7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Trình Viễn rất phẫn nộ với sự uy hiếp của Lý Mã Khắc, bởi vậy không muốn nói nhiều.

Lý Mã Khắc sợ bệnh tình Lý Đông Hách nghiêm trọng liền giữ Triệu Trình Viễn lại không cho anh đi.Triệu Trình Viễn nằm ở phòng khách một đêm, lúc trời sắp sáng mới thay Lý Mã Khắc vào phòng, nhận được sự cho phép mới có thể rời đi.

Lý Mã Khắc dường như đem Triệu Trình Viễn làm bác sĩ gia đình. Lương tâm của Lý Mã Khắc trái ngược với lương tâm của anh, nhiều nhất cách là đây ba ngày, Triệu Trình Viễn nhất định phải hỏi anh một lần "Cậu có lương tâm không?" để phát tiết buồn bực trong lòng.

Mười lăm phút sau khi anh đi, Lý Đông Hách mới cầm ly nước Lý Mã Khắc đặt ở đầu giường uống thuốc, chuẩn bị xuống giường tìm chút thức ăn. Cậu vịn tay vịn cầu thang đi được một nửa, bỗng nhiên nghe thấy chuông cửa vang lên.Lý Mã Khắc đứng lên đồng thời nhìn thấy Lý Đông Hách xuống lầu, hiếm thấy không ngăn cản cậu mà đi mở cửa trước.

Người bấm chuông cửa là bà Lý. Lý Thư Mẫn trang điểm tinh xảo, ăn mặc đàng hoàng, không có bất kỳ thông báo trước nào mà thình lình nào xách túi đứng ở cửa. Biểu tình của Lý Mã Khắc có chút kinh ngạc, anh giật mình, theo bản năng quay đầu lại nhìn Lý Đông Hách một cái hy vọng có thể dùng lý do này lừa Lý Đông Hách dạy anh nấu cơm.

Lý Thư Mẫn bảo dưỡng già rất tốt, trẻ hơn lần trước gặp mặt, cô để dài vừa phải. gót cao gót nhỏ dẫm lên sàn nhà rắc rắc vang lên.Lý Thư Mẫn vừa vào cửa liền nhìn thấy Lý Đông Hách vừa đi tới bên cạnh tủ trang trí. Hai người nhìn nhau vài giây, Lý Đông Hách do dự một chút, mở miệng kêu lên: "Mẹ. "

Khi Lý Thư Mẫn nhìn chăm chú người, luôn mang theo một loại ý cười thân thiết, cô đáp một tiếng, còn chưa nói gì nhiều. Lý Mã Khắc đã vội vàng trả lời: "Mẹ, Đông Hách đang ốm."

Lời này có hiểu quả vô cùng, ngay lập tức Lý Thư Mẫn tức chuyển sự chú ý của mình sang vấn đề này, giật mình hỏi: "Ốm có nghiêm trọng không?" "

Cô lo lắng nhìn Lý Đông Hách, Lý Mã Khắc nhân cơ hội trở về, lấy mu bàn tay đo nhiệt độ cơ thể của Lý Đông Hách, tránh nói về vấn đề chính giải thích nguyên nhân bệnh cho Lý Thư Mẫn, "Cũng không sao, tối hôm qua Đông Hách ngồi cửa sổ lạnh, sốt cao cả đêm. "

Lý Mã Khắc khoác lấy Lý Đông Hách, thấp giọng nói: "Sao em lại xuống lầu, có phải đói bụng hay không? "

Bóng lưng của hai người cùng sóng đôi nhau, Lý Đông Hách chậm chạp chớp chớp mắt, gật đầu rồi lại lắc đầu, Lý Thư Mẫn thay giày cũng đi theo. Nhíu mày sờ lòng bàn tay Lý Đông Hách một chút, có chút trách cứ nhưng coi như hòa ái chỉ trích cậu: "Mặt đỏ bừng, tay cũng lạnh lẽo, sao không mặc nhiều một chút. "

"Mẹ Đông Hách nói cho ta biết Đông Hách khi ngủ thường có thói quen đạp chăn" Bà quay đầu nhìn Lý Mã Khắc, nửa là oán giận nửa là dặn dò: "Buổi tối con không nên cứ thế mà ngủ , nhất định phải để ý Đông Hách. "

Lý Mã Khắc "ừm" một tiếng, cảm thấy một chút oan uổng nói: "Con biết." "

Anh bảo mẹ ở phòng khách chờ một lát, tự mình đưa Lý Đông Hách lên lầu ngủ, Lý Đông Hách cảm thấy nắm tay đi lại rất kỳ quái, nhưng Lý Mã Khắc nhét ngón tay vào giữa năm ngón tay Lý Đông Hách, nói cho cậu biết "Mẹ đang xem", Lý Đông Hách liền không còn cách nào khác.

Lý Mã Khắc nhìn chằm chằm Lý Đông Hách đắp chăn một lần nữa, bảo cậu không được chạy lung tung, cũng không nên xem điện thoại trong thời gian dài, hứa rằng vài phút sau sẽ bưng thức ăn lên, cũng nói cho cậu biết mấy món ăn thanh đạm, Lý Đông Hách nắm góc chăn nghe đều, trên mặt hiện ra một ít cảm xúc muốn nói nhưng lại thôi, Lý Mã Khắc chú ý tới vẻ mặt Lý Đông Hách đang thay đổi, dừng lại vài giây hỏi: "Làm sao vậy? Không muốn đợi? "

"Không phải." Lý Đông Hách mặt nóng lên, chuyển hướng .Không rõ ràng mà nói cài câu có thể có nhưng cũng có thể không, Lý Mã Khắc kiên nhẫn nghe, đột nhiên nghe Lý Đông Hách nói: "Nếu không em chuyển đến phòng anh ngủ một lát. "

Lý Đông Hách có lý do chính đáng để giải thích động cơ của câu nói này, Lý Mã Khắc nhìn không ngập ngừng, một mình suy nghĩ những lời của Lý Đông Hách phân tích: "Bởi vì sợ mẹ phát hiện ra chúng ta không ngủ cùng nhau?" "

"..... Phải. "Lý Đông Hách rụt đầu trở về, "Em không muốn vì chuyện này..."

Âm cuối của cậu kéo dài, không tìm được từ thích hợp để hình dung, phiền lòng im lặng.

Lý Mã Khắc cúi đầu nhìn đôi mắt hơi ướt át của Lý Đông Hách vì đang ốm, trầm mặc một lát, nói: "Có cần giúp em ôm chăn qua hay không. "

"Không cần, em tự mình đem sang." Lý Đông Hách nắm chặt vạt áo ngủ che dưới chăn.

"Đừng để.." Cậu chần chờ nửa giây, nhanh chóng nói tiếp nửa câu trên: "Trước tiên đừng để mẹ đi lên. "

Lý Đông Hách trốn trong chăn buông tay ra, điều chỉnh vị trí thoải mái, Lý Mã Khắc khẽ động đậy nói "Được".

Dưới ánh mặt trời những hạt bụi nhỏ màu xám ồn ào tụ tập lại cùng một chố. Lý Mã Khắc xoay người đi về phía trước vài bước rồi quay đầu lại nói với Lý Đông Hách: "Em mà mệt quá không thể đem được có thể gọi anh. "

"Lý Đông Hách" anh đưa tay nắm lấy vặn cửa bằng đồng trong phòng ngủ "Mẹ vì em mà ồn ào "

Anh khép cửa lại trong tiếng hít thở đồng đều của Lý Đông Hách, Lý Đông Hách im lặng lâu, nhẹ nhàng đáp lại "Ồ" ở nơi mà Lý Mã Khắc không nghe thấy. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro