4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

20.

Anh không xứng.

Ba chữ đơn giản, mỗi chữ đều trừng phạt trái tim anh.

Sendoh lơ đãng cả ngày, biểu hiện và giọng nói của Yohei khi cậu nói, cách mái tóc cậu đung đưa khi gió thổi qua, và hướng mà làn khói lượn lờ và lan rộng, cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh.

Nó trực tiếp khiến anh vô tình bị bong gân chân trong lúc tập luyện.

Anh muốn gọi Yohei đến, nhưng khi nhớ lại cảnh tượng đêm đó, anh lại đành thôi. Chống nạng, anh chậm rãi bước ra khỏi phòng y tế trường, định ăn gì đó ở căn tin gần đó trước khi về nhà.

Kết quả là anh đụng phải Yohei, người vừa kết thúc buổi học.

Sendoh ủy khuất bĩu môi, "Yohei..."

"Chuyện gì xảy ra thế?"

"Đó không phải lỗi của cậu..."

"Không phải lỗi của tôi?"

"Tôi lúc nào cũng nhớ cậu."

"...Nói bậy, lên xe về nhà đi."

"Ồ."

Sendoh ngồi ở ghế sau và dựa lên lưng Yohei.

"Yohei..."

"Ừm?"

"Tôi rất đói."

"Sắp về tới rồi."

"Tôi đau chân."

"Đáng đời."

"..."

Sendoh cảm thấy rằng mình trong cái rủi có cái may. Yohei đối xử với anh tích cực hơn chỉ sau một đêm. Mỗi ngày trưa tan học cậu sẽ vội vàng chạy về mua đồ ăn trưa cho anh, chiều tối dắt cơ thể lười biếng của anh ra ngoài đi dạo, cứ hai ngày lại dẫn anh đi gội đầu cắt tóc, tất nhiên anh rất nghe lời.

Vào hôm nay, Yohei như thường lệ đưa Sendoh khập khiễng ra ngoài đi dạo, và người chú ở tầng dưới đi ngang qua họ với một con chó Golden Retriever, Sendoh cười khúc khích.

"Yohei~"

"Gì?"

"Trông tôi có giống không?" Sendoh chống nạng chỉ vào bộ lông vàng.

"Phụt..."

"Chủ nhân~" ​​Sendoh cúi đầu, thân thiết cọ cọ vào cậu.

"Này, này... đùa có chừng mực thôi..."

"Không phải sao? Chủ nhân mỗi ngày đều cho tôi ăn đúng giờ, dẫn tôi đi dạo, cùng tôi chơi game... Yêu chủ nhân lắm~"

"...Ngày mai anh có thể ăn mì gói."

"Ơ! Không, tôi muốn ăn cơm thịt bò..."

Vào buổi tối, Yohei sẽ đến quán bar để hát, và Sendoh sẽ đòi đi theo cậu.

"Không phải anh có MP3 sao?"

"Khác nhau mà."

"Tôi hát cho anh nghe cả buổi chiều, anh còn muốn cái gì?"

"Tôi muốn nghe trực tiếp. Nếu cậu không đưa tôi đi, tôi sẽ tự đi."

Sendoh vẫy vẫy cái nạng của mình và chuẩn bị đứng dậy, vì vậy Yohei không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mang theo oan hồn phiền phức này.

Sendoh ngồi ở yên sau, ngoan ngoãn dựa trên lưng Yohei.

"Yohei, sau này không được hát nhạc tình buồn, tôi không muốn nghe."

"...Anh bắt tôi cõng xuống tận năm tầng lầu vì chuyện này à?"

"Lúc về cậu nhớ cõng tôi lên nhé."

"..."

Sendoh xem hát xong lại than đói bụng nên Yohei lại chở anh đi ăn tối. Có một cửa hàng takoyaki gần đó, và Sendoh không chịu ăn nó, vì vậy Yohei đã lái xe thêm hai cây số để đưa anh đi ăn oden.

Quán ăn khuya vô cùng náo nhiệt, Sendoh chú ý tới mấy cái bàn có một nhóm dân anh chị đang ngồi, khiến anh muốn đổi bàn.

"Sợ cái gì? Chúng ta ăn phần chúng ta."

Yohei đẩy Sendoh ngồi xuống, "Muốn ăn cái gì?"

"Gọi thêm Chikuwa và cá viên, không tảo bẹ, và..."

Sendoh còn chưa nói xong, liền nghe thấy bàn bên cạnh có người kêu to.

"Mẹ kiếp!! Anh Takagi, đó chẳng phải là Sendoh Akira sao!"

Sendoh và Yohei quay lại với khuôn mặt không hiểu chuyện gì, chỉ thấy một người đàn ông với cái đầu ủi phẳng dẫn đầu một đám người đi tới.

"Sendoh? Mày dám cướp bạn gái tao?!"

Sendoh ngơ ngác nghĩ, có nhầm không đại ca?

"Này, mày thích giả ngu với tao không!"

Sendoh vô tội hỏi "Anh là ai?"

Takagi tức giận đến mức trực tiếp dùng tay hất bàn của họ lên. Nhìn một màn này Yohei tức giận đứng lên, nắm lấy cổ áo của Takagi. Sendoh không kịp nhìn thấy chuyện gì xảy ra thì Yohei đã đấm hắn ta ngã xuống đất.

Nhìn thấy hắn bị đánh, đám người theo sau đồng loạt lao lên bao vây cậu. Sendoh còn chưa kịp phản ứng, Yohei đã lao vào một chọi năm.

"Chết tiệt, anh Takagi mà mày cũng dám đánh! Thằng chó!"

Người vừa nói đã bị Yohei đá vào bụng và văng ra ngoài. Sendoh chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy trước đây, và anh thậm chí không thể chạy vì chân của mình bị bong gân. Đang trong lúc hỗn loạn, Yohei nhìn thấy Takagi đứng dậy và tiếp cận Sendoh, cậu hét lên.

"Mày dám động vào anh ta, tao giết mày!"

Yohei nắm lấy đầu của tên bên cạnh và đập xuống bàn, với một tiếng động lớn, chiếc bàn đổ sập xuống và bát đũa vương vãi khắp sàn.

Động tác bất ngờ khiến những tên còn lại bị sốc. Takagi đứng im, nhìn chàng trai trẻ từng bước tiến lại gần.

"Oắt con! Mày tên gì?"

Yohei nhổ bọt máu trong miệng và bình tĩnh tuyên bố tên của mình.

"Mito Yohei."

Sắc mặt Takagi lập tức thay đổi, "Mito?!"

"Mày biết rồi còn dám động vào người của tao?" Yohei lạnh lùng nói.

"Không, không phải... anh Mito..." Takagi ném cây gậy trong tay, "Nhưng... anh không thể vô lý như vậy. Thằng này ngủ với bạn gái em, làm sao em bỏ qua được?"

"Mày nhìn mặt anh ta xem, có khi con bồ mày tự tìm người ta ngủ cũng nên."

Mấy tên còn tỉnh phía sau không nhịn được cười ra tiếng, vội vàng che miệng. Mặt Takagi đỏ bừng rồi đen lại, và Yohei ngay lập tức xuống nước trước.

"Tên này yếu đuối như vậy, nếu thật sự biết là bạn gái của mày, anh ta còn dám ngủ sao? Nếu tao là mày, tao sẽ đổi bạn gái, bằng không thì chờ người ta xếp hàng cắm sừng mày đi."

Yohei lấy hết tiền trong túi ra và ném cho ông chủ đang run rẩy.

"Bữa ăn này tôi mời mọi người, chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi, không cần ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của mọi người."

"Này, này, không, không..." Takagi vội vàng nhặt tiền nhét lại vào tay Yohei, "Là lỗi của em, em nóng nảy quá, xin lỗi! Làm sao em có thể bắt anh Mito trả tiền? Em sẽ mời anh đến nhà của Sakai vào một ngày khác, anh thấy thế nào?"

"Cứ tự nhiên, tao đưa người về trước."

Yohei đuổi Takagi đi và đi về phía chiếc xe máy nhỏ với khuôn mặt tôi là ai, đây là đâu.

Sendoh ngồi ở yên sau, hạnh phúc ôm lấy Yohei, gió đêm khẽ lướt qua gò má của anh.

"Yohei, cậu đánh nhau giỏi thật."

"Yohei, cậu nổi tiếng thật."

"Yohei, tôi là người của cậu hả?"

"Yohei, tôi yêu cậu rất nhiều~"

"Sendoh, anh làm ơn câm miệng lại..."

Khi cả hai về đến căn hộ, Yohei phải cõng Sendoh lên tầng năm, nhưng Sendoh vẫn không có ý định buông tay khi anh về đến nhà.

"Giúp tôi đánh răng, Yohei~"

Yohei thấy anh giả bộ đáng yêu liền phát mệt, nhưng Sendoh lại ôm cậu không chịu buông, đành phải vác anh vào phòng tắm.

Sendoh vẫn không có ý định buông tay.

"Chúng ta cùng nhau đánh răng?"

"Anh xong chưa..."

Sendoh cười toe toét, xấu xa nhét bàn chải đánh răng vào miệng Yohei, Yohei quay đầu muốn tránh nhưng môi vẫn còn dính kem đánh răng nên chỉ còn cách cầm lấy bàn chải đánh răng.

Trong gương, Yohei, người đang đảo mắt, và Sendoh, người đang cười toe toét, cùng nhau đánh răng, miệng của họ phủ một lớp bọt giống nhau.

Yohei nhớ lại lần đầu tiên gặp Sendoh, so với bây giờ hoàn toàn khác biệt, gần đây tên này càng ngày càng ngu xuẩn...

Yohei đột nhiên thay đổi khuôn mặt và ngừng đánh răng.

Thấy cậu hơi cau mày, Sendoh nhổ bọt trong miệng, hỏi "Làm sao vậy?"

Yohei nhìn anh bằng ánh mắt thương hại, anh không biết mình đã làm sai điều gì.

"Sendoh, anh chính là anh, không phải người khác, không cần như vậy..."

"..."

Nụ cười trên mặt Sendoh trong nháy mắt biến mất, bọt nước còn dính bên miệng, nhìn rất buồn cười.

Yohei vặn vòi nước để súc miệng, tiếng nước chảy ào ạt che lấp đi sự ngượng ngùng và im lặng lúc này.

"Yohei, tôi rất thích cậu."

Cậu ngẩng đầu lên, trong gương, Sendoh cúi đầu, tha thiết mà bi thương nhìn cậu, trên miệng còn dính bọt kem đánh răng.

Yohei trong lòng co quắp, cúi đầu, tát nước lên mặt.

"Mau tắm rửa cho xong đi, tôi cõng anh về phòng."

Yohei không chịu nổi ánh mắt đau khổ của Sendoh, lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa, không thèm nhìn anh.

Sendoh yên lặng đánh răng rửa mặt, gội đầu. Yohei đợi anh làm xong, cõng anh trở về phòng.

Sendoh nằm xuống giường, nhưng anh không buông ra mà càng ôm chặt hơn, Yohei mất thăng bằng ngã vào người anh, bị ôm chặt đến không nhúc nhích được.

"Đừng để tôi đánh anh." Yohei cảnh cáo anh.

Sendoh thè lưỡi liếm vết bầm nơi khóe miệng cậu, nhẹ giọng hỏi cậu có đau không.

Yohei cau mày, cố gắng đứng dậy, nhưng đã bị Sendoh hôn. Cậu ngậm chặt môi, Sendoh ma sát rất lâu cũng không có cách nào cạy môi cậu ra.

"Yohei, tôi rất tốt, sẽ không chơi đùa nữa."

"..."

"Cho tôi một cơ hội..."

Yohei vẫn im lặng.

"Không thành vấn đề nếu cậu không thích tôi."

Yohei thở dài, "Sendoh, anh không cần phải làm điều này."

"Cậu xứng đáng với điều này."

Đồng tử của Yohei hơi giãn ra, và đôi môi cậu hơi hé ra vì sốc.

"Hãy để anh yêu em..."

Khi hơi thở nhẹ nhàng của Sendoh đến gần hơn, Yohei nhắm mắt lại.

21.

Đêm đó, Sendoh không làm gì khác ngoài hôn và làm nũng, dù chỉ một cái ôm đơn giản thôi cũng đủ khiến anh mê mẩn.

Anh đã ngủ cả đêm với Yohei trong vòng tay mình, và khi anh thức dậy vào buổi sáng, Yohei đã mặc quần áo xong.

"Yohei~" Sendoh lười biếng bắt đầu một màn làm nũng như một đứa trẻ.

Yohei xoay người lại, mặc dù không phải là nụ cười như trong tưởng tượng, nhưng giọng điệu đã rất ôn hòa, "Bữa sáng anh muốn ăn cái gì? Tôi đi mua."

"Muốn ăn em..." Sendoh nằm nghiêng, tà tà nhìn cậu.

Yohei bất đắc dĩ muốn cười, thật sự bị anh thuyết phục, "Chỉ có sandwich thôi."

"Không cần phiền phức như vậy, trong tủ lạnh có bánh mì. Ôm một cái!" Sendoh mở rộng vòng tay.

Hửm? Không đòi sandwich cá ngừ 7-11 hay Starbucks Americano double shot không đá và nửa nước sao?

Sendoh cư xử quá ngoan ngoãn, Yohei không hề tỏ ra khó chịu, nghiêng người ôm lấy anh. Sendoh nhân cơ hội hôn lên mặt cậu một cái. Cậu sờ sờ nơi vừa hôn, cười nói.

"Vậy tôi đi đây."

"Đi đường cẩn thận."

Yohei ngầm đồng ý với việc theo đuổi của anh. Đánh giá từ kết quả thực tế, biến số duy nhất là Yohei không còn từ chối sự đụng chạm của anh nữa, nhưng Sendoh không dám sơ ý phạm sai lầm nào.

Sendoh không biết ranh giới của Yohei ở đâu. Một mặt, cậu có thể một lòng với mối tình đơn phương của mình trong hơn mười năm, và mặt khác, cậu chọn ném lần đầu tiên vào tình một đêm. Cậu cực kỳ bảo thủ, hay cậu cũng vô tư và nuông chiều chính mình...?

Càng nghĩ về điều đó, anh càng cảm thấy Mito Yohei mâu thuẫn. Cậu trộn lẫn giữa trắng và đen, cậu đánh mạnh đến mức có thể coi thường sự sống chết của đối thủ, là một người có thể khiến đối thủ kinh ngạc, nhưng cậu lại cực kỳ chịu đựng sự tự phụ của mình. Khi cậu hút thuốc, cậu có thể lạnh lùng đến mức không ai dám lại gần, nhưng khi cậu chơi đùa, cậu dịu dàng như nước. Rõ ràng bị anh quấn lấy gây nhiều phiền toái, nhưng cậu vẫn chăm sóc anh chu đáo.

Có lẽ... cậu ấy đã thích mình một chút...

Sendoh càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình không sai, lúc đi trên đường không hề báo trước mà cười to ha hả. Khi anh đi đón Yohei, Yohei đã bị nụ cười trên mặt của anh làm cho mờ mắt.

"Trúng số?"

"Hì hì"

Cho dù Sendoh ngoan ngoãn không chạm vào cậu, chỉ đi bên cạnh cậu, nhưng Yohei không hiểu sao vẫn cảm nhận được mùi vị nồng cháy của tình yêu tỏa ra từ Sendoh.

Sendoh cuối cùng cũng về đến nhà và ngay lập tức dính lấy Yohei.

Yohei để cho anh ôm một hồi, thật lâu cũng không thấy anh có ý định buông ra, liền vỗ vỗ lưng anh, "Được rồi, hôm nay tôi còn có bài tập..."

Sendoh miễn cưỡng buông tay, Yohei chịu không nổi ánh mắt của anh, nhón chân hôn lên môi anh.

"A..."

Sendoh kinh ngạc che miệng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp mở to, lông mày suýt bay đến chân tóc.

Yohei khó hiểu ôm mặt, lập tức xoay người chạy vào phòng làm bài.

Sendoh đúng tại chỗ vui vẻ hồi lâu mới trở về phòng.

Cắm tai nghe và đọc một cuốn sách trong khi nghe Yohei hát, tất nhiên là anh không thể đọc được một từ nào...

Chắc chắn, Yohei thích anh, nhưng cậu không biết điều đó, hoặc cậu không thể để Sakuragi ra đi, và cậu không muốn thừa nhận điều đó.

Anh vui vẻ ngân nga một bài hát, hòa vào một đoạn điệp khúc với giọng hát ngọt ngào của Yohei trong tai nghe.

Buông bỏ một người không phải nói là làm được, chưa kể tận mười năm, sẽ luôn xen lẫn tình thân, tình cảm gia đình chứ đừng nói là anh em cùng nhau lớn lên.

'Nếu em muốn trốn học hoặc bắt cá, em có thể tự làm điều đó...'

Sendoh nghĩ đến cảnh Yohei và Sakuragi đang nói và cười, đột nhiên khuôn mặt anh trầm xuống. Lắc đầu muốn ném hình ảnh ra khỏi tâm trí, anh chợt phát hiện những hình ảnh đó hình như trùng lặp với lời bài hát bên tai.

'Em nói có một lâu đài lớn trong rừng,

Chạy theo dòng suối, cá chép nhỏ đớp mồi và thổi bong bóng,

Thợ săn đến rồi, đừng sợ, đom đóm sẽ đưa em đi

...'

"Tao nhớ khi còn học tiểu học, tụi mình vào rừng bắt cá xong bị lạc... Cá chép bắt về toàn xương..."

"Bố mày đuổi theo mày từ trên đỉnh núi đến dưới chân núi...."

Sendoh cảm thấy có thứ gì đó nắm lấy trái tim mình và kéo nó ra khỏi lồng ngực, và trái tim của anh đau đớn dữ dội khi đột ngột bị bóp nghẹt.

Có lẽ mình nghĩ nhiều quá... nhất định là mình nghĩ nhiều...

Anh đột nhiên đứng dậy chạy ra khỏi phòng, mở cửa phòng Yohei xông vào.

Yohei, người đang làm bài, quay đầu lại phàn nàn tại sao Sendoh không gõ cửa, trong khi nhìn anh lục lọi tủ của mình một cách kỳ lạ.

"Này, đừng làm lộn xộn nhạc phổ của tôi..."

Tập giấy mà Sendoh lật ra là bản nhạc cậu sáng tác. Anh lật từng trang một, lời bài hát nối tiếp nhau tạo thành bức tranh, tiếng giấy cọ vào nhau phát ra khiến anh đau đầu.

'Mùa hè ở Kanagawa hái lựu và bắt ve sầu,

Em nói rằng biển ở đây là bầu trời tan chảy, và những ngọn núi ở đây là những cục đất,

...'

"Nhưng tao vẫn thích Kanagawa. Mùa hè mặc dù nóng, nhưng có biển và có núi"

'Mười sáu tuổi, không quậy phá thì đã thành người lớn,

Đập con heo đất và đi xa hơn,

Takoyaki ở Osaka sẽ ngon hơn ở dưới nhà,

Ngôi đền Tennoji lâu đời với những quả bóng thép nhỏ,

...'

"Lâu lắm rồi mới ăn takoyaki ở Osaka!"

"Lần cuối cùng tụi mình đến đây là hồi cấp hai phải không? Lúc đó tụi mình lén dùng tiền đóng cho chuyến dã ngoại của trường và lẻn đến Osaka chơi..."

—Mọi bài hát đều là kỉ niệm của Yohei và Sakuragi, không có ngoại lệ.

Trong tâm trí của Sendoh, có vô số cảnh Yohei đang chơi đàn và hát, ban ngày, ánh sáng mặt trời phác thảo hình dáng cậu chơi đàn, vào ban đêm, những sợi dây mỏng manh giữa các ngón tay của cậu... Cậu đã hát cả ngày lẫn đêm, và Sendoh đã tiêu tốn 300.000 yên để mua bộ thu âm vì anh muốn nghe nó mỗi đêm trước khi chìm vào giấc ngủ, nghe bài hát được viết cho Sakuragi.

Giấc mơ đom đóm bay khắp trời đã không còn thuộc về anh nữa.

Hóa ra hơn mười năm là quá dài... Nỗi đau và nước mắt của Yohei là dành cho Sakuragi, hạnh phúc, vui sướng, lo lắng, tham, sân, si,... Có phải cũng là của Sakuragi Hanamichi...

Tay cầm tờ giấy của Sendoh kịch liệt run lên.

Vậy thì tôi là gì?

Yohei im lặng nhìn vào đôi mắt đang dần chuyển sang màu đỏ của Sendoh.

"Yohei," Sendoh nghiến chặt răng, bình tĩnh hỏi "Anh là cái gì?"

"..."

"Anh là ai!"

Với một cái vung tay, toàn bộ xấp giấy bị ném xuống đất, và với tiếng đổ vỡ chói tai, những tờ giấy bay khắp phòng giữa hai người họ.

Chờ mọi thứ lắng xuống, trên mặt Yohei lộ ra vẻ bình tĩnh.

"Tôi là ai khi anh đưa phụ nữ về làm tình?"

Sendoh nhất thời không nói nên lời, theo bản năng lui về phía sau một bước. Anh chớp mắt, nước mắt tràn ra, trượt dài trên mặt, vô thức vươn tay lau đi.

Chiếc đàn ghi-ta đắt tiền trong góc nhìn chằm chằm vào anh, và những cảnh anh tận hưởng theo giai điệu của bài hát vẫn còn sống động trong ký ức của anh, điều này đã dày vò lòng tự trọng của anh.

Thật đáng xấu hổ.

Bi thương, bất bình, cắn rứt lương tâm, anh mất hết thể diện... Vô số cảm xúc cuộn trào, cuối cùng hóa thành tức giận.

Anh chộp lấy cây đàn và đập mạnh vào tường.

Cây đàn gãy làm đôi, âm thanh chói tai khiến tim Yohei thắt lại ngay lập tức.

Hơi thở hổn hển nặng nề của Sendoh sau khi trút giận đang lơ lửng trong không trung.

Yohei vô cảm liếc nhìn cây đàn trên mặt đất, nhặt áo khoác và bước ra khỏi cửa.

22.

Khi Yohei trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng của cậu đã mượn cho cậu một tấm nệm, và cậu chỉ có thể nằm nhìn trần nhà cả đêm.

Cả đêm cậu không chợp mắt được chút nào.

Ngày hôm sau cậu trực tiếp đi lên lớp, tan học cũng không có quay về, Sendoh cũng không tới tìm cậu, cậu liền trở về ký túc xá.

Bạn cùng phòng của cậu hỏi cậu đã có chuyện gì, nhưng Yohei không biết phải trả lời như thế nào.

Tóm lại, cậu đi mua quần áo để thay trước, bạn cùng phòng cùng cậu đi dạo quanh thành phố, và cậu có vẻ cảm thấy khá hơn.

Tối đến, cậu vẫn nằm trên nệm nhìn chằm chằm lên trần nhà và liên tục bị mất ngủ, khi sắp chìm vào giấc ngủ, cậu bàng hoàng nghĩ rằng đây có lẽ là kết thúc.

Sau buổi học ngày thứ ba, cậu lang thang trên phố, không biết khi nào nên quay lại.

Vì vậy, cậu đã đến quán bar để hát, chơi một cây đàn ghi-ta đi mượn không hợp lắm, và tâm trí cậu tràn ngập hình ảnh Sendoh chất vấn cậu qua từng bản nhạc, và cách anh đập nát cây đàn ghi-ta.

Đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy vẻ mặt không cười của anh, sự cuồng loạn xé toạc lớp vỏ bọc.

'Khung cảnh ấy không còn nữa. Này, người tình ơi...'

Cậu chợt thoáng thấy một bóng người trong hàng ghế khán giả, và dừng đàn hát vì quá bất ngờ. Khán giả bỗng mất đi tiếng đàn du dương và giọng ca ngọt ngào, mọi người đưa mắt nhìn nhau nghi hoặc.

Sendoh hiển nhiên cũng chú ý tới cậu, hướng cậu vẫy vẫy tay...

Và mỉm cười.

Sau đó anh lại thổi tới một nụ hôn gió, và trong ánh đèn thay đổi, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt anh xuất hiện rồi biến mất.

Yohei cúi đầu, áp trán vào micrô, mỉm cười bất lực và đau khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro