11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11.

Lý Đông Hách phát gửi xong, liền ném điện thoại rồi nằm lên giường.

Cậu nằm đè lên giường, lông mi mềm mại dán lên da, có người đẩy cửa phòng cậu ra. Lý Đông Hách quay đầu lại nhìn, Lý Mã Khắc ngược sáng đứng ở hành lang được ánh đèn ở cửa chiếu vào, không biết vì sao đột nhiên thức dậy.

Lý Mã Khắc chậm rãi đi tới, đưa tay chạm vào bả vai cậu. Lý Đông Hách mở to hai mắt không nhúc nhích, Lý Mã Khắc đi qua cầm khăn giấy, cẩn thận từng li từng tý mà đưa tay lên, chậm rãi lau hai má cậu.

"Sao lại khóc." Lý Mã Khắc hỏi, anh nâng cằm Lý Đông Hách nhìn trái nhìn phải, sau đó buông tay, ở bên cạnh Lý Đông Hách, trước tiên nhẹ giọng trả lời:

 "Anh muốn vào xem em đã ngủ chưa. "

Trong tay anh vẫn còn nắm giấy lộn xộn, Lý Đông Hách sờ mặt mình một chút, nghe Lý Mã Khắc gằn từng chữ hỏi: "Có phải gần đây quá mệt mỏi không? "

Có rất nhiều thứ để nói, nhưng xuất phát vì một số nguyên nhân mà không nói ra. Phòng ngủ rất tối, âm thanh xung quanh trống rỗng mơ hồ chen vào lỗ tai Lý Đông Hách, cậu giật mình một chút, Lý Mã Khắc lập tức quay đầu nhìn cậu.

Đêm nay không có sao và trăng, khe hở giữa rèm cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cửa sổ sát đất, Lý Đông Hách ngồi thẳng người, giống như chưa từng nhìn thấy mở miệng nói: "Lý Mã Khắc, anh.."

Cậu không khóc nữa, nói được mấy chữ liền dừng lại, Lý Mã Khắc lẳng lặng không nói tiếp, Lý Đông Hách lại đột nhiên đổi giọng nói "Không có gì" giống như người vừa rồi sinh ra cảm xúc như vậy không phải là cậu.

Hàng lang lập lòe ánh sáng mờ nhạt, Lý Khắc Khắc không có cách nào thăm dò Lý Đông Hách, cũng không biết cách để an ủi cậu, anh trốn tránh cúi đầu, chưa bao giờ khẩn trương hy vọng mình biến thành Mr. Lee trong lòng Lý Đông Hách như vậy, ngữ điệu của Lý Đông Hách khi đối mặt với Mr. Lee luôn luôn sinh động, mà khi đối mặt với Lý Mã Khắc dường như chỉ còn lại có đề phòng cùng với chật vật.

Khoảng vài phút ngắn ngủi, Lý Mã Khắc ngẩng đầu lên, trầm mặc hôn lên mắt Lý Đông . Bộ đồ ngủ bao trùm cơ thể tỏa ra hơi nóng của hai người, Lý Mã Khắc nhanh chóng rời đi, mím chặt môi, giống như sợ bị cậu khước từ, không dám nhìn Lý Đông Hách, chỉ rất ngắn rất nhẹ nhàng nói:

"Vậy anh không quấy rầy em nữa. "

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, mái tóc xoăn màu nâu nhạt chưa được chải chuốt của Lý Đông Hách vểnh lên trên, Lý Mã Khắc đứng lên đi ra ngoài, khi cửa đóng lại, Lý Đông Hách đột nhiên không đầu không đuôi ở phía sau anh nói: "Lý Mã Khắc, qua vài ngày nữa, anh có thể sẽ biết."

Sáng thứ sáu, Lý Đông Hách xin nghỉ nửa ngày ở trên công ty. Cậu không tiết lộ chuyện mang thai với ai, nhưng lại kể cho Hoàng Nhân Tuấn, người liên lạc thường xuyên nhất gần đây. Hoàng Nhân Tuấn là đồng nghiệp mà cậu quen được, danh tiếng vừa phải tính cách lại không câu nệ tiểu tiết. Lý Đông Hách cùng cậu trước đó không lâu giúp đỡ lẫn nhau, hàn huyên qua lại sau vài lần thì bắt đầu thân thiết.

Lúc Lý Đông Hách gọi điện thì không nói cho Hoàng Nhân Tuấn nguyên nhân đi bệnh viện, cậu cũng không hỏi nhiều, người bạn này so với trước kia càng tốt bụng hơn trước, cậu nghe Lý Đông Hách nói thân thể không thoải mái, không nói hai lời liền đáp ứng yêu cầu của cậu, xuống lầu lấy xe. Rôi hẹn Lý Đông Hách ở cửa hàng tiện lợi mới mở gần công ty.

Tháng 7 mùa hè oi bức nóng nực, đường nhựa hấp phơi nắng gần như tan chảy, Lý Đông Hách nhìn tấm kính thủy tinh ngoài đường đến thất thần, một lúc sau chiếc SUV của Hoàng Nhân Tuấn liền xuất hiện trước mắt cậu. Lý Đông Hách đẩy cửa đi ra ngoài, ngồi vào xe thắt dây an toàn, Hoàng Nhân Tuấn lái xe xuyên qua cầu, rẽ qua góc đường, đi ngang qua vô số cửa hàng ven đường mới mở miệng hỏi cậu: "Cơ thể bị sao vậy? "

Lý Đông Hách liếc cậu một cái, không hề bận tâm nói: "Mang thai. "

Hoàng Nhân Tuấn cũng không có kinh ngạc, cậu thoáng do dự, nói: "Người ấy là chồng cậu? "

"..." Lý Đông Hách cảm thấy rất không thích cách Hoàng Nhân Tuấn gọi Lý Mã Khắc là chồng, cậu "ừm" một tiếng, nói: "Gọi Mã Khắc là được. "

Hoàng Nhân Tuấn nghe Lý Đông Hách đề cập qua vài câu liên quan đến việc kết hôn của cậu, hai người họ vẫn đang chưa có tình cảm gì, biết được mới biết được Lý Đông Hách mang thai, cho rằng quan hệ của hai người họ đã tiến triển hơn một chút. hiện tại quan sát thái độ của Lý Đông Hách, chỉ sợ vẫn là như cũ.

"Anh ấy có biết cậu có thai không?", trong xe mở nhạc jazz liên hồi , phía trước đèn đỏ, Hoàng Nhân Tuấn kéo cần số, chân đạp phanh: "Đây là chuyện đại sự, sao anh ấy không đi cùng cậu. "

Xung quanh xe cộ đa hình dạng, đa kiểu dáng khác nhau, ngã tư đoàn người vội vã, Lý Đông Hách xuyên qua của kính nhìn bầu trời xanh cùng lá cây xanh, không có hứng thú nhớ tới ngày đó trên đường đến bệnh viện, Lý Mã Khắc trả lời cậu.

"Tôi không nói với anh ấy." Lý Đông Hách tựa lưng vào ghế da đằng sau: "Hai chúng tôi kết hôn chỉ là do ép buộc, sinh con cũng phiền toái. "

Ánh sáng và bóng tối quay cuồng, bóng cây loang lổ. Tính ra hôm nay, Lý Đông Hách đã kết hôn gần hai tháng, cậu mơ hồ có thể nhận ra Lý Mã Khắc đối với mình không chỉ xuất phát từ hôn nhân ràng buộc, nhưng không biết nguyên nhân, bởi vậy không dám vô cớ tiếp nhận.

"Nếu phá, thì tổn hại rất nhiều cho cậu " Hoàng Nhân Tuấn thấy đèn giao thông đổi màu, cậu khởi động động cơ, chậm rãi lái xe một đoạn, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Nhưng đây là con của cậu, chính cậu phải tự mình quyết định . "

Bầu không khí nặng nề khiến người ta mệt mỏi, Lý Đông Hách mặc dù không có minh mẫn, nhưng cũng không đến mức mất bình tĩnh, tư thế ngồi của cậu hơi thay đổi, yên lặng nói: "Cũng không phải phải là muốn bỏ "

"Trước tiên đến bệnh viện kiểm tra đi." Lý Đông Hách nói với Hoàng Nhân Tuấn.

Hoàng Nhân Tuấn lần đầu tiên trong đời đến khu sản khoa, đăng ký xếp hàng còn có thể ứng phó, lấy máu progesterone quả thực một chút cũng không biết, thai nhi đã được 4 tuần, Lý Đông Hách trước đây vẫn luôn lo lắng mang thai ngoài tử cung, cũng may các chỉ số bình thường, kết quả ra không tệ. Lý Đông Hách và Hoàng Nhân Tuấn cầm phiếu xét nghiệm xuống thang máy đi ra khỏi bệnh viện, cách tòa nhà chính mười mét, Hoàng Nhân Tuấn toát mồ hôi hột, bất bình hỏi Lý Đông Hách: "Lý Đông Hách, thoạt nhìn tôi còn chưa đủ O sao? "

Lý Đông Hách nghĩ đến bộ dáng Hoàng Nhân Tuấn bị bác sĩ không kiên nhẫn coi như Alpha răn dạy, nhịn không được cười ra tiếng, cậu lắc đầu, lừa gạt Hoàng Nhân Tuấn nói: "Cậu nhìn rất A. "

Hoàng Nhân Tuấn nghi ngờ nhìn Lý Đông Hách, người luôn thích trêu chọc mình, lời nói của cậu thật sự không thể tin được.

Gần bệnh viện có một quán cà phê nhỏ, thoạt nhìn như là mới mở, Lý Đông Hách kiểm tra tình hình sức khỏe nửa ngày có chút mệt mỏi, liền cùng Hoàng Nhân Tuấn đề nghị đi vào ngồi một chút.

Hoàng Nhân Tuấn đẩy cửa kính trước mặt, gọi cho Lý Đông Hách một ly nước trái cây không thêm đá. Lý Đông Hách một tay nâng cốc uống một ngụm, thấy Hoàng Nhân Tuấn khẩn trương hưng phấn lại cầm phiếu xét nghiệm đọc, trầm tư một lát nói: "Hoàng Nhân Tuấn, nếu cậu thật sự cao hứng như vậy, dứt khoát đem đứa nhỏ cho cậu nuôi. "

Khóe miệng Hoàng Nhân Tuấn nhếch lên một độ cong, cậu ngẩng đầu nhìn Lý Đông Hách đối diện không mục đích khuấy ly thủy tinh, ngượng ngùng nháy mắt, thành khẩn đưa ra chủ ý nói: "Nuôi đứa nhỏ quá mệt mỏi, nếu không thì như này, cậu đem đứa nhỏ ra ngoài, sau khi sinh xong nhớ để cho tôi chơi cùng, tôi liền..."

Hoàng Nhân Tuấn biểu cảm thiếu đánh, Lý Đông Hách thân trên kề sát mép bàn, không đợi cậu nói xong liền nắm tay làm bộ đánh cậu, Hoàng Nhân Tuấn thấy thế không ổn, cười trốn sang bên cạnh. Đáng thương cho Lý Đông Hách, người đang mang thai, đánh được một nửa. Điện thoại di động đặt trên mặt bàn đột nhiên vang lên, nắm đấm của Lý Đông Hách đang hạ xuống lại dừng giữa không trung, trước khi thu tay ánh mắt không có chút thiện chí nhìn Hoàng Nhân Tuấn từ đầu đến chân, trở lại ghê ngồi. Hoàng Nhân Tuấn ngồi cười hì hì ngồi múc thìa kem, cậu mở điện thoại nhìn màn hình khóa, tin nhắn Mr.Lee vừa gửi bỗng nhiên xuất hiện trước mắt:

"Ngày mốt tôi sẽ đến thành phố Vinh, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy có một số chuyện quan trọng muốn nói rõ ràng với em, nhất định phải gặp nhau một lần. (Nếu như em lo lắng về an toàn, có thể chọn nơi nào đông đúc . )" 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro