3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

14.

Sendoh đi theo Yohei đến một quán bar.

Ở lối vào quán bar, bảng huỳnh quang nhấp nháy ghi rằng ban nhạc Sun & Sea sẽ hát hôm nay.

Ừm? Yohei có ban nhạc từ khi nào?

Sendoh đi vào quán bar, sân khấu chật kín người, anh chỉ có thể tìm một góc ngồi xuống.

Trong ánh sáng lờ mờ, Sendoh vừa nhìn đã nhận ra bóng dáng sắc bén. Yohei xõa tóc, đứng giữa sân khấu và đang tập trung điều chỉnh cây đàn ghi-ta.

Đột nhiên, ánh đèn của khán giả mờ đi, và cảnh quay bắt đầu. Đèn sáng khắp sân khấu, tập trung vào bốn người trên sân khấu.

Không có phần nhạc dạo, ghi-ta chính mở đầu bài hát bằng một giai điệu nhẹ nhàng và u sầu, và với sự bổ sung của trống, bass và ghi-ta, giai điệu cùng nhau bùng nổ.

Từ xa Sendoh không thấy rõ vẻ mặt của cậu, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người đang đắm chìm trong tiếng nhạc.

Tóc mái che đi đôi mắt đen, và ánh đèn đổi chiều đổ bóng lạnh lùng lên khuôn mặt cậu. Bóng người màu đen cùng cây đàn màu đen hòa thành một thể, giữa ngón tay trắng nõn bay lượn, cậu khàn khàn trìu mến cất tiếng hát.

'Tôi mơ những giấc mơ không thể tỉnh lại, mọi kích thích đều để lại sau lưng những đau đớn mệt mỏi

Khi tôi ôm em từ phía sau, điều tôi mong đợi là khuôn mặt của người ấy

Tự giễu thôi

Kẻ không có được luôn bất an, kẻ được yêu thương chẳng có gì phải sợ...'

Đoạn điệp khúc cuối cùng được lặp lại giữa tiếng bass trầm và tiếng trống điên cuồng, và Yohei đã hát, hát và khóc bằng tất cả sức lực của mình.

Sendoh nhìn cậu xoay người chìm vào trong bóng tối, dùng khúc dạo đầu che đi nước mắt trên mặt.

Vậy, cậu yêu cậu ấy sâu đậm đến vậy sao?

Thật tuyệt khi có một người để yêu sâu đậm...

15.

Sendoh ngay từ đầu đã nghe được đầu đuôi, tựa vào gốc cây ở cửa chờ cậu.

Yohei bước ra với điếu thuốc chưa cháy trên miệng, và đứng ở cửa với bàn tay chum lại để châm thuốc.

Đầu mẩu thuốc lá vừa tiếp xúc với ngọn lửa, Sendoh liền lãnh đạm gọi cậu.

Yohei giật mình, điếu thuốc từ trên miệng rơi xuống đất.

"Cái đéo gì vậy?"

Sendoh cười toe toét.

"Cậu có muốn một tách trà không? Cổ họng của cậu bị khàn."

"Không, tôi buồn ngủ, về nhà ngủ đi."

Sendoh trèo lên phần còn lại của yên xe máy, dựa trên lưng Yohei, ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người cậu.

"Thơm quá, Yohei~ cho tôi một điếu nhé?"

"Không."

Sendoh không thèm để ý, trực tiếp từ trong túi móc ra hộp thuốc lá, lấy ra một điếu nhét vào trong miệng.

"Yohei, dừng xe~"

"Gì?"

"Nào, dừng lại~"

Sendoh trực tiếp vươn tay bóp phanh, Yohei cố gắng vừa ổn định đầu xe vừa chửi rủa, chiếc xe lắc lư một hồi rồi dừng lại ở ven đường.

"Đi chết đi!" Yohei nguyền rủa.

Sendoh ôm đầu cười, dùng đầu điếu thuốc ngậm trong miệng đối phương châm lửa, mãi đến lúc đầu thuốc cháy lên cũng không buông tay.

"Mấy người ai cũng nhàm chán..." Yohei nghiến răng nghiến lợi, ngứa tay muốn đấm cho anh một phát.

"Yohei~" Sendoh rít một hơi thuốc, lại không hít vào phổi, trực tiếp phả vào mặt Yohei, trước khi cậu nổi điên ôm lấy cậu xoa xoa, "Cậu hát hay quá, tôi mê mất rồi~"

"..."

Yohei không quan tâm gì đến anh nữa, ngơ ngác lái xe.

"Cậu tự phổ nhạc sao?"

"Có thu âm không? Tôi muốn nghe nó trên điện thoại của mình."

"Cậu cũng tự mình viết lời bài hát à?"

"Yohei~ Yohei~"

"Phiền phức quá! Anh không thể im lặng à!"

"Ai bảo cậu phớt lờ tôi."

...

Gió đêm thổi qua mặt hai người, Sendoh gác cằm lên vai Yohei, nhìn cửa hàng ven đường dần đóng cửa, đèn đường ấm áp chiếu vào trên đầu cả hai.

Anh không quen hút thuốc lá, và Yohei có mùi tốt hơn nhiều.

"Yohei?"

"..."

"Yohei~"

"Gì?"

"Cậu và Sakuragi quen nhau lâu chưa?"

"...Ừm."

"Bao lâu?"

"...Hơn mười năm."

Sendoh kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn góc nghiêng của cậu.

"Mười năm? Vậy là từ lúc đó...?"

Yohei nhìn về phía xa và bình tĩnh gật đầu, giống như một cây búa đập vào trái tim của Sendoh, gây ra một cú sốc không thể lắng xuống trong một thời gian dài.

Sendoh kinh ngạc không nói nên lời, cuối cùng yên lặng ở phía sau cậu.

Suốt quãng đường về nhà không ai nói một lời nào. Sendoh ôm đàn, chờ cậu đi cất chiếc xe máy nhỏ.

Yohei vừa quay đầu lại, thấy Sendoh còn đang cầm điếu thuốc, liền giơ tay giật lấy, ném xuống đất, đưa chân dập tắt.

Sendoh và Yohei đi cạnh nhau về phía khu chung cư. Anh vẫn đang tiêu hóa thông tin mà anh vừa nhận được, khi anh đột nhiên nhận ra điều gì đó thì chợt dừng lại.

Yohei quay đầu lại với vẻ mặt khó chịu, và nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Sendoh.

"Yohei, cậu chưa từng yêu đương phải không?"

Yohei sửng sốt một chút, không ngờ anh lại hỏi như vậy, cuối cùng thành thật gật đầu.

Sendoh há hốc mồm.

"Vậy, lần đó với tôi... là lần đầu tiên sao?"

"..."

"..."

Bầu không khí đột ngột đông cứng lại. Yohei cụp mắt xuống và không nói gì, đồng ý.

Cậu không định giải thích cái gì, xoay người muốn rời đi, lại bị Sendoh nắm lấy. Đi trên con đường vắng vẻ, Sendoh vòng tay qua eo cậu, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu.

"Tại sao... không yêu bản thân mình?"

Yohei đẩy anh ra, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

"Tôi không phải con gái... Tại sao phải quan tâm..." Cậu lẩm bẩm.

"Không phân biệt nam nữ, lần đầu tiên chẳng phải đều quý giá như nhau sao?"

"Anh nói gì cũng được..."

Yohei xoay người rời đi, Sendoh yên lặng theo sau. Tối nay không ai nói thêm điều gì nữa.

16.

Một bầu không khí ngượng ngùng lan tỏa giữa hai người.

Yohei cố ý về muộn mấy ngày liên tiếp, đụng phải Sendoh đang đợi ở phòng khách, vội vàng chào hỏi xong liền trở về phòng. Sendoh gõ cửa không được nên xông vào, bị Yohei đuổi ra ngoài, từ đó khóa luôn cửa.

Vì vậy Sendoh trực tiếp chặn người ở trường.

Yohei, người đang đeo ba lô, ngoan ngoãn và dễ thương, bắt gặp Sendoh chào đón cậu với một nụ cười toe toét.

Yohei cắn má trong và hỏi anh muốn làm gì.

"Tôi đói bụng, ăn cái gì đi?"

"Ban đêm tôi còn đi làm thêm."

"Vậy chẳng phải càng nên ăn sao?"

"Tôi có hẹn với Hanamichi."

Gương mặt tươi cười của Sendoh bất động, "Vậy thêm tôi với?"

"..."

Yohei đen mặt đưa Sendoh đến cửa hàng ramen, và Sendoh chào Sakuragi với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

"Yo! Sakuragi-kun, chúng ta lại gặp nhau rồi."

"A, Sendoh! Anh cũng tới sao? Lát nữa có thi đấu sao?"

"Lát nữa tôi cùng Yohei đi làm."

Yohei nhìn Sendoh với biểu cảm 'excuse me' trên mặt, và Sendoh nhướng đôi lông mày rậm nhìn cậu.

"Hả? Giàu như vậy còn muốn đi làm?"

"Tôi không đi làm, tôi muốn đi cùng Yohei."

Yohei nhét quả trứng vào trong miệng Sendoh, "Coi chừng tôi bóp chết anh! Hanamichi, đừng nghe anh ta nói nhảm."

Sendoh nuốt xuống quả trứng, "Đồ cậu cho thật ngon~"

Mặt Sakuragi đầy dấu hỏi, và trước khi Yohei có thời gian giải thích, Sendoh đã lên tiếng.

"Tôi đang theo đuổi Yohei."

"HẢ???" Tiếng hét the thé của Sakuragi khiến mọi người trong cửa hàng ngừng đũa và nhìn họ.

Yohei cũng có một biểu cảm tương tự trên khuôn mặt, mặc dù cậu không biết anh đang nói cái quái gì, nhưng cậu rất tức giận và không nói nên lời.

Rukawa nãy giờ vẫn im lặng, sờ cằm, khóe miệng nhếch lên một đường cong nhẹ.

Sendoh đột nhiên nhìn hắn, hướng hắn hếch cằm, Rukawa gật gật đầu, hai người hình như đã đạt tới trình độ tâm ý tương thông.

Sau khi phản ứng lại, Sakuragi đập bàn "Anh là tên đào hoa! Không phải Yohei sẽ bị đội mũ xanh sao?"

Bất kể Yohei có đội mũ xanh hay không, gương mặt của Sendoh sẽ xanh trước.

Yohei cười phá lên.

"Rõ ràng tôi mới là người đội mũ xanh, được không?" Sendoh cười nghiến răng nghiến lợi.

"Hả??? Làm sao Yohei có thể có người khác được!"

Sendoh nhún vai, và có ý thức ngậm miệng lại, Rukawa và Yohei đang cảnh cáo anh bằng khuôn mặt của họ. Tuy nhiên, hóa ra Rukawa không dám cho Sakuragi biết, sợ cái gì? Hấp dẫn thật...

"Đừng lo, Hanamichi, tao với anh ta không có chuyện đó đâu." Yohei vỗ lưng Sakuragi.

Sakuragi vẫn còn lo lắng, hung ác nói với Sendoh "Nếu anh dám làm tổn thương Yohei dù chỉ một chút, tôi sẽ đánh cho anh phải mò xuống đất mà tìm răng!"

Kỳ thực Sendoh rất muốn phản bác cậu nên đánh chính mình trước, nhưng nghĩ lại, anh lại nuốt xuống lời muốn nói.

"Nếu ai đó làm tổn thương Yohei một lần nữa, tôi sẽ đánh người đó phải mò xuống đất mà tìm răng." Cuối cùng, Sendoh nói như vậy.

Nghe vậy, Yohei đập mạnh chiếc đũa xuống bàn, đứng dậy và liếc nhìn Sendoh.

"Ăn xong chưa? Đi thôi."

Sendoh liếc nhìn tô ramen chỉ mới ăn một trái trứng, đứng dậy đi theo.

Trước khi Sendoh lên xe, Yohei đã lên xe và định lái đi, nhưng Sendoh đã tóm lấy cậu.

"Cậu không đưa tôi đến đó sao?"

"Tự mình bắt taxi về đi."

"Tôi muốn đi xe của cậu."

"...Anh có thể để tôi yên được không?"

Sendoh sững sờ một chút, thu tay lại, gãi gãi sau đầu.

"Vậy thì nghe tôi nói đã, được không?"

"Muốn cái mẹ gì thì nói đi."

Sendoh đột nhiên cảm thấy không có chút bầu không khí nào, lời tỏ tình mà anh đã chuẩn bị có vẻ khó xử và không thành thật. Anh điều chỉnh lại tâm trạng và nở một nụ cười đặc trưng.

"Đi đường cẩn thận, tôi chờ cậu về."

Yohei đảo mắt, "Chỉ vậy thôi sao?"

"Yohei còn muốn nghe cái gì nữa sao?"

Nụ cười của Sendoh lại trở nên khó xử, và Yohei quay người rời đi một cách giận dữ và bất lực.

Sau khi hoàn thành công việc vào buổi tối, Yohei trở về căn hộ, nhìn vào cửa sổ phản chiếu ánh sáng, bất lực thở dài rồi cam chịu đi lên lầu.

Khi cậu lên đến tầng thứ tư, những cánh hoa hồng đột nhiên xuất hiện dưới chân cậu.

Chúa ơi, không thể nào...

Những cánh hoa trải dài đến tận cửa, và một cành hoa hồng được buộc vào tay nắm cửa, và Yohei kéo nó ra với khuôn mặt đen xì.

Cửa vừa mở ra, đúng như dự đoán, Sendoh mang theo một bó hoa tươi cười chào đón cậu.

Trước khi Yohei bắt đầu phàn nàn, Sendo đã vẫy ngón trỏ ý bảo cậu đừng nói nữa.

"Tôi biết nó đã lỗi thời." Anh đỡ ba lô của Yohei xuống, "nhưng vẫn nên có thứ gì đó, phải không?"

"Muốn cái gì?" Yohei yếu ớt đặt bó hoa lên bàn, nhìn nến cùng rượu đỏ trên bàn.

"Tôi đã nói với cậu, Yohei, chỉ là cậu không tin tôi."

Sendoh kéo ghế mời Yohei ngồi. Yohei đứng yên.

"Ngồi đi..." Sendoh thấp giọng nói.

Yohei thở dài, biết Sendoh giả bộ đáng thương, đành ngồi xuống.

Sendoh rót cho cậu một ly rượu.

"Yohei, tôi thích cậu và muốn ở bên cậu, đơn giản vậy thôi. Cậu thích người khác, được thôi, nhưng đó không phải việc của tôi. Tôi đối xử tốt với cậu là chuyện của tôi, cậu đối với chuyện đó không có ý kiến gì phải không? Hãy để tôi được đối xử tốt với cậu."

17.

Lời của Sendoh nói hình như có lý, nhưng lại có điểm kỳ quái.

Nhưng ngay cả khi Yohei vẫn từ chối, như Sendoh đã nói, nếu Sendoh đối xử tốt với cậu, thì Yohei không liên quan gì đến điều đó, đặc biệt nếu họ là bạn cùng phòng.

Đương nhiên, Sendoh sẽ không cả ngày như một kẻ bám đuôi ám ảnh cậu, cũng sẽ không cắm nến tình yêu xuống sàn làm trò, dù sao anh có đầy đủ kinh nghiệm và tiền bạc, cho nên "thủ đoạn" của anh cũng "cao cấp" hơn rất nhiều.

Tất cả những lời mời đều bị Yohei từ chối nên Sendoh quyết định tự mình trang trí căn phòng của cậu, từ trần nhà đến sàn nhà trông còn mới tinh, Yohei không nỡ phá tường nên đành để im.

Yohei không nói nên lời về hành vi bất hảo của anh, nhưng chiếc gối xốp hoạt tính thật sự rất thoải mái.

Yohei không cùng anh đi ăn cơm cũng không sao, anh chủ động cùng Yohei bưng đĩa ngồi vào bàn. Đám đàn em nhìn chằm chằm Sendoh đang cầm một cái đùi gà cho Yohei, Yohei ném lại cái đùi gà cho anh, Sendoh cười và giữ nó lại, bầu không khí kỳ lạ lan tỏa trên bàn ăn.

"Tiền bối Sendoh... chuyện gì xảy ra vậy?"

"Hả? Yohei thích ăn đùi gà."

"Đúng vậy, nhưng..."

"Ồ, tôi..."

"Anh ta bị tâm thần." Yohei gắp đùi gà nhét vào trong miệng Sendoh, nhìn anh cảnh cáo, "Đừng để ý tới anh ta, ăn đi."

Sendoh nghĩ lại, vẫn cảm thấy không nên tự sát thì tốt hơn.

"Satou-kun, tôi nghe nói rằng cậu đang có kế hoạch tham gia một cuộc thi thiết kế trong thành phố?"

"Đúng vậy, tiền bối Sendoh có hứng thú sao?"

"Tôi có một trận thi đấu bóng rổ vào tháng tới, nhưng tôi biết Fujiwara-san hồi cấp ba, và cậu ấy có vẻ khá hứng thú."

"Wow, có thật không? Fujiwara-san là một sinh viên xuất sắc!"

"Tôi có thể gửi lời chào cho cậu, đây là số của cậu ấy."

"Oa! Vô cùng cảm tạ tiền bối Sendoh!!!"

Yohei im lặng nhìn bạn mình ngã xuống dưới sức mạnh của Sendoh.

Sendoh hơi đắc thắng nhướng mày với Yohei.

Mua chuộc lòng người là một việc dễ dàng đối với Sendoh, trong vòng ba ngày, Sendoh đã được các bạn học và bạn bè của Yohei nhất trí khen ngợi.

"Yohei, mày thật may mắn, có thể cùng tiền bối Sendoh làm bạn cùng phòng." Bọn họ thở dài nói.

Rõ ràng là tôi giặt quần áo và làm bữa sáng cho anh ta mỗi ngày, được chứ?! Yohei phàn nàn trong lòng.

Cậu đột nhiên nhớ tới mấy ngày nay Sendoh không có quần áo bẩn, mỗi ngày đều dậy rất sớm cùng cậu ăn điểm tâm, sau đó đi lên lớp.

Yohei mất kiên nhẫn vẽ những vòng tròn trên sách giáo khoa.

Buổi tối, Sendoh thật sự lại tới cửa hàng nơi cậu làm việc ăn tối. Bà chủ rất thích anh, còn tặng đồ uống và trái cây, khen anh đẹp trai và thực sự có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.

Tan làm, Yohei chuẩn bị đi diễn vào buổi tối, Sendoh tự nhiên leo lên xe.

Khi cậu đến quán bar, cậu thấy rằng cửa hàng vắng vẻ và có rất ít khách hàng. Yohei ngay lập tức bước đến quầy bar và lo lắng hỏi người pha chế.

"Anh Ryota, lần trước em hát không hay sao? Hôm nay khách ít như vậy."

"A? Nhóc không biết sao? Hôm nay có người đặt trước."

"Hả? Ai, sao không ai nói cho em biết?"

Anh Ryota nhìn người phía sau bĩu môi, "Đây, là cậu ấy."

Sắc mặt Yohei đột nhiên thay đổi, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười vô hại với người và vật.

"Bất ngờ chưa~"

"Anh... Anh..." Yohei ấp úng hồi lâu mới vừa tức giận vừa bất đắc dĩ nói "Anh có bao nhiêu tiền vậy?"

"Hát cho tôi nghe đi, Yohei." Ánh mắt Sendoh trở nên nhu hòa, "Chỉ mình tôi mà thôi."

Yohei đã được yêu cầu hát bài hát khiến trái tim cậu tan nát không biết bao nhiêu lần. Nhưng lần này, điều duy nhất chiếm giữ tâm trí cậu là những ánh mắt trìu mến và chăm chú nhìn cậu từ phía khán giả.

18.

Sendoh sẽ mua một cây đàn ghi-ta mới cho Yohei.

Ban nhạc yêu thích của Yohei là The Doors, vì vậy ông chủ cửa hàng nhạc cụ đã giới thiệu cho anh một bản sao hoàn chỉnh chiếc ghi-ta của tay ghi-ta chính trong ban nhạc, giá 300.000 yên. Sendoh vốn muốn tự mình đi làm kiếm tiền, dù sao cũng chân thành hơn, nhưng sau khi hỏi về mức lương, anh liền gọi điện thoại cho bố mẹ nhờ giúp đỡ, mẹ anh cũng không nói một lời mà chuyển tiền vào thẻ của anh.

Cầm tấm thẻ trở lại cửa hàng nhạc cụ, Sendoh dừng một chút, nhìn thấy ở cửa có hai cô gái đang phát tờ rơi.

300 yên một giờ, có đáng để họ lãng phí thời gian như vậy không?

"- Yohei, cây đàn này tặng cho cậu.

- Anh có bao nhiêu tiền? Bố mẹ anh không quan tâm à? Mang trả đi, tôi không nhận được."

Sendoh suy nghĩ một chút, đem thẻ bỏ vào trong túi, đi về nhà.

Sendoh sẽ không ngu ngốc đi phát tờ rơi. Anh đến trường trung học để luyện tập bóng rổ, làm trọng tài bán thời gian, thỉnh thoảng đến nhà hàng cao cấp phục vụ hai ngày để thu tiền boa, trừ sinh hoạt phí tiết kiệm được ra, anh còn có thể chi tiêu tằn tiện, tiết kiệm được 300.000 yên trong một tháng.

Sendoh vui vẻ trở về nhà với cây đàn trong tay, trong phòng khách, Yohei đang tập đàn.

"Yohei, tôi về rồi~"

"Ừm."

"Tôi có một bất ngờ cho cậu đây."

Yohei thở dài quay đầu lại, "Đại ca à, cầu xin anh... Hả? Ghi-ta?"

Yohei có linh cảm không lành. Sendoh không bao giờ mua đồ rẻ tiền, cậu nhớ đến chiếc gối trong phòng ngủ.

Không thể kiềm chế sự tò mò của mình, cậu nghĩ rằng chỉ cần xem qua là được, và chỉ cần yêu cầu anh mang trả sau khi nhìn qua một cái.

Mở hộp đàn ghi-ta ra, một mùi hương gỗ cao cấp phả vào mặt cậu.

Nhìn rõ dáng vẻ của cây đàn, Yohei há hốc mồm.

"Bản sao ghi-ta của Robby Krieger..."

Ngay lập tức, Yohei trấn áp con quỷ bên trong mình và đóng sập hộp đàn ghi-ta lại.

"Mang trả đi." Cậu bình tĩnh nói.

Sendoh biết cậu sẽ nói lời này, "Tôi tự mình kiếm được, cậu không muốn sao?"

"Anh có thể kiếm được cây đàn này ở đâu?! Bán thân à?"

Sendoh bất đắc dĩ nhíu mày, "Tôi vì cậu mà giữ gìn tấm thân này, sao có thể bán?"

Yohei nôn ra một ngụm máu dài ba thước.

Dưới sự cầu xin không hồi kết của Sendoh, cuối cùng anh đã được Yohei chấp nhận với điều kiện anh sẽ không bao giờ làm phiền cậu ở trường nữa.

Có thể thấy rằng Yohei rất thích cây đàn này và Sendoh cũng rất thích nhìn Yohei chơi nó.

Nếu là ban ngày, ánh nắng sẽ bao bọc xung quanh cây đàn một đường viền vàng ấm áp, phản chiếu những vệt sáng trên cánh tay cậu.

Nếu là ban đêm, nước sơn đen của nó sẽ tan vào màn đêm, và những ngón tay của cậu sẽ tạo ra âm thanh du dương khi lướt trên dây.

Đặc biệt là dưới sự quấy rối của anh, Yohei đã ngừng chơi những bản tình ca buồn.

Yohei đã chơi những bản nhạc country nhẹ nhàng, chơi những bản nhạc blues lười biếng, hát về làn sóng nhiệt mùa hè và những con đom đóm trong rừng, và cũng hát về thế giới nơi con người muốn được tự do.

Sendoh đã mua thiết bị thu âm đắt tiền với 300.000 yên từ mẹ của mình, ghi lại giọng hát của Yohei và nghe nó trên điện thoại di động, trong giấc mơ của anh, có đom đóm bay khắp trời và những con cá chép nhỏ bơi lội dưới suối.

Tuy nhiên, họ vẫn như cũ trải qua từng ngày, và vẫn không có tiến triển đáng kể. Mỗi khi bầu không khí lãng mạn đến mức Sendoh muốn hôn cậu, Yohei chỉ quay mặt đi tránh né.

Đêm nay, bị dục vọng làm cho điên đảo, Sendoh rốt cục hạ quyết tâm, đã đến lúc phải tàn nhẫn.

19.

Sendoh đã tìm đến Rukawa và cả hai đã đạt được sự đồng thuận thông qua tham khảo ý kiến.

Vì vậy, vào thứ sáu, Sakuragi bất ngờ mời cậu đến xem một trận bóng rổ ở Osaka vào cuối tuần, và Yohei đã sẵn sàng đồng ý. Sendoh tự nhiên là tệp đính kèm đi cùng cậu.

Cả hai đến nhà ga với hành lý trên lưng, Sakuragi và Rukawa đang đánh nhau ở đó.

"Con cáo chết tiệt, uống nhầm thuốc rồi! Lúc nào cũng quậy phá!"

"Mày sợ cái gì?"

Rukawa ôm Sakuragi, và Sakuragi đỏ mặt xua tay đi.

Yohei không chút kinh ngạc chào hỏi, "Này, hai người mới sáng ra đã ôm ấp rồi."

Rukawa khịt mũi, ôm Sakuragi đi về phía sân ga.

Sau khi lên tàu, Rukawa lại càng tự phụ hơn, mặc kệ những người xung quanh như không khí ôm lấy Sakuragi, Sakuragi ban đầu còn đỏ mặt và hét lên, nhưng Rukawa đột nhiên thì thầm vào tai cậu điều gì đó, cậu chỉ đỏ mặt và ngừng quấy phá.

Yohei cuối cùng cũng đứng dậy và tránh đi khi Rukawa hôn Sakuragi. Sendoh trao đổi ánh mắt với Rukawa và đứng dậy đi theo.

Yohei trốn trong phòng hút thuốc để hút thuốc, Sendoh bước vào và đứng bên cạnh cậu.

Yohei liếc nhìn anh, rồi quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sendoh nhìn theo ánh mắt của cậu, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau khi xem trận bóng rổ vào ban ngày, họ lang thang khắp thành phố cho đến đêm. Đừng nói là Yohei, ngay cả Sendoh cũng có chút không chịu nổi đòn tấn công tinh thần của Rukawa, tên lạnh lùng này mỗi khi buồn chán thực sự rất mạnh mẽ và biến thái.

"A! Takoyaki!"

Trên đường về khách sạn, Sakuragi nhìn thấy một quầy hàng bên đường, kéo Yohei chạy tới, mặt Rukawa và Sendoh nhất thời đen lại.

"Lâu lắm rồi mới ăn takoyaki ở Osaka!"

"Lần cuối cùng tụi mình đến đây là hồi cấp hai phải không? Lúc đó tụi mình lén dùng tiền đóng cho chuyến dã ngoại của trường và lẻn đến Osaka chơi, haha..."

"Hahahaha, là ý tưởng tuyệt vời của thiên tài, thiên tài này là tuyệt nhất."

"Nhưng tao vẫn thích Kanagawa. Mùa hè mặc dù nóng, nhưng có biển và có núi."

"À, tao nhớ khi còn học tiểu học, tụi mình vào rừng bắt cá xong bị lạc."

"Ha ha ha, bố mày mắng quá trời, cầm chổi lông đi tìm, tìm được liền đuổi theo mày từ trên đỉnh núi đến dưới chân núi."

"Còn cá chép bắt về toàn xương, ăn không ngon!"

"Hahahahaha"

Yohei cười và đập bàn, Rukawa kéo Sakuragi dậy ngay lập tức.

"Đồ ngốc, đi thôi."

"Này, phiền phức vậy? Tất nhiên takoyaki phải được nấu chín và ăn nóng!"

"Ông chủ, đóng gói."

"Tao muốn ăn bây giờ!"

"Tao buồn ngủ, tao muốn về giường."

"Con cáo chết tiệt... Rắc rối quá... Ông chủ, đóng gói đi!"

Yohei lau nước mắt trên khóe mắt và lấy lại vẻ bình tĩnh.

Trở lại khách sạn, Rukawa bắt đầu loay hoay trong thang máy. Thanh âm ân ái sau lưng vang lên, Sendoh cùng Yohei đều giả câm giả điếc.

Rukawa cuối cùng cũng bế Sakuragi vào phòng, và Sakuragi tội nghiệp thậm chí không thể nói hết lời tạm biệt.

Trước khi Sendoh rút chìa khóa, tiếng rên rỉ của Sakuragi từ phòng bên cạnh truyền đến.

"..."

Sendoh cẩn thận liếc nhìn Yohei bên cạnh, người đã quay lại và rời đi. Cậu đi đến cuối hành lang, mở cửa sổ, lấy trong túi ra một điếu thuốc và châm lửa.

Sendoh đi tới trước mặt cậu, Yohei vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trống rỗng.

Anh rút điếu thuốc khỏi miệng cậu rồi nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

"Yohei, tại sao không... yêu tôi."

Yohei không nói gì, quay đầu tránh nụ hôn của anh, dời đi ánh mắt của mình.

"Anh không xứng." Cậu thì thào thẳng thừng.

Ôn nhu trong mắt Sendoh ngay lập tức biến mất, anh há miệng phun ra nửa chữ, sau đó lại ngậm môi lại.

Yohei rời khỏi phòng.

Sendoh đem điếu thuốc trong tay bỏ vào trong miệng, khoang miệng tràn đầy vị đắng chát.

---

Robby Krieger và cây đàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro