết hickey lộn xộn trên người mình trong gương, đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, hoặc là tội lỗi.

Đồ vệ sinh cá nhân cũng không có, Yohei lấy một vốc nước súc miệng.

Sau khi tỉnh lại, Sendoh ngáp một cái, xuất hiện trong gương, sau khi nhìn chính mình, liền nở một nụ cười, dưới ánh mặt trời ấm áp buổi sáng, anh trông sảng khoái nhưng lười biếng.

"Yohei, cậu dọn vào được không?" Anh nói.

Yohei súc miệng, nhổ nước vào bồn, lấy mu bàn tay lau đi nước đọng ở khóe miệng, nhìn con nhím đang cười trong gương.

Vì vậy, họ trở thành bạn cùng phòng và bạn tình.

07.

Yohei xử lý công việc rất nhanh chóng, ngày hôm sau bắt đầu chuyển nhà, mọi người trong ký túc xá đều đến giúp đỡ. Sendoh giống như chim xây tổ, mỗi ngày chuyển một chút, chậm rãi thu dọn hành lý.

Khi anh đang phân loại hành lý mang đến hôm nay, trong hành lang truyền đến âm thanh ồn ào, năm sáu người kéo hết hành lý của Yohei đi vào cửa một cách hùng hổ.

"Xin chào, tiền bối Sendoh!" Đám hậu bối nhiệt tình chào hỏi.

"Xin chào." Anh gật đầu nở một nụ cười.

Sendoh trở về phòng thu dọn, nghe bên ngoài ồn ào náo nhiệt.

"Yohei, mày ở phòng nào?"

"Tao để xoong nồi trong bếp rồi!"

"Oa, ban công không phải quá bẩn sao? Tao dọn cho mày."

"Này, nhân tiện dọn dẹp phòng khách được không?"

"Mẹ mày!"

Một nhóm người hùng hổ xông tới, dọn dẹp nhà cửa như một cơn bão, rồi hùng hổ rời đi. Cửa vừa đóng lại, trong nhà đột nhiên yên tĩnh lại.

Sendoh đẩy cửa ra, căn hộ đã được dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Không có gì phải lo lắng, nhưng tại sao cậu không gọi tôi ăn tối?

Trong lòng không vui, Sendoh tối hôm đó trèo lên giường của Yohei, nằm dài trên đó, đương nhiên nguyên nhân là chưa dọn phòng xong, nệm mới cũng chưa giao tới.

Nhân tiện, nệm của Sendoh đã vô dụng sau đêm đó.

08

Đối với Sendoh, Yohei là một người bạn cùng phòng lý tưởng.

Ban đầu anh không muốn lợi dụng người khác. Anh mắc chứng lười biếng và bừa bộn, chất một đống quần áo bẩn để ngày hôm sau mang đi giặt, và chính Yohei là người chủ động giặt chúng cho anh.

Hôm sau về đến nhà, Sendoh nhìn đống quần áo được phơi nắng ngoài ban công, hỏi Yohei "Cậu giặt cho tôi à?"

"Không có gì." Yohei ôm đàn, nhìn chằm chằm bản nhạc không quay đầu lại.

"Cảm ơn~ tôi mời cậu ăn tối?"

"Tôi ăn rồi." Yohei lật ra một trang bản nhạc, nhàn nhạt nói.

Sendoh đứng tại chỗ gãi gãi đầu. Yohei lạnh lùng quá.

Kể từ đó, Sendoh mắc chứng lười biếng và bừa bộn ngày càng nặng, và Yohei giúp anh giặt quần áo mỗi ngày. Chẳng qua là ném nó vào máy giặt, Yohei cho rằng không có gì to tát, và chiếc máy giặt được mua bằng tiền của Sendoh.

Cuộc sống của Yohei rất đều đặn. Cậu mỗi ngày đều dậy rất sớm, lúc Sendoh tỉnh dậy thì cậu đã đi ra ngoài. Con cú đêm Sendoh không thể ngồi không vào ban đêm, nhưng Yohei mỗi tối đúng 11h sẽ đi ngủ.

Một lần Sendoh nửa đêm lẻn vào giường của Yohei để làm chuyện xấu, bị Yohei lạnh mặt cho một đấm đuổi đi.

Sau khi đánh anh, Yohei vẫn đối xử với anh rất tốt. Dưới sự cầu xin của anh, cậu làm bữa sáng cho anh mỗi ngày và Sendoh có thể ngủ thêm mười phút nữa.

Chắc chắn, có nhiều lý do để mọi người có bạn bè.

Sendoh vốn tưởng rằng mình đã bận rộn, nhưng Yohei còn bận rộn hơn anh, anh thường xuyên không gặp được Yohei. Hỏi thì cậu sẽ nói đi làm thêm, hoặc đi chơi với bạn. Thời gian còn lại, Yohei sẽ ở nhà viết nhạc và tập ghi-ta.

Nhưng hôm nay, cậu trở lại với một vết thương do đánh nhau, và cậu không có ý giải thích bất cứ điều gì.

Không thể không tò mò. Nhưng thái độ của Yohei rất rõ ràng, anh chưa bao giờ nghi ngờ về cuộc sống riêng tư của cậu, và cậu cũng chưa bao giờ tiết lộ quá nhiều về cuộc sống riêng tư của mình.

Sendoh nhắm mắt lại, đè xuống lòng hiếu kỳ.

Cuộc sống quay trở lại như trước đây, nhàm chán và phẳng lặng. Mỗi ngày, Sendoh thức dậy, ăn bữa sáng mà Yohei chuẩn bị cho mình, đến lớp và buổi tối trở về nhà, nếu Yohei ở nhà, anh sẽ nghe cậu luyện đàn, trò chuyện vài câu rồi đi ngủ. Nếu không có Yohei ở nhà, anh sẽ giết thời gian một mình cho đến khi đi ngủ.

Sendoh bắt đầu cảm thấy buồn chán và cần có người bên cạnh.

09.

Sendoh bắt đầu hẹn hò với các cô gái.

Anh không biết tại sao, nhưng anh không dám mang họ về nhà. Mối quan hệ với Yohei, mặc dù đủ rõ ràng, nhưng cũng không rõ ràng, và họ chưa bao giờ thảo luận nghiêm túc về điều đó.

Không sao, đúng không? Khi nhu cầu vật chất được đáp ứng thì nhu cầu tình cảm cũng vậy.

Dù sao, người mà Yohei thích không phải là anh, cậu chỉ coi anh là bạn giường.

Sendoh cảm thấy mình cần phải nói chuyện với Yohei.

Một ngày nọ, khi anh hẹn hò về muộn, Yohei đang tập đàn ở nhà nên anh chào cậu mà không hỏi gì.

Sendoh không thể không tự mình khơi mào chủ đề, "Cậu còn không thèm hỏi tôi đi đâu sao?"

Yohei lật một bản nhạc, "Ừm... anh đi đâu?"

"Hẹn hò."

Yohei nhướn mày, và cuối cùng rời mắt khỏi tờ giấy để nhìn anh.

Sendoh vô tội bĩu môi.

Yohei cười tủm tỉm, Sendoh cảm thấy mình như bị người ta giễu cợt, lòng tự trọng nổi lên, trở về phòng đóng cửa lại, che khuất tầm nhìn ra phòng khách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro