2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


« Mặc Vũ, em mặc cái này đẹp không ? » Bạch Nặc xoay người, nhìn Đường Mặc Vũ ngồi bên kia không biết đang suy nghĩ gì, đối với việc anh không chú tâm có chút không vui, nhưng mà, hiện tại tâm tình cô đang vui nên cũng không thèm so đo với anh.

« Mặc Vũ » Cô gọi

Edit by Lilianna

" Mặc Vũ, em mặc cái này đẹp không ?" Bạch Nặc xoay người, nhìn Đường Mặc Vũ ngồi bên kia không biết đang suy nghĩ gì , anh không chịu chú tâm khiến cô có chút không vui . Mà thôi , lúc này tâm trạng cô đang vui nên cũng không thèm so đo với anh.

" Mặc Vũ ." Cô gọi lại lần nữa, Đường Mặc Vũ lúc này mới phản ứng lại

" Hả?" Anh nhìn dáng người hoàn mỹ trước mắt không tiếc lời khen một tiếng, quả thật hoàn mỹ.

Bạch Nặc lúc này đã đi tới, một tay đặt trên vai Đường Mặc Vũ : "Ngày cưới em mặc cái này được không ?" Cô dựa đầu trên vai Đường Mặc Vũ, trên khóe môi là một nụ cười tươi ngọt.

" Được." Đường Mặc Vũ không có ý kiến, anh đưa tay ôm vòng eo mảnh khảnh của Bạch Nặc, anh sẽ kết hôn, nhanh thôi.

" Nặc ." Đột nhiên anh nghiêm túc nhìn về phía Bạch Nặc.

" Sao vậy ?" Bạch Nặc ngẩng đầu, hai tay ôm cổ anh , hình như muốn đem bản thân áp sát vào anh.

" Em yêu điều gì ở anh?" Đường Mặc Vũ nâng cằm Bạch Nặc hỏi, từ trước tới nay, anh chưa bao giờ hỏi vấn đề này, nhưng nay anh bổng nhiên muốn biết.

" Vì anh là một người đàn ông hoàn mỹ mà." Bạch Nặc chớp chớp đôi mắt, đôi môi đỏ mọng chu lên : " Anh quên à, chúng ta cùng nhau lớn lên, em chính là của anh , đương nhiên anh cũng là của em." Cô thầm may mắn vì người lớn lên bên cạnh anh chính là mình, cho nên cũng chỉ có cô mới xứng đáng với người đàn ông hoàn mỹ này. Không nói tới bề ngoài, tiền tài quyền thế, chỉ cần là chính anh đã khiến bao nhiêu cô gái mơ ước, nhưng họ sẽ không có cơ hội đó, vì nó chỉ có thể thuộc về cô.

Đường Mặc Vũ nhẹ nhàng nhíu đôi chân mày..Anh ngẩng đầu nhìn vào trong gương, từ dáng người , gương mặt đến khí chất, thật sự có thể nói là hoàn mỹ, đó cũng là điều mọi người đều thừa nhận từ trước tới nay, anh là ưu tú nhất...( Liz :tự kỷ nặng,,,=.=)

"Nếu anh không hoàn mỹ , không có này khuôn mặt, không có gia thế, em còn có thể yêu anh sao?" Ngón tay anh nắm chặt cằm Bạch Nặc, môi mỏng không khỏi mân lên.

" Nói thật nhé." Anh đã nghe quá nhiều lời dối trá xu nịnh vậy nên bây giờ anh muốn nghe sự thật.

Bạch Nặc khó hiểu nhìn anh, trong đôi mắt ánh lên hình ảnh của anh, sau đó nở nụ cười : "Đương nhiên, mặc kệ anh có hay không hoàn mỹ, em đều yêu anh, chỉ cần anh cứ là Đường Mặc Vũ là được." Chỉ cần là Đường Mặc Vũ thì tất cả mọi thứ của anh sẽ không mất đi , anh vẫn là đại biểu cho sự hoàn mỹ.

Đường Mặc Vũ buông xuống bắt chéo hai chân, đôi mắt đen thâm thúy hơn rất nhiều so với những người khác, có chút gì đó đăm chiêu.

Ra khỏi tiệm áo cưới, Bạch Nặc cảm thấy hài lòng về bộ áo cưới. một đôi chân thon dài xinh đẹp được bao phủ bởi một chiếc váy xanh, cô cười tươi cùng Đường Mặc Vũ nói gì đó nên không để ý tới một đôi tay đen đuốc lúc này đang nhặt một cái chai rỗng trên đất, mà cô gái nhặt cái chai khi ngước mặt lên, chỉ có gương mặt là nhìn được , trông sạch sẽ, còn những thứ còn lại rất bẩn thỉu, trên vai cô gái là một cái bao rác to, khi đi còn lết theo một chân, đang đi về phía họ thì vội vàng dừng lại chỉ sợ đụng trúng bọn họ.

lại lần nữa, Đường Mặc Vũ lúc này mới phản ứng lại

« Ân » anh nhìn dáng người hoàn mỹ trước mắt không tiếc lời khen một tiếng, quả thật hoàn mỹ.

Bạch Nặc lúc này đã đi tới, một tay đặt trên vai Đường Mặc Vũ « Ngày cưới em mặc cái này được không ? » Cô dựa đầu trên vai Đường Mặc Vũ, trên khóe môi là một nụ cười tươi ngọt.

« Được » Đường Mặc Vũ không có ý kiến, anh đưa tay ôm vòng eo mảnh khảnh của Bạch Nặc, anh sẽ kết hôn, nhanh thôi.

« Nặc « Anh đột nhiên nghiêm túc nhìn về phía Bạch Nặc.

« sao vậy ? « Bạch Nặc ngẩng đầu, hai tay ôm cổ anh,cơ hồ như muốn đem chính mình sát nhập vào anh.

« Em yêu điều gì ở anh? » Đường Mặc Vũ nâng cằm Bạch Nặc hỏi, từ trước tới nay, anh chưa bao giờ hỏi vấn đề này, nhưng nay anh bổng nhiên muốn biết.

« vì anh là một người đàn ông hoàn mỹ a » Bạch Nặc chớp chớp đôi mắt, đôi môi đỏ mọng chu chu « anh quên à, chúng ta cùng nhau lớn lên, em chính là của anh , đương nhiên anh cũng là của em a » Cô thầm may mắn vì người lớn lên bên cạnh anh chính là mình, cho nên cũng chỉ có cô mới xứng đáng với người đàn ông hoàn mỹ này.không nói tới bề ngoài, tiền tài quyền thế, chỉ cần là chính anh đã khiến bao nhiêu cô gái mơ ước, nhưng họ sẽ không có cơ hội đó, vì nó chỉ có thể thuộc về cô.

Đường Mặc Vũ nhẹ nhàng nhíu đôi chân mày..Anh ngẩng đầu nhìn vào trong gương, từ dáng người , gương mặt đến khí chất, thật sự có thể nói là hoàn mỹ, đó cũng là điều mọi người đều thừa nhận từ trước tới nay, anh là ưu tú là hoàn mỹ...( Liz :tự kỷ nặng,,,=.=)

"Nếu anh không hoàn mỹ , không có này khuôn mặt, không có gia thế, em còn có thể yêu anh sao?" Ngón tay anh nắm chặt cằm Bạch Nặc, môi mỏng không khỏi mân lên.

« Nói thật, ân « anh đã nghe quá nhiều lời dối trá xu nịnh vậy nên hiện tại anh thầm nghĩ muốn nghe sự thật.

Bạch Nặc khó hiểu nhìn anh, trong đôi mắt ánh lên hình ảnh của anh, sau đó nở nụ cười « Đương nhiên, mặc kệ anh có hay không hoàn mỹ, em đều yêu anh, chỉ cần anh cứ là Đường Mặc Vũ là được. » chỉ cần là Đường Mặc Vũ thì tất cả mọi thứ của anh đều không mất đi , anh vẫn là đại biểu cho sự hoàn mỹ.

Đường Mặc Vũ buông xuống bắt chéo hai chân, đôi mắt đen thâm thúy hơn rất nhiều so với những người khác, có chút gì đó đăm chiêu.

Ra khỏi tiệm áo cưới, Bạch Nặc cảm thấy thực hài lòng về áo cưới. một đôi chân thon dài xinh đẹp được bao phủ bởi một chiếc váy xanh, cô cười tươi cùng Đường Mặc Vũ nói gì đó nên không để ý tới một đôi tay đen đuốc lúc này đang nhặt một cái chai rỗng trên đất, mà cô gái nhặt cái chai khi ngước mặt lên, chỉ có duy nhất gương mặt là còn xem được, coi như sạch sẽ, còn lại thực bẩn thỉu, trên vai cô gái là một cái bao rác to, khi đi còn lết theo một chân, đang đi về phía họ thì vội vàng dừng lại chỉ sợ đụng trúng bọn họ.

" Mùi gì vậy, hôi quá." Bạch Nặc bịt mũi , mùi như là mùi mốc meo vậy, thật kinh tởm.

" Này, đứng xa xa một chút." Cô nhìn về cô gái đứng không xa mình, xua xua tay, sao mà hôi dữ vậy, đáng ghét, không biết bao lâu rồi không tắm nữa.

" Xin lỗi, xin lỗi ... tôi đi ngay ." Lạc Tuyết lúi húi vác cái bao trên lưng nói, ngay cả mắt cũng không dám nhìn cô gái sạch sẽ đẹp đẽ kia, cô chưa bao giờ dám đến gần những người như họ, họ rất ghét những người thấp hèn như cô.

Cô vội vã lui ra phía sau, đột nhiên cái bao trên lưng xoẹt một tiếng, cái bao rớt xuống, chai rỗng, giấy rác trong bao toàn bộ đổ ra ngoài.

" Trời đất , cô làm cái gì vậy ?" Bạch Nặc trừng lớn hai mắt, xung quanh đều là chai bẩn, mấy cái này không biết có phải từ thùng rác lôi ra không nữa, giày cao gót của cô không biết phải đặt ở đâu mới được.

" Tôi xin lỗi, xin lỗi ..." Lạc Tuyết vội vàng nhặt lên, chỉ có điều , đùi cô bỗng nhiên bị trật, té về phía trước...

" Mặc Vũ..." Bạch Nặc hét lên, nháy mắt cái người nhặt rác kia té nhào vào người Đường Mặc Vũ....

Đường Mặc Vũ nhắm hai mắt lại, sau đó lạnh mắt nhìn chằm chằm cái cô đang nắm lấy áo mình.

" Buông tay ra ." Âm thanh lạnh lùng vang lên, như rét lạnh tới tận xương tủy.

" Tôi nói lại, BUÔNG TAY..." Hai tay anh nắm chặt, cực kì bực bội cái người bám trên người mình.

" Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, không phải cố ý..." Lạc Tuyết muốn đứng lên. Nhưng mà chân cô quả thật không có chút sức lực nào, huống hồ cả ngày nay, cô chưa hề ăn gì, rất mệt, rất đói.

" Cút." Anh xô mạnh cô ra, không quan tâm cô có đau hay không, cái mùi hôi thối này, anh thật không thể chịu nỗi, chán ghét....(Liz :nhớ đấy, anh nhớ lấy câu này đấy....hừ !!!!)

Người Lạc Tuyết lung lay một chút rồi té nhào xuống đất, hai đầu gối hướng đất cứng mà đập xuống, mặt cô tái nhợt .Cô cắn môi, lết về phía sau đám chai giấy rác.

Có phải từ nhỏ cô đã bị người ta ghét , bị mắng chửi . Khi cô sinh ra đã là một kẽ cặn bã, thấp kém, dơ bẩn... cô quỳ trên mặt đất, hít hít mũi, sau đó lấy ra một cái bao, cẩn thận đem từng cái chai một bỏ vào trong bao lại.

" Mặc Vũ ." Bạch Nặc vội vàng đi tới, tay cô không biết đặt ở đâu : " Quần áo anh bẩn hết rồi !" Côcó bực mình nói. Bộ đồ này giá vài vạn, người bình thường làm sao dám đụng vào, vậy mà cái người bẩn thỉu kia.... đem cái mạng cô ta ra đền cũng không mua nổi bộ quần áo này.

Đường Mặc Vũ đưa tay lên cổ áo, ngón tay nắm chặt, sau đó cởi từng cái nút. Anh cởi áo trên người ra sau đó ném mạnh vào đám chai lọ trên đất...

" Chúng ta đi thôi ." Anh kéo tay Bạch Nặc, đi về phía xe của mình cách đó không xa, một bộ quần áo thôi mà, anh không tiếc, so với việc phải ngửi cái mùi này còn tốt hơn rất nhiều.

" Thật chẳng ra làm sao ." Bạch Nặc không vui lướt qua người Lạc Tuyết, Cô còn chưa hết giận liện đá cái chai dưới chân, cái chai bắn vào mặt Lạc Tuyết...

Lạc Tuyết buông cái chai đang cầm trên tay, xoa xoa mặt mình, cô ngẩng đầu, khuôn mặt sớm đã đầy nước mắt, cô không muốn khóc, thực sự không muốn, có điều cô cũng là người, cũng có cảm giác....

Không sao, đây đâu phải là lần đầu tiên, cô vội vã lau nước mắt, sao đó tiếp tục nhặt mấy cái chai, nhìn thấy cái áo vest kia, nhẹ nhàng cắn môi, quần áo tốt như vậy..., kẻ có tiền đều là như vậy đấy, họ chưa từng bị đói, bị lạnh, họ không biết cuộc sống của những người nghèo khổ nên họ không biết quý trọng.

Cô nhặt cái áo lên, cẩn thận gói lại bỏ vào trong bao, sau đó khó khăn đứng lên, lết cái chân tàn tật của mình đi về phía trước.

Đường Mặc Vũ mím chặt môi, ngay cả là ngồi kế bên Bạch Nặc, Hôm nay đã đủ mất hứng lắm rồi , khi không lại gặp một kẻ phiền phức như vậy.

" Mặc Vũ, chúng ta lát nữa đi ăn lẩu nhé ?" Bạch Nặc kéo kéo áo Đường Mặc Vũ, thử quần áo nửa ngày, tuy gặp một kẻ đáng ghét làm người ta mất hứng nhưng là cô cũng đã đói lắm, cái gì thì cũng phải ăn no mới được.

" Được rồi..." Đường Mặc Vũ gật nhẹ đầu, quay xe chạy đến nhà hàng họ thường ăn.

Sau khi ăn xong, tâm tình Bạch Nặc cũng tốt hơn rất nhiều, cô khoác tay Mặc Vũ, vui vẻ nói chuyện với anh, ngẫu nhiên, Mặc Vũ cũng cười cười đáp lại cô, không cần nói nhiều, bao năm tình cảm của họ, cô cũng có thể hiểu .

" Cẩn thận..." Đột nhiên bên cạnh có người la lên, Bạch Nặc nhìn lại, ngây ngốc, một chiếc xe đang lao về phía họ, cô giật mình, kéo Đường Mặc Vũ che chắn phía trước, đẩy anh hướng về phía chiếc xe, cô không suy nghĩ gì nhiều chỉ biết rằng cô không thể chết được...

Mọi người đều nghĩ sẽ cứu người mình yêu, nhưng cô lại là muốn cứu bản thân mình...

Đường Mặc Vũ không tin vào mắt mình nữa, nhìn Bạch Nặc, ánh mắt anh mở to, sau đó « Ầm » một tiếng, thân thể anh bị hất bay lên , cuối cùng ngất đi, trong bóng đêm, anh nhìn thấy Bạch Nặc đang khóc to gọi tên anh, ...anh lại nở nụ cười....

À , thì ra .... Đây là yêu sao?????

Tiếng xe cứu thương và xe cảnh sát nhanh chóng xuất hiện, trên mặt đất một thanh niên nằm bất động, Trên mặt toàn máu, không ai còn nhận ra người thanh niên kia đã từng, đã từng là một người hoàn mỹ, thật hoàn mỹ....

Lạc Tuyết ngẩng đầu, nhìn cái TV thật lớn trên đỉnh đầu mình, cô không dám mở cái TV nhỏ của mình nên hầu hết thời gian cô đều đến đây xem. Cô xoay người, tiếp tục làm công việc của mình, Đang định cúi xuống nhặt cái chai trên đất, do một người đàn ông cách đó không xa ném đến.

" Vị tiên sinh này .." Cô vội vã đi tới, chỉ dám gọi chứ không hề dám kéo quần áo họ, vì rất nhiều lần cô đều bị họ xua đuổi chửi bới.

" Chuyện gì ? " Người đàn ông bịt mũi mình, cực kì phiền chán nhìn chằm chằm người phụ nữ rách nát trước mặt.

" Tiên sinh, ông có thể đừng ném mấy thứ này linh tinh được không ? Ở đây vừa mới có người quét dọn ." Lạc Tuyết cắn cắn môi cẩn thận nói, những người quét rác cũng vất vả như cô, cô thật không muốn họ phải quét dọn lại lần nữa .

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, nhìn Lạc Tuyết một thân quần áo rách rưới từ trên xuống dưới . " Tao không ném, mày ăn cái gì, đồ thần kinh ." Ông ta kinh thường đẩy Lạc Tuyết qua một bên bước đi, còn ngửi ngửi tay mình, con mẹ nó , mùi hôi thế ...

Lạc Tuyết đứng ở đó, rất nhiều người đi qua nhìn cô, nói gì đó. Cô xoay lưng, vác cái bao trên lưng tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, cái TV trên tường kia cũng là không ngừng chiếu các hình ảnh đầy màu sắc.

"Hôm nay, ở trước một nhà hàng , xảy ra một vụ tai nạn xe cộ nghiêm trọng, một người thanh niên bị trọng thương, bây giờ đang được cấp cứu, trước mắt vẫn còn nguy hiểm, thân phận người thanh niên cũng tạm thời được xác định, là con trai thị trưởng Đường Thượng Nguyên , Hôn lễ trước mắt của anh tam thời bị hoãn lại. Nguyên nhân vụ tai nạn đang được điều tra, bước đầu nhận định là do tài xế say rượu điều khiển xe. ." .

Lúc này trong bệnh viện, có rất nhiều phóng viên đang chực chờ bên ngoài, nhưng là, bệnh viện bốn phía đều có cảnh sát canh gác, bọn họ căn bản là không có cách nào đi vào.

Phía dưới mọi người đều đang nhìn, tựa hồ còn có chút đờ đẫn, thân phận đặc biệt của người thanh niên không khỏi khiến mọi người phải nhìn thoáng qua.

Con trai độc nhất của ngài thị trưởng. . .

Ngoài phòng mổ, Đường Thượng Nguyên hai tay ôm mặt, ông xoa xoa mặt mình, cố gắng hít thở , cơ thể ông run rẩy không ngừng , mà bên cạnh ông cụ Đường ( ông của Mặc Vũ )cũng đang nhìn chằm chằm cánh cửa phòng mổ, tuy rằng sắc mặt vẫn bình tĩnh , nhưng bàn tay lão cũng đang run run nắm chặt. .

Một phút đồng hồ đi qua , ba mươi phút đi qua , một giờ đi qua , ba giờ sau đi qua , ca mổ lần này kéo thật dài, mà người ngồi bên ngoài, trái tim dường như cũng nặng dần, không thể có được một giây yên ổn nào.

Cửa phòng mổ rốt cục cũng mở ra , bác sĩ tháo xuống khẩu trang, lộ ra gương mặt mỏi mệt. " Xin lỗi, ngài thị trưởng, chúng tôi đã cố gắng hết sức . ."

Phịch một tiếng, Đường lão gia té xuống trên đất. .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai