6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

25.

Đêm đó, cho dù Sendoh tra hỏi cậu như thế nào, Yohei cũng không nói lời nào, và im lặng như tượng.

Im lặng là thừa nhận. Yohei từ chối ở bên anh, nếu không phải vì Sakuragi, thì là vì chính bản thân anh. Nhưng Sendoh không thể chờ đợi một ngày mà Yohei tin tưởng anh, bởi vì cho dù anh có chờ đợi bao nhiêu, anh vẫn chậm hơn Sakuragi Hanamichi mười năm.

Anh lặp lại mánh khóe cũ và tìm đến Rukawa Kaede.

"Anh còn chưa thành công?"

Rukawa khuấy bát ramen, tông giọng có chút cao lên, mắt phượng khinh thường nhìn anh, Sendoh cảm giác mình đang bị xem thường.

"Vậy cậu mất bao lâu?"

"Một đêm." Rukawa rờ rờ má mình, "Chết tiệt." Giọng nói lạnh lùng nhưng không hiểu sao tràn đầy xấu hổ.

"Nếu cậu dám đối xử với Yohei như vậy, cậu sẽ chỉ có thể chơi bóng rổ trên xe lăn. Hơn nữa, Sakuragi dễ dàng để cậu thành công."

"Mito không thích anh sao?"

Ngàn mũi tên xuyên tim.

"Cậu có biết con mèo của Schrödinger không?" Sendoh hỏi.

"..." Rukawa ghét thủ đoạn của anh, chẳng trách Mito không thích tên này.

Sau khi Sendoh nói xong kế hoạch của mình, tâm trạng của Rukawa trở nên phức tạp hơn. Tên này đáng sợ thật, rõ ràng là tỏ tình nhưng lại muốn biến nó thành phim gián điệp.

"Làm như vậy có ổn không?" Rukawa lạnh lùng hỏi anh, "Tôi có làm hỏng cũng không sao?"

"Còn có thể làm sao nữa?" Sendoh bực bội bĩu môi. Hành động như một đứa trẻ đã trở thành thói quen của anh.

Rukawa: "..."

***

Một ngày sau khi tan học, Sendoh như thường lệ đến tìm Yohei để cùng về nhà, Yohei nói buổi tối cậu có chút việc, bảo anh về nhà một mình.

"Đi ăn tối với Sakuragi?"

Yohei gật đầu.

"Có gần nhà không? Cho anh đi nhờ một đoạn."

Yohei do dự một lúc, cuối cùng gật đầu. Cậu định đưa Sendoh về nhà trước, nhưng Sakuragi đang đợi ở cửa hàng và ngăn cậu lại giữa chừng.

Yohei không còn cách nào khác, đành phải dừng xe chào hỏi "Tao đưa Sendoh về trước, mày có thể gọi món trước, tao vẫn như cũ."

"Hả? Anh không muốn ăn cùng à?" Sakuragi hỏi.

"Không, tôi còn có việc phải làm." Sendoh nhảy xuống xe trước, "Anh tự đi về, Yohei." Anh xoa xoa gò má của Yohei, vẫy tay, "Tạm biệt ~"

"..." Yohei nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt anh, nhìn anh rời đi, khi cậu hoàn hồn lại, Sakuragi nhìn cậu nhếch mép cười.

"Giỏi lắm, Yohei."

"...Đi thôi, tao đói rồi."

Yohei không bác bỏ hay giải thích. Biểu hiện bình tĩnh và nhẫn nhịn khiến Sakuragi cảm thấy nghi ngờ. Khi cậu hỏi Yohei trong bữa ăn, Yohei chỉ nói vài câu chiếu lệ, bảo rằng mình không biết. Cậu lo lắng rằng Sendoh có thể bắt cá hai tay, nhưng Yohei nói rằng có lẽ không.

"Có lẽ không" là cái gì? Sakuragi lo lắng kinh khủng, nhưng Yohei có vẻ không để tâm, thậm chí như vậy còn khiến cậu lo lắng hơn. Khi trở về nhà, Rukawa vừa nhìn thấy cậu liền hỏi có chuyện gì xảy ra.

"Là Yohei." Sakuragi gãi gãi mái tóc rối bù của mình, "Mày có nghĩ rằng Sendoh sẽ lừa dối nó không? Tao nghe từ Hippo rằng Sendoh thay người yêu như thay áo, thậm chí các cô gái trong trường cũng đang theo đuổi anh ta."

"...Lo lắng cũng vô ích, mày và Mito có thể tìm một người phụ nữ và thử anh ta."

"À! Đúng rồi!! Chà, Rukawa, mày hiểu chuyện nhỉ..."

Đó không phải là ý tưởng của tao. Rukawa đau đầu nghĩ.

Không cần suy nghĩ về điều đó, Sakuragi ngay lập tức gọi cho Yohei.

"A lô? Yohei, là tao, Sakuragi."

"Để tao nói cho mày biết, tao có một kế hoạch siêu thiên tài!"

"Đùa cái gì, tao nghiêm túc đấy..."

"Ôi, lúc đó tìm được một cô gái trong fan club con cáo là đủ rồi!"

"Tao không nghe, tao không nghe! Tao tự có sắp xếp! Mày nhất định phải tới!"

Sakuragi cúp điện thoại trong tích tắc, ậm ừ đắc thắng.

"Này, cáo già, số điện thoại của trưởng fan club mày là gì?"

"Sao tao biết được..."

"Tsk, tao đi hỏi Hippo."

"Làm sao anh ta biết?"

"Trước kia ổng dùng đồ của mày bán lấy tiền."

"...Sao anh ta có đồ của tao?"

"Tao bán cho ổng."

"..."

"Ý của Yohei đó, nếu không sao tao mua được đôi giày AJ mới."

"........."

Sendoh Akira, nhanh thu phục Mito cho tôi.

***

"Hanamichi... Quên đi, chúng ta đi đánh bida đi..."

Đêm đó, Yohei bị Sakuragi kéo đến phòng tập thể dục, bên trong, Sendoh đang luyện tập một mình và một cô gái đang theo dõi anh.

Yohei cảm thấy điều này thật vô lý, cậu vùng ra khỏi tay Sakuragi và muốn rời đi, nhưng lại bị kéo lại.

"Hanamichi..."

"Suỵt! Đừng ồn! Anh ta xong rồi!"

"..."

Sakuragi vểnh tai lên nghe cuộc nói chuyện bên trong, lời tỏ tình ngọt ngào của cô gái bị Sendoh lịch sự từ chối.

"Hài lòng chưa, đi thôi, thật đáng tiếc..."

"Đây là cấp độ thứ nhất!"

"Hả??"

Yohei bị Sakuragi kéo ra sau sân thể dục, và đứng dưới cửa sổ phòng thay đồ để nghe lén.

Tiếng mở tủ quần áo từ bên trong truyền đến, sau đó là tiếng mở cửa, tiếng Sendoh kêu lên, tiếng con gái nói chuyện, tiếng ghế gỗ di chuyển, tiếng người đụng vào tủ quần áo.

Yohei vừa muốn nhanh chóng rời đi, đột nhiên thân thể nhẹ đi, cậu bị Sakuragi bế lên, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào trên mặt, cậu vội vàng hoảng sợ cúi đầu.

"Mày có thấy không?" Sakuragi hỏi từ bên dưới.

"Mày điên à! Suýt nữa thì bị phát hiện rồi!"

"Đừng lải nhải nữa, mau nhìn đi! Sendoh thế nào!"

Yohei nghiến răng ngẩng đầu lên như một tên trộm, cảm thấy mặt mũi cả đời này đều mất hết. Nếu bị Sendoh nhìn thấy, cậu sẽ tự sát bằng cách mổ bụng.

Trong phòng thay quần áo, Sendoh nửa thân trên trần truồng bị một cô gái đè lên tủ quần áo, trên người vẫn còn đeo bảng tên chó. Anh đẩy cô gái ra, nhặt quần áo mặc vào.

"Anh ta đẩy cô gái ra, mày hài lòng chưa! Đi thôi!"

Yohei nhanh chóng nhảy xuống và bỏ chạy khỏi Sakuragi.

"Dừng lại, dừng lại!" Sakuragi kéo mạnh Yohei lại, "Sao mày bỏ chạy?"

"Bởi vì tao không có da mặt dày như mày."

"Có ai thấy đâu, sợ cái gì?" Sakuragi hỏi, "Mày sợ Sendoh không chịu nổi thử nghiệm sao?"

"Dụ dỗ giả tạo như vậy ai mắc bẫy nổi, mà cũng không giải thích được cái gì, sao phải sợ."

"Mày giải thích nhiều như vậy, mày sợ sao?" Sakuragi vỗ vai cậu, "Bây giờ mày không cần lo lắng, Sendoh có vẻ đáng tin, cô ấy là cô gái xinh đẹp nhất trong fan club của con cáo. Đúng rồi, kiểm tra một chút như vậy còn chưa đủ, lần sau chúng ta đi theo anh ta xem anh ta có chơi gái không."

"..."

Yohei không lên tiếng, bởi vì cậu phát hiện chính mình không khống chế được cảm giác vui vẻ, cậu cố gắng kìm lại nụ cười trên mặt.

Sau khi chia tay Sakuragi, Yohei trở về nhà, và trước khi Sendoh quay lại, cậu đã bắt đầu luyện tập ghi-ta. Mỗi lần đánh một nốt nhạc, cậu không thể không nghĩ đến anh, cậu không thể giải thích được cảm xúc của mình lúc này, chỉ biết là hai tay không tự chủ được khẽ run lên, những gì cậu chơi đều là những giai điệu vô cùng vui vẻ.

Cậu không muốn Sendoh nhận ra bất cứ điều gì, vì vậy cậu đặt cây đàn xuống và bắt đầu chơi game. Rất nhanh, Sendoh đã trở lại.

"Yohei, anh về rồi."

"Ồ." Yohei thản nhiên đáp. Rất tốt, rất tốt, không có đi.

Sendoh đi tắm, quấn khăn tắm bước ra ngoài, vừa lau tóc vừa ngồi cạnh Yohei.

"Đừng lại gần, tôi đang đánh boss." Yohei nhìn chằm chằm màn hình nói.

Sendoh không thèm để ý, ôm eo cậu cọ cọ vào vai cậu. Sau lưng có cảm giác mát lạnh của kim loại, Yohei nhíu mày, "Sao còn đeo thứ đó? Mau cởi ra đi."

"Anh là con chó trung thành của Yohei~"

"..." Yohei thở dài, tạm dừng trò chơi, "Tôi mua cho anh cái khác, tôi thật sự không thích bảng tên chó này, lỡ có người nhìn thấy thì phải làm sao?"

"Thì nói đó là dây chuyền đôi, nửa còn lại là hình cái xương."

Yohei phì cười.

"Hơn nữa, cái này không cởi ra được nữa." Sendoh lật tấm thẻ chân chó ra, trên đó khắc chữ "Yohei" một cách xiêu vẹo.

Nụ cười của Yohei đông cứng lại trên mặt cậu.

"Tên ngốc này..." Cậu buồn bực nhìn hai chữ này, lại nhớ tới chính mình năm đó đau thấu tim.

Yohei đưa tay muốn cởi ra, nhưng Sendoh đã ôm lấy cậu.

"Yohei, anh thích em, tuyệt đối không phải nói dối."

Sendoh nhẹ nhàng nói bên tai cậu, Yohei cảm thấy nơi mềm yếu nhất trong lòng bị chạm tới, vươn tay ôm lại anh.

Nhận ra rằng Yohei đang ôm mình, trái tim của Sendoh đột nhiên đập dữ dội, đập vào ngực anh liên tục, ngay cả cậu cũng có thể nghe thấy. Anh ôm Yohei chặt hơn nữa, không kiềm chế được mà hôn lên trán cậu mấy lần để phát tiết nội tâm hưng phấn, nếu không sẽ không khống chế được mà nhảy dựng lên.

Họ chỉ ôm nhau, không có dục vọng nhưng vô cùng hạnh phúc.

***

"A? Mày không làm?!"

Giọng nói vang dội của Sakuragi phát ra chói tai ngay cả trong quán bida ồn ào, Yohei giả vờ không nghe thấy và tự mình đánh bi vào lỗ.

"Đừng nói nhảm nữa, Hanamichi."

"Đợi đã, vậy tại sao mày không đi với anh ta mà rủ tao đi chơi bida?"

"Buổi tối anh ấy còn luyện tập."

"Hả? Không phải rất kỳ quái sao?"

"Chuyện gì?"

"Nếu là con cáo, ít nhất ba ngày sẽ không làm gì khác..."

"Chỉ làm với mày?" Yohei ngắt lời trêu chọc nói.

"Ừ." Sakuragi hơi đỏ mặt, nhưng thừa nhận. Cậu nghĩ lại, cảm thấy có gì đó không ổn, "Không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục điều tra."

"Không thể nào... lại nữa sao?"

Yohei không thể giữ Sakuragi lại, vì vậy cậu bị kéo đến phòng thể dục và tìm kiếm xung quanh, nhưng cậu thực sự không thấy Sendoh.

Mặt Yohei dần tối sầm lại, Sakuragi không dám nói lung tung nữa, lại vào nhà vệ sinh tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy.

"Đầu nhím có lẽ đã về nhà..." Đúng như dự đoán, cậu trở nên bất an.

"Cứ hỏi là biết." Yohei mặt không chút thay đổi nói, từ trong túi lấy điện thoại di động ra.

Sau hai hồi chuông, điện thoại được kết nối và giọng nói nhanh nhẹn của Sendoh truyền đến.

"Xin chào? Yohei~ Nhớ anh không?"

"Anh đang ở đâu? Tôi với Hanamichi ăn xong rồi, tiện đường qua đón anh luôn."

"Anh vẫn đang luyện tập, anh sẽ về sau."

"Vậy tôi cúp máy đây."

Yohei cúp điện thoại, và Sakuragi lập tức hỏi cậu thế nào.

"Anh ta nói còn ở phòng tập." Yohei leo lên xe máy, "Chúng ta đi xem anh ta đang làm gì."

"Mày có biết anh ta ở đâu không?"

"Có tiếng đàn accordion, chỉ có thể ở quảng trường Sanyou."

Giọng điệu của cậu rất bình tĩnh, nhưng Sakuragi không dám nhiều lời, cậu biết rất rõ tính khí của Yohei, người này trông càng bình tĩnh bao nhiêu thì sẽ càng trở nên tức giận bấy nhiêu.

Cậu thầm cầu nguyện trong lòng, đừng có chuyện gì mà.

Họ chạy đến quảng trường và nhìn thấy đầu nhím ở quán cà phê ngoài trời trong nháy mắt. Kết quả khiến Sakuragi yên tâm, nhưng cũng khiến cậu đầy nghi ngờ——

Đó là Rukawa, người đang ở cùng Sendoh.

"Họ đang làm gì cùng nhau vậy?"

Sakuragi nghi ngờ nhìn Yohei, nhưng bị sốc bởi biểu cảm trên khuôn mặt cậu.

"Ở lại đây, đừng đi qua."

Giọng Yohei lạnh như băng, Sakuragi đứng đó, nhìn theo bóng lưng cậu với vẻ lo lắng.

Yohei đi theo dòng người tới bàn phía sau Sendoh ngồi xuống, tiếng Sendoh từ phía sau truyền đến.

"...Chưa được đâu, đừng sốt ruột."

"Cậu ấy không nghi ngờ sao?"

"Làm sao cậu ấy có thể đề phòng Sakuragi được. Tuy nhiên, tôi không ngờ Sakuragi lại mời một cô gái xinh đẹp như vậy."

"..."

Sắc mặt Rukawa đột nhiên thay đổi. Người đàn ông có khuôn mặt trăm năm lạnh như băng nhìn chằm chằm sau lưng anh, đột nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ, Sendoh cũng vô thức cảm thấy lạnh cả sống lưng.

"Tại sao..." Anh nhìn theo ánh mắt của Rukawa và sững người tại chỗ trong giây lát.

Yohei mặt không chút thay đổi đứng ở phía sau anh, đi tới bên cạnh anh ngồi xuống.

"Sao không nói tiếp?" Yohei cầm lấy hạt dẻ cười trên đĩa, giọng điệu có vẻ rất tự nhiên, "Nói đi, tôi đang nghe đây."

"..."

Cậu bóc lớp vỏ trắng và ném hạt vào miệng, cơ hàm của cậu xuất hiện và biến mất khi cậu nhai.

Khu vực xung quanh đang náo nhiệt, nhưng bàn cà phê ngay chỗ ba người lại rơi vào im lặng chết chóc, tiếng hạt dẻ bị nghiền nát giữa hai hàm răng khiến trái tim của Sendoh loạn nhịp.

Yohei nuốt hạt dẻ, dùng lưỡi làm sạch vụn hạt dưới răng, răng hàm vẫn nghiến chặt, trên mặt lộ ra những cơ hàm chắc khỏe.

Sendoh nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề tức giận của cậu, không dám nói lời nào. Anh lo lắng nhìn Rukawa, Rukawa cũng nhìn anh rồi bỏ chạy.

"..."

Sendoh hoàn toàn sững sờ, anh lúng túng, không biết nên nói như thế nào, nên kết thúc như thế nào.

Yohei từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, rút ​​một điếu thuốc bỏ vào miệng, sau đó lục túi tìm cái bật lửa, bật hai lần mới ra lửa. Cậu hít một hơi thật sâu và thở ra tất cả trong một hơi.

"Yohei..." Giọng Sendoh khô khốc như giấy nhám.

Yohei hít một hơi nữa, ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào không trung, để làn khói từ miệng và khoang mũi chậm rãi luân chuyển trong phổi. Cuối cùng, cậu nhả khói ra, ngồi thẳng dậy và hất tàn tro xuống đất.

"Ngày mai tôi chuyển ra ngoài." Yohei nhét điếu thuốc vào miệng, giọng nói có chút nghẹn ngào, nhưng nhất định có thể nghe rõ ràng.

"Sau này đừng liên lạc với tôi nữa."

***

Đêm hôm sau, trời oi ả và nóng nực trong tiếng ve kêu râm ran.

Sendoh nằm trên giường của Yohei, nơi thậm chí không có một tấm ga trải giường trên tấm nệm trống.

Anh nắm chặt sợi dây đeo bảng tên chó quanh cổ, và bất ngờ giật đứt sợi dây ra.

Anh nhìn chằm chằm vào tấm kim loại trong lòng bàn tay, có hình bàn chân chó dễ thương, lật ra mặt sau, đó là tên cậu được anh khắc bằng dao.

Anh áp nó vào tường và chà, chà cho đến khi những nét chữ trên đó biến mất.

----

Hết phần 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro