1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Lý Đông Hách đang mang thai, nhưng Lý Mã Khắc không biết.

Con trai cả của chủ tịch thành phố và con trai cả của tập đoàn Vinh Thịnh đã được các vị trưởng bối hai bên quyết định hôn ước. Ngày gặp mặt nhau , Lý Đông Hách không có ở đây, Lý Mã Khắc có lẽ cũng không có mặt. Cha mẹ hai bên ngồi cùng nhau ăn cơm, chưa đầy hai giờ, bọn họ liền quyết định đại sự chính là Lý gia cùng Lý gia kết tình thông gia.

Bảy tháng sau, Lý Đông Hách cùng Lý Mã Khắc hai người xa lạ cùng nhau bước vào lễ đường vào ngày một tháng sáu năm sau.

Lý Đông Hách từng hỏi một người trước khi kết hôn, cố gắng dựa vào đối phương để giảm bớt cảm giác khốn đốn khi đối mặt với số phận của mình. Cậu đặt câu hỏi với giọng điệu vô cùng nóng lòng, ngón tay quấn quanh tấm chăn màu xanh nhạt, mồ hôi trên mặt đất đổ ra đầm đìa. Lý Đông Hách cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào vết trầy xước màu xám trên đôi giày thể thao màu trắng của mình và hy vọng Mr. Lee sẽ đưa ra một câu trả lời khác với những người khác. Mr.Lee sau khi nghe xong ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh hơn nhiều so với Lý Đông Hách tưởng tượng

. "Vậy thì kết thúc nó đi" Anh nói.

Đám cưới được diễn ra , ánh mặt trời nóng rực làm cho chất liệu âu phục thẳng tắp của Lý Đông Hách nóng nực. Lý Đông Hách cảm thấy cổ họng nóng rát , cậu không trả lời điện thoại của Mr. Lee mà trực tiếp cúp điện thoại.

Mùi nước hoa lướt qua chóp mũi hai người, Lý Đông Hách nhắm mắt lại, nắm chặt tay người mặc âu phục đối diện, chờ đối phương tiến hành bước cuối cùng trong hôn lễ chính là hôn chú rể, sau đó giang hai tay ôm lấy anh. Lý Mã Khắc cúi đầu kề sát vào má cậu. Trong tiếng hoan hô của mọi người, đôi môi của hắn chạm vào cậu. Lý Đông Hách dường như tỉnh táo hơn, khoảng khắc chạm nhẹ môi biến mất, cậu chợt thấy áy náy với người đối diện, người mà sắp sống chung với cậu trong tương lai.

Trong đầu cậu có rất nhiều suy nghĩ cho đến khi đám cưới kết thúc.

Khi khách trở về, Lý Hoàng Quân đưa  cậu ra sau cửa kính nói chuyện, nhiệt tình yêu cầu cậu chuyển vào căn hộ của một tòa nhà cao cấp dưới trướng Vinh Thịnh làm nơi ở chung với Lý Mã Khắc . Lý Đông Hách dừng lại một chút, không từ chối nhiều liền đồng ý. Tối hôm đó, Lý Đông Hách thu dọn hành lý chuyển vào.

Trong căn hộ không có nhiều đồ đạc, Lý Đông Hách đi dạo bên trong, phát hiện trong nhà ngoại trừ một phòng ngủ lớn, còn có một phòng ngủ đơn không lớn cũng không nhỏ. Cậu kéo vali của mình đứng ở cửa một lúc rồi nhanh chóng quyết định chỗ ngủ.

Lý Đông Hách sau khi sắp xếp đồ đạc của mình thì bật đèn, đi vào phòng khách.

Ánh mắt di chuyển đến nơi trải đầy gạch men màu trắng, đồ nội thất nhiều màu sắc. Lý Đông Hách đi về phía sofa, kim đồng hồ ở phòng khách vang lên, chỉ điểm đúng chín giờ ba mơi phút tối.

Lý Đông Hách nhớ lại những lời an ủi của bà Lý sau đám cưới, nói rằng Lý Mã Khắc sẽ không bao giờ về nhà trước 10 giờ. Cậu lúc ấy đối với những lời này cảm thấy không thoải mái, hiện giờ lại càng cảm thấy sợ hãi khi sắp phải ở chung một nhà với người xa lạ. Bất an trùm hoàn toàn lấy Lý Đông Hách , khi cậu ngồi ở phòng khách ít cảm thấy cổ họng khô liền đi vào phòng bếp rót một ly nước rồi lại rụt rè đi về phòng khách.

Điện thoại di động đột nhiên rung lên, là một phần mềm màu xanh lá cây gửi tin nhắn. Lý Đông Hách cầm lấy mở lên bên cạnh hộp thoại của Mr.Lee lóe ra một thông báo nhỏ, âm thanh đặc biệt vang lên trong nháy mắt của màn hình.

Một tiếng động ngắn làm cho cậu cảm thấy an toàn. Lý Đông Hách chớp chớp mắt, cầm điện thoại di động ngồi trở lại sofa.

Mr. Lee là người mà cậu nói chuyện qua một phần mềm hẹn hò vào năm thứ hai đại học, đối phương lớn hơn anh ba tuổi, là một Alpha, hiện đang ở nước ngoài, nghe nói cách không xa, chênh lệch thời gian cũng không lớn.

Lý Đông Hách không tin tưởng bất kỳ người bạn nào qua mạng , nhưng Mr. Lee thì khác, anh dường như luôn có thể thân thiết với Lý Đông Hách và luôn tìm được tiếng nói chung trong thế giới A và O, tránh những chủ đề có thể khiến Lý Đông Hách có thể cảm thấy bị xúc phạm. Khi nói chuyện phiếm với Mr. Lee, Lý Đông Hách luôn cảm thấy thoải mái, lần trước cậu thậm chí còn thẳng thắn nói với Mr. Lee rằng mình cảm thấy thế giới này dường như chỉ có một mình anh mới có thể làm cho mình cảm thấy vui vẻ như vậy.

Vào thời điểm đó, Mr. Lee chỉ mỉm cười và không trả lời.

Thêm hai tin nhắn hiện lên trên thanh thông báo của cậu, tất cả đều được gửi bởi Mr. Lee. Lý Đông Hách mở khóa điện thoại di động, thở dài, mới nhấn vào ứng dụng kia đọc.

"Em đã kết hôn chưa?" Mr.Lee hỏi thẳng: "Thấy thế nào về nhau?" 

Lý Đông Hách nói với Mr. Lee ngày tổ chức đám cưới qua điện thoại , cậu rất hy vọng Mr. Lee có thể đến, không ngờ Mr. Lee không chỉ khéo léo từ chối yêu cầu này, mà còn nói những lời mà Lý Đông Hách không muốn nghe từ miệng anh.

Lý Đông Hách ném điện thoại trở lại ghế sofa, một lúc sau, Mr. Lee gửi cho tin nhắn cho cậu:

 "Em  có khỏe không?" 

Lý Đông Hách không để ý tới Mrr. Lee nhưng vẫn nhịn không được nhặt điện thoại lên.

"Không tốt," Lý Đông Hách trả lời anh : "Không có cảm giác gì về người đàn ông đó."

Sau khi cậu nhắn xong câu này, Mr. Lee biến mất vài phút, Lý Đông Hách vốn cũng không trông cậy vào anh  có thể trả lời ngay lập tức, trước đó cậu đã hỏi công việc của Mr. Lee, đối phương nói mình là nhân viên bình thường của công ty Internet, thường phải tăng ca đến khuya, không thể trả lời tin nhắn của Lý Đông Hách ngay lập tức.

"Vâỵ đó  " Lý Đông Hách trầm ngâm " Thật sự rất bận rộn." 

Lý Đông Hách cung không muốn ngồi chờ Mr. Lee trả lời, cậu buông điện thoại xuống, định đi đánh răng. Chưa kịp đi màn hình lại sáng lên.

"Sao lại không có cảm giác?" Mr. Lee tiếp tục hỏi: "Người kia trông rất xấu xí?" "

Lý Đông Hách tinh tế hồi tưởng lại diện mạo của Lý Mã Khắc, ngũ quan của Lý Mã Khắc rất đẹp, tuy rằng Lý Đông Hách chỉ gặp Lý Mã Khắc hai ba lần nhưng cậu có thể khẳng định đối phương chắc chắn không xấu xí. Ngón tay cậu dừng trên phàn phím một lúc chút rồi trả lời: "Không phải, chính là không có cảm giác, trước đây chúng tôi chưa từng gặp mặt, quả dưa không ngọt, làm sao có thể có cảm nhận được . "

Mr.Lee lần này trả lời tin nhắn rất nhanh nhanh, anh như thường lệ hòa giải rồi đưa ra lời khuyên cho Đông Hách: "Nếu đã như vậy, sao em không thử tìm hiểu hắn, xem có ưu điểm gì. "

"Em muốn chồng của mình như thế nào?" Mr.Lee hỏi.

Lý Đông Hách suy nghĩ một lát, nói: "Như nào cũng được, nhưng ít nhất phải có chút thành ý đi. "

"Hắn không có thành ý?" Mr.Lee hỏi.

"Em cảm thấy không," Lý Đông Hách dừng lại, nói với Mr. Lee: "Anh ấy bỏ chạy ngay sau khi kết hôn, nói rằng anh ấy đến công ty để làm việc." 

Sau đám cưới, Lý Mã Khắc trở về công ty để giải quyết các vấn đề khẩn cấp. Lý phu nhân sợ Lý Đông Hách mất hứng, lời ngon tiếng mềm mại dỗ dành cậu một hồi lâu. Không biết rằng Lý Đông Hách không có gì tức giận, bởi vì cậu vốn không có hứng thú với cuộc hôn nhân thương mại này, tự nhiên cũng sẽ không ôm hy vọng.

Ngày 8 tháng 5 năm ngoái, Ngày Lý Hoàng Quân đặc biệt chạy đến trường hỏi ý kiến kết hôn của anh, Lý Đông Hách nhớ rất rõ.

Lúc ấy Lý Đông Hách đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính chuẩn bị cho luận án tốt nghiệp của mình, Lý Hoàng Quân vui vẻ ngồi ở hàng ghế bên cạnh cậu, nói về lợi ích của hôn nhân, trong lớp học trống trải vang đậm giọng nói kích động đặc biệt của người đàn ông trung niên cao tuổi, thông qua bốn vách tường trắng như tuyết, vui vẻ truyền vào tai Lý Đông Hách.

"Con không thích " Lý Đông Hách nói.

Lúc Lý Đông Hách nói chuyện với ba mình, tông giọng thấp hơn bình thường một chút, cậu nhìn chằm chằm dòng đầu tiên của luận văn, khuỷu tay buông ra ngoài, lông mày phiền não nhíu lại.

"Sao lại thế." Lý Hoàng Quân lầm tưởng biểu tình của Lý Đông Hách là nhằm vào mình , liền nói rất sâu xa: "Con trai của bạn bên ba, ở tuổi con đã có vợ chồng hết rồi, Alpha của Lý là Alpha rất tốt, con và cậu ấy kết hôn sẽ không bị chịu thiệt. "

Lý Đông Hách không trả lời, bởi vì áp lực sắp tốt nghiệp mà sinh ra lo lắng, ngón tay gõ trên bàn phím, xóa đi câu cuối cùng của dòng thứ tư của luận văn.

Ba cậu tiếp tục lải nhải bên tai cậu hơn hai mươi phút, có thể là không chịu nổi sự lạnh lùng của Lý Đông Hách, cuối cùng Lý Hoàng Quân cũng đã dừng lại.

"Vậy trước tiên cứ như vậy đi." Ba của cậu nói, "Ba về trước, con nhớ về nhà vào cuối tuần." 

Lúc Lý Đông Hách lo lắng thường có thói quen cắn móng tay, hắn cắn thịt mềm bên cạnh móng tay, mơ hồ đáp một tiếng 'Vâng'.

Ba phút trước, cậu nhận được một tài liệu từ Mr. Lee, nơi Mr. Lee đã viết hơn 20.000 từ bài luận văn thi tốt nghiệp, nhiều hơn số lượng luận văn của cậu. Lý Đông Hách nhắn tin trả lời Mr. Lee sau khi ba cậu rời đi, phàn nàn rằng anh cũng sẽ chỉ gây áp lực cho chính bản thân cậu.

"Anh thật là phiền phức" Lý Đông Hách ầm ĩ với anh "Lúc này anh muốn cùng em nói chuyện phiếm, vì sao lại gửi cái này cho em. "

Mr.Lee nhanh chóng trả lời với đoạn hội thoại dài 50 giây. Lý Đông Hách tưởng rằng hắn lại nói đạo lý khó chịu giống như ba cậu vì thế liền không nghe, nhấn màn hình xóa đi.

Vào cuối tuần, Lý Đông Hách về nhà đúng giờ.

Ở phòng khách tầng 1 , Lý Đông Hách đi vòng qua hành lang phía sau, từ phòng tắm đi ra và ngồi xuống bàn ăn. Cha mẹ và anh trai hôm nay đều có mặt, dì nấu cơm cũng đã bày biện đủ đồ ăn . Lý Đông Hách tự gắp một đũa thức ăn, nhưng mọi người xung quanh đều không nhúc nhích.

"Mọi người làm sao vậy?" Lý Đông Hách cảm thấy rất kỳ lạ: "Ăn đi. "

"Đông Hách"

Lý Hoàng Quân đột nhiên mở miệng. Ba không ăn cơm mà cười tủm tỉm hỏi Lý Đông Hách: "Luận án ở trường như nào rồi? "

' Sắp xong rồi." Lý Đông Hách nói, "Có chuyện gì vậy?" "

"Vậy chuyện kết hôn này...."

Bản thân câu nói này có chút sắc bén, nhưng cha cậu nói rất nhẹ, cho nên khi nghe cũng không khó chịu mấy, Lý Đông Hách lơ đãng nghe một lúc cũng hiểu được trọng tâm chuyện ngày hôm nay, khô cằn lặp lại: "Hôn lễ của con? "

"Đúng vậy, chỉ vài ngày trước sinh nhật của con vào năm sau: " mẹ cậu tiếp lời rồi dừng lại vài giây, nhìn sắc mặt cậu hỏi: "Được không? "

Lý Đông Hách không có cách nào nói tốt hay không tốt mà chỉ trầm mặc ăn cơm rồi cầm điện thoại đi lên lầu .

Điều này đã ảnh hưởng rất lớn đến cậu . Lý Đông Hách không nói với Mr. Lee vì cậu cảm thấy rằng nó tràn đầy tiêu cực và cậu không muốn truyền năng lượng tiêu cực cho Mr. Lee.

Cũng may Lý Đông Hách đã không còn là người chỉ biết khóc nháo giải quyết vấn đề, khi cậu biết gỗ đã đóng thuyền, đồng nghĩa hôn sự này cũng đã được quyết định, không có đường rút lui, cậu liền mở máy tính tìm kiếm từ khóa 'Vinh Thịnh' cùng 'Lý Mã Khắc' , nghiêm túc tìm hiểu vị hôn phu chưa từng gặp mặt này, thuận tiện tìm kiếm cuộc sống đời tư của hắn.

Lý Đông Hách không tìm được bất cứ điều gì liên quan đến đời tư của vị hôn phu này, Lý Mã Khắc được cha mẹ bảo vệ rất tốt, trên mạng chỉ có những tin tức về Vinh Thịnh, lác đác vài tin tức về vị thiếu gia này toàn là tin khen ngợi. Lý Đông Hách lướt qua một lần, cũng không phát hiện ra bất cứ tin tức nào có lợi đối với mình, vì thế cậu quay lại giao diện chính tắt điện thoại di động, suy nghĩ một chút lại mở màn hình nhấn vào biểu tượng liên hệ.

Trong điện thoại di động của cậu có số điện thoại của bà Lý, là số vợ chồng Lý gia để lại cho cậu khi họ tham gia lễ trưởng thành mười tám tuổi của Lý Đông Hách.

Cậu nhớ khi bà Lý trò chuyện với mẹ mình nói về Lý Mã Khắc, nói rằng hắn lớn hơn Lý Đông Hách một tuổi đang học tại Canada , bình thường cũng hiếm khi về nhà. Cậu vừa nhớ lại những lời này vừa nhấn số điện thoại, đối diện nhắc nhở âm thanh ba tiếng, rất nhanh liền thông.

Lý Đông Hách nói rõ ý đồ của mình nhưng không ngờ Lý phu nhân lại cao hứng đến vậy.

"Muốn mời dì ăn cơm?" Lý phu nhân thanh âm đầy đủ, nghe có vẻ rất nhiệt tình.

 "Không cần , hình như dì và con vẫn chưa từng ở chung." Lý phu nhân nói: "Không bằng như vậy, tám giờ di đón con đi nhà hàng, vừa lúc con cũng không cần lái xe, đỡ phiền toái. "

Lý Đông Hách không nghĩ nhiều đồng ý, Lý phu nhân liền báo cho cậu biển số xe, Lý Đông Hách nghiêm túc ghi chép vào giấy, sau đó cúp điện thoại, lên lầu thay quần áo, thành thành thật thật ngồi trên sô pha chờ Lý phu nhân đến đón.

Từ Lý gia đến nhà cậu mất khoảng một tiếng rưỡi lái xe. Nhưng lần này Lý phu nhân tựa hồ đến rất nhanh, lúc bảy giờ bốn mươi , xe của Lý gia đã đến.

Chiếc xe thể thao đắt tiền giống hệt biển số xe mà bà Lý nói đã đậu bên đường, bà Lý không có ở đây, chỉ có một người đàn ông đeo tai nghe đang nói chuyện điện thoại đứng bên cạnh xe. Lý Đông Hách chăm chú quan sát một chút, người nọ mặc âu phục, mí mắt rũ xuống, sống mũi thẳng tắp, tóc đen hơi xoăn, làm cho người ta có cảm giác chính trực.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lý Đông Hách cho dù không có thiện cảm với Lý Mã Khắc, nhưng cũng không nói hắn xấu xí.

Lý Đông Hách ban đầu không biết hắn là ai, chỉ là theo bản năng đi tới trước mặt hắn. Người nọ thấy Lý Đông Hách tới, liền cúp điện thoại thay cậu mở cửa xe, tự mình ngồi vào ghế lái, rất tự nhiên nhắc nhở Lý Đông Hách thắt dây an toàn, sau đó khởi động xe.

Cảnh bên ngoài cửa sổ di chuyển từ chậm đến rất nhanh, Lý Đông Hách tựa lưng vào ghế, chậm rãi có chút suy đoán về thân phận của người đàn ông này.

Khi chiếc xe chạy đến mặt đường, lời giới thiệu của người đàn ông xác nhận phỏng đoán của Lý Đông Hách. Hắn nói rằng mình tên là Lý Mã Khắc và hỏi Lý Đông Hách tên là gì.

Giọng nam nhân rất ôn hòa, khi nói chuyện ngữ điệu chậm rãi. Lý Đông Hách ngẩn người, trả lời: "Tên tôi là Lý Đông Hách. "

"Mẹ tôi tạm thời có chút việc, để tôi đi cùng cậu." Lý Mã Khắc khách khí giải thích: "Tôi xin lỗi. "

Lý Đông Hách nghĩ người này tại sao phải xin lỗi mình, hắn không phải cũng bị mẹ ép tới, cho dù nếu như bị ép buộc thật thì cậu mới là người nên xin lỗi hắn .

Đến nơi ăn cơm hai người cũng không hết gượng gạo, Lý Đông Hách vừa nghĩ đến người ngồi đối diện là vị hôn phu mình từ trên trời giáng xuống trong lòng liền cảm thấy vài phần không thoải mái, không biết Lý Mã Khắc có phải cũng nghĩ như vậy hay không, tóm lại quá trình ở chung ngày đó xấu hổ đến cực điểm, Lý Đông Hách yên lặng tính toán, nghĩ rằng cuộc đối thoại giữa hai người sẽ không vượt quá năm câu.

Sau đó, Lý Đông Hách không gặp lại Lý Mã Khắc cho đến ngày cưới.

"Anh nói xem người ta đang nghĩ cái gì." Lý Đông Hách phàn nàn với Mr. Lee.

"Làm sao vậy, em rất để ý chuyện ngày đầu tiên hắn không đi cùng em?" Mr.Lee hỏi.

"Không phải là một vấn đề đáng quan tâm" Lý Đông Hách nói: 

 "Em biết anh ta bị buộc phải kết hôn nên chắc cũng rất không hài lòng, nhưng tốt xấu gì cũng phải biết lịch sự." "

"Đúng vậy." Mr.Lee đồng ý.

Lý Đông Hách và Mr. Lee đều đồng ý ở hai bên đầu điện thoại, cậu bất giác nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại và đột nhiên muốn gọi cho Mr. Lee.

Mr.Lee không biết đã tan tầm chưa, Lý Đông Hách chỉ gửi đi một cuộc hội dài 3 giây , sau đó đến phòng tắm để đánh răng.

Khi Lý Đông Hách đánh răng xong, Mr. Lee không trả lời. Cậu cảm thấy có chút mất hứng, vì thế cầm điện thoại di động chuẩn bị trở về phòng ngủ. Khi cậu vừa mới đứng lên, đã bị tiếng chuông cửa đột nhiên làm hoảng sợ đến chết, điện thoại di động rơi xuống sô pha, rồi lại rơi xuống thảm.

Chờ Lý Đông Hách luống cuống tay chân nhặt lên, cửa đã mở ra. Lý Đông Hách quay đầu nhìn, nhìn thấy chồng trên danh nghĩa của mình, con cả gia trong tập đoàn Vinh Thịnh đang bình tĩnh đứng ở cửa, trong tay cầm một bó hoa hồng, cũng không biết vì sao lại không vào. 

---------------------------

Mọi người thử đoán xem Mr. Lee ở đây là ai=))) nếu sau khi đọc chap 2 có thể dễ đoán được Mr. Lee là ai ngay, mình vừa mới chỉ đọc câu đầu tiên mà đã muốn dịch ngay, fic hình như được mười mấy chương rùi ý, mình sẽ cố gắng ra thật nhanh^^,nay có nhiều truyện mới lắm mọi người ủng hộ mình nheee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro