phần 7 : sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Vương Linh cầm cái j trong tay liền noi:" cô cầm j trong tây vậy cẩn thận nó chọc vào người đó, để ở phía sau Đi". Lấy điện thoại ra thấy, sắp 6 h rồi, vội nói :" Anh đưa tôi tới Minh Thuận,  cảm ơn.
    Thiên Khanh nhìn thẳng ra phía trước, bất động nói :" Cô đến Minh mình Thuận để làm gì chứ? Vương Linh cười lạnh :" không liên quan đến anh."
     Thiên Khang vẫn không từ bỏ hỏi :" có hẹn sao , về sau vẫn còn nhiều cơ hội hay là vào nhà hàng cơm tây cao cấp ăn đi" Vương Linh lạnh lùng mở cửa xe bước xuống, không nói hai lời, chạy ra bên ngoài đường lớn .Không cho đợi cho thiên Khanh có thời gian phản ứng đã vẫy taxi lên nhanh mà đi.
    Vương Linh vẫn còn chưa hết giận nên để tên thiên thiên Khanh này thực sự là bá đạo ,về sau tốt nhất không nên chọc giận hắn vừa xuống taxi liền Thấy Quân Phong cùng một bạn học đứng ở cửa chính Minh Thuận chờ cô. Mọi người đều chuẩn bị quà sinh nhật Trụ Vương Linh lúc này mới nhớ ra bức bức tranh vẽ để quên trên xe Thiên Khanh vừa nổi giận lúc xuống xe quên khuấy mất đành phải cợt nha noi tớ :"Vốn đã chuẩn bị quà cho cậu nhưng đến vội vàng quá nên quên mang theo Lần sau gặp sẽ đưa cho bạn ". Quân Phong đang vui cũng không để ý tới.
   Cô bớt chút thời gian chạy vào toilet gọi điện thoại cho thiên Khanh giọng nói không thể khách khí hơn :"alo tôi để quên đồ trên xe Anh". Thiên Khanh lười biếng" ở "một tiếng lúc này mới chú ý đến ghế sau  có hộp quà.
      Vương Linh cắn môi dưới ấp úng yêu cầu:"  Nếu anh còn ở gần đấy có thể mang tới cho tôi được không?" cô vẫn hy vọng có thể hôm nay có thể đem quà tặng cho Quân Pong. Dù sao cũng đã vốn tốn rất  nhiều tâm huyết cho nên mới dũng cảm Gọi điện cho Thiên Khanh.
     Thiên Khanh cũng không phải là quân tử ,lập tức nói :"nếu muốn thì chính mình tới đây mà lấy đi". Làm Vương Linh nổi giận thiếu chút nữa rơi điện thoại loại người gì thế không biết .Không phải vừa rồi mới đắc tội hắn sao, thân là đại tổng giám đốc Lại còn bắt nạt một sinh viên non nớt như cô.
     -----Bữa tiệc kết thúc --------
    Cô ra về sợ cô ra ngoài xảy ra chuyện gì cố ý gọi điện kêu lái xe taxi quen tới thấy cô tinh thần không tốt, còn dặn dò, dặn cô về tới trường. Nhớ điện gọi điện thoại cho hắn, cô cúi đầu không nói lời nào.
    Lái xe Quân biết quân xong hay nói giỡn :"đây là bạn gái cậu sao thật là xinh đẹp".Quân Phong cười giải thích:" Đây là em gái tôi" lái xe đi, một tiếng nói :" Thảo nào hai anh em đều có thần thái hơn người".
     Vương Linh ngồi ghế sau, rốt cuộc không kiềm chế được nước mắt, nước mắt đã rơi âm thanh nức nở ,cứ nghĩ tới lại đau lòng.
     Xe chạy tới thẳng cổng trường, Vương Linh lọ lau khô nước mắt. Lấy ví tiền, lái xe cười nói:" không cần không cần đã thanh toán rồi" quay đầu rời đi Quân Phong vẫn chu đáo như vậy ,nhưng giờ phút này chu đáo Vậy làm cô thêm đau lòng.
      Nước mắt vẫn còn chưa khô, lại tiếp tục rơi xuống cô đứng dưới gốc cây run rẩy khóc điện thoại vang lên. Cô lười biếng nghe máy:" Alo có chuyện gì?". giọng khàn khàn hàm hàm hồ thanh âm nức nở cố kiềm chế.
       Thiên Khang ở trong xe nhìn cô nói :"Sao về sớm vậy". Vương Linh xoay người nhìn ngó xung quanh .
      Thiên Khang cảm thấy thần sắc cô không thoải mái. Nhìn chằm chằm một lúc thấy mắt cô đỏ ở thái dương tựa hồ còn chưa lau khô nước mắt, hỏi :"không phải đang rất vui vẻ sao? sao lại khóc" Vương Linh dự đoán được ánh mắt hắn lợi hại như vậy, tưởng rằng ngọn đèn. mờ mờ hắn nhất định không chú ý đến lạnh lùng nói :"tôi khóc hay không là việc của tôi, liên quan gì tới anh? đừng có xen vào việc của người khác!.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro