2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10.

Vì Yohei không phản đối nên anh bắt đầu đưa các cô gái về nhà.

Anh không phải là người cứng nhắc, anh luôn có những cô gái anh thích, và làm tình cũng rất thỏa mãn.

Lần đầu tiên anh đưa một cô gái về nhà, Yohei không có ở nhà. Vì vậy, lần thứ hai, anh hỏi ý kiến ​​​​của Yohei theo cách này.

Cuối cùng cũng đạt được ước nguyện của mình và tình cờ gặp phải những ngày Yohei ở nhà. Nghe thấy giọng nói của cô gái, Yohei nhướng mày và quay đầu nhìn họ với một chút ngạc nhiên.

Sendoh vô tội bĩu môi và liếc sang một bên.

"Có cần tôi tránh đi một lúc không?" Vẻ mặt Yohei hiện lên tia trêu chọc, tôi hiểu mà.

"Không cần."

Sendoh bước vào nhà với vòng tay ôm lấy cô gái.

Trong phòng, Sendoh cởi quần áo của cô gái ra, ngoài phòng vang lên tiếng đàn ghi-ta du dương.

Là một bài hát mới, Sendoh nghĩ.

Cậu thực sự không quan tâm sao?

...

Sendoh tăng tần suất, nhưng Yohei vẫn không phản đối. Kết quả này đã được đoán trước, dù sao thì người cậu thích là Sakuragi Hanamichi. Đối với Yohei, anh có lẽ không khác gì những cô gái này, chỉ là một nơi để giải tỏa.

Điều này khiến anh khá bất mãn. Anh luôn coi người khác như một sự giải tỏa, không bao giờ có chuyện ngược lại.

Lâu rồi Sendoh không vào phòng Yohei. Về phần Yohei, cậu không bao giờ chủ động vào phòng anh.

11.

Sendo và Yohei trở lại là bạn cùng phòng thuần túy. Sendoh liên tục có bạn gái, nhưng Yohei chỉ có một mình.

Số bạn gái tiếp tục tăng lên. Thỉnh thoảng, các cô gái tìm đến trước cửa, một số chửi mắng, một số khóc lóc, nhưng mục đích của họ là tương tự nhau.

Tình yêu của Sendoh giống như một cơn lốc xoáy, đến rồi đi rất nhanh, để lại dấu vết trên mặt đất. Cho dù anh có xây cho họ bao nhiêu ngôi nhà ngọt ngào, thì khi anh muốn rời đi sẽ chẳng có dấu hiệu báo trước, và anh đột nhiên nói rằng chúng ta hãy chia tay, và ngôi nhà được xây bằng sự ngọt ngào sẽ nổ tung ngay lập tức.

Các cô gái thường nghĩ rằng do Sendoh mất bình tĩnh và đe dọa chia tay, nhưng ngày hôm sau khi nghe tin Sendoh nhanh chóng tìm được bạn gái mới, cảnh tượng trên sẽ xuất hiện.

Về phần Yohei, cậu sẽ đeo tai nghe và ôm chiếc đàn để tiếp tục luyện tập. Sau khi gió và mưa dịu đi, cậu tháo tai nghe ra và cười nhạo Sendoh, người đã bị sưng mặt vì một cái tát.

"Tôi khổ sở như vậy, không phải cậu nên an ủi tôi sao?"

"Anh xứng đáng."

"Vậy phần thưởng của tôi đâu?"

"Quên đi, hôm nay tôi có khách, buổi tối Hanamichi tới ăn cơm, anh cũng ăn cùng đi."

Yohei thu dọn nhạc phổ và ghi-ta, và chuẩn bị ra ngoài. Cô gái ban nãy đã làm ầm ĩ lên khá lâu, khiến kế hoạch của cậu bị trì hoãn nghiêm trọng.

"Cậu đi đâu?"

"Mua sắm."

"Cho tôi đi với."

"Trông anh thế này..." Yohei chỉ vào mặt anh, "Anh chắc chưa?"

"Không sao đâu~" Sendoh cười toe toét, khuôn mặt đau đớn.

12.

Sendoh vốn đã bắt mắt, nhưng với khuôn mặt rõ ràng là bị người tát, lại càng dễ thấy. Anh đã quen với ánh nhìn của người qua đường, nhưng Yohei thì không quen chút nào.

"Cậu định làm gì?" Sendoh hỏi.

"Thịt lợn cốt lết, thịt bò sốt teriyaki, tôm tempura, cá hầm đậu phụ, tamagoyaki." Yohei so sánh hai loại thịt bò trong tay, lưu loát báo ra một loạt tên món ăn.

Sendoh quan sát vẻ mặt tập trung của cậu, hỏi "Có phải những món Sakuragi thích nhất không?"

"Đúng."

"Đối tốt với cậu ấy vậy sao?"

Yohei liếc xéo anh, điệu cười trêu chọc và buôn chuyện của Sendoh khiến cậu trợn tròn mắt.

Anh ta hẳn đã nghĩ mình là thằng ngu to xác. Yohei nghĩ.

Sau khi mua đồ và trở về nhà, Yohei ngay lập tức vào bếp và bắt đầu sắp xếp. Sendoh ngồi ở trên sô pha nhìn chằm chằm trần nhà, lắng nghe âm thanh nấu nướng trong nhà bếp.

Sáu giờ mười lăm, Yohei bày các món ăn ra bàn. Trước khi Sakuragi đến, cậu quay lại bếp và bắt đầu dọn dẹp.

Sendoh đói và muốn ăn vụng một ít tempura, nhưng bị Yohei hất tay ra.

"Tempura để lạnh ăn không ngon." Sendoh đáng thương nói.

"Lát nữa tôi hâm nóng, sẽ ổn thôi."

"Một cái tempura thôi mà, thật keo kiệt."

"... Quên đi, anh có thể ăn."

"..."

Hai người ngồi trên sô pha đợi một người, lơ đãng xem TV.

Một lúc sau, trong bụng Sendoh phát ra một tiếng kêu rên thật dài.

Yohei cố nén cười, "Tôi cho anh hâm nóng tempura ăn đấy."

"Không, tôi chỉ ăn đồ mới chiên thôi."

"...Vậy thì chịu đói đi."

Yohei nhấc điện thoại và gọi cho Sakuragi.

"A lô? Hanamichi, tại sao mày vẫn chưa đến?" Yohei bất đắc dĩ và nhẹ nhàng hỏi.

"Ơ!?! Đến giờ rồi!!" Dù không mở loa ngoài nhưng Sendoh vẫn có thể nghe rõ giọng nói của Sakuragi, "Mẹ kiếp, tất cả là lỗi của con cáo! Hôm nay nó cứ nhất định lôi tao đến vũ hội! Mày đợi chút, tao tới đó ngay!"

"Được."

Yohei cúp điện thoại, đứng dậy đi vào bếp, một lúc sau, Sendoh đột nhiên nghe được âm thanh chiên xào.

Anh sững người một lúc rồi chợt đứng dậy chạy vào bếp lục nồi.

"Tempura?"

"Không phải anh muốn ăn đồ mới chiên sao?" Yohei sốt ruột liếc anh một cái.

"À...đúng vậy..."

Yohei gắp một miếng mới chiên và đặt nó vào đĩa cho anh.

"Chúng ta phải ưu tiên dạ dày của mình trước."

"Này Yohei ~" Sendoh nói với một nụ cười.

"Không ăn thì bỏ đi."

"Này, tôi ăn, tôi ăn ~"

Sau khi làm xong món tempura, Yohei hâm nóng món nguội. Tuy nhiên, thời gian cứ thế trôi qua, thức ăn nóng hổi lại nguội lạnh, Sakuragi vẫn chưa đến.

Lần này, Sendoh không dám kêu đói nữa, cho dù ngồi ở bên kia sô pha, khí lạnh từ Yohei truyền đến quá đáng sợ, anh cũng không dám phạm sai lầm.

Anh nhìn đồng hồ, nhìn đồ ăn trên bàn, nhìn vẻ mặt âm trầm của Yohei, muốn nói gì đó lại không biết nên nói gì.

Thật lâu sau, Yohei nhắm mắt lại thở dài một hơi, Sendoh quay sang nhìn cậu.

"Đừng nhìn tôi như thế." Yohei nhắm mắt nói.

"Như thế nào?" Sendoh cười nói.

Yohei mở mắt và quay lại nhìn anh, chỉ để thấy một khuôn mặt với nụ cười giả tạo. Cậu tưởng tượng đằng sau nụ cười đó là sự thương hại gì.

Sakuragi và Rukawa đến muộn.

Sendoh quan sát biểu hiện của Yohei, nhìn cách cậu chào đón họ bằng một nụ cười, nhìn cách cậu nói chuyện và cười đùa vui vẻ với họ, nhìn cách cậu phớt lờ biểu hiện thân mật của Rukawa, và xem cách cậu bình tĩnh lại sau khi mọi người rời khỏi bàn ăn.

Yohei châm một điếu thuốc ở bàn ăn bị Sakuragi quét sạch.

Sendoh ngồi xéo phía đối diện, nghiêm túc húp ngụm canh cá cuối cùng.

Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm giữa những đồ ăn thừa, và âm thanh nho nhỏ phát ra khi Yohei hút thuốc và phì phèo có thể nghe thấy rõ ràng. Sendoh cố gắng hết sức để giữ im lặng, nhưng âm thanh nuốt nước canh quá lớn.

Yohei dập điếu thuốc vào trong bát, đứng dậy và bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.

Sendoh nhìn vẻ bình tĩnh và buồn bã trên khuôn mặt của Yohei, và cảm thấy mình thật vô dụng.

Sendoh cúi đầu khịt mũi nuốt xuống giọt canh cá cuối cùng, chép miệng.

"Sau này cậu có thể làm cho tôi, đúng giờ tôi sẽ về nhà ăn cơm."

Anh nhẹ nhàng nói, ánh mắt có chút lơ đãng.

Yohei dừng việc đang làm và ngước lên nhìn anh.

Sendoh cũng ngẩng đầu lên, nhưng không có vẻ mặt cảm động như mong đợi, chỉ là cau mày nén giận.

"Tôi không cần anh thương hại."

"Tôi..."

Không có ý đó.

Nhưng ý gì cơ?

Anh làm sao hiểu được tâm trạng của Yohei. Cái cảm giác tủi nhục tưởng như đáng thương của người trong cuộc, luôn tự giễu cợt nhắc nhở mình chỉ là một ảo tưởng của một người.

13.

Kể từ khi chuyển đến căn hộ, hành vi vô đạo đức của Sendoh cuối cùng đã bị trừng phạt. Lừa đảo hay tài giỏi thì đều nổi tiếng như nhau, và không có cô gái nào ngu ngốc đến mức yêu anh một cách nghiêm túc.

Mà kể từ lần trước cùng Yohei cãi nhau một trận, Sendoh đã rất lâu không cùng Yohei nói chuyện, mặc dù mỗi ngày Yohei vẫn giúp anh giặt quần áo và chuẩn bị bữa sáng.

Anh quay trở lại cuộc sống nhàm chán cũ của mình. Anh thức dậy mỗi ngày, ăn bữa sáng mà Yohei để lại cho anh, đến trường, rời khỏi lớp học, trở về nhà vào ban đêm và thỉnh thoảng gặp một cô gái.

Anh lại cảm thấy buồn chán, nhưng thậm chí không tìm được chỗ để câu cá, vì vậy anh quyết định tự mình ra khỏi hang và tìm một người bạn đồng hành.

Điều đó là không thể ở trường, và anh nhắm đến những cô gái làm việc trong quán cà phê. Anh không vội, chỉ cần rảnh rỗi là đến quán cà phê, giao tiếp bằng mắt với cô ấy, cố ý hỏi thăm cô ấy với sếp, dùng miệng của sếp để bộc lộ suy nghĩ của mình.

Cô gái nhanh chóng cắn câu, với một chút ngượng ngùng trong nụ cười lặng lẽ và một vệt ửng hồng trên đôi má trắng ngần.

Sendoh sau đó ném ra một lời mời hẹn hò, và cô gái ngượng ngùng gật đầu.

Đã lâu không có hẹn hò vui vẻ, Sendoh cũng suy nghĩ một chút, đặc biệt tắm rửa sạch sẽ, thay áo sơ mi cùng quần tây.

Yohei đang tập ghi-ta trong phòng khách thì nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm, đi tắm lúc còn sớm, chắc là có hẹn rồi.

Rất nhanh, Sendoh ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng đi ra, "Tôi đi ra ngoài."

Yohei lật một trang của bản nhạc và ngân nga nhẹ nhàng.

Gói hẹn hò tiêu chuẩn, một bữa tối, một bộ phim. Sendoh chọn một nhà hàng cao cấp phương Tây, bộ phim mới phát hành vừa vặn lại là bộ phim yêu thích của anh.

Anh đến quán cà phê với tâm trạng vui vẻ để đón người, và đột nhiên phát hiện ra rằng thái độ của ông chủ đã quay ngoắt 180 độ, ông ta tức giận chỉ vào anh.

Khi cô gái đang làm việc bên trong nhìn thấy anh, nụ cười trên khuôn mặt cô đột nhiên tối sầm lại.

Sendoh gãi gãi đầu, đại khái có thể đoán được chuyện gì xảy ra.

Được sự đồng ý ngầm của ông chủ, cô gái cùng anh đi ra ngoài cửa hàng, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn vào mắt anh.

"Anh Sendoh, một vị khách đã nói với em về anh... Nói rằng anh rất đào hoa... Có đúng không?"

"Hiện tại anh độc thân." Sendoh nói, "Từ ngày gặp em, anh vẫn luôn như vậy."

"Họ nói... nói anh... về, về..." Cô gái không thể nói từ đó.

"Không thể nói sao?"

Cô gái cau mày, nhìn anh vẻ hoài nghi rồi lùi lại một bước.

"Bẩn thỉu..."

Sendoh hình như đã từng được nghe lời này, sau đó cô gái xoay người trở về trong tiệm.

Sendoh đứng đó một lúc, đám đông người qua lại lướt qua mắt anh từng người một.

Anh nhìn lên bầu trời, ánh hoàng hôn hôm nay thật sự rất đẹp, nếu có ai đó cùng ngắm với anh thì thật tuyệt.

Anh gãi gãi đầu và quay đi.

Không sao, một cô gái trong sáng như vậy không nên ở bên anh.

Anh lấy điện thoại di động ra, xem qua danh bạ, cuộn xuống vài lần, nhưng không tìm thấy ai có thể hẹn hò.

Thật không tốt khi lãng phí chỗ ngồi đã đặt trước và vé xem phim. Anh cắn má trong và gọi một cô gái xinh đẹp.

"Chào ~ , Sendoh-sama, đã lâu không gặp ~"

"Có rảnh đi ăn không?"

"Xin lỗi~ tôi có bạn trai rồi."

Sendoh quay số khác.

"Chào. Cô nhớ tôi không? Tối nay có hẹn không? À, nhân tiện, tôi có thêm một vé xem phim..."

"Này, phải không vậy? Nghiêm túc chứ?"

"Không phải, tôi mới bị từ chối, thật uổng phí."

"Haha, cậu cũng có ngày hôm nay, nhưng xin lỗi, tôi không muốn bị hiểu lầm."

"Được, tôi hiểu."

Bị từ chối ba lần liên tiếp, Sendoh không muốn có lần thứ tư.

Anh trực tiếp gọi cho Yohei.

"Chào, Sendoh."

"Yohei~ Tôi mới bị người ta đá rồi."

Bên kia phá lên cười.

"Anh đang làm gì thế?"

"Tôi đã đặt một nhà hàng và một bộ phim, cậu đến đi cùng tôi đi."

"Buổi tối tôi có chút việc, anh tìm người khác đi."

"..."

"Sao? Tìm rồi mà không được sao?"

"...Tôi mặc kệ, cậu đi với tôi đi."

"Anh lấy đâu ra tự tin."

"Nếu Sakuragi bảo cậu ra ngoài, cậu vẫn còn 'chút việc' sao?"

"Sendoh Akira, nếu anh còn ăn nói kiểu đó, đừng trách tôi đánh anh đến bố mẹ anh nhận không ra."

"Hừm."

Sendoh phải đi ăn tối và xem phim một mình.

Ăn một mình thì không sao, nhưng xem phim một mình thực sự rất ngu ngốc, Sendoh xem được một nửa thì đi ra khỏi rạp chiếu phim.

Trở lại căn hộ dưới lầu, đúng lúc bắt gặp Yohei đang đi xuống lầu với cây đàn ghi-ta trên lưng.

Hóa ra có chút việc thật.

Yohei vẫn mặc đồ đen, cậu đứng bên cạnh chiếc xe máy nhỏ, hút thuốc và dập tắt phần còn lại của điếu thuốc trước khi nổ máy rời đi.

Sendoh nhanh chóng gọi một chiếc taxi và nói câu thoại kinh điển.

"Tài xế, chạy theo xe phía trước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro