10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


10.

Chuyện gì đã làm cũng đã làm, làm xong thì ngủ thiếp đi.

Lý Mã Khắc làm xong buồn ngủ liền ngủ thiếp đi, Lý Đông Hách không chú ý anh bắn lúc nào, chỉ có thể kéo thân thể đi tắm rửa, một lát sau từ phòng tắm chính đi ra, Lý Đông Hách eo đau nhức, đùi cũng tê, xương quai xanh, ngực , bụng tập trung rất nhiều dấu ấn màu sắc khác nhau, cậu đi đến tủ quần áo cầm một bộ áo mỏng cổ cao, còn chưa kịp nghỉ ngơi một lúc, Lý Thư Mẫn liền đến gõ cửa.

Lý Thư Mẫn hiện đang là giám đốc điều hành của một công ty công nghệ điện tử, bà đặc biệt tự dành cho mình một ngày nghỉ ngơi để thăm con trai và con dâu, tự mình muốn đích thân xuống bếp để bày tỏ thành ý. Khay đồ ăn trong tay Lý Thư Mẫn bày hai phần bánh mì nướng cùng với trứng chiến, Lý Đông Hách vội vàng nhận lấy, đứng ở cửa không biết phải làm gì cũng may Lý Thư Mẫn thái độ vui vẻ, bà nhìn Lý Đông Hách lại nhìn trong phòng, hiểu rõ kêu Lý Đông Hách nghỉ ngơi. Cậu vội vàng nói cảm ơn mẹ, Lí Thư Mẫn liền cười tủm tỉm gật gật đầu, cầm túi xách rời đi.

Lý Mẫn Thư vừa đi, trong nhà chỉ còn lại Lý Đông Hách và Lý Mã Khắc.

Phòng ngủ nhất thời yên tĩnh, Lý Đông Hách quay đầu nhìn người bạn đời hợp pháp đang ngủ say trên giường, Lý Mã Khắc đã thu bớt lại tin tức tố, trong thời gian ngắn không có vấn đề gì lớn. Lý Đông Hách lặng lẽ ôm chăn trở lại phòng khách, đồng hồ ở tiền sảnh tích tắc, ánh mặt trời kết cấu tinh tế như bánh ngọt chanh phản chiếu ra ánh sáng nhu hòa, Lý Đông Hách sau lưng đau đớn, bên cổ ấm áp, xúc cảm dòng điện tê dại bò qua cột sống, nhắc nhở cậu về tình huống hiện tại, thúc giục cậu nhanh chóng đi vào giấc ngủ.


Lý Mã Khắc mở mắt ra đã là ba giờ rưỡi chiều, anh tỉnh lại trước tiên nhìn sang bên tay trái thấy trống , Mặc dù ý thức của anh ngập tràn trong mớ hỗn độn khi làm tình và lại còn đang trong giai đoạn mẫn cảm, nhưng trong đầu cơ hồ lập tức hiện lên chuyện sáng nay.

Lý Mã Khắc lao ra khỏi phòng, mở tay nắm cửa phòng khách, cũng may người nọ vẫn còn, Lý Đông Hách nghiêng người ngủ say, bả vai hiện ra hai ba vết hôn đậm nhạt khác nhau, Lý Mã Khắc theo thói quen đi tới dải phẳng chăn, Lý Đông Hách duỗi chân qua, ngón chân đụng phải quần ngủ của anh, đuôi tóc của cậu bị nước làm ướt, vài sợi nước rủ xuống sau đầu, hơi nước cùng mùi hương sảng khoái tràn ngập khoang mũi của Lý Mã Khắc. Anh ngồi xổm bên giường sờ sờ hai má mềm mại của Lý Đông Hách, lòng bàn tay thì hơi lạnh. Lý Mã Khắc đứng lên buồn bực đi qua đi lui trong phòng khách, rồi nhận ra rằng nhịp tim đang đập nhanh và không còn cách nào để ngăn nó lại.

Lý Mã Khắc còn chưa xác định ấn tượng của Lý Đông Hách đối với mình có thay đổi đã thay đổi hay chưa, cũng không cách nào theo biết được suy nghĩ trong đầu cậu, trước mắt chuyện duy nhất và chỉ có thể rõ ràng chính là...

Lý Mã Khắc cần Lý Đông Hách yêu mình.

Không phải là Mr. Lee, người lớn hơn ba tuổi ở phía bên kia của đại dương, mà sự tồn tại rõ như ban ngày, sống sờ sờ ngay trước mắt- Lý Mã Khắc. Không cần phải qua màn mới biết được thêm về nhau, Lý Đông Hách đối với anh là xa cách nhưng đôi khi lại rất mềm lòng, Lý Mã Khắc cần cậu yêu mình. Anh hy vọng kết quả tốt, ngay cả khi đó là một quá trình khó khăn.

Tuần trăng mật của Lý Mã Khắc và Lý Đông Hách ngắn hơn một chút so với người chồng bình thường, Lý Đông Hách sau khi tốt nghiệp thoát ly cha mẹ, tự mình nộp sơ yếu lý lịch đến cơ quan MCN, cậu vốn không muốn ở nhà ở nhà nhiều, vì thế chủ động nhận nghỉ trước một tuần, hai người ăn ý tuyệt đối không đề cập đến chuyện tối hôm đó, thời gian nhạy cảm của Alpha kéo dài trong năm ngày, hết năm ngày đó, Lý Mã Khắc không còn lý do gì để giữ chân Lý Đông Hách nữa.

Nội dung công việc của anh và Lý Đông Hách đến thậm chí là lộ trình đi lại cũng không trùng khớp, công việc của tổ dự án của Lý Đông Hách rất bận rộn, thức đêm là chuyện thường xuyên xảy ra, cậu lấy lý do này mà chuyển về phòng khách ngủ, khéo léo cự tuyệt lời mời của Lý Mã Khắc ngủ chung phòng, bình an vô sự cùng anh sống chung dưới một mái nhà trong vòng nửa tháng.

Lý Đông Hách mấy ngày gần đây đêm ngày đảo lộn, nghỉ ngơi không đều. Nội dung KOL mới ký của công ty bọn họ sản lượng lớn, đêm khuya hôm trước Lý Mã Khắc gõ cửa phòng cậu bảo cậu nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng cậu cũng không thật sự đi ngủ. Ngày hôm sau ngồi ở vị trí công tác giao tiếp lựa đề tài, Lý Đông Hách thông qua điện thoại di động cùng đối phương tán gẫu được một nửa, bỗng nhiên liền cảm thấy trước mắt đen sầm, đầu váng mệt mỏi, Chu Trạch đang chỉnh sửa thấy thế tiến lại gần, ở bên cạnh rất có kinh nghiệm nói: "Đông Hách, trong khoảng thời gian này có phải cậu thức đêm quá lâu không? "

Lý Đông Hách buông di động xuống gật đầu, bóp huyệt thái dương làm giảm bớt khó chịu. Chu Trạch thầm ngả người về phía thành ghế, đưa cho cậu một ly nước, lại ngửa đầu tựa vào ghế máy tính hỏi: "Đông Hách, cậu về lâu như vậy, sao cũng không thấy cậu nhắc tới chồng mình, tuần trăng mật của Tiểu Thẩm làm phòng bên khi vừa trở về, hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ treo vợ cậu ấy bên miệng. Hôm qua vợ cô ấy đến thăm , Tiểu Thẩm cao hứng, làm việc năng suất cả ngày hôm quá. "

Chu Trạch là người thích bát quái, Lý Đông Hách dọc theo thành cốc nhấp một ngụm nước, chậm rãi, thoải mái nghe anh kể chuyện, không đồng ý mà chỉ trích nói:

"Sao anh luôn quan tâm đến chuyện riêng của người khác, người ta làm việc chăm chỉ thì không để tới, lại để tâm chuyện vợ người ta tới. "

"Cậu cứ coi tôi là bát quái đi." Chu Trạch thầm cười: "Lại nói tiếp, cậu còn chưa từng nói với chúng tôi về cuộc sống hôn nhân của mình như thế nào. "

Chu Trạch ngu muội nói lớn, bị Lý Đông Hách trừng mắt một cái, âm lượng lại giảm xuống, Lý Đông Hách trả lời ý kiến của đối phương, buông điện thoại xuống nói: "Còn có thể thế nào, thì cứ như vậy. "

Chu Trạch còn muốn nói ra cái gì đó nhưng Lý Đông Hách không để ý tới anh, cầm điện thoại di động tiếp tục làm việc.

Buổi chiều khu A họp, Lý Đông Hách ở trong hội nghị mệt mỏi đến mức không mở mắt ra được, đồng nghiệp nhìn anh mệt mỏi như vậy, liền khuyên cậu nghỉ ngơi nhiều hơn, Lý Đông Hách miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lấy lại tinh thần chuẩn bị cho hội thảo.

Một tuần này Lý Đông Hách thường xuyên không thoải mái, cuối tuần cậu tăng ca, suýt nữa cơ thể vì không đủ sức mà ngất xỉu trong toilet công ty. Lý Đông Hách nửa tay chống đỡ tấm tường, tùy tiện đẩy cửa ra, ngăn lại cơn bắt đầu buồn ngủ, vị ngọt ngào của sữa mật ong tỏa ra từ bốn phía, Lý Đông Hách rửa mặt, trên đường tan tầm liền cố ý đi ngang qua một hiệu thuốc.

Cậu lấy các loại vitamin khác nhau trên quầy. Lúc đi ngang qua quầy thu ngân, Lý Đông Hách do dự một chút, thuận tay lấy một que thử thai rồi bỏ vào túi thuốc. Cậu chưa từng thử qua cái này, trước khi đi ngủ đối chiếu với hướng dẫn kiểm tra, không quan tâm lắm mà đợi vài phút. Que thử thai từ từ hiện ra hai vạch màu tím đỏ, Lý Đông Hách dựa lưng vào gạch men lạnh lẽo không chớp mắt xác nhận vài lần, cuối cùng chậm chạp dùng que thử thai bọc lại bằng giấy, ném vào thùng rác rồi đi ra ngoài.

Cho đến nay, cậu chỉ làm tình với Lý Mã Khắc trong thời kỳ nhạy cảm của Alpha, đồng hồ báo thức phát sáng nên chắc bây giờ là hơn mười giờ, bên ngoài đêm khuya náo nhiệt, kính cửa sổ phản thủy tinh phản chiếu từng động tác của cậu. Lý Đông Hách trở lại về giường, ánh đèn ngoài phòng tắt hoàn toàn, cậu nhìn thanh niên tiều tụy trên cửa sổ kính cũng đang chằm chằm mình, nhắm mắt lại, có chút tức ngực mà đứng dậy kéo rèm cửa sổ.

Lý Đông Hách không rõ tại sao lại có thai. Tin nhắn của Mr. Lee nhấp nháy không ngừng, cậu ngưng lại một lúc rồi mới dám bấm vào đoạn tin nhắn, nghe Mr. Lee kể được bạn bè giới thiệu một nhà hàng ở thành phố Vinh một món cua luộc rất ngon, nếu lần sau anh lại đến đó công tác, hy vọng Lý Đông Hách có thể cùng anh nếm thử.

Mr. Lee gần đây vui vẻ nên nói chuyện rất nhiều. Cậu đọc tin nhắn, mỗi câu đều phải hai ba giây sau mới trả lời được, bóng tối yên lặng như chiếc chăng lông vũ mà bao bọc lấy cậu. Lý Đông Hách trốn đến góc giường, sửng sốt một lát, đột nhiên hỏi: "Mr. Lee, mấy ngày nay tại sao anh luôn nói muốn gặp tôi. "

Cậu hỏi Mr. Lee, bầu trời bên ngoài cửa sổ từ vài tiếng trước đã thay đổi từ màu xanh và đen thành màu đen rất tinh khiết, phòng ngủ của Lý Mã Khắc đã tắt đèn, Mr. Lee suy nghĩ nửa ngày, dường như không thể không trả lời, đành phải nói sự thật: "Bởi vì muốn gặp em."

Anh cố tình làm cho lời nói có phần mập mờ, Lý Đông Hách trả lời anh một cái, liền không tiếp tục nữa.

Câu trả lời này cũng là ngoài ý muốn, Mr. Lee sợ cậu không vui, bình tĩnh dừng lại, không nhịn được trả lời: "Xin lỗi, có phải anh đang thất lễ với em không." 

"Không," Lý Đông Hách nói, "Tôi cũng muốn gặp anh." 

Tạm thời cậuvẫn chưa muốn tiết lộ chuyện mang thai với bất cứ ai, nhưng Mr. Lee dừng lại vài giây, tựa như hiểu rõ tất cả hỏi: "Có chuyện gì với em vậy?" 

"Chuyện gì xảy ra sao" Mr. Lee nói, "Tối nay tâm trạng em có vẻ hơi tệ"

"Có phải vì gần đây tôi đã nói quá nhiều để làm phiền em," Mr. Lee ngay sau đó xin lỗi. "Thực xin lỗi, sau này sẽ không như vậy."

Mr.Lee tự trách bản thân mình, Lý Đông Hách nhất thời sửng sốt vài giây, phản bác: "Làm sao anh biết nay tôi không vui. "

"Tôi đoán." Đối phương đáp lại.

Mr Lee vốn định nói đùa thêm một câu tôi rất hiểu em, nhưng không được. Bởi vì năm giây sau, khung chat liền không có báo trước nhảy ra một voice tin nhắn.

Thời gian và số giây là như nhau, người gửi là Lý Đông Hách. Giọng nói nồng đậm ẩm ướt từ loa phát ra quanh quẩn bên tai anh, Lý Mã Khắc giảm âm lượng, rồi đoán rằng Lý Đông Hách đang khóc.

Anh không biết vì sao Lý Đông Hách lại khóc, Lý Đông Hách gọi tên anh, hỏi anh phải làm sao, không nói nguyên nhân khóc, nhưng đủ để cho Lý Mã Khắc tim đập loạn. Lại gửi tin nhắn đi nhưng cậu không trả lời, Lý Mã Khắc ngồi yên, anh đợi nửa giây, quyết định đi tìm cậu.

Khoảng cách vật lý giữa Mr.Lee và Lý Đông Hách là rất xa nhưng khoảng cách tinh thần gần, cũng may Lee Mark và Mr. Lee là cùng một người. Thật sự rất muốn hỏi rõ vì sao Lý Đông Hách lại khóc. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro