19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mặc Vũ, cái cô Lý Ngôn Hi í , là một giai nhân thuần khiết, da dẻ hồng hào, vừa nhìn đã biết là một cô gái hiền lành. Thế nhưng thật không ngờ, chính tay cô ấy cướp đi mạng sống của một người, nhiêu đó cũng đủ để kết tội. Tâm phụ nữ ác độc nhất, quả nhiên không sai."

Mà Đường Mặc Vũ chỉ là tựa vào xe, một tay đút vào túi của mình, tâm sự nặng nề, khó có thể đoán được tình hình, tim của anh bây giờ càng ngày càng khó hiểu.

Anh không biết cô trở thành cái dạng gì, chỉ biết cô đã hại chết Lạc Tuyết.

"Nghe nói cô ấy còn có một người chị xinh đẹp, hơn nữa gia sản rất lớn, nếu như nhờ vả được, việc ăn uống cả đời không cần lo lắng!" Thiệu Khải cười híp cặp mắt của mình, thoạt nhìn rất tốt.

"Tiền của cậu cũng đủ rồi, còn muốn thêm nữa sao?" Đường Mặc Vũ thẳng lưng, trực tiếp tạt một gáo nước lạnh vào mặt Thiệu Khải.

"Tớ chỉ là nói "nếu" thôi, đừng ẹ tớ hay, cậu cũng biết bà ấy hay suy nghĩ miên man, nếu biết tớ có gan này, chắc chắn sẽ lột da tớ!" Anh nhìn thoáng qua Đường Mặc Vũ, cảnh cáo.

Đôi mắt của Đường Mặc Vũ nhàn nhạt: "Thiệu Khải, đã nói thì phải chịu trách nhiệm, nếu không thì không cần nói."

Thiệu Khải hơi chớp mắt: "Cậu với ba cậu ngày càng giống nhau." Vị thị trưởng kia, người rất tốt, rất công chính, thế nhưng trọng sĩ diện, bây giờ Mặc Vũ cũng như vậy.

"Được rồi, dừng lại, không nói chuyện của tớ, cậu chuẩn bị làm sao bây giờ? Khiến cô gái kia nhận tội là chuyện không thể nào, có ai bằng lòng đi ngồi tù bao giờ? Đây chính là một tội danh không nhỏ, là cố ý giết người!"

"Khiến cô ta phải nói ra!" Đường Mặc Vũ khẽ giương mắt, trong con ngươi lóe lên sự lạnh lẽo kinh người.

"Cô ta không ngu ngốc đâu!" Thiệu Khải lắc đầu, vỗ vai Đường Mặc Vũ. "Mặc Vũ, cậu đang nằm mơ. Nếu như lúc đó cô ta chịu nhận hậu quả, bây giờ còn đi trên đường lớn hay sao? Hơn nữa tội như vậy chả ai nhận đâu!"

"Cô ta sẽ..." Đường Mặc Vũ hất tay Thiệu Khải ra, tiếp tục đi về phía trạm cừu, ánh mặt trời ấm áp rơi vào trên người của anh, vẫn lạnh lẽo.

Thiệu Khải chớp chớp đôi mắt đào hoa, rất tự tin.

"Kỳ thực tớ cũng có thể làm được." Thiệu Khải đưa tay sờ cằm của mình, cái này cũng đơn giản mà. Mỹ nam kế là được rồi, còn có gì sánh bằng sắc đẹp tuyệt với chứ. Nào đánh, nào lừa gạt, nào mượn cớ, uy hiếp gì, có mỹ nam kế là đều dễ dàng hết.

Thế nhưng, anh rất nhanh khóac khoác tay: "Làm như vậy rất thiếu đạo đức a, tớ đối với nữ nhân đều rất thật lòng!"

Khóe mắc Đường Mặc Vũ nhìn anh một cái, cái nhìn kia có phần nhàn nhạt lơ đễnh, cậu ta "thật lòng" cũng nhiều ghê.

"Tớ nói thật mà!" Thiệu Khải đặt tay ở lồng ngực của mình. "Tớ đảm bảo đối với ai tớ cũng đều thật lòng yêu họ !" Nhưng mà tình yêu của anh quá ngắn, thời hạn sử dụng không dài. Vì vậy nên anh thay bạn gái như thay áo, trái phải một đống người tình, nhưng vẫn không tìm ra chỗ cố định. Thế nhưng anh luôn cho rằng đó không phải lỗi của mình, vì những cô gái kia không đủ hấp dẫn, đó là lý do khiến anh không thể ở cạnh một người quá lâu. Đương nhiên anh không có nghĩ tới giải quyết quan hệ với các cô gái, ví dụ như kết hôn.

"Lòng của cậu thật nhiều ngăn..." Đường Mặc Vũ tiếp tục đi về phía trước, mà Thiệu Khải không ngừng ở phía sau nói tim mình có bao nhiêu chân thật, thật còn hơn cả trân châu.

"Được rồi, Mặc Vũ, sự việc kia, tớ không chắc là giúp cậu được, tuy rằng gương mặt này rất được phụ nữ hoan nghênh!" Anh nghiêng đầu, dùng ánh mắt hẹp dài nhìn một cô gái, cô gái kia quả nhiên đỏ mặt, muốn nhìn lại không dám nhìn. Mị lực của anh quả nhiên không có gì sánh kịp.

"Tớ có nói là nhờ cậu sao?" Đường Mặc Vũ đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Thiệu Khải. Anh chỉ cần nhướng mày, bày ra bộ dạng lịch lãm, trưởng thành, ở bất cứ đâu cũng trở thành tiêu điểm. Chiều cao hơn hẳn người khác, khí chất ưu nhã tự tin, khuôn mặt hoàn mỹ, nam nhân như vậy nữ nhân ít khi cự tuyệt, không phải sao?

"Cậu tính tự mình làm à?" Thiệu Khải không nhịn được mà vỗ vỗ lồng ngực của mình. "Tớ nói này Mặc Vũ, cậu không thích hợp đâu!" Anh cười trêu chọc, Mặc Vũ từ nhỏ đến lớn luôn lễ phép, sạch sẽ, kêu cậu ta đi dùng sắc đẹp để dụ dỗ nữ nhân, cậu ta làm được sao?

Anh không coi trọng Mặc Vũ, sai, là khinh thường, đàn ông kiêu ngạo như vậy, sao mà dùng mỹ nam kế được chứ!

"Có!" Đường Mặc Vũ nói rất nghiêm túc, làm cũng sẽ rất nghiêm túc, anh ít khi nói giỡn.

"Vì sao?" Thiệu Khải càng không rõ, cậu ta làm việc này để chi? Làm thương nhân lâu quá, bây giờ muốn chuyển sang làm cảnh sát sao?

Đường Mặc Vũ khép miệng, Thiệu Khải muốn biết nguyên nhân, anh vĩnh viễn không thể nói. Vì sao? Lý Ngôn Hi đã cướp đi mạng sống của Lạc Tuyết. Anh với Lạc Tuyết vốn dĩ hạnh phúc, thế nhưng bây giờ cô ấy đang nằm dưới mặt đất lạnh lẽo, vậy mà người hại chết cô vẫn còn sống thật khỏe, như vậy công bằng sao?

Bọn họ cho rằng công bằng, thế nhưng, hắn không cho rằng như vậy.

"Này, cậu lại ngây người!" Thiệu Khải thò tay ở trước mặt Đường Mặc Vũ không ngừng lắc, không nên giả bộ trầm mặc như vậy, đối với anh không cần phải thế.

Đường Mặc Vũ giương mắt nhìn anh, đôi mắt kia chưa bao giờ chăm chú như hiện tại.

"Được rồi!" Thiệu Khải mệt mỏi. "Xét theo mặt pháp luật thì cô ta đáng bị trừng phạt, nhưng mà nói thật đi, cô ta lớn lên cũng không tệ lắm, nếu không gặp dạng tình huống này, nói không chừng, tớ còn muốn theo đuổi cô ta!" Thiệu Khải nửa đùa giỡn nói.

Biểu tình của Đường Mặc Vũ vẫn như cũ, Thiệu Khải tức giận quát lên: "Mặc Vũ, cậu không thể cười một cái sao, tớ thiếu cậu tiền à???"

Đường Mặc Vũ nhếch môi, lộ ra một đường thẳng lạnh lùng. Thiệu Khải liếc mắt nhìn anh, ngoài cười nhưng trong không cười, chỉ bằng đừng cười.

Đường Mặc Vũ ngồi trên xe mình, đột nhiên anh nhìn về phía sau, con ngươi đen trầm tĩnh một lần nữa híp lại.

"Lý Ngôn Hi..." Môi mỏng của anh hơi giật, cái loại hận thù này, khiến Thiệu Khải ngồi cạnh cảm thấy ớn lạnh.

Xe rời đi, quần áo còn treo ở đó, người tới lui rất nhiều, nhưng chẳng ai mua.

Lý Ngôn Hi đứng ở cửa nhà, cô ngẩng đầu, nhìn xem cái biệt thự lớn, lúc này ánh sáng mặt trời chiếu lên ánh mắt của cô, khiến cô nheo nheo mắt, trong đầu trống rỗng.

Tất cả mọi thứ ở đây đều là không: Không quen thuộc, không vẽ tranh, cô đem quá khứ quên không còn một mảnh, ngay cả mình là ai cũng không biết.

Tiểu Phương ở phía sau lưng đi vất vả, cô còn có khả năng đi. Ông trời ơi, lúc trở về mất hai tiếng đồng hồ, chân của cô đã phồng rộp lên như cái phao.

"Cô Hai, chúng ta vào đi thôi, không nên đứng ở đây!" Chân của cô sắp gãy mất.

"Được." Lý Ngôn Hi gật đầu, theo Tiểu Phương đi vào, phòng khách rộng mở sáng choang có mùi hương nhàn nhạt truyền đến, nhưng rất dễ chịu. Nơi mà chỉ có thể thấy trong tiểu thuyết, có người nói cô là vật trang trí nho nhỏ ở nơi này, còn hơn cả mười vạn, thậm chí là triệu.

Tuy nhiên, nếu không có gặp qua, cô biết. Đây là chị của cô, có thể được vợ chồng họ Lý yêu thương như vậy, Tiểu Phương nói ngoài Lý Nhiên ra không có người thứ hai, đương nhiên, Lý Ngôn Hi cũng sẽ không được.

Bọn họ đều nhìn cô, mà cô lại cũng nhìn bọn họ, nhìn chằm chằm tất cả nơi xa lạ này, trong lòng cô có chút hâm mộ, nhưng lại luôn có cảm giác cô và những thứ này không liên quan nhau, không có yêu thương, cũng không có chua xót, giống như đang nhìn người xa lạ vậy.

Thật ra, không phải vốn là người xa lạ sao?

Chỉ có điều...

Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng nắm chặt tay, cô ở trong này giống như kẻ xâm nhập phi pháp, làm hỏng tâm trạng ba người bọn họ.

" Đi đâu đấy?" Lý Chấn Ân cau mày, giờ mới nhớ tới mình còn có đứa con gái khác,

" Con đi ra ngoài một chút." Lý Ngôn Hi nhìn ông một cái, sau đó cúi đầu trả lời.

" Ai cho con ra ngoài ?" Giọng nói Lý Chấn Ân đột nhiên nghiêm khắc, cho tới giờ đều như vậy, không có yêu thương, chỉ có nghiêm khắc, giống như một người hầu, không có một chút tình thân.

Tiểu Phương rụt người, lần này tiêu rồi... Ông chủ... tức giận.... Tiểu Phương cô muốn cuốn gói cút đi cho rồi.

" Con chỉ muốn ra ngoài một chút, cũng không được sao?" Lý Ngôn Hi kinh hãi, giọng lạnh lùng, cô không phải phạm nhân, ngay cả quyền lợi ra ngoài chơi cũng không được sao?

" Cô Hai ơi..." Tiểu Phương kéo quần áo cô, muốn cô đừng nói nữa chẳng thế thì ông chủ càng thêm tức giận ...

Mà Lý Ngôn Hi không rõ, cô , đâu có nói sai.

" Ba, đừng như vậy, Ngôn Hi còn nhở mà." Lý Nhiên bưng một ly trà đặt trong tay lý chân ân, bộ dáng hiếu thảo khiến lý chân ân hài lòng.

" Chẳng giống chị con chút nào, con bằng một nửa của chị, ta đã không phiền lòng rồi." lý chân ân chán ghét trừng mắt nhìn Lý Ngôn Hi, nhìn bình thường, không giống người nhà Lý gia chút nào.

Lý Ngôn Hi lạnh lùng nhìn người một nhà, thật sự, cô chẳng có cảm giác gì với bọn họ, ba , mẹ, còn có chị ...

" Cô Hai, cô nói thử xem, một chút cảm giác cũng không có sao?" Tiểu Pương lại kéo quần áo cô, trước kia là hiền lành, bây giờ sao càng ngày càng hiền, mà cũng không giống hiền.

Lý Ngôn Hi khẽ chớp mắt, quay lại nhìn Tiểu Phương, cô không biết mình sai cái gì, nếu ra ngoài cũng là sai, vậy cô sống trong thế giới này vỗn dĩ sai rồi.

" Cô Hai..." Lần này Tiểu Phương dùng lực hơn, chẳng lẽ cô chủ không có khả năng nói chuyện, câu xin lỗi cũng không nói được.

Nói đi, nói đi cô.

Tiểu Phương đổ mồ hôi lạnh, cô chủ của tôi ơi, bà nội tổ của tôi ơi, nếu không nói là Tiểu Phương cút đi theo cô chủ đấy, nhà cô còn một già một trẻ ở nhà đó, cô còn phải tự sắm của hồi môn ình nữa.

Nhưng Lý Ngôn Hi chỉ nhếch môi lên, giống như cái cây trong nhà.

Cô cúi đầu, sợi tóc ở trán ẩn ẩn hiện hiện nổi lên khiến đôi mắt cô mơ màng.

" Xin lỗi." Giọng nói rất nhỏ, tuy cô không biết tại sao mình nhắc tới câu xin lỗi.

Bà Lý chỉ giương nhẹ khóe môi, sau đó không nhìn cô, coi cô như không khí, có lẽ trước kia cũng như vậy, Lý Ngôn Hi ở trong nhà này, thật sự bị xem thường.

" Ba, mẹ, Ngôn Hi biết lỗi là được rồi." Lý Nhiên ở bên cạnh đứng lên, thay Lý Ngôn Hi nói, trách không được vợ chồng họ Lý thích chị ấy như thế, chị ấy rất đẹp, dáng người cao gầy, ngũ quan hoàn mỹ, ngay cả khí chất cũng khác biệt, không có vẻ yếu đuối như Lý Ngôn Hi.

Lý Nhiên đã đi tới, vươn tay ra, nhưng Lý Ngôn Hi lui về sau một bước, ánh mắt cũng đề phòng nhìn chằm chằm mình.

" Ngôn Hi, là chị đây, em không nhớ ra chị à?" Lý Nhiên bị chững tay, có chút xấu hổ, hình như cô em gái này lần đầu tiên trốn cô vậy.

" Em quên rồi." Lý Ngôn Hi nhìn về phía Lý Nhiên, thật là không có ít nhiều sợ hãi, chỉ là có chút không quen thôi.

" Chị quên, em bị mất trí nhớ." Lý Nhiên đi tới, kéo tay Lý Ngôn Hi lại, Lý Ngôn Hi không quen lại lùi sau một bước, nhưng Lý Nhiên ra sức kéo chặt, thậm chí kéo đau tay cô.

" Ngôn Hi, ba rất quan tâm em, em không biết ..." Lý Nhiên định nói gì đó, nhưng nhìn thoáng qua cặp vợ chồng đang ngồi bên kia, chỉ có thể ngậm miệng lại : " Ngôn Hi, sau này chị sẽ nói cho, lần sau em đừng chạy loạn nữa, biết không?" Lý Nhiên vỗ tay Lý Ngôn Hi, có lẽ ở trong này người cười với cô ngoài Tiểu Phương, còn có chị Lý Nhiên nữa.

" Vâng." Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhìn chị ấy một cái nữa, rồi mới đi đến phòng mình, giống như linh hồn người chết vậy, im hơi lặng tiếng.

" Ba." Lý Nhiên mới ngồi cạnh Lý Chấn Ân,ôm lấy cánh tay ông, so với con ruột còn thân hơn nhiều.

" Ba, đừng giận Ngôn Hi nữa, giờ em ấy không nhớ gì, ba đừng trách em ấy." Lý Nhiên lôi kéo tay lý chấn an không ngừng để xin, lông mày xinh đẹp kia cũng nhíu lại, làm cho người ta nhìn thấy là đau lòng.

" Được, nghe lời con, nghe con." Lý Chấn Ân nở nụ cười, ông thân thiết xoa nhẹ tóc Lý Nhiên, dường như đứa con gái này mới là con ruột ông, cái người kia tuy có cùng huyết thống, nhưng cũng chỉ là người xa lạ.

Lý Ngôn Hi đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc tiêu điều ở bên ngoài, sắp đến mùa đông rồi, lá cây cũng bị rụng hết, cô nhìn thoáng qua phòng mình rất lâu, sau khi cô tỉnh lại, cô nhìn nhiều nhất là nơi này, đương nhiên nhìn người nhiều nhất là Tiểu Phương và chính bản thân cô.

" Cô Hai ơi..." Tiểu Phương đi tới, có chút lo lắng nhìn cô, cô Hai thật đáng thương, ở trong nhà này cô và cô Hai giống nhau, là cô chủ nhưng không bằng người ngoài, không nghĩ sẽ bị người mắng.

" Cô Hai, cô đừng như vậy nữa, ông chủ tức giận cũng đúng, cô quên là mới xảy ra chuyện sao?" Tiểu Phương nói tới vội vàng che miệng, ánh mắt không ngừng đảo, lần này thật sự xong đời rồi.

Lý Ngôn Hi đột nhiên quay lại nhìn cô, ánh mắt kia khó hiểu có bao nhiêu kì quái.

Vừa rồi cô không nói gì cả, thật là không có nói gì hết, đừng có nhìn cô, đừng quen biết cô.

" Tiểu Phương, trước đó đã xảy ra chuyện gì về tôi?" Lý Ngôn Hi thật sự nghiêng đầu nhìn về phía cô, nãy Lý Nhiên cũng có nói qua, bây giờ Tiểu Phương cũng đang nói, nói cho cô có được không, rốt cuộc là chuyện gì, chuyện gì mà cô không được ra ngoài, làm cho bọn họ trách, bọn họ giận.

" Cô Hai, em không biết, không biết thật mà." Tiểu Phương vội vàng lắc đầu, rất muốn thử một phen, nhưng há mồm ra không thể nói được gì, dù rất muốn nói.

" Tiểu Phương, cô có biết, nói cho tôi biết đi? Tôi rất muốn biết." Lý Ngôn Hi đã đi tới : " Coi như tôi, cầu xin cô, được không?" Cô nhẹ nhàng nháy hai mắt, ánh mắt vô hồn : " Cô không biết là, một người không có quá khứ, không có tương lai sống từng ngày từng ngày thế nào đâu."

" Giờ mạng sống của tôi bắt đầu từ nơi này, nhưng đó không phải là tôi, tôi không biết tôi từng thích người nào, ghét người nào , tôi quý trọng người nào, nhưng giờ tôi đã quên, quên sạch rồi, Tiểu Phương, nói cho tôi biết được không, tôi muốn biết chuyện trước kia của mình."

Lý Ngôn Hi lại gần một bước, nhưng Tiểu Phương lại lùi sau một bước.

Bà hai của tôi ơi, đừng ép cô nữa, cô không nói được, chuyện đó, ông bà chủ đều dặn, nếu ai muốn thì vả vỡ mồm người đó.

Lý Ngôn Hi nhìn Tiểu Phương, một đôi mắt cực kì buồn phiền, khuôn mặt cũng cực kì bi thương, Tiểu Phương nhìn thật chua xót, thật ra trong cái nhà này cũng chỉ có cô Hai là đối với cô tốt nhất, quần áo không mặc đều đưa cho cô, có món nào ngon cũng chia cho cô một nửa, cô cũng không muốn giấu cô chủ nhưng đừng ép bức cô nữa, cô cũng khó xử lắm.

" Cô Hai, thật ra cũng không có chuyện gì cả." Tiểu Phương lắc đầu, không cho cô biết là tốt nhất, nếu quên thì cứ để quên đi, đừng nhớ tới làm gì.

" Nhưng tôi rất muốn biết." Tay Lý Ngôn Hi đặt ở trên đầu được, nhẹ nhàng sờ vào miếng băng vải quấn, cô chỉ bị mất trí nhớ, chứ bộ não có bị ảnh hưởng đâu, cô có quyền lợi muốn biết chuyện trước kia của mình, không được sao?

" Tiểu Phương nói, sẽ bị đuổi khỏi nhà." Tiểu Phương đột nhiên thở dài : " Cô Hai, cô có biết trong nhà Tiểu Phương còn có ba mẹ, có một cậu em trai đang đi học, Tiểu Phương không thể không có việc làm." Tiểu Phương cúi thấp đầu, không ngừng xăm soi mũi chân, đừng dồn ép cô, cô không nói được, nếu nói ra, cô sẽ không có việc, cô sẽ chết đói.

Lý Ngôn Hi xoay người, rốt cuộc Tiểu Phương thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô cẩn thận vỗ ngực mình, cuối cùng cũng không hỏi, suýt hại chết cô rồi.

Nhưng, dường như cô yên tâm còn quá sớm, bởi trong nháy mắt, Lý Ngôn Hi lại đứng ở trước mặt cô.

" Cái này cho em." Lý Ngôn Hi mở lỏng tay, trong tay ngoài một số tiền, còn có đủ loại thẻ.

Ánh mắt Tiểu Phương đã nhìn thấy, ông trời của cô ơi, Tiểu Phương cô sống đến chừng này, chưa từng thấy nhiều tiền như vậy đó. Cô dụi dụi hai mắt, sau đó nuốt nước miếng, nếu những thứ này là của cô, cô cần gì phải làm công vất vả cho người ta nữa, cô có thể mua một căn hộ, cho em trai học trường tốt nhất, đương nhiên cũng có phần của hồi môn của mình rồi.

" Cô hai, cho tôi á?" Cô không tin hỏi một câu, tự chỉ vào mình.

"Ừ." Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng gật đầu : " Chỉ cần cô nói việc kia cho tôi biết, những thứ này đều là của cô." Co không biết mình có nhiều tiền thế này, những thứ này ở trong phòng cô, tức là của cô, mà cô cũng chẳng dùng được, như một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng thì những thứ này có ích lợi gì.

Tiểu Phương lại nuốt nước miếng, cực kì hấp dẫn, thật sự cực kì hấp dẫn, hấp dẫn đến chết, nhưng cô nhìn nhìn Lý Ngôn Hi, lại nhìn bản than, chỉ có thể ra sức hít một hơi, xin lỗi : " Cô Hai, Tiểu Phương không nói được, nếu cô muốn biết, có thể đi hỏi ông bà chủ." Tiểu Phương nhịn không được lại liếc mắt nhìn đống tiền, lại liếc cái tiếp, cô giấu tay ở đằng sau, nếu không tay cô lại đi lên à coi.

Nhiều tiền như vậy, hết sức hấp dẫn luôn, nhưng cô không thể nói ra, cô Hai bây giờ cũng tốt, cái gì cũng đã quên, so với trước kia là tố thơn nhiều, chứ nếu nhớ tới, biết rõ thì càng khiến cô hai đau khổ hơn thôi.

" Tiểu Phương." Lý Ngôn Hi vẫn đang nhìn cô, rất thương cảm, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt, nhưng Tiểu Phương chỉ có thể cắn môi, cự tuyệt Lý Ngôn Hi không dễ dàng, cự tuyệt đống tiền này càng không dễ dàng hơn.

" Xin lỗi, cô Hai." Tiểu Phương nói xong, xoay người bỏ chạy, cô sợ mình không nhịn được lại nói ra rồi.

Cửa phịch một tiếng, Lý Ngôn Hi ngồi ở trên trường, đôi mắt lộ vẻ thất vọng, cô nhìn ra ngoài, cảnh sắc hồng hồng nhạt nhạt mơ hồ, ai có thể nói cho cô biết, cô rốt cuộc là ai....

Cộc cộc cộc, tiếng đập cửa truyền đến, cô đứng lên, mở cửa, người đứng ở cửa khiến cô không khỏi sửng sốt.

Lý Nhiên... sao lại tới đây. Khóe miệng Lý Ngôn Hi khẽ động, đừng nói là chị ấy, ngay cả gọi tiếng ba cũng rất khó khăn.

" Sao thế, Ngôn hi, không muốn nhìn thấy chị à? Trước kia chúng ta rất than thiết, tuy chúng ta không phải chị em ruột, nhưng giờ một câu chị mà em cũng không muốn gọi sao?" Trên mặt Lý Nhiên có chút nhợt nhạt bi thương, nhìn Lý Ngôn Hi có chút kì lạ, cô nhẹ nhàng chớp chớp mắt, có đúng là cô thật sự sai rồi?

Người này không phải ai khác, là chị... Nhưng, một câu chị cũng không kêu lên tiếng được, cảm giác yết hầu bị khan, rất khó chịu.

" Được, chị biết, em đừng làm khó mình nữa." Lý Nhiên vỗ bả vai Lý Ngôn Hi, trên mặt tươi cười rất đẹp.

" Bây giờ có thể cho chị vào chứ ?" Chị ấy lại nói tiếp, hai người các cô một trong cửa, một ngoài cửa, như vậy không phải kì lạ sao?

" Được." lý ngon hi nhẹ nhàng gật đầu, tránh đường ra, cho Lý Nhiên đi vào, Lý Nhiên nhẹ giương mắt quan sát phòng em gái, toàn bộ nơi này không thay đổi, chỉ có, người này lại thay đổi rất nhiều.

" Ngôn Hi, chị biết bây giờ đối với em tất cả đều xa lạ, nhưng hãy tin tưởng chị, tất cả mọi người đều rất thương em, ba ba không cho em ra ngoài là có lý riêng của ba, em chỉ cần nghe lời là được, trước kia em rất nghe lời, em quên rồi sao?" Lý Nhiên cười nói với Lý Ngôn Hi, nhưng ý nghĩa lời nói không rõ.

Mà Lý Ngôn Hi vẫn rất xa lạ nhìn chằm chằm chị ấy, trước kia cô, nghe lời sao?

" Em xin lỗi, em quên rồi." Cô cúi đầu, giọng nói thì thào, cô mất trí nhớ, cho nên cũng quên cái gì kêu là nghe lời rồi, cô có thể nghe nhưng không có nghĩa là cô không có lập trường của mình, cô muốn ra ngoài, cô muốn rời khỏi đây, muốn được tôn trọng, nhưng cái nhà này không cho cô cơ hội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai