Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cái TV thật lớn gắn bên ngoài tòa nhà, đang chiếu hình ảnh phỏng vấn một người doanh nhân trẻ tuổi, một người đàn ông tuấn mỹ, khí thế hơn người, một gương mặt tinh tế như điêu khắc, một kiệt tác của thượng đế, anh ta khẽ nâng môi, nhướng đôi mắt đen, hai chân bắt chéo, vươn ngón tay dài khẽ vuốt cái trán trơn bóng, nháy mắt gương mặt tinh xảo bị bóng đen bao phủ, giống như phản phất thay thế ánh mặt trời, phát ra ánh sáng chói mắt. Anh bình tĩnh tao nhã giống như không khí, thực thanh khiết, đánh thẳng vào trái tim người nhìn.

Bầu trời thật nhiều mây, có chút u ám. Xa xa là tòa nhà cao tầng vĩ đại khiến người ta có cảm giác áp lực, màu xanh tự nhiên của bầu trời sớm đã bị tòa nhà hiện đại thay thế, ngẩng đầu nhìn,trong cái TV to lớn trên tường ánh mắt thâm trầm của một người đàn ông như có lốc xoáy lặng yên dâng lên, phút chốc như lôi kéo mọi người lại.

Những người đứng xem phía dưới bỗng giật mình, thực bực mình, hoảng hốt nhận ra không biết bên người mình xuất hiện một cô gái từ lúc nào.

Cô ta nhìn xuống chính mình, lại nhìn túi rác sau lưng, vội vàng bỏ đi không dấu vết.

Ở cái thành phố hiện đại tràn ngập khoa học kĩ thuật cùng hiện thực này, có người phú quý, lại cũng có người bần cùng, như cô. Cô rất nghèo, chỉ là một người lượm ve chai không hơn. Cô đi một bước, lại lôi kéo một bước. Cô không những cùng cực mà còn thêm tàn phế, dù vậy, cô vẫn sống, vẫn tồn tại trên thế giới này, cuộc đời này có lẽ không công bằng, có chăng công bằng duy nhất chính là thượng đế ọi người cùng sống trong một tầng không khí, cùng uống nước, cùng một mạng như nhau...

Cô đi đến phía trước, cúi nhặt lên một cái vỏ chai rỗng bỏ vào cái túi to phía sau, cô mỗi ngày đều là nhặt lại nhặt, chỉ có như vậy cô mới có thể có tiền ăn , bằng không sẽ chết, không ai có thể cướp đoạt quyền sinh tồn của cô, chỉ cần cô còn sống, cô liền nhặt rác, sâu trong tâm khảm, cũng chỉ là muốn mình được no bụng, không mong gì hơn.

Cô đưa tay che trán, một vài tia nắng dừng lại trên mặt cô, đó là một gương mặt trẻ tuổi, không hề xinh đẹp, nhưng lại rất sạch sẽ, so với một người lượm ve chai mà nói, thì thực sạch sẽ, mặc dù trên người cô không thể tránh được có nhiều mùi lạ nhưng cô lại có một gương mặt thanh sạch và một cái tên cũng thực êm tai , Lạc Tuyết, một cái tên cô tự đặt cho chính mình.

Nhìn thấy phía trước tụ tập rất nhiều người, cô không tự chủ hướng về phía đó mà đi đến, đó là một sự kiện quyên góp, cô không đọc được quá nhiều chữ, nhưng đoán chừng có lẽ là có người bị bệnh, bởi vì không có tiền, cho nên đến đây, hi vọng ai đó có thể giúp mình sống sót. Rất nhiều người đi qua, một vài người dừng lại quyên góp chút ít, nhiêu đó cũng là một ít ấm áp trong cái cuộc sống bạc bẽo này rồi.

Cô sờ sờ túi tiền chính mình, lê một chân từng bước từng bước đi về phía trước...Cô nhìn thấy một khuôn mặt tiêu tụy,hốc hác, bỗng dừng lại, vươn tay, đó là một chồng tiền lẻ, mà trong số những người đi qua cô lại là người quyên góp nhiều nhất.

Cô buông lõng tay, cười cười, nụ cười kia thực sạch sẽ, thực trong suốt, tuy rằng khắp người cô thực bẩn. Cô xoay người rời khỏi đó, vẫn cứ là cô gái tàn tật đôi chân, đừng hỏi cô vì sao làm vậy, bởi vì, đơn giản cô cũng chỉ muốn mọi người được sống.

Cô chậm rãi bước đi, ánh sáng mặt trời thực an nhàn chạm trên vai cô, trên mỗi người, thực công bằng..

Trên TV vẫn chiếu những hình ảnh...

Bên kia, trong một hậu trường quảng cáo

"Đường tiên sinh, vất vả rồi" Người chủ trì đưa tay, đối với người đàn ông bất phàm trước mắt cười nói, việc hợp tác của bọn họ thực thành công.

" Không có gì " người đàn ông đưa tay mình ra bắt nhanh chóng , sau đó đứng dậy, nhìn vào đồng hồ trên tay, khẽ cau mày, anh nhanh chóng rời đi, đem người chủ trì để sang một bên .

" Làm gì kiêu ngạo như vậy?" người trợ lý bên cạnh nói thầm một câu, chưa từng gặp qua một ngôi sao nào kiêu ngạo như anh ta, huống hồ anh ta cũng chẵng phải ngôi sao gì, mặc dù anh ta trưởng thành có một gương mặt thực đẹp, lại lạnh lung, khí phách, hơn nữa thân hình cao hơn một mét tám, dáng người rắn chắc , cân đối không thua bất kì ngôi sao nào, nhưng chính là tính khí anh ta thực khiến người ta khó chịu..

" Anh ta có tiền vốn" Người chủ trì không khỏi cười một tiếng, thu thập đồ đạc.

" Tiền vốn gì? Khuôn mặt hắn sao?" Người trợ lý lại phết miệng nói tiếp, không lẽ anh ta kiếm tiền dựa vào khuôn mặt đó, muốn trả catse sao.

" Cậu thực không có mắt " Người chủ trì nhìn về hướng người đàn ông đi mất, khinh thường kéo kéo khóe môi, ai nói ông trời công bằng, riêng người đàn ông kia thì thực rất rất không công bằng , công bằng ở đâu khi tất cả những gì tốt trên đời đều thuộc về anh ta.

" Cậu có biết anh ta là ai không?" Người chủ trì quay đầu hỏi người trợ lý, người trợ lý lắc đầu.

« Anh ta là giám đốc của một công ty, một trong sáu trung tâm tài chính và kinh tế, anh ta rất ít giao tiếp bên ngoài, nên rất ít người biết »

" Đường Mặc Vũ, đã từng nghe qua cái tên này chưa?" Người chủ trì nhẹ nhàng thở dài, ông ta biết, cái tên này chắc chắn có nhiều người biết đến đi.

" Đường, Đường Mặc Vũ.." Người trợ lý cảm giác cằm mình sắp rớt xuống " Chắc không phải là cái Đường Mặc Vũ kia kia à?"

" Đúng rồi, chính là anh ta, Đường Mặc Vũ, Cháu của Đường thị trưởng, có điều, anh ta không theo con đường chính trị mà hiện tại anh ta có một công ty thương mại quốc tế, ASA. Người đàn ông này sinh ra đã nắm chắc là người trên đỉnh cao, cuộc sống nhung lụa, thuận lợi, chúng ta vốn chẵng thể so sánh được với họ đâu."

" À ..." Người trợ lý lau mồ hôi trên trán, quả nhiên áp lực thực lớn..

" Có điều hắn cái gì cũng có, không chừng lại là một kẻ đồng tính đấy..." Người trợ lý không tin , trên đời này làm gì có người hoàn mỹ như vậy, chắc chắn sẽ có một chỗ thiếu hụt nào đó đi.

" Thật đáng tiếc phải thông báo với cậu, KHÔNG HỀ " Người chủ trì đánh vào đầu trợ lý, không biết trong đầu cậu ta suốt ngày suy nghĩ cái gì, xem tiểu thuyết đến hỏng não rồi.

" Đừng chắc chắn thế, ai biết được..." Trợ lý xoa xoa đầu, có cần phải đánh mạnh tay vậy không, cậu ta vốn dĩ đã không thông minh gì, còn đánh liên tiếp như vậy, muốn đánh đến choáng váng chắc

" Cái gì mà không chắc, người ta sắp kết hôn, là con gái một nhà danh giá, bạn cuả gia đình anh ta. Hai người đó là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, quan hệ vô cùng tốt, sắp tới sẽ là môt hôn lễ rất long trọng, chúng ta chờ đưa tin đi." Người chủ trì cầm lên vài thứ, nhìn qua cửa sổ, anh ta đúng là một người hoàn mỹ, một cuộc sống quá hoàn mỹ, nhưng là ai biết sau này sẽ có những phát sinh gì, mà thôi, cái đó chẳng liên quan gì đến bọn họ.

"Đợi tôi với" Trợ lý ôm một chồng tư liệu chạy theo người chủ trì, vứt tất cả cho anh như vậy đúng không có nhân đạo mà.

Cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống. Một mùa xuân thật đẹp.

Một chiếc xe hơi thân dài sang trọng dừng lại, Đường Mặc Vũ bước ra từ trong xe. Dựa người vào thân xe, nhìn vào chiếc đồng hồ bằng vàng trên tay, giá trị bằng vạn cái đồng hồ thông thường, một tia sáng lóe lên trong mắt. Anh ngẩng đầu, nhìn vào cửa lớn, lẽ ra lúc này, cô cũng phải xuất hiện rồi chứ, anh còn nghĩ mình sẽ đến trể, anh biết tính Bạch Nặc, cô luôn làm anh phải chờ.

Anh nhìn di động trong tay, một đôi mắt đen cao quý. Từ khi sinh ra đã có thân phận cao quý, lại lãnh đạm liếc nhìn cách đó không xa, một cô gái xinh đẹp, đưa đôi mắt phóng điện nhìn cô, khóe môi hơi cong lên. Trong nháy mắt, trên gương mặt tuấn mỹ, có một chút lạnh lẽo, tuy vậy cũng không hề suy giãm đi chút nào sự hoàn mỹ của khuôn mặt.

Cô gái xinh đẹp hơi sửng sốt một chút, sau đó quay người đi, nhưng là trong mắt cô xuất hiện ít nhiều tiếc nuối, thất lạc...

" Mặc Vũ...., em ở đây " Một giọng nữ tươi ngọt truyền đến, sau đó một thân ảnh nhẹ nhàng nhào vào lòng Mặc Vũ, đưa lên đôi môi đỏ mọng, hai người hôn nhau quấn quýt không ngừng.

" Anh sao bây giờ mới tới? Em chờ anh lâu quá." Bạch Nặc ôm sát cổ anh, đem bộ ngực đầy đặn hướng vào lòng anh, trong giọng nói mang theo thực nhiều làm nũng, Đường Mặc Vũ nắm nắm cái mũi cô, trong giọng nói có nhàn nhạt cưng chiều. " Anh ở chỗ này chờ em lâu rồi!" Anh đưa đồng hồ trên tay cho cô nhìn, cô nhóc này bắt hắn chờ hơn nửa tiếng đồng hồ.

" Làm gì có, đều là anh không đúng" Bạch Nặc không ngừng lôi kéo quần áo anh, không quan tâm là âu phục giá trị trăm vạn. " Dù sao, tất cả cũng là anh không đúng !" Cô chu chu cái miệng, trông đáng yêu như một đứa trẻ con.

" Được rồi, là anh sai, anh dẫn em đi nhà hàng Tây em thích nhất. Vậy tha thứ cho anh được chưa" Đường Mặc Vũ cười cười, vỗ nhẹ vào má Bạch Nặc. thực hết cách, Cô bé này thực bị anh làm hư, bây giờ đã muốn leo lên đầu anh rồi.

" Như thế mới đúng" Bạch Nặc vui mừng hôn lên mặt anh một cái, rồi ngồi vào xe.

" Mặc Vũ, cha em nói, lễ phục đã mang đến, buổi chiều chúng ta qua thử được không?" Bạch Nặc tựa vào vai Mặc Vũ, tận hưởng ấm áp trên người anh, cô nhắm mắt, cuối cùng họ cũng có thể kết hôn, có thể bên nhau rồi.

" Ừ. Buổi chiều anh sẽ sắp xếp lịch, bớt chút thời gian đi với em" Đường Mặc Vũ chuyên tâm lái xe, anh không khỏi nhíu mày một chút, thực tế, buổi chiều anh rất bận, nhưng là, chuyện của lão bà mới là chuyện quan trọng nhất...

" Vậy chúng ta đi đâu hưởng tuần trăng mật?" Bạch Nặc mở to hai mắt, nhìn chằm chằm một bên gương mặt mê người của Đường Mặc Vũ, dưới đôi mi mắt chải mascara kĩ lưỡng đều là hình ảnh phản chiếu của anh, anh yêu cô, mà cô cũng rất thương anh.

"Em muốn đi đâu cũng được, anh đều theo ý em" Đường Mặc Vũ quay đầu cười với cô, chỉ cần nơi cô muốn đi, anh đều gật đầu, tất cả yêu cầu của cô anh chưa bao giờ từ chối.

" Em yêu anh...Vũ" Bạch Nặc vui mừng nâng mặt hôn một cái thực kêu trên má anh.

"Anh cũng yêu em" Vẻ bề ngoài lạnh lùng của Đường Mặc Vũ cũng chỉ trước mặt Bạch Nặc mới tháo xuống, bỏ ra lớp ngụy trang lâu dài, toát ra vô cùng ôn nhu cùng cẩn thận....( Vậy mà nỡ lòng nào....)

Lúc này, tại Đường gia, Đường Mặc Vũ vừa về đến nhà liền nhìn thấy ba và ông nội đang ngồi cùng một chỗ, hai người ánh mắt đều nhìn anh.

" Đã về rồi ." Mở miệng là Đường lão gia, Đường Hoặc, Đường lão gia tóc đã hoa râm, từng là thủ lĩnh trong quân đội, có ảnh hưởng không nhỏ, đừng nghĩ rằng bây giờ ông đã về hưu mà xem thường, ai cũng biết, chỉ cần lão nhân gia ông giậm một chân, cả quân đội liền không phải bị dọa mất mật sao.

" Dạ, ông nội, con đã về" Đường Mặc Vũ đi đến, đứng bên cạnh Đường Hoặc.

" Thân thể ông gần đây trông khỏe mạnh quá !" Anh nhìn Đường lão gia nói, dáng đứng anh thẳng tắp, nhìn vào cũng biết anh cũng bị ông nội ảnh hưởng không ít.

"Hừ, Ta sẽ không chết sớm vậy đâu" Đường lão gia đứng lên, xoay người đi về phòng, nhưng là, ông lại quay đầu lại, lạnh lùng nhìn đứa cháu " Nhớ cho ta, Đường gia cũng chỉ có duy nhất con, tốt nhất nên nhanh chút kêu Bạch Nặc sinh một đứa đi"

" Vâng, Ông nội" Đường Mặc Vũ cúi đầu nói. Nói thật, anh không nghĩ có con sớm như vậy, anh mới hai mươi sáu tuổi, đợi đến ba mươi rồi nói sau. Nhìn nhìn ông nội, lưng đã có chút còng, xoa xoa trán, có lẽ ông nội không thể chờ a.

" Mặc Vũ, lại đây, Ba muốn cùng con nói chuyện một chút ", Đường Thượng Nguyên ngồi trên ghế sofa nói.

" Dạ, Ba" Đường Mặc Vũ ngồi xuống, đối diện Ba mình, cũng là một Thị trưởng thành phố.

Thân phận của anh làm cho người ta hâm mộ, nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, anh mới có thế dứt khoát lựa chọn theo kinh kế thay vì chính trị, anh biết bản thân mình không thích hơp làm chính trị, quan trọng hơn, anh muốn chứng minh mình không phải nhờ vào gia tộc mới có thể thành công.

Anh muốn mọi người nhắc đến anh, một Đường Mặc Vũ, chứ không phải là cháu ai, con ai.

"Mặc Vũ, con với Bạch Nặc dạo này thế nào?" Đường Thượng Nguyên cầm lên một tách trà uống, ông không thể không hỏi, mặc dù đối với con trai có chút nghiêm khắc, nhưng với đứa con này, ông cũng thập phần hài long, trừ chuyện nó không muốn thay ông kế thừa công việc của ông ra.

" Rất tốt, ba, con và Bạch Nặc chuẩn bị kết hôn." Đường Mặc Vũ trả lời. Không hề dùng khẩu khí dò hỏi được hay không được, anh là con ông, không phải cấp dưới.

" Ba biết" Đường Thượng Nguyên đặt cái cốc trong tay xuống. " Ba chỉ muốn hỏi, con thật sự quyết định muốn kết hôn cùng Bạch Nặc sao?" Ông hạ mắt nhìn con, hôn nhân là đại sự cả đời. Đường gia họ không muốn xảy ra chuyện ly hôn, nếu không sẽ có nhiều ảnh hưởng không tốt, ở cái địa vị cao cao trên mọi người này, mọi hành động đều bị người ta soi mói.

" Con đã quyết định , thưa ba , người không cần hoài nghi quyết định của con." Đường Mặc Vũ cầm tách trà lên uống , có chút chua sót trong cổ họng, con ngươi đen lại càng thêm sâu thăm thẳm : " Ba, người yên tâm, con và Bạch Nặc quen nhau đã lâu, tuy tính tình của cô ấy có chút không tốt , nhưng mà con đã chọn, vì vậy con sẽ gánh vác cả đời." Anh cam đoan, anh mang họ Đường, đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm gia đình mình, nếu không, đừng nói ba, ngay ông nội cũng không tha cho anh.

" Tốt lắm, ba biết rồi, con xuống trước đi . Ba có việc phải làm." Đường Thượng Nguyên đưa tay sửa cổ áo cho con trai yêu quý của mình.

" Vâng, ba." Đường Mặc Vũ đứng lên, cái bóng cao lớn phủ xuống, sau đó đi ra ngoài.

Sau đó , đột nhiên anh quay đầu lại : " Ba, con muốn hỏi ba một chuyện"

Cây bút trong tay Đường Thượng Nguyên dừng một chút : " Con muốn hỏi cái gì thì hỏi đi, ba vẫn còn thời gian." Ông là Thị trưởng, công việc mỗi ngày đều làm không hết, có thể giành ra một ít thời gian cho bản thân đã là nhiều.

" Ba, người có yêu mẹ không ?" Đường Mặc Vũ cẩn thận quan sát cha mình, muốn nhìn từ mặt ông tìm ra một điều gì đó.

Đường Thượng Nguyên tiếp tục viết, " Yêu hay không yêu có gì khác nhau, ba và mẹ không phải là có con rồi sao. Ba cùng ông nội con giống nhau, muốn con cho Đường gia một người thừa kế ưu tú nhất."

" Con biết rồi mà." Đường Mặc Vũ xoay người lại , người nhà anh chính là như vậy . Cho nên , anh muốn tìm một cô gái anh yêu, làm những việc anh muốn làm, không quan tâm cái gì là gia giáo. Trước kia là vậy, bậy giờ cũng vẫn vậy, ngoài ra , con của anh cũng sẽ như thế .....

Trong tiệm áo cưới, Bạch Nặc không ngừng nhìn bản thân trong gương , eo nhỏ đẹp , bộ ngực đầy đặn, một đôi chân đẹp dài như người mẫu, khắp nơi đều toát ra một sự hoàn mỹ, cũng phải, nếu cô không hoàn mỹ sao có thể xứng người với đàn ông hoàn mỹ – Đường Mặc Vũ kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai