8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8

Lý Mã Khắc cùng Lý Thư Mẫn ở trên sô pha nói chuyện phiếm, tán gẫu một tiếng đồng hồ thì người giao đồ ăn liền đến.

Anh đi đến cửa rồi nhận nó sau đó mang theo túi đồ ăn của mình lên lầu. Khi đi ngang qua phòng ngủ dành cho khách, Lý Mã Khắc nhẹ nhàng đẩy cửa ra xem thì thấy giường trống rỗng, trong phòng ngoại trừ một lượng nhỏ đồ dùng cá nhân bày ra, đều không có bất kỳ dấu vết nào từng ở.

Lý Mã Khắc đóng cửa lại rồi từ từ trở về phòng của hai người.

Giường phòng ngủ chính rất lớn, vách tường là một mặt thủy tinh ngăn trở ánh mặt trời. Lý Đông Hách đưa lưng về phía cửa sổ, theo chuyển động làm chăn thoáng lộ ra nửa chừng thắt lưng. Thắt lưng của cậu nổi bật, quần ngủ lỏng lẻo bị kẹt ở giữa hông, Lý Mã Khắc đặt túi đồ ăn sang một bên, đi qua chỉnh lại vạt áo ngủ của cậu. Sau đó đem chăn trong tay Lý Đông Hách trải phẳng , bảo cậu nằm vào.

Lý Mã Khắc tìm được một cái bàn thấp gấp bằng gỗ, trong túi đồ ăn có lớn nhỏ bảy tám cái hộp đặt trên bàn, cơ hồ không bỏ xuống được. Lý Mã Khắc đem nước trái cây được tặng đặt ở đầu giường. Lý Đông Hách cũng không muốn, chậm rãi mở ra một chén cháo, múc thìa salad trong hộp nhét vào miệng.

Đôi môi của Lý Đông Hách khi ăn sáng bóng, hai bên má theo động tác lõm xuống, Lý Mã Khắc nhìn vài giây, đột nhiên hỏi:

"Anh có thể ăn một miếng không?"

Miệng Lý Đông Hách vốn phình to, nghe được Lời của Lý Mã Khắc liền dừng lại, do dự đồng ý.

Không có nĩa thìa dư vậy nên Lý Đông Hách hơi do dự giơ nĩa lên đưa đến bên miệng anh. Lý Mã Khắc cúi người ăn, nói với cậu:

"Lát nữa anh sẽ thu dọn đồ dùng, em ăn xong đặt sang một bên sau đó thì ngủ đi. "

Lý Mã Khắc nắm lấy góc chăn Lý Đông Hách tản ra bên giường, xúc cảm nhẹ nhàng dừng lại ở đùi Lý Đông Hách, cậu rụt lại một chút, vẻ mặt có chút hoang mang.

Kỳ thật cậu không hiểu được Lý Mã Khắc rốt cuộc nghĩ như thế nào, cho đến bây giờ thì một phần hành động của Lý Mã Khắc giống như chỉ vừa vặn xuất phát từ sự quan tâm lại có chút là thật vì muốn tốt cho cậu. Lý Mã Khắc rất giỏi mang lại sự ấm áp khó lường cho Lý Đông Hách vào những thời điểm bất thường. Cậu cúi đầu né tránh, mau chóng đem cháo cùng salad mở ra ăn sạch sẽ.

Lý Thư Mẫn gọi điện thoại trong phòng khách, bà cầm điện thoại di động gần vào bên tai, thấy Lý Mã Khắc xuống lầu liền buông tay xuống, chặn micro hỏi: "Đông Hách ngủ rồi? "

Giọng nói của bà rất nhẹ rất chậm, lông mày Lý Mã Khắc nhấc lên. Lý Thư Mẫn liền quay đầu lại, phía trước mặt viết qua loa vài câu rồi chấm dứt cuộc trò chuyện. Sau đó đặt điện thoại di động lên bàn trà màu đen trước mặt.

"Mã Khắc, tới đây." Lý Thư Mẫn cười cười, ngồi nghiêng trên sô pha vẫy tay với anh, ánh mắt bà sáng ngời, nhất cử nhất động đều có thể nhìn ra là người được giáo dục tốt. Lý Mã Khắc nghe lý Thư Mẫn hỏi: "Mã Khắc, hai ngày nay con và Đông Hách ở chung thế nào? "


Khóe mắt và rãnh môi của bà theo biểu cảm hiện ra một số nếp nhăn không quá ảnh hưởng. Lý Mã Khắc cúi đầu nhìn lướt qua mũi giày của Lý Thư Mẫn, xu lợi hại địa trả lời: "Không sao. "

*Xu lợi tị hại địa: Hướng tới những thứ có lợi và tránh xa những thứ bất lợi

( là một thành ngữ của trung quốc).

Lý Mã Khắc đoán được bà tới là để do thám cuộc hôn nhân này. Lý Thư Mẫn rất thích Lý Đông Hách, khi anh về nước xem mắt. Lý Đông Hách vẫn luôn luôn được bà treo ở bên miệng, xác định kết hôn mới không thúc giục nữa.


" Đừng bất mãn" Lý Mẫn Thư nói, "Đông Hách là một đứa trẻ rất tốt, mặc dù ta không gần gũi với thằng bé nhưng khi còn nhỏ coi như là là đã nhìn thấy một vài lần."


Bà vừa nói vừa dùng ngón cái vuốt chiếc nhẫn châu báu ở ngón áp út, không biết vì nguyên nhân gì, phản ứng đầu tiên hết thảy khi nhìn thấy Lý Đông Hách sốt chính là hướng dẫn Lý Mã Khắc. Anh đưa tay cầm lấy mu bàn tay của mẹ an ủi bà nói" Mẹ yên tâm".

'' Đêm nay mẹ có thể ở lại đây không." Lý Thư Mẫn nói: "Vừa rồi mẹ gọi điện thoại cho cha mẹ Đông Hách, cho biết rằng khi Đông Hách bị bệnh rất phiền phức nên muốn đón thằng bé về ở vài ngày. Nhưng mẹ vừa nhớ hai đứa vừa mới kết hôn, tách ra ở có lẽ không tốt lắm, liền cam đoan mẹ ở đây nhất định sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé ấy. "

Lý Thư Mẫn dừng lại, thở dài, rất đau đớn nói: "Cũng may mẹ không nói là con đang chăm sóc Đông Hách nếu mẹ Đông Hách mà biết tuyệt đối sẽ đón thằng bé đi. "

Ngón tay trắng nõn của bà móng tay sơn màu đỏ thẫm, xếp chồng lên nhau trên đầu gối, mí mắt trũng xuống rất sâu lộ nếp nhăn, trông vẻ sầu lo. Lý Mã Khắc cảm thấy muốn ở lại cũng không cần quanh co lòng vòng như vậy, hiện tại anh có thể chăm sóc người khác lại sắp học nấu cơm, rằng mẹ hạ thấp anh quá mức.

Lý Mẫn Thư và Lý Mã Khắc nhìn nhau trong chốc lát, biểu tình lo lắng được thay thế bằng niềm vui. Bà vỗ vỗ bả vai anh khi anh ngầm đồng ý, nhanh chóng quyết định đi lên lầu.

Choạng vạng gần tối đèn rực rỡ ở thành phố Vinh mới lên, ngày đêm xen kẽ hai bên kênh rạch theo thứ tự lần lượt sáng lên, từ cửa sổ bên trái của căn hộ có thể thấy rõ toàn cảnh cảnh sông và đường trên cao. Xe cộ trước sau được bao phủ bởi ánh đèn xe màu vàng nhạt mông lung, tập trung di chuyển theo từng chút một trong tầm nhìn. Lý Đông Hách hết lần này đến lần khác ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại trên mặt còn lằn cả vết gối, cậu nằm trên giường nhìn xuống sông Vinh lấp lánh, sông màu đen như thạch anh cuồn cuộn xuyên qua cả thành phố, giống như tâm tình Lý Đông Hách, lơ lửng mơ hồ không thấy chuyển biến tốt đẹp.

Lúc nãy Lý Thư Mẫn lên lầu chăm sóc cậu, thừa dịp liền hỏi thăm Lý Mã Khắc sau khi kết hôn như thế nào. Lý Đông Hách ho khan hai tiếng bà liền không hỏi nữa, vội vàng bảo cậu nằm xuống.

Sương mù ban đêm biến thành bóng đen ném xuống sàn nhà, quấy rầy suy nghĩ khó hiểu của Lý Đông Hách đang lắng đọng dưới đáy sông. Cả ngày cậu không liên lạc với Mr. Lee, không mở điện thoại ra xem tin tức mới, nhưng cũng không hoảng hốt vì không nhận được tin tức. Lý Đông Hách nhập mật khẩu trên điện thoại, góc trên bên phải phần mềm có một chấm đỏ nhỏ với hai chữ số, lần lượt là "Mấy ngày nữa anh phải đến thành phố Vinh để đi công tác" và "Em rảnh không, chúng ta có thể gặp mặt không?".

Tin nhắn được gửi vào sáng nay, Lý Đông Hách im lặng đọc và trả lời: "Không. "

Cậu im lặng hơn mười giây, những mẩu truyện liên quan đến Mr. Lee không ngừng hiện ra đầu, trong đó còn xen lẫn một số chuyện của bản thân, ví dụ như đêm trước hôm đám cưới hay luận văn tốt nghiệp trong phòng tự học, điện thoại của Lý Đông Hách rung lên một chút, tin nhắn của Mr. Lee liền nhảy ra trên màn hình: "Vậy lần sau đi. "

Lý Thư Mẫn tối nay ngủ trong phòng khách. Trước đó Lý Mã Khắc chuyển hành lý không thuộc về căn phòng này đến phòng ngủ chính. Vali màu đỏ để ở tường chính đối diện, tươi mới đầy màu sắc bên cạnh ghế sofa da, tản ra sự đột ngột không phù hợp với tông màu chủ đạo nơi này.

Lý Đông Hách lấy áo sơ mi vừa mặc mấy ngày nay treo ở một ngăn khác bên cạnh tủ quần áo của Lý Mã Khắc, ở trong dung tích to như vậy thật không có chút bắt mắt, bất quá nhưng lại vô cùng thuận tiện. Phòng ngủ chính chỉ còn lại Lý Mã Khắc và Lý Đông Hách. Lý Mã Khắc vừa từ phòng tắm đi ra, tóc vểnh lên hai bên, chân tóc dính ướt một ít nước, ngũ quan lập thể sắc sảo. Hơi nước còn đọc lại rơi trên nút áo ngủ, anh có chút không yên lòng, trước khi vào phòng còn thông báo cho Triệu Trình Viễn tối nay không cần đến.

Lý Mã Khắc từ từ phủ chăn, nguồn nhiệt nén và truyền giữa lớp đệm và vải. Ánh sáng chói chang phát ra từ đồng hồ báo thức và ánh đèn neon bên ngoài xuyên thấu qua rèm cửa sổ kín chiếu sáng một góc phòng. Lý Đông Hách bên cạnh mềm mại, tim anh khó có thể đoán trước mà đập nhanh hơn.

Bả vai và cổ không có vải che chắn của chăn tiếp xúc với không khí, nhiệt độ lạnh lẽo hòa vào da, Lý Mã Khắc xoay người thay Lý Đông Hách kéo chặt chăn, ngón tay truyền nhiệt độ ma sát của bản thân mình. Ngực Lý Đông Hách có chút ngứa, nghe tiếng hít thở của Lý Mã Khắc, cho rằng anh lại tới gần thêm một chút.

Bóng tối khuếch đại các giác quan của Lý Đông Hách, cậu nhìn mi  mắt đang nhắm chặt, sống mũi, đôi môi của Lý Mã Khắc, trầm mặc cho toàn bộ nửa người trên của Lý Mã Khắc bao phủ  ôm lấy cậu. Trước đó Lý Đông Hách cùng Lý Mã Khắc tranh chấp trên cầu thang cũng chưa từng gần như vậy. Lý Mã Khắc bây giờ gần trong gang tấc, tác dụng của thuốc hạ sốt vẫn chưa tiêu tán. Cậu đang chờ đợi có người nào đó giúp mình trở nên minh mẫn một chút, Lý Đông Hách hỗn độn giãy giụa một ít, bị Lý Mã Khắc nhạy bén, nắm lấy cổ tay một lần nữa nhét trở lại trong chăn.

"Lý Đông Hách" Lý Mã Khắc nhắc nhở Lý Đông Hách, "Gạt chăn ra dễ bị cảm lạnh. "

Hơi thở dọc theo vành tai Lý Đông Hách thuận theo, xương hông của Lý Mã Khắc cách chăn nhung đâm vào eo cậu. Lý Đông Hách yên lặng ngửa mặt nhìn anh ngẩn người. Lý Mã Khắc giống như tằm quấn chặt nhộng tằm bao chặt Lý Đông Hách, tỉnh bơ rất bình bĩnh mà nằm xuống.

Nhiệt độ trong phòng thích hợp, trống trải yên tĩnh, trước mắt Lý Đông Hách mơ hồ một mảnh, trong giấc ngủ rất sâu vô ý thức bị cuốn vào nước biển ấm áp, cậu cùng nhiệt độ kết hợp, đắm chìm trong làn sóng tin tức tố trải qua cả đêm.

Lý Đông Hách tỉnh dậy rất sớm.

Có thể là hôm qua ngủ quá nhiều. Lúc bảy giờ, Lý Đông Hách bị một hồi tiếng động rất nhỏ đánh thức, cậu quậy mình chuyển động phát hiện có người ở sau lưng gắt gao ôm mình. Lý Đông Hách mặc dù ngủ chưa tỉnh nhưng vẫn tỉnh táo, cậu hoàn toàn vô dụng khi dùng sức nên không thể thoát được.

Ánh mặt trời xám xịt chiếu nghiêng trên người hai người, thành phố Vinh ngoài cửa sổ sát đất đã sớm bắt đầu bận rộn một ngày mới, cánh tay trái của Lý Mã Khắc đặt dưới đầu Lý Đông Hách, cánh tay phải vòng qua bụng cậu buông xuống, Lý Đông Hách tập trung nhìn một mảnh mặt trời nhỏ dọc theo bầu trời trong chốc lát, không bao lâu liền trở lại giấc ngủ.

Cậu và Lý Mã Khắc cùng đắp một cái chăn, Lý Mã Khắc nằm yên phận hô hấp yếu nên không thể nghe thấy, thật sự ôm lấy Lý Đông Hách để giảm bớt phiền toái do thiếu ngủ trong thời kỳ nhạy cảm, dọc theo mép giường cách đó vài mét thì đặt thuốc và các nhu yếu phẩm cần thiết khác. Cuối cùng khi Lý Mã Khắc tỉnh lại, ánh sáng dần dần chói lóa, mặt trời không còn mơ hồ nữa, hai má Lý Đông Hách nhất thời hồng hào mịn màng.

Lý Mã Khắc chọc chọc vào má cậu, dừng tay trước khi Lý Đông Hách  mơ hồ tỉnh dậy rồi vô hại nhìn anh. Lý Đông Hách tạm thời còn chưa tỉnh lại, cậu không rõ ràng dụi dụi mắt, không mục đích dùng ngón tay chạm vào lông mi của Lý Mã Khắc.

Lý Mã Khắc nắm lấy ngón tay của cậu kéo xuống phía dưới, Lý Đông Hách lập tức giống như làm nũng vòng quanh eo Lý Mã Khắc, giống như núp trong ngực không lên tiếng.

Cơ thể Lý Đông Hách rất giống trẻ con, cảm giác mềm mại và ấm áp. Lý Mã Khắc cứng ngắc vỗ vỗ, thất thường nắm hai cái. Đôi môi của cậu làm cho Lý Mã Khắc nghĩ đến Carola trồng trong hoa viên. Sau đó Lý Mã Khắc  cúi đầu hôn đôi môi ngọt ngào ướt át trước mắt, râu vô tình cọ qua cằm Lý Đông Hách.

*Hoa Carola: Hoa Tulip. 

--------------

Thât ra thì cái bài hát mình ghim á không liên quan miếng nào tới truyện luôn=)) chỉ là bài mà mình để mỗi chap là bài mình nghe khi dịch chap đó kkkkk

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro