16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Tôi cũng là ...." Đường Mặc Vũ trả lời không tiếng động, tựa vào bờ vai cô, bọn họ nghĩ rằng bọn họ tiếp tục sống vĩnh viễn như vậy, tuy hai người sống vấy vả nhưng khi ở chung một chỗ, nhưng có khi lên trời tại thật sự tàn say mê...

" Cẩn thận ..." Phía trước không biết có giọng thét chói tai từ đâu truyền đến. Lạc Tuyết quay lại, nhưng chỉ thấy một chiếc xe cực cao có rèm che đi từ hướng cô.

Đường mặt vũ mở to hai mắt, dường như thấy được cảnh trước kia, chiếc xe kia, và Bạch Nặc.

Tốc độ xe thực sự quá nhanh, căn bản dừng lại không được, như không thấy người, liều mình tiến về phía trước, Lạc Tuyết vội vàng ôm Đường Mặc Vũ chạy đi, cùng nhau đi theo người đi đường, nhưng bắp đùi cô lại bất động.

Phịch một tiếng, cô ngã trên mặt đất, mà chiếc xe kia đi thẳng xống tới hướng cô.

" Tiểu Vũ... Lạc Tuyết cúi đầu nhìn con trong lòng, sau đó cô dùng lực lên trước một chút, đẩy Đường Mặc Vũ ra xa.

Tiểu Vũ, con ngoan như vậy, sẽ có một người mẹ tốt hơn chăm sóc con, như thế không có Lạc Tuyết nữa, hãy nhớ, con phải sống thật tốt, nhất định nhé.

Phịch một tiếng, đó là một âm thanh rất lớn, một người bị đánh bay ra ngoài, sau đó ngã liên tiếp trên mặt đất, trên mặt còn bị thủy tinh vỡ làm thương, máu không ngừng chảy từ người cô chảy xuống quần áo cũ nát.

Mọi người đều sửng sốt, tiếng thét chói tai, ngẩn người ngẩn người, thậm chí trong lúc này không nhìn thấy cô gái té trên mặt đất, Đường Mặc Vũ không dám tin nhìn chằm chằm người bị thương trên mặt đất, trái tim đột nhiên căng thẳng... Lạc Tuyết ... anh lớn tiếng kêu tên cô nhưng, vĩnh viễn không ai tới trả lời của anh rồi.

Anh chỉ thấy được vô số máu chảy từ người Lạc Tuyết, thấy cô nhắm hai mắt lại, sẽ không thể cười với cô được, sẽ không khóc với anh, sẽ không ai nựng mặt anh, cũng sẽ không ai nấu trứng gà cho anh ăn.

Lạc Tuyết, Lạc Tuyết của anh, cơ thể anh run bần bật không ngừng, ngay cả làn môi cũng run rẩy.

Tại sao có thể như vậy, làm sao có thể, bọn anh vừa mới từ trong nhà đi ra, Lạc Tuyết mới bắt đầu cười, bọn họ cũng mới bắt đầu sống một cuộc sống gia đình mà.

Tại sao chỉ trong nháy mắt lại không có, tất cả không có nữa rồi.

" Lạc Tuyết ..." Anh dùng lực vươn tay ra, nhưng anh chỉ có thể thấy được trước mắt mình, càng ngày càng nhiều người, hoàn toàn chặn tầm mắt của anh, có người ôm lấy anh.... Miệng còn nói cái gì đó, nhưng cái gì anh cũng không nghe rõ ràng lắm, anh chỉ mở to hai mắt, nhìn trong bóng dáng đám người mông lung này.

Tích .... Anh nghe được âm thanh gì đó... hình như là điện tâm đồ.

Tích ... Lại là một tiếng . Anh lắc đầu mình, muốn để bản thân thanh tỉnh một chút, nhưng lồng ngực anh truyền đến một tiếng trận kịch. Tích... lại là một tiếng rất dài.

" Thêm một lần nữa, huyết áp tăng lên."

"Ầm..." Điện chích rất nhanh....

Đường Mặc Vũ không ý thức nắm chặt tay, anh muốn tỉnh lại. Nhất định phải tỉnh lại ...

" Tim đập bệnh nhân đang nhanh. Bác sĩ, huyết áp cũng tăng lên rất nhanh, hình như cậu ấy có ý thức." Y tá nói liên hồi với bác sĩ, mà bác sĩ nhìn điện tâm đồ ở bên cạnh, không biết chuyện này là sao, chẳng lẽ, cậu ấy không duy trì được nữa.

" Nhanh gọi Đường thị trưởng và phu nhân của ông ấy đến đây, nói với Đường tiên sinh là bây giờ sinh mạng bệnh nhân đang lạ thường, bảo bọn họ đến nhanh một chút."

" Vâng ạ." Y tác không ngừng đồng ý, mà cô đáng tiếc thay cho người bệnh trên giường kia, gia thế tốt là thế, đẹp trai, càng làm cho người tiếc hơn là cậu ấy vốn có vợ chưa cưới xinh đẹp, nhưng bây giờ chẳng có cái gì cả.

Mà cô cũng không biết rằng, lúc này đây, Đường Mặc Vũ đang dùng lực nắm tay lại, tựa như đang gắng gượng cái gì đó.

Cả nhà họ Đường chạy đến, bọn họ lo lắng chờ ở bên ngoài, ông cụ Đường đang ngồi ngay ngắn ở chỗ kia, nếp nhăn trên mặt cụ càng nhiều hơn, người cũng già hơn.

" Cháu trai của ta..." Ông ngồi trên xe lăn không ngừng run rẩy, nếu không có Đường Mặc Vũ, giữ lại cái chuôi lão già khọm này thì có ích lợi gì chứ ..

Huyết áp không ngừng giảm xuống. " Bác sĩ." Y tá sốt ruột gọi bác sĩ.

" Cường tâm châm." Bác sĩ vươn tay ra, nhanh chóng lấy mũi kim trên tay, bác dùng lực đâm vào tay Đường Mặc Vũ.

Tích tích, một âm thanh rất dài, trên tâm tư đồ xuất hiện đường thẳng dài, không có uốn khúc.

Tính mạng của anh.... Kết thúc rồi sao.

Lúc này, tất cả bác sĩ đều dừng tay, bọn họ cùng nhìn lẫn nhau, bọn họ đã cố hết sức, cứu gần 5 giờ đồng hồ, thật đáng tiếc, cậu ấy cũng không vượt qua được sống chết, thị trưởng cũng là người, cũng là người bình thường, bọn họ lại có sinh lão bệnh tử , con trai bọn họ cũng thế.

"Bác sĩ, bác sĩ..." Y tá vội vàng kêu lên.

"Chuyện gì?" Bác sĩ xoay người, ở trong này kêu lớn làm gì, người bệnh đã chết, bác sĩ cần yên tĩnh, làm hơn cho bọn họ chút không gian yên tĩnh đi.

" Bác sĩ, người kia..." Y tá vươn tay ra, run rẩy chỉ bệnh nhân đã chết trên giường

Cậu ấy... ngồi dậy được.

Bác sĩ mở to mắt, cũng kinh ngạc nhìn Đường Mặc Vũ ngồi dậy, nếu đây là buổi tối sẽ dọa chết người đấy.

Mà đây là, xác chết vùng dậy à ?

Đường Mặc Vũ trợn to hai mắt, anh nhìn bốn phía xung quanh, đều chẳng có biểu hiện gì là sắp chết cả, anh nhìn tay mình,đã bị anh giựt dây chuyền kim ném xuống đất, thảo nào không có tín hiệu, bởi vì mất điện rồi còn đâu.

Bác sĩ bị dọa tuôn mồ hôi lạnh, vội vàng bước qua.

"Đường tiên sinh, cậu có thể nhìn thấy tôi sao ?" Bác sĩ vung vẩy tay trước mặt Đường Mặc Vũ, còn cái gì khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa? Vốn bị phán thành người thực vật, lại không có sinh mạng, bởi vì khi đó cậu ấy vứt dây chuyền ki điện tâm đồ xuống, giờ cậu ấy đang ngồi dậy, nếu là người nhát gan, chắc bị dọa ngất rồi.

"Đường tiên sinh, nhìn thấy tôi không?" Bác sĩ vẫn hỏi một câu đó.

Đường Mặc Vũ nhẹ nhàng gật đầu một cái.

" Vậy cậu có biết mình là ai không?" Bác sĩ lại hỏi thêm một câu.

" Đường Mặc Vũ ...." Lâu rồi không mở miệng, giọng anh có chút khàn khàn.

Tốt rồi , tốt rồi... Cậu ấy vẫn còn nhớ tên mình.

" Vậy cậu còn nhớ rõ chuyển xảy ra trước kia không, lúc cậu bị tai nạn đó ..." Bác sĩ không ngừng hỏi, mà y tá ở bên cạnh giúp cậu đo huyết áp.

Đường Mặc Vũ gật đầu, anh đưa tay ra, có cảm giác gì đó không thích hợp. Tay anh, nên là nhỏ mới đúng ...

Anh đặt tay trên trán, đầu đau như muốn nứt ra.

" Tất cả đều bình thường, bác sĩ." Y tá đo huyết áp xong, gật đầu với bác sĩ một cái, mà Đường Mặc Vũ vẫn duy trì tư thế như thế, không biết là đang nghĩ cái gì ?

" Đường tiên sinh, cậu vẫn còn nhớ chuyện tai nạn đó sao?" Bác sĩ cẩn thận hỏi, xem ra bây giờ đã ổn, cực kì bình thường,nhưng không dám đảm bảo để lại di chứng gì đó.

Tai nạn.... Đường Mặc Vũ đột nhiên run rẩy, một chiếc xe phía trước, một cô gái toàn thân là máu, cô vẫn chậm rãi nhắm mắt lại, máu từ trên trán chảy xuống quần áo cô... Ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy, cái gì cũng không thể động đậy được rồi.

" Tiểu Vũ, con thật thông minh, chỉ số thông minh của con hơn 130 lận.." Cô gái nhìn quyển sách trên tay, rồi tính ình : " Mẹ chỉ có 30."

" Tiểu Vũ, mẹ sẽ mua cho con nhiều quần áo, để con trở thành đứa bé xinh đẹp nhất." cô gái ôm thằng nhóc chỉ có mấy tháng trên tay, thỉnh thoảng lại chụt chịt con mình, mà thằng nhóc chỉ vểnh môi, nhìn quần áo hình gấu bất đắc dĩ trên người, cũng không cần mua quần áo trẻ con này cho anh chứ .

" Tiểu Vũ, mẹ chỉ có con thôi." Cô áp mặt mình vào mặt thằng nhóc, khẽ nhắm mắt rồi rơi nước mắt.

Khuôn mặt cô gái dần dần xuất hiện, mặt mày nho nhỏ, tuy không đẹp, nhưng lại có chỗ đáng yêu, quần áo trên người cũ kĩ nhưng rất sạch sẽ.

Lạc Tuyết ... Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết của anh... Đột nhiên anh mở to hai mắt, nhổ hết tất cả kim tiên, anh muốn đi tìm Lạc Tuyết, đi tìm cô, cô ấy sắp chết rồi.

" Đường tiên sinh, Đường tiên sinh ." Bác sĩ vội vàng kéo Đường Mặc Vũ lại, không biết sao cậu ấy lại vậy ? Nổi điên rồi à?

" Thả tôi ra, thả ra." Đường tiên sinh trừng mắt đỏ cố gắng cùng vẫy, gân xanh trên cổ đều muốn nổi lên, muốn ra ngoài, rốt cuộc cậu ấy đang chịu đựng cái gì.

" Các người buông ra..." Anh hét lớn, dùng khí lực toàn thân, một nhóm bác sĩ đang lôi kéo anh : " Nhanh, thuốc an thần, hiện giờ cảm xúc của cậu ấy không tốt." Bác sĩ vội vàng nói, chỉ sợ cậu ấy kích động quá mà làm tổn thương bản thân.

" Buông ..." Đường Mặc Vũ ngẩng mặt lên, giống như mất đi lý trí, một vị bác sĩ kéo anh ra ngoài, đôi tay cầm cực xiết chặt, anh phải rời nơi này, anh muốn đi tìm Lạc Tuyết, đi tìm Lạc Tuyết...

Anh không thể để cô chết, anh muốn sống.

Bác sĩ tay cầm kim, đột nhiên đâm vào bắp thịt Đường Mặc Vũ.

" A..." Một âm thanh như dã thú vang lên ở phòng giải phẫu, ánh mắt người ngoài cửa căng thẳng, không biết bên trong xảy ra chuyện gì...

Đường Mặc Vũ buông lỏng tay, anh ngã xuống giường bệnh, ánh mắt vô thần nhìn trần nhà, một đôi mắt lãnh đạm, lúc này giấu kín một sự tuyệt vọng sâu thẳm.

" Lạc Tuyết." Anh nhắm mắt lại, cuối cùng thuốc ngủ cũng có tác dụng, để bản thân chìm trong giấc ngủ ngon, nhưng khóe mắt anh vẫn xuất hiện một giọt nước mắt, cứ rơi xuống trên ga giường.

Y tá khó hiểu liếc Đường Mặc Vũ một cái, không rõ, cậu ấy khóc vì cái gì...

Chỉ có điều, Đường Mặc Vũ đã tỉnh lại, thật là kì tích, đối với nhà họ Đường mà nói, đó là niềm vui lớn nhất của họ, bệnh tình của cụ Đường dường như đã khỏe lên nhiều, cuối cùng thời điểm tối tăm nhất của họ Đường đã trôi qua.

Diệp Nhàn dùng khăn mặt lau mặt con trai, không tồi, mặt đã tốt lên nhiều, tuy vết thương khá xấu nhưng khuôn mặt vẫn hoàn mỹ, mà họ cam đoan, nó có thể xuất viện được rồi. Bà không bị mất con trai. Bà lau nước mắt, từ lúc biết Đường Mặc Vũ đã tỉnh lại, bà chưa từng rời xa nó.

" Lạc Tuyết." Đột nhiên cơ thể Đường Mặc Vũ giật một cái, cho dù đang ngủ, cũng không thể ngủ ngon được. Hình như cậu ấy đang chống lại hiệu lực của thuốc, chỉ nghĩ muốn nhanh chóng tỉnh lại..

Ngón tay Diệp Nhàn hơi ngừng một chút, không biết nó đang muốn nói gì.

Lạc tuyết, lạc tuyết gì cơ, bây giờ là mùa thu, nếu muốn có tuyết thì phải mấy tháng nữa mới tới.

" Tiểu Vũ à, không phải sợ, có mẹ ở đây rồi." Cô đặt tay lên mặt con trai, một câu mẹ khiến cho cơ thể Đường Mặc Vũ theo bản năng run rẩy một lần nữa.

Tiểu Vũ à, không phải sợ, có mẹ ở đây rồi, là ai... Là ai vang lên tai anh, là ai ...

Lạc Tuyết, là cô sao, là cô sao??? Rõ ràng ý trí anh rất tỉnh, nhưng cơ thể không nghe theo sự chỉ huy của anh, căn bản là không động đậy được.

Chết tiệt, di chuyển, di chuyển... anh muốn đi cứu Lạc Tuyết, Lạc Tuyết của anh sắp chết, cô chảy máu nhiều quá... cô ấy sẽ chết mất.

Trên trán anh thỉnh thoảng chảy từng giọt mồ hôi, lông mi dài nhăn lên vì đau đớn.

" Tiểu Vũ, Tiểu Vũ..." Diệp Nhàn không ngừng lau mồ hôi trên trán con trai, xoay người gọi bác sĩ.

" Bác sĩ, bác sĩ, mau đến đây đi, con tôi bị làm sao đó?" Nhìn thấy bộ dạng này của Đường Mặc Vũ, bà nấc lên từng tiếng, đừng hành hạ con trai của bà nữa có được không? Nó bị như vậy đã khổ rồi, mà bọn họ cũng không chịu nổi thêm lần đả kích nào nữa đâu...

Bác sĩ vội vàng đến, thấy trán Đường Mặc Vũ đầy mồ hôi, cầm tay anh, đâm một nhát, rất nhanh sau đó, anh đã yên tĩnh trở lại....

" Không có việc gì, Đường phu nhân." Bác sĩ an ủi Diệp Nhàn : " Có thể là trong đầu Đường Mặc Vũ còn hình ảnh tai nạn xe cộ, cho nên tâm lý của cậu ấy còn có chút bóng mờ, nhưng không cần lo lắng, đó chỉ là tạm thời thôi, cậu ấy sẽ khỏe lại ngay thôi."

Lúc này Diệp Nhàn mới gật đầu một cái, nhìn thấy dung nhan Đường Mặc Vũ ngủ ngon, mới yên tĩnh trở lại,

Từng giây từng phút trôi qua, trong phòng bệnh rất yên tĩnh, mơ hồ có mùi hoa nhàn nhạt truyền đến, trong sáng nhưng chán ngán, vì nghĩ cho sức khỏe Đường Mặc Vũ, cho nên bình thường nơi này không có ai tới, có lẽ rất nhiều người nghĩ, nghĩ muốn kết thân, nịnh nọt, tặng quà, muốn biết tin tức mới nhất, rất nhiều rất nhiều nữa, nhưng giờ chỉ có thể đứng ở cửa bệnh viện đứng, nhìn và nhìn.

Đường Mặc Vũ vẫn bình tĩnh nằm nơi đó. Lông mày của anh vừa nhíu, hai mắt mở có chút sợ ánh sáng, anh lại khép hai mắt lại, cuối cùng thì ánh mắt anh cũng thích nghi được ánh sáng bên ngoài, trên mặt vẫn còn mờ mịt đối với toàn bộ thế giới này.

Anh ngồi dậy, trực tiếp nhổ kim tiêm trên tay ra, lúc này, anh yên tĩnh rất nhiều, cũng bình tĩnh rất nhiều, thậm chí cũng trầm mặt rất nhiều.

Cửa phòng bệnh mở ra, y tá vừa thấy anh tỉnh dậy, vội vàng chạy ra ngoài, mà anh chỉ lạnh nhạt nhìn phía cửa, tay đặt trên cánh tay mình, bây giờ, anh không có nổi điên nữa, cũng không có phát cuồng nữa...

Nhưng, tay anh đặt trên đùi, dùng lực nắm thật chặt.

Cửa phòng bệnh lại mở ra, lần này có rất nhiều bác sĩ đi tới, bọn họ không ngừng kiểm tra cơ thể anh, mà anh coi như bản thân đã chết, không hề động đậy chút nào, mặc kệ bọn họ nhích tới nhích lui. Đôi mắt đen lúc này không có thần sắc, nửa phần cảm giác lạnh lẽo cũng không có.

" Đường tiên sinh, bây giờ cậu có khỏe không?" Bác sĩ lại hỏi lại, có phần quan tâm đến cậu ấy- con trai của Đường thị trưởng, không quan tâm làm sao được.

" Bây giờ tôi không muốn trả lời bất cứ câu gì, có thể cho tôi nghỉ ngơi một chút được không?" Đường Mặc Vũ ngẩng đầu, đôi mắt kia nhìn vô cảm, nhưng cũng có chút phiền chán.

" Vậy được." Bác sĩ gật đầu, cùng một đám người đi khỏi. Trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng hít thở của anh.

Đột nhiên anh ngồi dậy, sau đó đi xuống giường, nơi này cũng không có giầy để cho anh đi, cho nên anh đi chân đất đứng trên sàn, đã lâu rồi anh chưa được đứng bằng đôi chân của mình.

Anh nhìn ngoài cửa sổ, ánh sáng chói rực rỡ, dường như mắt anh không kịp thích nghi được.

Anh đẩy cửa ra, đi ra ngoài, nhìn thấy trước mắt không có một ai mới đi về phía trước, ho dù cơ thể cảm thấy không tốt, cho dù anh khoong có giầy, anh cũng chỉ muốn chạy, rời khỏi nơi này mà thôi ...

Một người đàn ông mặc đồ bệnh viện không ngừng đi lại trên đường, anh vẫn đi chân đất đó, thậm chí chân chảy máu vì dẫm phải cái gì đó...

" Tiên sinh, anh có chuyện gì sao?" Cảnh sát giao thông đi tới, chặn Đường Mặc Vũ lại, nhưng Đường Mặc Vũ chỉ nhếch miệng lên.

"Không có việc gì đâu." Anh giằng tay mình đang bị cảnh sát giao thông chặn, tiếp tục đi về phía trước, người đi đường vô số, anh thật sự giống một kẻ điên, một thằng ngốc...

Anh nhìn căn nhà cũ nát đằng xa xa, nơi đó rất yên tĩnh, giống như không có ai ở...

Anh chạy về phía trước, tim đập nhanh, thắt chặt lại, khiến anh hô hấp trở nên khó khăn hơn...

Anh đứng trước cửa, đẩy cửa ra nhưng không đẩy được, Lạc Tuyết, cô ấy, chưa trở về sao?

" Lạc Tuyết." Anh ra sức đập cửa, đập đến nỗi rất muốn đập nát cái cánh cửa này, nhưng bên trong vẫn không có ai mở cho anh vào.

Hay là cô ấy đi ra ngoài rồi? Anh buông lỏng tay, sau đó nắm chặt, có con chó Tiểu Hoàng chạy đến, sửa gâu gâu, anh thất thần nhìn con chó kia, sau đó tự mình ngồi xuống.

" Tiểu Hoàng..." Anh duỗi tay ra, xoa đầu con chó tên Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng trợn tròn mắt không ngừng nhìn anh, nhưng về sau lại liếm tay anh, cái đuôi bắt đầu ngoe nguẩy với anh.

" Tiểu Hoàng, mày còn nhớ tao đúng không ?" Tay anh liên tục xoa Tiểu Hoàng trên mặt đất, hai chân trần từ lâu đã bị sây sát.

" Tiểu Hoàng, mày có biết Lạc Tuyết ở nơi nào không, có phải cô ấy vừa đi ra ngoài rồi, tẹo nữa sẽ trở lại, phải không? Có lẽ là tao đang nằm mơ, tao mơ thấy Lạc Tuyết bị tai nạn, chảy nhiều máu quá, mày nói xem sao tao lại gặp ác mộng kì lạ như vậy ?"

Tiểu Hoàng chỉ nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu, đồng thời nó lại liếm ngón tay Đường Mặc Vũ, giống như đói bụng.

" Ai, ở đâu?" Có một giọng phụ nữ cách đó không xa truyền đến, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy bác Lưu đang đứng ở đó, lúc này cứ nhìn chằm chằm anh. Anh lại ôm Tiểu Hoàng trên mặt đất, đến gần bác Lưu.

Bác Lưu kì quái nhìn anh từ trên xuống dưới, trông rất đẹp trai, so với minh tinh trong TV còn đẹp hơn nhiều, bộ y phục này ở đây vậy, bà cúi đầu còn nhìn thấy đường mặc vũ đi chân đất, tên này không phải là thằng điên chạy trốn khỏi bệnh viện chứ ?

Bác Lưu thầm kêu một tiếng không ổn, sau đó xoay người muốn chạy. Nhưng, bờ vai bà lại bị người phía sau nắm lấy.

" Anh, anh là ai, mau thả tôi ra, tôi có chồng rồi đó." Bác Lưu run rẩy nói, sợ hãi nhìn người cao lớn trước mặt, kẻ này không phải muốn đòi cái kia của bà chứ, bà vội vã túm chặt quần áo mình, nhìn ánh mắt Đường Mặc Vũ giống như mắt sói vậy.

" Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám làm gì tôi, tôi sẽ bảo chồng tôi đánh chết anh." Cô dùng sức ôm chặt ngực mình, giống như tẹo nữa Đường Mặc Vũ sẽ cởi quần áo bà vậy.

" Lạc Tuyết." Đường Mặc Vũ nhẹ nhàng nhấp khóe môi.

" Lạc Tuyết, bao giờ cô ấy về?" Anh hỏi, giọng trong nói có chút run rẩy, ánh mắt nhìn mặc bác Lưu, căn bản là không thèm để mắt đến thân thể của bà một cái.

Vừa béo vừa già, chẳng có ai thèm cái suy nghĩ vớ vẩn đó của bà đâu !

" Lạc Tuyết?" Bác Lưu sửng sốt một phen, bà ấy chậm rãi thả lỏng tay xuống : " Anh là ai ? Anh có quan hệ gì với Lạc Tuyết, sao tôi chưa gặp anh bao giờ?" Bà khó hiểu nhìn chằm chằm Đường Mặc Vũ, có dự cảm rằng người đàn ông này rất quen thuộc, nhưng bà xin thề, bà chưa từng gặp qua.

Bằng không, với diện mạo như minh tinh này, bà nhất định sẽ không quên.

" Tôi là ..." Đường Mặc Vũ hé mở môi, anh là ai ? Anh là Tiểu Vũ thì có người tin sao?

"Tôi là bạn cô ấy." Anh nói như thế này là sai sao?

" Sao từ trước này tôi chưa từng nghe qua." Bác Lưu không ngừng nhìn anh, người đàn ông trưởng thành này thật sự là bạn Lạc Tuyết sao?

" Cô ấy cũng không nói cho tôi biết ... bác." Đường Mặc Vũ nhẹ nhếch miệng, thần sắc trên mặt trước sau vẫn thản nhiên, trống rỗng.

" Lạc Tuyết , cô ấy đi ra ngoài à ?" Anh quay lại nhìn chằm chằm cánh cửa kia, nhưng không biết trong lòng vì cái gì lại trống rỗng như vậy, trống rỗng một cách đáng sợ,khiến cho anh cảm thấy khó chịu.

" Lạc Tuyết, nó ..." Bác Lưu đột nhiên nghẹn ngào một tiếng, Đường Mặc Vũ quay lại, nhưng khi thấy trên mặt bác lưu đầy nước mắt, bà ấy sao lại khóc, lại còn khóc đau lòng đến như vậy?

" Lạc Tuyết đã chết rồi..." Bác Lưu lau nước mắt, mà Đường Mặc Vũ không có bất cứ biểu hiện gì, chỉ đôi đôi đồng tử bắt đầu mơ màng. Bà ấy vừa nói gì cơ, Lạc Tuyết của anh ...

Đã chết ....

" Lạc Tuyết bị tai nạn, đã chết rồi, cảnh sát đến tìm tôi, hỏi qua chuyện Lạc Tuyết, bọn họ nói Lạc Tuyết chết ngay tại chỗ, cô ấy không có người thân, sống một mình, à đúng rồi, cô ấy còn nhặt được một thằng nhóc, nhưng không biết bây giờ nó bị thất lạc ở đâu rồi? Lạc Tuyết yêu thằng nhóc kia lắm, nhưng bây giờ, ngay cả mạng sống đã không còn, làm sao đi tìm nó được đây." Trong lòng bác Lưu cũng rất khổ sở. Tuổi trẻ như thế, chịu khổ từ nhỏ, không ai quan tâm, không ai đau lòng, đến bây giờ thi thể còn không ai nhận, không biết, bây giờ cô ấy biến thành cái dạng gì nữa?

" Cảnh sát nói, cô ấy chết cực kì thảm, máu đều chảy khô..." Bác Lưu không cầm được nước mắt, lạc tuyết thật đáng thương...

"Thật sao?" Đường Mặc Vũ nhẹ nhàng hỏi một câu, mắt hơi khép hờ, dưới khóe mắt có một giọt nước lướt qua, lạc tuyết của anh, đã chết, thật sự đã chết rồi, mà không phải anh đang nằm mơ, đó là sự thật, cô ấy ... đã không còn.

" Đúng vậy." Bác Lưu gật đầu : " Cậu tới chậm rồi, cô ấy đã chết được mấy ngày ... Cậu ..." Bác Lưu còn định nói gì nữa nhưng lại thấy người đàn ông kia chạy chân đất về phía trước, cơ thể anh đột nhiên vụt qua một cái, cứ quỳ gối trên mặt đất như trước, nhưng lại đứng lên, đi đến về phía trước...


Bác Lưu nhìn bóng lưng ai kia, thở dài một hơi thật mạnh.

Lạc Tuyết đáng thương, ngay cả thi thể cũng không biết ở chốn nào, bà nhìn gian nhà đóng cửa kia, nơi này chắc sẽ không có người ở nữa rồi, số mệnh của họ, cho tới bây giờ cũng không đáng giá, còn sống là vậy, lúc chết cũng là ...

Trong bệnh viện đang hỗn loạn, gương mặt Đường Thượng Nguyên lạnh lùng, mà Diệp Nhàn ở bên cạnh cũng không khóc, con trai của bà, con trai của bà đi đâu. Bọn họ vừa mới có hi vọng, liền muốn sụp đổ sao?

" Con tôi đâu? " Đường Thượng Nguyên lạnh lùng hỏi viện trưởng, ông chỉ có mấy chữ này, ông đã kiềm chế tính tình, nếu không ông cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.

" Tôi xin lỗi, Đường tiên sinh, chúng tôi không biết cậu ấy đi đâu cả, cậu ấy vốn ở trong phòng bệnh mà, bác sĩ chúng tôi vẫn thay nhau kiểm tra cậu ấy, tự dưng lại không thấy cậu ấy đâu nữa.." Ông nhìn về phía bác sĩ khác, bác sĩ nào cũng lắc đầu, bọn họ cũng không biết.

" Tôi không muốn nghe những lời này, tôi chỉ muốn đòi lại con tôi, yêu cầu này cũng đâu quá khó khăn ... Trần viện trưởng."

Trần viện trưởng nghe cực kì khó chịu, áp lực như vậy thật là lớn, ông cũng không phải không muốn tìm con cho ông ta nhưng người này, bọn ông đâu biết đi nơi nào tìm...

" Xin lỗi, Đường thị trưởng." Ông chỉ có thể dùng nét mặt già nua mà trả lời : " Không nên gấp gáp, lát nữa chúng tôi sẽ tìm được cậu ấy." Ông cam đoan rồi, mà ông biết cái tên Đường Mặc Vũ kia đã xuất viện được một lúc , cậu ta đúng là đại phiền toái.

" Hi vọng là như vậy." Đường Thượng Nguyên hừ một hơi thật mạnh, ông là thị trưởng, phải nhớ thân phận bản thân, không được tùy tiện nổi giận nếu muốn duy trì thân phận của ông, ông vẫn còn một người cha mà, nếu đổi là người cha kia, chắc sẽ gào to lên rồi, nhưng ông không thể, ông chỉ có thể đứng ở chỗ này, cho dù xảy ra chuyện gì lớn, ông cũng không được thể hiện cảm xúc chân thật của mình.

Ông kéo tay Diệp Nhàn, sau đó nhẹ nhàng vỗ, tin tưởng con trai chúng ta đi, nó là Đường Mặc Vũ, nó họ Đường, nó sẽ không dễ dàng gặp chuyện không may đâu . Ông an ủi bà Diệp Nhàn, ông là trụ cột trong nhà, tuyệt đối không thể lảo đảo, tuyệt đối bình tĩnh...

" Ba... Mẹ ..." Không biết là giọng ai truyền đến nhưng khiến cho cả hai vợ chồng họ Đường cùng phản ứng, nhìn ra tiếng phát ra.

Đường Mặc Vũ ôm Tiểu Hoàng, đứng cách bọn họ không xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai