5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hơn chín phút sau khi Lý Đông Hách và Mr. Lee nói chuyện. Lý Mã Khắc tắt điện thoại, cũng đã tắm xong, sấy khô tóc và quấn khăn tắm ra khỏi phòng tắm. Trạng thái của anh tốt hơn không ít, tâm tình cũng không tệ, lúc trở lại phòng khách, Lý Mã Khắc nhìn thấy Lý Đông Hách mặc bộ đồ ngủ màu be mỏng manh của anh ngồi trên sô pha trong phòng khách, liếc mắt nhìn một cái, sau đó mím môi mở miệng bảo anh mặc đồ ngủ vào.

"Như vậy không ổn." Cậu giống như hồi tưởng lại chuyện gì không tốt, nhíu mày nói với Lý Mã Khắc.

Môi Lý Đông Hách nhếch lên, lông mi dài và dày dán trên mắt , Lý Mã Khắc kéo khăn tắm xuống, vốn định giải thích, nhưng thấy Lý Đông Hách nhìn mình trong chốc lát, quay đầu trầm mặc. Cuối cùng Lý Mã Khắc chỉ có thể "Ồ" một tiếng, xoay người vào phòng tắm mặc xong đồ ngủ.

Lý Đông Hách dọn vào phòng ngủ ở bên phải gian thứ ba hành lang hai, cách phòng ngủ chính ba bức tường.

Rèm cửa sổ từ tầng một đến tầng hai đều đóng mà không mở. Lý Mã Khắc theo đèn tường rụt rè cùng Lý Đông Hách đi lên. Cậu vừa mới ở dưới lầu bị gió thổi vào một hồi lâu đến ngơ ngác, trên người có một mùi hương nồng đậm ngọt ngào mà ấm áp. Lý Mã Khắc cảm thấy bộ dạng Lý Đông Hách rất giống đang thất thần, liền đưa tay đỡ lấy cậu, nhắc nhở Lý Đông Hách đi cẩn thận.

Cảm xúc nóng bỏng thông qua đầu ngón tay truyền đến cho Lý Mã Khắc, anh nhíu mày, dừng lại một lát, bỗng nhiên bất thình lình quay mặt về phía Lý Đông Hách. Đưa tay giữ chặt cánh tay của cậu, hỏi:

"Lý Đông Hách, buổi tối em có uống thuốc không? "

Vẻ mặt của Lý Mã Khắc trở nên nghiêm túc, khiến Lý Đông Hách ảo giác anh đang quan tâm đến mình. Lý Đông Hách sửng sốt một chút, thành thật mà nói: "Không có. "

Cả buổi tối nay cậu bận rộn với Lý Mã Khắc, gần như quên mất lý do buổi chiều đến bệnh viện là vì mình bị cảm lạnh. Lý Mã Khắc im lặng trong vài giây, rồi giơ tay lên, áp vào trán Lý Đông Hách. Sau đó nói với cậu: "Lý Đông Hách, em bị sốt rồi."

Đường nét cơ thể được ánh đèn chiếu sáng làm nổi bật vẻ nhu hòa của bóng râm chiếu vào nửa bên phải của Lý Mã Khắc, không nhúc nhích đến gần cậu. Lý Đông Hách giống như bị dọa đến cứng đờ, lúc đối diện với Lý Mã Khắc, rất nhẹ nhàng động cánh tay một chút, liền bị Lý Mã Khắc nắm chặt. Lý Đông Hách rút không ra, thử dùng sức một chút cũng được.

Cậu vẫn rất sợ người khác nói mình bị bệnh, Lý Đông Hách khi còn bé thể chất không tốt, thường đến bệnh viện. Buổi sáng Lý Mã Khắc hỏi cậu có bị bệnh hay không, Lý Đông Hách cho rằng đây là lời hỏi han xã giao, không nghĩ tới việc Lý Mã Khắc không nghĩ như vậy, anh liên hệ với bạn học hẹn kiểm tra, trực tiếp lái xe dẫn Lý Đông Hách đi.

Lý Đông Hách muốn thuận tiện nên lên xắn áo lên khuỷu tay, lộ ra một cánh tay màu mật ong, mơ mơ màng màng tránh về phía sau. Lúc Lý Mã Khắc buông tay thì nhìn thấy, liền xắn tay áo cho cậu. Nhíu mày rồi cài lại khuy áo đầu tiên đang hở của Lý Đông Hách, nói: "Lý Đông Hách, em đang sốt mà còn mặc ít như vậy. "

Lý Mã Khắc đứng rất gần Lý Đông Hách , nhìn từ xa giống như đang đè lý Đông Hách trên tường, đang làm một số chuyện mờ ám.

Lý Đông Hách không tránh được, không đợi được đến khi Lý Mã Khắc buông ra, liền có chút khó chịu đứng dịch ra ngoài đáp: "Em không bị sốt. "

Cậu không cử động nhiều, rất cẩn thận lách ra, nhưng Lý Mã Khắc không cho cậu đi, ngoại trừ vẻ mặt không còn vô tội đáng thương nữa, còn đâu thay vào đó là sự bá đạo của Lý Mã Khắc lúc trong phòng tắm, nhìn không có khác biệt là bao.

Lý Đông Hách không có biện pháp, lại không muốn cố gắng thích ứng, Lý Mã Khắc không nên vượt quá ranh giới của bọn họ, khiến cậu tâm phiền ý loạn. Lý Đông Hách ngẩng đầu lên, mặt phủ một tầng màu phấn nhạt bên cạnh có một chút trắng, lại lặp lại:

"Lý Mã Khắc, anh có thể buông em ra hay không, em không có sốt. "

Ngữ điệu của Lý Đông Hách không ổn, chỉ có âm thanh là tương đối lớn, giống như bất mãn Lý Mã Khắc xen vào việc của người khác. Buổi tối nhốt cậu ở đầu cầu thang kiểm tra thân thể, cậu so với lúc trước vừa lấy lại được tin thần, nói chuyện cùng rõ ràng một chút. Lý Mã Khắc lui về phía sau nửa bước, buông tay ra, nghe cậu mở miệng mới biết được có bao nhiêu giọng mũi, làm như không thấy mà phản bác : "Cái gì, không có. Chỉ là sờ xem trên người em có nóng không"

Lý Mã Khắc lui về phía sau một bước, khuôn mặt trắng nõn trở về như bình thường. Không lạnh không nóng cách một thước nhìn xuống Lý Đông Hách.

Trong đầu Lý Đông Hách hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Trong nháy mắt, đột nhiên có một loại khát vọng phản loạn cuồng nhiệt hoang đường, cảm giác lúc trước bị ép kết hôn đến nỗi hít thở không thông lại tràn về, nằm trong dạ dày, quay cuồng ra rất nhiều bong bóng dày đặc, vỡ vụn ở cổ họng Lý Đông Hách, làm cho cậu rất khó chịu.

Cậu cự tuyệt không muốn nghe Lý Mã Khắc nói, cũng không chịu thừa nhận mình bị bệnh, cứ như vậy bao nhiêu ấm ức khó chịu bấy lâu nay dồn nén trong lòng đều phát tiết lên Lý Mã Khắc không hề liên quan. Lý Đông Hách đáp trả lại một đống lời nói mà Lý Mã Khắc không muốn nghe, từ mục đích kết hôn đến sự giằng co trước mắt, chuyện vốn không tính là xung đột giờ phút này lại được phóng đại. Lý Đông Hách trong một đêm trở về trạng thái trước khi kết hôn cảm thấy bản thân suy sụp vô số ngày đêm. Bầu trời như bị xé rách bởi sự quan tâm của Lý Mã Khắc.

Cậu xoay người chạy lên hai bước, Lý Mã Khắc lại kéo cậu trở về, anh vô nghĩa mở đèn chùm treo trên tường, căn phòng được bao trùm một mảnh yên tĩnh, toàn cảnh hai người đều bị phơi bày dưới ánh đèn sáng ngời, Lý Mã Khắc bình tĩnh hơn cậu nhiều. Chậm rãi hô hấp, rũ mắt nhìn Lý Đông Hách.

Lý Đông Hách cảm thấy mình thật sự là xui xẻo hết mức , cuộc sống của cậu thăng trầm. Bất quá đều di chuyển theo chiều ngang, một chuyện may mắn cũng không có .

Không biết có thể hiểu được sự ủy khuất của Lý Đông Hách hay không, Lý Mã Khắc nhìn chằm chằm vào mắt cậu, im lặng nhìn thẳng cậu nguyên nhân làm như vậy tựa hồ rất đơn giản. Lý Đông Hách tâm tình lộ ra ngoài quá rõ ràng, mà Lý Mã Khắc đơn thuần không muốn cãi nhau.

Lý Mã Khắc làm cho Lý Đông Hách cảm thấy khó chịu và hoang mang, lúc tốt thì thiên thiên nhất nhất đều tốt, lúc xấu thì trăm loại hư hỏng, đầy rẫy những thủ đoạn gian xảo. Giống như một quả bom không hẹn giờ, bất cứ khi nào cũng có thể nổ tung. Lý Đông Hách không biết khi nào nó nổ, chứ đừng nói gì đến những chuyện khác.

Dựa lưng vào tường, từ từ im lặng, đột nhiên nói với Lý Mã Khắc:

 "Em không muốn cùng anh ngủ "

Sau đó giẫm lên dép Lý Mã Khắc, nhân cơ hội thoát khỏi sự khống chế của Lý Mã Khắc, rồi nhìn thẳng vào anh nói ngược lại: "Anh sờ nhầm rồi, em không bị sốt. "

Lý Đông Hách muốn trốn thoát, nhưng cậu không chạy được. Lý Mã Khắc vung tay dài bắt trở về, nhanh chóng dùng một tay khóa lấy hai tay Lý Đông Hách, không nhẹ không nặng vỗ mông một cái, nổi giận giáo huấn nói: "Ngịch ngợm "

Lý Mã Khắc nhìn qua rất muốn thực hiện hành vi cưỡng chế hơn nữa đối với Lý Đông Hách, âm trầm nhìn đáy mắt cậu mơ hồ nổi lên ánh nước. Cuối cùng không biết vì sao lại không , chỉ đen mặt nắm tay Lý Đông Hách để cho cậu tự sờ trán. Thẳng đến khi Lý Đông Hách thừa nhận không sờ nhầm, Lý Mã Khắc mới buông ra, đẩy cậu lên lầu.

Hành lang dẫn vào phòng không tính là dài, Lý Mã Khắc quỳ xuống bên cạnh một hàng ngăn kéo nhỏ, ở dưới đáy tủ lấy ra một chiếc nhiệt kế trán, theo trình tự mở nhiệt kế ra, rồi đưa lên để đo nhiệt độ lên trán Lý Đông Hách. Theo âm thanh đọc trên màn hình, lạnh lùng nói: "Sốt cao. "

Lý Mã Khắc giương mắt nhìn Lý Đông Hách, không rõ ràng dừng lại một chút. Im lặng nhìn cậu, sau đó sắc mặt dịu lại, thay Lý Đông Hách quấn chăn .

Lý Mã Khắc đi tới bên cửa sổ, vì muốn trong phòng lưu thông không khí cùng độ ẩm tương đối mà mở cửa sổ ra một chút, kéo rèm lên, trở về bật lên cho Lý Đông Hách một ngọn đèn ngủ nhỏ.Đầu Lý Đông Hách có chút đau, sau khi náo loạn một hồi cơ thể yếu ớt, không có sức lực chống đối với Lý Mã Khắc, cậu nhắm mắt nằm trong chốc lát, cảm giác buồn ngủ không thể khống chế mà truyền tới.

Trước khi đi ngủ, Lý Đông Hách không hiểu sao lại nghĩ đến Mr. Lee,nếu đối tượng tối nay nếu đổi thành Mr. Lee. Thì Lý Đông Hách sẽ như thế nào.

Hai mắt hắn dần dần không thể khống chế, bên tai ngoại trừ tiếng gió cái gì cũng không nghe thấy. Lúc đang  chưa ngủ Lý Đông Hách nghe được có người ở cửa nói chuyện, cố ý hạ thấp tiếng nói chuyện càng lúc càng gần. Lý Đông Hách bị ép nằm sấp trên đùi một người, cảm nhận được một trận đau đớn dày vò, cậu bất an động một chút, nằm trên giường khóc vài tiếng, được vỗ lưng dỗ dành. Không tự chủ được lại ngủ thiếp đi. 

------------

Mình có dịch thêm truyện mới, mọi người vào ủng hộ nheee, love 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro