6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm nay Lý Mã Khắc ngủ không ngon.

Trưa hôm sau, Lý Đông Hách tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy là Triệu Trình Viễn. Anh không mặc áo blouse trắng như hôm qua mà chỉ khoác áo vest dệt kim da màu cà tím. Sau đó nâng cằm lên chống ở đầu giường Lý Đông Hách. Khi thấy cậu mở mắt ra liền sửng sốt một chút tiều tụy rồi nói một câu:

"Cậu tỉnh rồi à" sau đó liền lập tức đi ra ngoài.

Không lâu sau Lý Mã Khắc tình cờ đến. Anh đi vào cửa, nhìn lướt qua Lý Đông Hách một cái,rồi đứng ở bên giường định sờ trán cậu. Nhưng Lý Đông Hách lặng lẽ quay đầu lại Lý Mã Khắc thấy vậy cũng không ép buộc cậu như tối hôm qua.

Lý Mã Khắc mặc quần jeans đen và áo thun trắng, trên sống mũi còn đeo kính gọng vuông.Trên mặt mang theo mệt mỏi, mái tóc đen mềm mại rủ xuống trán, nhìn qua trầm ổn hơn tuổi thật. Phòng khách lại chìm vào sự yên lặng. Lý Mã Khắc không nói một lời mím môi lại giọng nói khàn khàn nói với Lý Đông Hách:

"Xin lỗi. "

Ngữ điệu xin lỗi của anh cũng bình thản như giọng điệu đêm qua nói với Lý Đông Hách bị sốt, Lý Đông Hách đầu dựa vào đầu giường, dừng một chút, hạ thấp giọng trả lời: "Không sao."

Không khí trong phòng xám xịt, Lý Mã Khắc kéo rèm cửa sổ lại trước khi Lý Đông Hách tỉnh dậy. Anh cùng cậu đứng một hồi sau đó đi ra ngoài lấy thuốc và nước cho Lý Đông Hách rồi lại rời đi.

11h30 đêm, Triệu Trình Viễn nhận được điện thoại của Lý Mã Khắc.

Anh đang ở tầng cao nhất của bệnh viện làm tăng ca, Lý Mã Khắc thúc giục gọi tới, khiến Triệu Trình Viễn không chịu nổi quấy nhiễu liền phải nhấn nút gọi. Nghe thấy Lý Mã Khắc không nói lý mà ra lệnh cho anh phải chạy tới trong nửa tiếng đồng hồ, sau đó cúp điện thoại. Nhắn tin ngắn gọn dặn dò rằng Lý Đông Hách đang sốt cao, một chút thời gian cho Triệu Trình Viễn phản đối cũng không có.

Triệu Trình Viễn chưa từng tới nhà mới của Lý Mã Khắc khi kết hôn, thành phố gần đây đang quy hoạch lại con đường thành thị gần bờ sông Vinh Giang phía đông, Triệu Trình Viễn tìm đường theo địa chỉ gửi tới, chậm hơn so với thời gian mà Lý Mã Khắc đơn phương ước định mười phút.

Lý Mã Khắc mặt không chút thay đổi mở cửa cho Triệu Trình Viễn, trên người mặc đồ ngủ phong cách đơn giản, vẻ mặt lạnh lùng ấn khung cửa mời Triệu Trình Viễn vào.

Để tránh cho Lý Mã Khắc gây sự, Triệu Trình Viễn thở hổn hển bước vào cửa liền đánh đòn phủ đầu trước nói: "Lý Mã Khắc, cậu có biết điện thoại kia làm tôi sợ tới mức sặc, giống như tiếng chuông dữ dội lúc nửa đêm trong khi đấy bên bệnh viện của tôi còn có một đống chuyện chưa xong, đã bị cậu thúc giục tới. "

Triệu Trình Viễn phàn nàn một đống còn Lý Mã Khắc thì không trả lời một từ. Anh xách túi dừng lại cuối cùng an tĩnh lại sau đó cẩn thận thăm dò nói: 

"Mã Khắc có phải cậu và Đông Hách cãi nhau không? "

Lý Mã Khắc không trả lời chỉ thở dài, không lắc đầu cũng không gật đầu. Triệu Trình Viễn cũng không nói gì .

Anh vừa theo Lý Mã Khắc lên cầu thang rồi nghe ngóng thêm tình hình về Lý Đông Hách. Lý Mã Khắc dẫn anh đến bên giường, thừa dịp Triệu Trình Viễn lấy thuốc thì kéo người trên giường từ trong chăn ra ôm vào trong ngực. Lý Mã Khắc hẳn là không có nhiều cơ hội như vậy, Lý Đông Hách trong giấc ngủ sợ hãi vặn vẹo thắt lưng, Lý Mã Khắc lập tức kéo xuống áo của Lý Đông Hách , ý bảo Triệu Trình Viễn nhanh chóng động thủ.

Mũi kim đâm xuyên qua làn da từ từ tiến vào thân thể Lý Đông Hách. Lý Đông Hách đau đớn thiếu chút nữa tỉnh lại định trở tay ngăn cản, nhưng vẫn bị Lý Mã Khắc đè tay ở sau lưng, bất lực nghẹn mũi phát ra vài tiếng rên rỉ nhỏ. Cắn chăn mơ hồ đá chân muốn chạy trốn. Lý Mã Khắc không cho cậu trốn thoát anh mím chặt môi trừng mắt nhìn Triệu Trình Viễn một cái, bàn tay thong thả dọc theo đốt sống lưng di chuyển lên xuống không quá thuần thục dỗ Lý Đông Hách an ổn lại, dùng ánh mắt chế giễu Triệu Trình Viễn là một thầy thuốc tầm thường.

Triệu Trình Viễn chịu đựng sự bất mãn của Lý Mã Khắc liền tiêm một mũi. Sau đó thu dọn đồ đạc, nơm nớp lo sợ mà trong lòng oán thầm tâm tình thay đổi của Lý Mã Khắc trong thời kỳ dịch cảm, không tránh được sẽ cãi nhau với Lý Đông Hách.

Triệu Trình Viễn không biết xấu hổ nhìn Lý Mã Khắc một lần nữa giúp Lý Đông Hách mặc lại áo. Chờ tiếng khóc của Lý Đông Hách ngừng lại, Lý Mã Khắc nhét người vào trong chăn, đóng cửa lại cùng Triệu Trình Viễn rời khỏi. Sau đó đi về phía hành lang, xoay người chăm chú hỏi Triệu Trình Viễn: "Đại khái em ấy phải tiêm mấy ngày? "

Triệu Trình Viễn dè dặt nói ba ngày, Lý Mã Khắc trầm mặc một chút, quay đầu lại, gật đầu nói: "Vậy sau này cứ đúng giờ này cậu đến đây "

Thanh âm của Lý Mã Khắc trầm thấp ổn trọng, rất có dễ trấn an lòng người nhưng Triệu Trình Viễn nghe Lý Mã Khắc nói vài câu, dần dần phẫn nộ.

" Cậu điên rồi Lý Mã Khắc." Triệu Trình Viễn sau khi hiểu ra liền tức giận nói: "Nửa đêm gọi tôi tới đây khám bệnh cho vợ cậu. Đến lúc vào cửa ngay cả sắc mặt tốt cũng không trưng ra được. Lại còn mỗi ngày mười một giờ đến nhà cậu, khéo người khác lại cho rằng hai chúng ta vụng trộm. "

"Ai muốn cùng cậu vụng trộm." Lý Mã Khắc thoáng ghét bỏ liếc triệu Trình Viễn một cái, nhìn lên lầu, ngược lại hết sức lo âu nói : "Không phải, Đông Hách không cho tôi chạm vào, cũng không muốn tiêm. "

Thành phố ngoài cửa sổ căn hộ lớn hòa làm một với cảnh sông nước của bầu trời đêm. Lý Mã Khắc đứng xa xa, tựa hồ có chút thương tâm không hợp.

Triệu Trình Viễn quan sát sắc mặt của Lý Mã Khắc người đang có rất nhiều phiền nhiễu về vấn đề này. Thảm xám đậm dưới chân khô ráo mềm mại, anh thiện ý tìm hiểu Lý Đông Hách nói: "Lý Mã Khắc, vì sao cậu lại để Đông Hách ngủ một mình hả? "

Triệu Trình Viễn là một người thành thật, anh chậm chạp suy nghĩ nửa ngày cũng không cảm thấy quan hệ hai người có phần khó xử. Mà chỉ cho rằng vợ chồng cãi nhau, dựa theo lẽ thường tình có ý đồ muốn giúp Lý Mã Khắc giải quyết chuyện gia đình. Ai ngờ Lý Mã Khắc nghe xong vấn đề càng thương tâm hơn, anh chậm rãi đi xuống cầu thang, cảnh cáo Triệu Trình Viễn ngậm miệng lại. Bảo anh không cần nói nữa.

Nhưng Triệu Trình Viễn dù sao cũng là Triệu Trình Viễn, hắn đơn thuần lấy góc độ của một bác sĩ phán đoán, lấy ơn báo oán. Hy vọng Lý Mã Khắc thoạt nhìn không nên sốt ruột như vậy:

"Mã Khắc, bây giờ cậu đang ở kỳ dịch cảm mà Đông Hách lại phát sốt, hai người ở cùng một chỗ là tốt nhất. Tôi cũng biết hai người không phải kết hôn bình thường, Đông Hách không muốn hoặc là giận dỗi đều rất bình thường, đối tượng kết hôn này là do cậu tự mình chọn từ xấp tư liệu của mẹ cậu. Rồi cậu bức người ta rõ ràng là một Omega thuần khiết, dễ dàng tha thứ một chút là chuyện nên làm. "

Triệu Trình Viễn nói chuyện lệch khỏi chủ đề, đứng nói chuyện không đau thắt lưng. Trong đấy bốn câu thì có ba câu không đúng với sự thật. Loại tiểu não này phát triển không đầy đủ thiếu mất năng lực phân biệt. Lý Mã Khắc không nghĩ ra làm thế nào cùng anh trở thành bạn bè.

Triệu Trình Viễn nói rất nhiều. Khi nói đến cuối cùng liền nghĩ đến cái gì, nhịn không được tiến lại gần, lễ phép hướng Lý Mã Khắc bát quái nói: "Lý Mã Khắc, cậu không muốn gặp Lý Đông Hách không phải là bởi vì đối tượng yêu đương trên mạng nhớ mãi không quên kia chứ. "

Triệu Trình Viễn cho rằng đối tượng yêu đương qua mạng ba năm trước đây, khi Lý Mã Khắc vẫn còn ở Canada, quen biết một sinh viên năm hai trong nước. Triệu Trình Viễn có một lần đến trường kinh doanh tìm Lý Mã Khắc ăn cơm, vừa vặn bắt gặp Lý Mã Khắc đang cầm điện thoại di động phá lệ cười ngây ngô, khiến anh sợ tới mức nặng.

Lý Mã Khắc luôn luôn cự tuyệt sử dụng quá nhiều thiết bị điện tử mà lại có thể làm cho anh cầm điện thoại cười. Triệu Trình Viễn chắc chắn người này không tầm thường.

Triệu Trình Viễn chủ quan suy đoán, lan truyền tin tức giả dối mà nhìn Lý Mã Khắc, giống như Lý Mã Khắc chỉ cần gật đầu nói "Có" Là anh có thể nhận được giải thưởng cống hiến xuất sắc cho khoa học tâm lý do APA ban hành, bước ra một bước quan trọng của nhân loại trong lĩnh vực tâm lý học.

Lý Mã Khắc im lặng, dùng một loại ánh mắt ngắn ngủi khó hiểu, không hề có cảm xúc nhìn anh, đột nhiên không liên quan bình luận: "Cậu biết rất nhiều. "

Triệu Trình Viễn giật mình vài phút, không rõ những lời này của Lý Mã Khắc là khen ngợi hay là có ý gì khác anh kéo ghế lui về phía sau, không hiểu sao chột dạ dời tầm mắt, hỏi: "Làm sao..."

Lý Mã Khắc nói một câu, Triệu Trình Viễn mơ mơ màng màng không nghe rõ, anh thẳng lưng nghe thấy Lý Mã Khắc nhẹ nhàng chậm chạp mà gọi tên mình một lần. Mất đi nhân tính nói: "Triệu Trình Viễn, tôi không có yêu đương qua mạng, cậu nói thêm một câu nữa, tôi sẽ ném cậu từ tầng cao này xuống. "  

chả biết sao nhưng mà word của mình cứ làm xong vào kiểm tra lại bị mất file nên mới ngâm lâu như z=))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro