5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

23.

Nhạc đệm vẫn tiếp tục, nhưng không có giọng hát của ca sĩ chính. Người chơi ghi-ta phụ và người chơi bass nghi ngờ nhìn nhau trong khi tiếp tục biểu diễn, và bước đến gần Yohei. Yohei quay đầu lại và mỉm cười với họ, biểu thị rằng cậu không sao.

"Đổi sang 'Afternoon tea' của Leslie." Cậu nói.

Dù vẫn còn bối rối nhưng Yohei đã lên sẵn giai điệu, cả hai nhún vai để giữ nhịp, và tay trống cũng giảm nhịp điệu lại.

Yohei không hát bài hát mà cậu viết nữa. Sendoh nghe vậy cuối cùng cũng vui vẻ nhếch khóe miệng.

Sau khi hạ màn, Yohei vừa bước xuống sân khấu Sendoh liền đến chào hỏi.

"Yohei~"

Đôi mắt đen nhướng lên lặng lẽ nhìn anh hai giây.

"Đi thôi." Yohei ngắn gọn nói, thanh âm lại khàn khàn.

"Được."

Sendoh ngồi ở yên sau, dựa trên lưng cậu như thường lệ.

Yohei lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, định châm một điếu trước khi đi, nhưng vừa mới lấy bật lửa ra, điếu thuốc trong miệng đã bị Sendoh lấy mất.

"Này...."

Một viên kẹo chạm vào môi, Yohei cau mày, vẫn há miệng ăn, trong miệng tràn ngập mùi vị chanh bạc hà.

"Sau này không được phép hút thuốc nữa."

Sendoh vươn đầu lưỡi liếm liếm đầu ngón tay vừa chạm vào môi cậu, cười như không phải cười mà nhìn cậu chằm chằm, Yohei cảm thấy trên mặt có chút nóng, chớp mắt hai cái, nhìn sang một bên.

Thấy vậy, Sendoh lập tức duỗi tay ôm lấy cậu, cả người áp vào lưng cậu.

Kẹo chanh kích thích đáy lưỡi đau nhức, nước miếng lần lượt tiết ra, Yohei theo bản năng nuốt xuống, âm thanh lên xuống của quả táo adam đặc biệt lớn. Sendoh nghe vậy càng cười đắc ý.

"Cổ họng có thoải mái không?" Âm thanh dịu dàng của Sendoh truyền đến bên tai cậu, nhẹ nhàng mà mềm mại lướt qua vành tai cậu.

"Ừm..."

"Vậy sau này anh sẽ cho em ăn."

"..."

Yohei nghe vậy nóng cả tai, kỹ năng tán tỉnh của tên này thật là... Muốn mua chuộc mình chỉ bằng một viên kẹo sao? Chê!

"Về thôi." Yohei nói xong khởi động xe.

Lần đầu tiên Sendoh yên lặng suốt cả quãng đường, và tất cả những gì Yohei cảm nhận được là hơi ấm từ phía sau lưng cậu. Khi cả hai xuống xe ở dưới nhà, Sendoh đột nhiên nắm lấy tay cậu.

"Hửm?"

Sendoh mỉm cười, giữ chặt và kéo cậu lên lầu.

Nắm tay hay gì đó, đối với cậu sao có thể xấu hổ hơn là ngủ với nhau. Tay Sendoh quá lớn, người kia so với cậu cao hơn rất nhiều, Yohei cảm thấy mình bị ôm như một đứa trẻ, khó chịu muốn rút tay ra.

Sendoh hơi siết chặt tay, "Đừng chạy."

"Anh không thấy kỳ sao?"

Sendoh cười lắc đầu, "Hiện tại anh có chút lo lắng."

"Lo lắng? Đừng trêu tôi nữa."

"Hừm... nắm tay người mình thích tất nhiên sẽ lo lắng."

"..."

Về đến cửa nhà, Sendoh vẫn không buông tay, kéo cậu vào trong.

"Này, tôi đi rửa mặt đi ngủ, anh... "

Giọng nói biến mất khỏi môi cậu ngay khi cậu nhìn vào góc tường. Ở đó, có một cây đàn mới toanh.

Yohei sững sờ tại chỗ và không thể di chuyển, Sendoh nhìn vẻ mặt không thể tin được của cậu, nheo mắt và mỉm cười hài lòng.

Yohei hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại cảm xúc, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh "Sendoh, tôi từng nhận đồ của anh, nhưng lần này tôi thật sự không thể, nhà anh thuộc dạng giàu có đúng không? Bố mẹ có biết anh tiêu bao nhiêu tiền không?"

Sendoh kiên nhẫn lắng nghe cậu nói với một nụ cười.

"Yohei, chơi cho anh một bản đi, đêm nay đừng hát nữa."

"..." Yohei thở dài, "Anh muốn nghe cái gì?"

"Em muốn nói với anh điều gì?"

"..."

Yohei cẩn thận điều chỉnh cây đàn mới toanh. Mùi thơm của gỗ phong vẫn chưa tan khỏi cây đàn ghi-ta mới được mở hộp. Những sợi dây chưa khui lấp lánh mờ nhạt.

Sendoh gội đầu xong xõa tóc nằm ở trên giường, đôi mắt đào hoa xinh đẹp sáng ngời trong bóng tối, giống như một đứa trẻ đang chờ nghe một câu chuyện ru ngủ.

Biết anh luôn luôn nhìn mình, ánh mắt Yohei chỉ dám vội vàng lướt qua anh, cuối cùng hoàn toàn tập trung vào cây đàn, cho dù là trong đêm tối, cậu cũng không nhìn rõ cái gì.

Cậu đã chơi một bản ghi-ta cho anh.

Cậu chơi rất nhẹ nhàng, và sức mạnh của những sợi dây được gảy giống như cơn gió đêm thổi vào má cậu. Thỉnh thoảng cậu cũng ngẩng đầu nhìn Sendoh, không ngờ nhìn thấy một đôi mắt tràn đầy yêu thương.

Vì vậy, cậu cúi đầu và tập trung vào dây đàn, lặp đi lặp lại đoạn điệp khúc.

Sendoh vẫn chưa hài lòng, cuối cùng cậu bất đắc dĩ thở dài, "Anh cứ định như vậy sao?"

"Đó là bởi vì Yohei không chơi bài hát mà người ta muốn."

"Anh muốn nghe gì, cứ nói cho tôi biết."

"Yohei muốn chơi gì cho anh nghe?"

"...Oan hồn bất tán..."

Yohei không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo ý muốn của anh và chơi bài hát "Loving You".

Sendoh hài lòng nhắm mắt lại, "Ngủ ngon, Yohei."

Chỉ vậy thôi sao? Không nhõng nhẽo đòi ôm hôn sao?

Yohei lập tức tự gõ đầu mình. Mày đang nghĩ cái gì đó?

Tắm rửa xong, cậu trở về phòng nằm trên giường, cây đàn ghi-ta trong góc yên lặng nhìn cậu, mấy giây sau, Yohei trở mình ngồi dậy.

Ngày mai mình sẽ đem trả, vậy nên tối nay chơi một lần cuối vậy.

Ở phòng bên cạnh, Sendoh căn bản ngủ không được, nghe thấy tiếng đàn, khóe miệng vô thức nhếch lên, mở mắt ra.

Anh xuống giường đi đến phòng Yohei, mở hé cửa thò đầu vào. Yohei nghe tiếng động cũng ngước lên nhìn anh.

"Khụ..." Yohei ngượng ngùng gãi gãi má, "Không phải ngủ rồi sao..."

Sendoh ngồi xuống bên cạnh cậu, đột nhiên thở dài, "Anh thấy hối hận vì tặng cho em cây đàn này... Một Sakuragi Hanamichi còn chưa đủ, hiện tại một cây đàn cũng không sánh bằng..."

"Đừng ghen tị, ngày mai anh đem trả cây đàn đi."

Sendoh lắc đầu, đưa tay vén tóc mái mà Yohei đã rũ xuống, những sợi tóc mềm mại luồn qua kẽ tay.

"Anh rất hối hận về ngày hôm đó... Còn có những chuyện trước kia, hóa ra em có quan tâm..."

"...Anh đang nói gì vậy?"

"Em thật sự... giả vờ giỏi hơn anh..."

Sendoh nghiêng đầu và ngã vào người cậu, con nhím đưa đầu cọ vào cổ cậu, và bộ tóc cứng của anh cào vào tai của Yohei.

Sendoh liếc mắt nhìn Yohei, quả nhiên sắc mặt cậu đã bình tĩnh trở lại. Anh tự hỏi điều gì nằm bên dưới bề mặt tĩnh lặng đó...

"Yohei, anh tìm đến những cô gái đó... bởi vì anh nghĩ rằng em không thích anh."

Yohei nhướng mày và nheo mắt nhìn anh. Sao anh dám nói ra lý do như vậy?

"Từ cái nhìn đầu tiên anh đã thích em, nhưng em đối với anh hờ hững, hơn nữa em thích Sakuragi như vậy, anh còn tưởng em chỉ muốn ngủ với anh..."

Yohei im lặng một lúc mới trả lời "Sendoh, khuya rồi, đi ngủ sớm một chút."

Sendoh không rõ Yohei đang nghĩ gì, nhưng anh biết cậu lại muốn trốn tránh tình cảm của mình, lần này anh nhất quyết ôm cậu thật chặt. Anh hôn Yohei từ tai đến cằm rồi đoạt lấy cây đàn ghi-ta trong tay cậu, Yohei không kháng cự mà nhẹ nhàng đẩy anh xuống giường.

Anh cởi áo sơ mi của Yohei, Yohei không từ chối, ngược lại Sendoh lại sửng sốt.

Anh nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền kim loại trên ngực Yohei, vừa khát khao muốn biết những từ được khắc trên đó, vừa tuyệt vọng không muốn biết. Anh bày ra vẻ mặt thất thần, đưa tay định cởi ra, nhưng Yohei đột nhiên nắm lấy trước.

Yohei cầm thanh kim loại trong tay và giấu nó ra sau cổ.

Cậu vẫn chưa muốn tháo chiếc dây chuyền ra. Cơ thể và cảm xúc của Sendoh cùng nhau nguội lạnh. Anh đứng thẳng dậy ngồi xuống cạnh cậu.

Yohei cũng ngồi dậy.

"Sendoh, không phải anh nói không thích anh cũng không sao sao?"

"..."

Sendoh ngẩng đầu lên, và Yohei nhìn vào mắt anh, nhưng anh không thể nhìn xuyên qua đôi mắt đen của cậu, và không hiểu sao anh lại cảm thấy sự bình tĩnh đó tràn đầy sự trêu chọc đối với anh.

"Anh nhiều lời yêu như vậy, cái nào là thật?"

Giọng nói hơi khàn khàn và mềm mại, nhưng những lời cậu hỏi lại khiến Sendoh cảm thấy vô cùng nặng nề.

24.

Sendoh cảm thấy tình hình thật ra cũng không tệ đến vậy.

Thao túng lòng người luôn là sở trường của anh, nhưng có đôi khi ở trong đó, anh khó tránh khỏi mất đi phương hướng.

Yohei thích anh, nhưng ít hơn nhiều so với việc cậu thích Sakuragi, vậy thôi.

Vì Yohei không thích nghe những lời ngọt ngào nên cậu không nói ra.

Câu hỏi đặt ra là Yohei có thực sự không thích không?

Sendoh nghĩ, Yohei thực sự thích những hành động như một đứa trẻ của anh.

Chắc chắn rồi, vấn đề là Sakuragi. Chỉ cần điểm mấu chốt này bị chạm vào, Yohei sẽ không thích.

Thế thì anh không động vào cũng không sao.

Vì vậy, anh không nói về Sakuragi nữa, thỉnh thoảng Yohei và Sakuragi ra ngoài chơi, anh cũng không hỏi han gì nữa, nhưng mà ghen thì vẫn phải ghen, nếu không Yohei sao có thể cảm thấy có lỗi với anh được.

Mỗi lần Yohei nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của anh vì Sakuragi, cậu sẽ cau mày và tỏ vẻ lo lắng, những lúc như vậy Sendoh thực sự rất vui.

Chỉ cần anh đau khổ thêm một chút, Yohei sẽ yêu anh nhiều hơn một chút, biết đâu một ngày nào đó trái tim cậu sẽ mềm lòng.

Nhưng anh cực kỳ ghét sợi dây chuyền đó, mỗi lần anh ôm Yohei, ngực đều bị nó chạm vào đến mức đau nhói. Cho nên Sendoh không thích ôm cậu trực diện mà luôn ôm cậu từ phía sau, giống như mỗi lần ngồi ở yên sau xe cậu.

Điều anh thích nhất là ôm Yohei từ phía sau khi cậu đang nấu ăn.

"Mùi thơm quá, Yohei~"

Khi anh trở về nhà sau khi tập luyện và nghe thấy âm thanh của máy hút mùi, anh lập tức chạy vào và ôm chặt lấy Yohei.

"Chỉ là trụng mì thôi mà, có gì đâu mà thơm."

"Ý anh là Yohei rất thơm." Sendoh vùi mặt vào vai cậu hít một hơi thật sâu.

"..."

Yohei dùng thìa gõ vào đầu con nhím, còn Sendoh càng xoa nó một cách vui vẻ hơn.

"Anh đói quá...Anh muốn ăn..." Anh hôn lỗ tai Yohei, hai tay bắt đầu không thành thật.

"Vậy tôi nấu thêm." Giọng Yohei vẫn bình tĩnh.

Người này thành thạo như vậy, e rằng đã dùng qua chiêu này với rất nhiều người. Nghĩ đến cảnh Sendoh tán tỉnh người khác, mặt Yohei tối sầm lại. Cậu hất tay Sendoh ra, đi tới tủ lạnh, chỉ còn lại một quả trứng gà.

"Không có gì ăn, lát nữa đi siêu thị." Cậu bình tĩnh chuyển đề tài.

"Ồ..." Sendoh bĩu môi. Yohei cứng rắn quá đi, chỉ có cậu mới có thể ngồi yên với một lời tán tỉnh khiêu khích như vậy.

Yohei trụng thêm mì, thêm một số gia vị để làm hai bát mì trộn, và phủ một quả trứng chiên lên một bát mì.

Sendoh ngậm đũa chờ cơm, liếc mắt nhìn quả trứng trong bát, cười đắc thắng.

Còn nói không thích... làm sao có thể được.

Yohei suy nghĩ bằng mông cũng biết anh đang cười, cậu cúi đầu tập trung đập nắp bia vào thành bàn mà không thèm nhìn anh.

Sendoh dùng đũa tách đôi quả trứng chiên và muốn đưa nó cho Yohei, nhưng Yohei từ chối.

"Nước miếng của anh, tôi không ăn."

"Anh đã đưa vào miệng đâu." Sendoh cảm thấy rất oan ức.

"Vừa rồi không phải anh ngậm đũa sao?" Yohei đột nhiên chú ý tới trên tay Sendoh có một vết thương, trên mặt còn có chút bầm tím, nhíu mày, trầm giọng nói "Anh bị đánh?"

"Không, anh bị thương khi luyện tập."

"Ai không có mắt đi trêu chọc anh?"

"Yohei lo lắng cho anh sao?" Sendoh vui vẻ hỏi, Yohei bình tĩnh liếc anh một cái, anh thu hồi nụ cười khổ, "Không sao, thành viên mới, lúc thi đấu có chút xấu tính."

"Tôi dạy cho tên đó một bài học nhé?"

"..."

Sendoh không khỏi muốn nhếch khóe miệng. Yohei vừa hỏi anh vừa trộn mì. Theo chiều kim đồng hồ vài lần, ngược chiều kim đồng hồ vài lần, lại lật đáy lên, cuối cùng gắp một ngụm đưa lên miệng, thổi hai lần, há miệng ăn, không cắn đứt mà một hơi húp vào.

Đó là một hành động nhỏ rất thông thường, nhưng anh không hiểu sao nhìn mãi cũng không thấy đủ.

Vài giây không nghe thấy Sendoh nói, Yohei ngẩng đầu liếc anh một cái, "Làm sao vậy?"

"Yohei, anh rất thích em."

"Phụt..." Một ngụm mì nghẹn ở cổ họng, "Khụ khụ..."

Yohei uống vài ngụm bia với khuôn mặt đỏ bừng, giả vờ như không nghe thấy.

Sendoh không phân biệt được Yohei thật sự thấy anh phiền phức hay là giả bộ kiêu ngạo, liền cúi người hôn cậu, Yohei vội vàng cầm lấy bát xoay người đi.

"Ăn đi! Anh làm cái gì vậy?!"

Sau đó Sendoh bưng bát lên, ngồi xuống bên cạnh Yohei, nghiêng đầu cọ cọ hai cái, sau đó lại thỏa mãn bắt đầu ăn.

Yohei bất lực thở dài. Sendoh nhai quả trứng, trong mắt tràn đầy dịu dàng cùng ý cười.

Sau bữa tối, Yohei thay đồ đi siêu thị. Trên đường đi có thể ghé chỗ này chỗ kia, Yohei lấy chiếc xe nhỏ ra, Sendoh đương nhiên sẽ đi theo.

Sendoh mua sữa, trứng, ức gà, thịt bò, về cơ bản đều là đồ bổ sung protein và thực phẩm năng lượng, còn có một ít trái cây cùng rau củ.

"Yohei, dưa hấu chỉ có 700 yên một miếng."

"Muốn ăn thì mua đi."

"Yohei, em muốn ăn không?"

Đây là cái loại chuyện nhảm nhí gì vậy... Nếu cậu nói muốn ăn, như vậy chẳng khác gì một đứa trẻ xin người lớn thức ăn.

Dù biết Sendoh không có ý gì khác nhưng Yohei vẫn cảm thấy hơi khó chịu nên đẩy xe rời đi.

Sendoh mơ hồ cảm thấy tình hình không đúng, vội vàng đi theo.

"Yohei?"

"Trong nhà hết gạo rồi, loại lần trước mua mùi vị cũng không tệ, nên mua loại này." Cậu tự nhiên chuyển đề tài.

Hai người đi đến khu bán gạo, còn có các nhãn hiệu khác đang được bày bán, Yohei loay hoay một lúc mới mua được một túi nhỏ của cả hai nhãn hiệu. Khi cậu quay đầu lại, Sendoh đã biến mất.

Cậu cố gắng nhìn xung quanh, thoáng thấy một cái đầu nhím. Cậu đẩy xe đẩy tới, Sendoh đang ở khu thức ăn cho chó, chăm chú nhìn sản phẩm trên kệ.

Thấy cậu đến, Sendoh tự giễu cười cười, chỉ chỉ mấy thứ trên kệ - bảng tên chó hình tròn có in hình chân chó, dành cho chó lớn, mỗi cái 500 yên.

"Yohei, anh muốn cái này." Sendoh nói.

"Không không không."

Yohei trực tiếp từ chối, xoay người rời đi, bị Sendoh nắm lấy góc áo.

"Yohei! Mua cho anh!"

"Anh là người, không phải chó, đùa giỡn cũng phải có chừng mực."

"Anh mặc kệ, em chưa bao giờ tặng gì cho anh, anh muốn cái này."

"Anh cũng không phải trẻ con, tặng quà gì đây?"

"Anh thích cái này."

Người qua đường liếc mắt nhìn hai người họ, Yohei bị nhìn nhột cả lưng, cậu đẩy tay Sendoh ra. "Thích thì tự mua đi, tôi đi về."

Cậu vùi đầu đi về phía trước, Sendoh đứng im tại chỗ, nhất quyết không đi theo. Yohei chống lại suy nghĩ muốn quay lại nhìn anh, chạy thẳng đến khu vực thanh toán.

Đến phiên cậu thanh toán, Sendoh còn chưa tới, cậu liền nhìn về phía khu sản phẩm cho thú nuôi, người đông đúc nhưng không có cái đầu nhím.

"Anh có thẻ thành viên không?"

"..."

"Thưa anh? Thưa anh?"

"A? Xin lỗi..." Yohei lấy lại tinh thần, "Cho tôi một cái túi, cảm ơn."

"Tổng cộng là 6250 yên."

"Hả? Ồ..."

Mẹ kiếp, cái tên Sendoh này mua đồ thật là phung phí, một bữa thịt bò giá hơn 2000 yên, ai mà mua nổi.

Yohei mang theo một túi lớn thức ăn và hai túi gạo, cuối cùng ném lên chiếc xe máy nhỏ, nhưng Sendoh còn chưa ra. Cậu lau mồ hôi trên trán, buổi tối nóng ẩm càng khiến cậu cáu kỉnh hơn.

Cái tên Sendoh này đã hai mươi tuổi rồi, không mua được đồ chơi thì giống hệt một đứa trẻ ba tuổi làm mình làm mẩy!

Yohei đã đợi ở cổng rất lâu, áo phông ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng cái đầu nhím cũng xuất hiện trong tầm mắt.

Sendoh liếm kem, chậm rãi đi ra khỏi trung tâm thương mại, đứng ở trước mặt cậu, ăn ngon lành.

"..." Yohei rất muốn tát người này một cái.

"Anh tự mua." Sendoh đưa bảng tên chó trong tay ra.

"Lên xe đi về." Yohei không muốn để ý tới anh.

"Ừm."

Sendoh lên xe muốn dán lên lưng Yohei như thường lệ, nhưng bị cậu nhún vai từ chối.

"Nóng quá, đừng tựa vào."

"..."

Sendoh đem kem đưa đến bên miệng cậu, "Này."

Yohei lắc đầu, "Không cần."

Sendoh ngơ ngác nhìn bóng lưng của cậu, cầm cây kem trở về. Anh vẫn dựa trên lưng Yohei, cằm gác lên vai cậu và tiếp tục ăn.

"Này, người anh nóng quá."

"Yohei, trái tim của anh bị em làm tổn thương rồi."

"..."

Yohei không nói gì thêm. Cơ thể đè lên lưng khiến cậu đổ mồ hôi đầm đìa, lưng vốn đã ướt sũng, mơ hồ cảm giác được sau gáy có một vật cứng rắn mát lạnh chạm vào.

"Anh bệnh thật à... cởi nó ra!"

Sendoh làm như không có nghe thấy, nhai phần bánh quế còn lại của cây kem.

"Chậc!"

Yohei bóp phanh và dừng lại bên đường. Cậu quay người lại, sau lưng tách ra khỏi nguồn nhiệt bị gió thổi qua, cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.

Khi nhìn thấy bảng tên chó sáng bóng quanh cổ Sendoh, cậu vô cùng tức giận. Kìm nén những lời chửi thề muốn thốt ra, cậu nghiến răng đưa tay muốn lấy xuống, nhưng Sendoh đã tránh được.

"Anh muốn đeo, em quan tâm như vậy làm gì?"

"Của chó mà! Anh đưa đây!"

"..."

Sendoh không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn cậu. Trên mặt anh không có biểu cảm gì, cậu cũng không muốn thăm dò cảm xúc trong mắt anh.

"Muốn sao cũng được." Yohei xoay người khởi động xe.

Sendoh dựa vào lưng cậu một lần nữa và lần này Yohei không phát ra âm thanh nào khác. Sendoh càng ngày càng ôm cậu chặt hơn, trong gương chiếu hậu, anh nhìn thấy Yohei đang cau mày.

Về đến nhà, Yohei phi thẳng vào phòng tắm để tắm. Cậu cởi bỏ quần áo dính trên người, tắm rửa sạch sẽ bằng nước lạnh, thở phào nhẹ nhõm.

Hai tay chống vào tường, nước lạnh thấm qua tóc chảy xuống người, cuốn đi cái nóng oi bức khắp người. Cậu nhìn chằm chằm nền gạch, bên tai lắng nghe tiếng nước chảy, một lúc lâu cũng không nhúc nhích.

Tấm kim loại rủ xuống và từ từ đung đưa trước mắt cậu. Cậu chộp lấy tấm thẻ, lòng bàn tay lạnh ngắt.

Cậu lật mặt trên lên, chỉ còn vài nét chữ xiên vẹo. Hai chữ "thiên tài" là do cậu khắc, lại bị cậu mài đi, khắc vào thì khó quên, khi mài đi thì đau đớn đầm đìa.

Làm sao anh ta có thể hiểu được cảm giác đau thấu tim này. Đối với anh ta, tình cảm giống như bảng tên chó trên kệ, mỗi cái 500 yên, dễ dàng có được cũng dễ dàng vứt bỏ. Mình có thể mong chờ điều gì?

Yohei tắt vòi nước, lúc này mới phát hiện mình không mang theo quần áo để thay, đành phải quấn khăn tắm quanh người đi ra ngoài. Sendoh đang chơi game trong phòng khách ngẩng đầu lên nhìn cậu.

"Giờ anh đi tắm được rồi," Yohei nói.

Sendoh nhìn chằm chằm vào tấm lưng mịn màng, eo và hông quấn khăn tắm của cậu, nhưng đáng tiếc là anh chỉ nhìn thấy được một chút trước khi Yohei bước vào phòng.

Sau khi thay quần áo, Yohei ra ngoài ban công để giặt quần áo, và sau khi lau khô trở lại phòng tắm với một cái chậu rỗng. Lúc mở cửa, Sendoh đã tắm rửa sạch sẽ.

Cậu bước vào, thấy Sendoh chỉ quấn một chiếc khăn tắm bên trong, đang loay hoay với thẻ tên trên ngực trước gương.

"Đẹp." Sendoh cười nhìn cậu trong gương.

"..."

Yohei đặt cái chậu trở lại chỗ cũ, xoay người định rời đi, lại bị Sendoh giữ lại.

"Đừng giận mà."

Anh ôm Yohei từ phía sau, bởi vì anh cao hơn rất nhiều, sợi dây chuyền ngay sát tai Yohei, trên đó có in hình bàn chân chó đáng yêu.

Anh hôn Yohei mà không để cậu từ chối hay đáp lại.

"Yohei, anh rất thích em."

Anh nhìn Yohei, Yohei nhìn vũng nước trên mặt đất, cảm thấy khó chịu.

Mùi cơ thể sảng khoái của Yohei cùng với nhiệt độ cơ thể ấm áp xâm nhập vào khoang mũi của Sendoh, khiến anh không thể kiểm soát bản thân. Anh xoa xoa tai cậu, không ngừng lẩm bẩm rồi ôm cậu càng lúc càng chặt hơn.

Hô hấp của Sendoh trở nên nặng nề, Yohei cảm thấy có thứ gì đó đang đâm vào sau lưng mình, cậu hoảng sợ muốn chạy trốn, lại bị Sendoh giữ chặt.

"Yohei..." Thanh âm khàn khàn phả vào lỗ tai cậu, "Anh... đã lâu không làm... Anh muốn..."

Yohei cảm thấy hai má nhanh chóng nóng bừng, hoảng sợ nhìn đôi mắt thâm thúy mơ hồ của Sendoh, sau khi nhìn chăm chú thì lại càng hoảng sợ, từ trong lồng ngực anh chui ra, bỏ chạy.

"..."

Sendoh đã không nói nên lời trong một thời gian dài. Yohei thực sự khiến anh bất ngờ về mặt này... quá ngây thơ...

Khi anh trở lại phòng, anh không thể không nhớ rằng lần đầu tiên họ làm chuyện đó là ở đây. Ngẫm lại, Yohei biểu hiện không hề cứng ngắc cũng không quá khéo léo, chính Sendoh là người luôn chủ động, Yohei đỏ mắt chịu đựng khó chịu mới cho anh vào.

Cậu thật sự rất kiên nhẫn, lần đầu nhất định sẽ rất đau, nhưng cậu vẫn không oán trách điều gì, chỉ thỉnh thoảng không nhịn được mà phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng...

Những chi tiết trong ký ức khiến miệng Sendoh khô khốc, không khỏi thò tay xuống. Trên thực tế, anh không thể nhớ quá nhiều chi tiết, bởi vì ban đầu anh thực sự chỉ muốn giải tỏa, chứ đừng nói đến lần đầu tiên của Yohei. Ký ức này trộn lẫn với ký ức của những lần làm tình tiếp theo, đôi khi Yohei rất nhiệt tình, bất kể tư thế nào cũng sẽ tìm mọi cách nhào tới hôn anh, môi lưỡi cũng mạnh mẽ như chính con người cậu...

Sendoh thở ra một hơi, lấy khăn giấy lau sạch sẽ thứ vừa xuất ra, than thở chính mình cũng phải rơi vào tình cảnh tự giải quyết.

Tuy nhiên, nguyên nhân đang ở ngay bên cạnh và anh chỉ có thể bất lực ngắm nhìn. Sendoh đã nhịn quá lâu, và trạng thái tinh thần của anh trở lại như khi còn là một cậu bé mười ba mười bốn tuổi, anh trở nên cứng rắn ngay khi được ôm một chút.

Quai hàm của Yohei, xương quai xanh, quả táo adam, đôi mắt đen, mái tóc đen buông xõa trước trán, móng tay hồng nhạt khỏe mạnh, vòng eo và đôi chân nhỏ nhắn thon thả, mọi chi tiết đều như một bộ phim được tua chậm trong đầu anh.

Gần đây, ngay cả khi xem Yohei hát, anh cũng sẽ trở nên mơ mộng và muốn chiếm hữu cậu một cách điên cuồng. Ánh sáng và bóng tối thay đổi trên cơ thể cậu, và làn da ướt đẫm của cậu lấm tấm những giọt mồ hôi.

Sendoh cuối cùng cũng đợi được đến lúc cậu hát xong, ngồi lên chiếc xe máy nhỏ, ôm lấy cậu trong vòng tay.

Đây là khoảnh khắc Sendoh yêu thích nhất, anh dựa trên lưng Yohei, gác cằm lên vai cậu, ngửi mùi xà phòng và mùi thuốc lá trên người cậu, thanh âm khàn khàn dịu dàng phát ra từ cổ họng đã quá quen thuộc của cậu, màn đêm cũng dịu dàng hơn. Mọi thứ đều dịu dàng.

Anh không thể không vuốt ve vòng eo của Yohei, và xuyên qua lớp vải, đầu ngón tay anh lần theo những múi cơ nhấp nhô, tràn đầy sức mạnh và độ đàn hồi của cậu. Mùi cơ thể của Yohei khiến lòng anh ngứa ngáy.

Đột nhiên, người trong ngực thở dài, giọng nói khàn khàn dịu dàng của Yohei từ phía trước truyền đến.

"Sendoh, anh nên tìm người giải quyết đi, cứ tiếp tục như vậy không tốt đâu."

Sendoh sững sờ, cảm thấy một cơn ớn lạnh từ sâu trong cơ thể.

"Em... Muốn anh tìm người khác?"

Người phía trước không nói lời nào nữa, Sendoh nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, chỉ thấy quai hàm sắc bén của Yohei.

"Em... em không quan tâm sao? Anh tìm người khác em cũng không quan tâm..."

"Quên đi, khi không lại nói chuyện đó..."

"..."

Sendoh muốn biết biểu cảm trên khuôn mặt của Yohei, nhưng anh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Yohei, mái tóc đen ngắn của cậu tung bay trong gió.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng anh cũng hỏi.

"Yohei, em thích anh sao?"

"Em thích anh, không thích anh tại sao lại cho anh ôm, cho anh hôn? Tại sao còn ở chung với anh?"

"Em đã chọn anh, vậy hãy ở bên anh đi."

Yohei không biết nên nói gì, và cũng không thể nói được. Bởi vì Sendoh nói đúng. Cậu thích anh, nhưng cũng ghét anh. Vì cậu biết nếu yêu theo cách của anh sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Đôi mắt đen láy của cậu vô hồn nhìn ra xa xăm, những câu hỏi đầy tức giận và nước mắt của những người từng đến căn hộ cứ văng vẳng bên tai cậu. Cô A, cô B, cô C, cậu D, cậu E...

Một ngày nào đó, cậu cũng sẽ trở thành một cậu X.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro