2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2.

Lý Đông Hách ngồi trong phòng còn Lý Mã Khắc đứng bên ngoài cửa.

Cậu nhặt điện thoại di động của mình rồi nhìn chằm chằm vào Lý Mã Khắc một cách thụ động. Hoa hồng trong tay Lý Mã Khắc hơi khô héo che đi nửa khuôn mặt của hắn, màu sắc hoa rực rỡ, phối hợp với lông mày đen nhánh, làm nổi bật làn da trắng nõn của Lý Mã Khắc.

"Sao anh..." Lý Đông Hách nói được một nửa rồi đi tới thay Lý Mã Khắc mở cửa ra, nghiêng người nhường chỗ cho hắn vào.

Lý Đông Hách nhìn thấy Lý Mã Khắc mới phát hiện mình vừa rồi ở trong căn hộ lo lắng, căn bản không biết lo lắng cái gì, hiện tại mới thật sự ngượng ngùng. Lý Mã Khắc mang theo áp suất thấp ngoài trời dồn Lý Đông Hách vào tường, Lý Đông Hách lui ra sau một bước, Lý Mã Khắc lại áp sát đưa cho cậu bó hoa.

"Tặng cho em." Lý Mã Khắc nhét hoa hồng vào tay cậu: " mừng hôn nhân hạnh phúc."

Lý Đông Hách không cảm thấy vui vẻ gì, nhưng vẫn ôm hoa vào lòng, nhẹ nhàng nói một câu cảm ơn.

"Thật ngại quá, hôm nay anh về trễ." Lý Mã Khắc thuận tay đóng cửa lại, hương hoa phảng phất trong không gian chật hẹp: "Ban đầu vào buổi sáng anh định đặt bánh để ăn mừng, nhưng trên đường trở về không lấy được, nên anh đã mua cho em bó hoa này." "

Lý Mã Khắc cúi đầu thay giày, khung lưng xuyên thấu qua áo sơ mi trắng lộ ra hình dạng sắc bén, Lý Đông Hách về phía sau, gật đầu nhẹ, biểu hiện sau đó của cậu Lý Mã Khắc nhìn không thấy được, cậu mơ hồ "Ừ" một tiếng.

Không khí truyền qua vai, hơi nóng tỏa ra. Ánh mắt của Lý Đông Hách nhìn vào khoảng trống tủ giày khoảng 2 giây, cậu cảm nhận được một tia dịu dàng nhỏ bé len lỏi giữa cảm giác áy nãy ở buổi hôn lễ hôm trước.

Tất nhiên, tấm lòng của Lý Mã Khắc hôm nay cũng không làm ảnh hướng Lý Đông Hách, cậu sẽ không dành quá nhiều tâm ý đối với con người này.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Lý Đông Hách trở về phòng mình đã chọn,  Lý Mã Khắc không hỏi nhiều, chỉ tỏ vẻ mình sẽ tôn trọng hết quyết định của bản thân cậu, Lý Đông Hách sau đó liền đi phòng ngủ nghỉ ngơi.

Những đêm mùa hè được bao phủ bởi độ ẩm đặc trưng và cái nóng oi bức, hòa quyện vào cùng không khí tháng Sáu. Lý Đông Hách nằm trên giường không ngủ được, cậu đạp chăn ra, chậm rãi gửi tin nhắn cho Mr. Lee.

Thành phố nơi Mr. Lee ở sớm hơn thành phố cậu ở một giờ, Lý Đông Hách gõ bàn phím bằng một ngón tay, hỏi từng chữ một: "Mr. Lee, bạn có đang thích bất cứ điều gì không?" "

Lý Đông Hách không thường gọi Mr. Lee như vậy mà hầu hết hai người đều trò chuyện mà không thường gọi tên.

Cũng may Mr. Lee không quá để ý, anh suy nghĩ một lát, gõ mấy chữ lại xóa đi, hỏi ngược lại Lý Đông Hách: '' Thích cái gì mới được?" "

"Đó là về quà tặng," Lý Đông Hách trả lời: "Đồ trang sức, nước hoa và vân vân." "

"Không," Mr. Lee nói với cậu một cách trung thực, "Anh không có tiền để mua nó, vì vậy anh không thích nó." "

Lý Đông Hách ở trên giường nghiêm túc suy nghĩ câu trả lời của Mr. Lee, ôm điện thoại cười nửa ngày, cười đủ rồi liền xoay người nằm sấp trên giường, đùa giỡn với hắn nói: "Anh trai mua cho em được không? "

Ma xui quỷ khiến Lý Đông Hách nói xong lại không khống chế được giả vờ tức giận, ở phía sau nhắn thêm một câu: "Em vừa mới gửi hội thoại, tại sao anh không để ý tới em? "

"Anh đang tăng ca." Mr.Lee tuyên bố nhanh chóng.

Lý Đông Hách trả vờ không nhìn thấy câu trả lời này, Cậu không thể kiềm chế lại bàn tay đang có ý định tiếp tục trêu trọc MR. Lee của mình: 

"Em không tin, trừ khi anh gửi cho em một giọng nói." "

"Gửi cái gì?" Mr.Lee hỏi.

Mr. Lee như vậy thực sự quá đáng yêu, Lý Đông Hách nhấn voice, nhẹ nhàng nói với Mr. Lee: "Anh gọi em là anh trai."

Mr. Lee im lặng một lúc trước khi hỏi lại: "Điều này có liên quan gì đến việc chứng minh rằng anh đang làm thêm giờ?" "

"Anh có nói hay không?" Lý Đông Hách đe dọa.

Mr.Lee dừng lại khoảng chừng hai hoặc ba phút, sau đó gửi cho Lý Đông Hách một đoạn hội thoại khoảng năm giây.

Tim Lý Đông Hách đột nhiên lệch một nhịp. Cậu chậm rãi ngồi dậy, đưa điện thoại vào tai chăm chú mở ra nghe.

Ba giây đầu tiên đều là tiếng hít thở yếu ớt, đến giây thứ tư, một giọng nam rất thấp lại mang theo ủy khuất xuyên qua màn hình, nhỏ giọng nói một câu: "Anh trai "

Lý Đông Hách hơi sững người một chút.

Nhiệt độ lúc 12 giờ sáng bắt đầu giảm xuống, bên ngoài phòng mang theo hơi ẩm, cái nóng oi bức cũng dần dần tản đi.

Lý Đông Hách kỳ thật có chút sợ bóng tối cả sợ lạnh, cậu cố ý nghe lại một lần nữa, điện thoại di động trong tay truyền đến một ít hơi nóng và ánh sáng, thân thể Lý Đông Hách cũng ấm áp lên.

Đây là đêm thứ chín Lý Đông Hách mất ngủ sau gần nửa tháng.

Tám lần đầu tiên là vì đám cưới chết tiệt và vị hôn phu chết tiệt đó, và lần này, bởi vì Mr. Lee, cách đây vài ngàn dặm.

Câu nói "anh trai" của Mr.Lee quấn quanh não của Lý Đông Hách. Thanh âm của hắn trầm thấp, chững chạc dễ nghe, lại làm cho Lý Đông Hách cả đêm bồn chồn lo lắng hồi hộp cả đêm khi mỗi lần nghe đoạn hội thoại năm giây này.

Cùng với nỗi buồn hơn nửa năm nay của cậu, không biêt nên chữa lành như thế nào nhưng chỉ vì câu nói của Mr. Lee mà cảm thấy an tâm hơn.

Hai gò má của Lý Đông Hách nóng lên, cậu vụng về cầm điện thoại lên, đặt màn hình gần nhất với môi.

"Sao anh lại ngu ngốc như vậy vậy", Lý Đông Hách trả lời mà không biết ngại " Em bảo anh làm mà anh cũng làm?"

Lòng bàn tay của cậu rất nóng cả mặt cũng thế, bướng bỉnh nghĩ rằng cậu đêm nay không thể ngủ chắc chắn là do Mr. Lee.

Lý Đông Hách buông điện thoại xuống, đi xuống giường kéo rèm cửa sổ lên, mở cửa sổ đang đóng ra. Ngoài cửa sổ gió rất to khiên cho cả cơ thể Lý Đông Hách lạnh toát , trộn lẫn với ánh trăng, thổi loạn đầu hạt dẻ của Lý Đông Hách.

Lý Đông Hách cho tới nay đều là người không tin vào tâm linh, hay không tin vào tín ngưỡng hay bất cứ vị thần nào, nhưng mà lúc này đây cậu cảm thấy mình gặp được Mr. Lee sắc xuất cực thấp giữa muôn ngàn vì sao ở dải ngân hà, nhưng lại là cảm giác quen thuộc khiến cho cậu cảm thấy chuyện này thật sự kỳ diệu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro