25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đường Mặc Vũ nhẹ nhàng nhíu lông mày rậm : "Sao, còn chưa tỉnh ngủ à ?" Anh ngồi xuống, dán sát tay mình lên mặt của cô, càng khiến cô có cảm giác anh đang tồn tại, không phải giấc mơ, cũng không phải ảo giác, trên đời này chỉ có một Đường Mặc Vũ, cũng chính là Đường Mặc Vũ này.

Lý Ngôn Hi ngồi dậy, nắm chặt tay anh, cảm xúc rất chân thật, giống như cảm giác hai lần trước, không phải mơ.

"Sao anh lại đến đây ?" Cô rất bất ngờ, không biết bên ngoài thành cái gì nữa.

"Sao tôi lại không tới được, tôi đã nói rồi, chúng ta sẽ gặp mặt nhanh thôi." Đường Mặc Vũ giương khóe môi, có chút đùa cợt với cô, mà trong mắt cô có ảnh ngược của anh, ngoài anh ra, không có người thứ hai khác.

"Chị tôi...." Môi Lý Ngôn Hi hơi động đậy, chị đang ở nhà, chắc cũng nhìn thấy anh, nhưng, an lại ở đây.

" Chị cô có liên quan gì đến tôi ?" Đường Mặc Vũ đứng lên, quan sát phòng này, cũng không tệ lắm, sạch sẽ, đơn giản, cũng không có đồ trang trí thừa thãi, không giống phòng của con gái Lý Chấn Ân, nếu so sánh, giống như căn phòng trọ, thậm chí một ảnh chụp trên bàn cũng không có.

"Nhưng...." Lý Ngôn Hi rủ mắt xuống : " Chị ấy thích anh."

"Đó là chuyện của cô ta, cô ta có thể thích tôi, nhưng không ai quy định tôi phải nhận cả." Đường Mặc Vũ nheo hai mắt, rơi vào tầm mắt anh thoáng hiện nét khinh thường, hai chị em, đều đáng ghét.

Một người lạt mềm buộc chặt, một người quấn quít làm phiền, anh đặt ngón tay trên trán cô, cúi đầu nhìn sắc mặt Lý Ngôn Hi không được tốt cho lắm.

"Thế, cô muốn tôi chấp nhận cô ta ?" Anh ngồi xuống, nhìn chằm chằm hai mắt Lý Ngôn Hi, muốn nhìn trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.

Lý Ngôn Hi lắc đầu : "Không phải, tôi nghĩ chị ấy sẽ đau lòng." Cô nhìn hướng cửa rồi nói, chị ấy là cô gái phụ nữ kiêu ngạo, đây là lần đầu tiên chị ấy đặt trái tim vào người đàn ông, nhưng....

Cô không nói gì thêm nữa, bởi Đường Mặc Vũ chỉ cười như không cười nhìn cô, cái thoáng cười kia khiến cô có cảm giác kỳ lạ.

Anh, hình như rất tức giận, tuy mặt anh đang cười, nhưng ánh mắt anh thật sự rất tức giận.

"Anh tức giận à ?" Cô nhỏ giọng hỏi một câu.

"Không." Đường Mặc Vũ lại cười, dịu dàng mà lạnh nhạt : "Ở cạnh với người không thích là tra tấn, vậy cô muốn nhìn tôi bị tra tấn, lại còn là Lý Nhiên ?" Anh hỏi lại Lý Ngôn Hi, Lý Ngôn Hi hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu, cũng không muốn nghĩ nữa.

" Chuyện như thế đó, tôi không hi vọng sẽ xảy ra lần thứ hai, giống như cô muốn giao bạn trai của mình cho người khác ?"

Lý Ngôn Hi nháy hai mắt một cái, mất một lúc lâu mới kịp phản ứng, cô có nghe lầm hay không ? Anh nói, bạn trai, liệu có phải anh vừa nói đó là sự thật hay không ?

"Anh vừa nói gì đó, tôi không nghe rõ lắm..."Giọng nói Lý Ngôn Hi căng thẳng, đó là bởi vì trái tim cô nhảy loạn xạ, giống như nó muốn nhảy ra khỏi ngực vậy, khẩn trương, sợ hãi, còn có cả kinh hỉ.

"Tôi nói là, về sau cô đừng đẩy bạn trai ra ngoài, tôi thích thì tôi nhìn, còn không thích, tất nhiên không để vào mắt. Còn nữa, đừng đẩy tôi với chị cô, tôi không thích." Đường Mặc Vũ nhéo mũi Lý Ngôn Hi, thật sự là động tác giống đôi yêu nhau, thân mật, mà lại cưng chiều.

Lý Ngôn Hi vội vàng che mũi, đối với chuyện khó tiêu hóa như vậy, thật sự quá đột nhiên, đột nhiên khiến tôi không biết phản ứng thế nào.

"Thế nào, cô không thích tôi ?" Đường Mặc Vũ giương khóe môi lạnh lùng lên, anh có thể nhìn ra nét mặt của phụ nữ, yêu hay không yêu, có thích hay không, anh có thể nhìn ra, đương nhiên phụ nữ này cũng không ngoại lệ.

"Tôi...." Lý Ngôn Hi cúi đầu, sau đó nhỏ giọng nói một câu thích. Cách nghĩ của cô rất đơn giản, đầu óc cũng đơn giản, thậm chí đều không phát hiện, trong ánh mắt Đường Mặc Vũ chợt lóe tia lạnh lùng, trong mắt anh có thể nói thích, nhưng tâm của anh, không ai biết rằng nơi đó cũng đã sớm hoang vắng rồi.

"Vậy là tốt, cái gì cũng không cần nói, thời gian sẽ chứng minh tất cả." Đường Mặc Vũ đặt tay lên tóc cô, thật sự, thời gian sẽ chứng minh tất cả.

Anh nhếch khóe môi, gió thổi bên ngoài tiến vào, khiến sắc mặt anh càng thêm lạnh.

"Chúng ta đi thôi." Đường Mặc Vũ kéo tay Lý Ngôn Hi đi ra ngoài, mà Lý Nhiên ngồi một bên đang trừng mắt nhìn họ.

Bọn họ không xứng, không đẹp đôi chút nào, chỉ có Lý Nhiên cô mới xứng đôi với anh.

"Mặc Vũ..." Lý Nhiên đứng lên, vội vàng đi đến, thậm chí ngay cả Hà Uyển Ngọc cũng không giữ cô lại.

"Vũ, anh muốn đi đâu ?" Ánh mắt cô ghen tị vô cùng khi nhìn bọn họ đang cầm tay nhau, hận không thể tiến đến cắt bỏ tay Lý Ngôn Hi ra, nếu không phải cô cố gắng kiềm chế bản thân, chắc cô đã làm như vậy rồi.

"Chúng tôi ra ngoài hẹn hò, sao, cô có ý kiến à ?" Đường Mặc Vũ thản nhiên nhếch môi, phụ nữ ngu xuẩn, đây là lần thứ mấy rồi, mà vẫn muốn tự rước lấy nhục sao ?

"Mặc Vũ, em có thể đi cùng không ? Vừa lúc em cũng có chuyện muốn ra ngoài." Lý Nhiên quay lại, lập tức lấy túi xách của mình : ' Đúng lúc em cũng có hẹn, hai người cho em ngồi nhờ xe nhé."

Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng mím chặt môi, sau đó lại nhìn Đường Mặc Vũ một cái, mấy ngày nay, bọn họ xem như đã xác định quan hệ, đương nhiên cũng bởi Đường Mặc Vũ, cho nên Lý Chấn Ân cũng không hạn chế tự do của cô, nhưng, từ đâu đến cuối, bọn họ không có nói đến chuyện lần trước ông đánh cô.

Mà bọn họ không đề cập tới, cô cũng quên, khi vết thương trên người đau nhức, cô mới nhớ nguyên nhân cô bị đau.

Nhưng, bây giờ ánh mắt cô cười rất tươi, bây giờ không đau gì cả, bởi vì, đã có anh ở đây.

"Mặc Vũ..." Cô kéo quần áo Đường Mặc Vũ, Lý Nhiên thì đứng ở chỗ này, dù sao chị ấy cũng chỉ ngồi một lúc, sẽ không ngồi lâu đâu."

"Được rồi, cô đã nói, tôi sẽ đồng ý." Đường Mặc Vũ vươn tay nhéo mắt Lý Ngôn Hi, ánh mắt đành chịu, nhưng ở trong lòng anh, có loại đành chịu biến thành tâm tư khinh thường đáng sợ.

Cửa đóng lại, bây giờ trong nhà họ Lý chỉ có hai vợ chồng Lý Chấn Ân và Hà Uyển Ngọc đang trừng mắt to mắt nhỏ với nhau.

"Chấn Ân, ông muốn Đường Mặc Vũ và Lý Ngôn Hi đi lại với nhau sao ? Nếu Nhiên Nhiên nhà chúng ta lấy anh ta, sẽ giúp ích cho chúng ta rất nhiều, ông không cho rằng, căn bản Ngôn Hi không thích hợp với gia đình như vậy à ?" Hà Uyển Ngọc ngồi gần một chút, ánh mắt không ngừng lóe sáng, bây giờ đã thành như vậy, nhưng, chỉ cần ông phản đối, nếu có cơ hội, khi không cần thiết, bà sẽ không dùng chiêu kia, chẳng thế thì, bọn họ phải gánh cái giá phải trả rất lớn.

Lý Chấn Ân ngẩng đầu lên nhìn Hà Uyển Ngọc :" Tôi mặc kệ Đường Mặc Vũ thích ai, cuối cùng cưới ai đều giống nhau, chỉ cần là con gái của tôi, như vậy coi như tôi thắng." Ông đứng lên, không muốn thảo luận lại vấn đề này nữa.

"Nhưng, Chấn Ân, ông thực sự không lo lắng chút nào sao? Tôi vẫn cứ có cảm giác..." Hà Uyển Ngọc chưa từ bỏ ý định lại tiếp tục mở miệng.

Lý Chấn Ân quay đầu, sắc mặt chuyển lạnh : "Uyển Ngọc, đừng tưởng rằng tôi không biết bà và Nhiên Nhiên muốn làm cái gì? Chắc bà hiểu tôi ghét nhất là phức tạp, hơn nữa cũng đừng nên quên, Ngôn Hi nó cũng họ Lý."

Đây là một câu cảnh cáo rất nặng, mà Hà Uyển Ngọc, hơi mím môi, có chút nói không nên lời. Bà hình như đã đụng chạm đến điểm mấu chốt của Lý Chấn Ân... Hại tay bà đặt trên đùi dùng sức nắm chặt, nhìn bóng lưng Lý Chấn Ân dần biến mất, trên mặt rõ ràng hiện ra một chút oán hận.

Lý Chấn Ân ơi Lý Chấn Ân, tôi theo ông mười mấy năm trời, không có công lao cũng có khổ lao, bây giờ tôi muốn ông làm cho con gái tôi hạnh phúc, ông cũng không đồng ý sao? Thậm chí còn nói như vậy với tôi. Bà càng nghĩ càng khổ sở, sắc mặt thập phần khó coi. Người hầu đứng một bên cũng không có ai dám đến gần bà.

Gần đây mọi người và mọi chuyện xảy ra trong nhà này đều rất kì quái, nhị tiểu thư hạnh phúc, nhưng đại tiểu thư tính khí càng thêm khó chịu, ngay cả pbà chủ dạo gần đây cũng như vậy...

Bên ngoài trời trong xanh , đúng là thời tiết tốt, cũng là ngày tốt để du lịch, nhưng, không phải ai cũng muốn đi là đi.

" Mặc Vũ, anh muốn đi đâu?" Lý Nhiên nhẹ nhàng cất tiếng nói, mềm nhẹ như nước, cô không ngừng nói chuyện cùng Đường Mặc Vũ, nhưng Đường Mặc Vũ chỉ trưng một khuôn mặt lạnh lùng.

" Tôi tưởng đây là vấn đề tôi nên hỏi mới đúng chứ!" Mặc Vũ đột nhiên đem xe đậu ở ven đường, lạnh lùng nhìn qua Lý Nhiên đã đi theo bọn họ 1 giờ, anh không muốn cùng cô ta chơi loại trò chơi này, cũng không có tâm trạng đó.

" Hỏi cái gì?" Lý Nhiên không rõ, cô ta luôn luôn tìm cơ hội để tạo mối quan hệ tốt cùng Đường Mặc Vũ, nhưng cô ta thực sự không hiểu câu nói vừa rồi của anh là có ý tứ gì.

Mặc Vũ khinh thường nhếch môi, một bên Lý Ngôn Hi mở to hai mắt vô tội, anh thở dài, cuối cùng đành mở cửa xe.

"Lý tiểu thư, cô muốn đi tới chỗ nào, tôi sẽ cho xe chở cô đi, không cần lại lãng phí thời gian của tôi." Anh nói trực tiếp, cũng không để ý tới mặt mũi của Lý Nhiên , một cô gái để đến với kiểu này, chỉ có thể dùng từ không biết xấu hổ để hình dung, cô ta có tâm tình nhưng mà anh thì không có.

Lý Nhiên sửn g sốt một chút, trên mặt có một loại xấu hổ, cô ta trừng mắt liếc nhìn Lý Ngôn Hi một cái, hình như câu này đó đều do Lý Ngôn Hi xui, nhưng Lý Ngôn Hi không nhìn Đường Mặc Vũ, cô đi theo cũng chưa có nói câu nào, cô ta trừng cô có tác dụng gì sao?

"Lí tiểu thư, xin cô nói cho tôi biết, cô muốn đi đâu?" Đường Mặc Vũ không có tính khí tốt như vậy, phải biết rằng hiện tại anh thầm nghĩ, cái cô gái này chắc chắn muốn đi theo bọn họ thêm nữa đây mà.

" Bây giờ em còn chưa nghĩ ra đi đâu, chờ khi em nghĩ xong, em sẽ nói cho anh", Lý Nhiên cười rấ xinh đẹp, cô ta đã hạ quyết tâm không xuống xe.

" Thế à?" Đường Mặc Vũ đi ra, trực tiếp kéo mở cửa xe.

"Làm sao?" Lý Nhiên cũng đi theo ra xe, cho rằng anh có gì đó muốn nói với cô, nhưng là Đường Mặc Vũ đột nhiên đóng cửa xe lại, âm thanh thật to khiến Lý Ngôn Hi giật cả mình.

"Nếu là như vậy, làm phiền Lí tiểu thư đứng ở chỗ này từ từ nghĩ đi, tôi còn có việc, hẹn gặp lại." Đường Mặc Vũ ngồi lên xe, tại lúc Lý Nhiên còn chưa kịp phản ứng, xe đã đi rất nhanh, cho đến khi chỉ còn thấy khói, cô vẫn trợn mắt há mồn đứng tại nơi đó...

Ánh mắt cô đỏ lên, Lý Nhiên cô cả đời này còn chưa từng bị người nào ghét bỏ như vậy, thậm chí dọa người hơn là bỏ cô ta lại trên đường.

"Lý Ngôn Hi, tao thề," cô ta nâng cằm lên, nhìn tới phương hướng xe đã rời khỏi, môi đỏ mọng dùng sức nâng lên :" Tin tưởng tao đi, Lý Nhiên tao không chiếm được, thì mày cũng không có khả năng đâu."

Lý Ngôn Hi đột nhiên ngồi dậy, cô nhìn bên ngoài, không hiểu sao trái tim có cảm giác bất an.

"Em sao thế?" Một đôi tay đưa qua nắm lấy tay cô, bàn tay to ấm áp, có thể làm cô rũ bỏ áp lực cùng phiền não, sẽ làm cô thấy hạnh phúc, có khi yêu chính là một chữ, cũng là một cảm giác thình lình xảy ra, rất đơn giản nhưng thực sự là một cảm giác phức tạp.

Mà cô, thực sự có cảm giác đó.

"Em không sao!" Lý Ngôn Hi lắc đầu. Tựa đầu vào bờ vai Đường Mặc Vũ, cũng chưa có nhìn qua vẻ lãnh tình trên mặt anh.

" Mặc Vũ, đừng làm như thế với chị ấy, chị ấy sẽ không chịu nổi đâu." Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng thở dài một hơi, cho tới bây giờ Lý Nhiên luôn là thiên chi kiều nữ, lúc này đây thật sự ở trên người Đường Mặc Vũ ăn không ít đau khổ.

" Chuyện đó cũng không thể trách anh, do cô ta thôi." Đường Mặc Vũ lơ đễnh nói, anh không có thừa nhân bản thân mình làm sai cái gì, không thích là không thích, không cần phải nhân nhượng.

Nhưng, Lý Ngôn Hi định nói gì nữa thì một bàn tay đã xoa trên tóc cô, " Không cần nói chuyện này nữa, cô ta đã cướp đi rất nhiều thứ của cô, cô còn muốn để cô ta cướp đi bạn trai sao?"

Lý Ngôn Hi sửng sốt, sau đó lắc đầu, " Không đâu, thế giới của tôi trống rỗng, hiện tại chỉ có anh", cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, môi hồng nhếch lên. Hơn nữa, cô cũng không có cảm giác Lý Nhiên đoạt đi của cô cái gì, không thuộc về cô, vậy không tính là cướp, cô không hận, không oán, thực sự, chỉ cần bên người cô có anh là đủ, cô tin tưởng tấy cả đều sẽ qua.

"Tốt lắm." Đường Mặc Vũ buông tay ra, tiếp tục lái xa, trong ánh mắt anh có gì đó tránh né.

" Mặc Vũ, chúng ta đi đâu đây?" Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng mở mắt ra, chớp chớp lông mi. Loại cảm giác hạnh phúc xen lẫn.

Hóa ra, cô cũng có thể hạnh phúc như vậy.

" Một lát nữa em sẽ biết", Đường Mặc Vũ trả lời đơn giản.

" Vâng!" Lý Ngôn Hi yên tĩnh ngồi trong xe, chỉ cần không có việc gì, bình thường cô sẽ không quấy rầy anh.

Cuối cùng xe cũng dừng lại.

Lý Ngôn Hi đi ra, cô rất kì quái xem nơi này, chính là một cái ngã tư đường bình thường, có người đi đường, có xe, tuy rằng thật phồn hoa, nhưng vẫn là bình thường.

"Cô còn nhớ nơi này không?" Đường Mặc Vũ đột nhiên cúi xuống, chặt chẽ nhìn chằm chằm hai mắt Lý Ngôn Hi.

Lý Ngôn Hi lắc đầu : " Em không có ấn tượng". Cô đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu một chút, quả thât là không có ấn tượng gì.

" Thật không?" Đường Mặc Vũ ngẩng người lên, chính là đứng ở ven đường, nhìn từng chiếc xe qua lại một cách xuất thần, trong mắt hiện ra một chút đau đớn khó nhịn, nếu khi đó xe cô ấy chạy giống người khác, thì chắc Lạc Tuyết sẽ không phải chết, sẽ không bao giờ, không bao giờ....

Anh nhớ rất rõ, Lạc Tuyết đã chết ở chỗ bọn họ đang đứng, toàn thân cô đều là máu, thậm chí cũng không có liếc anh lấy một lần, cô nhất định rất đau,, Lạc Tuyết của anh luôn sợ đau, cô dùng kim đâm tay, ánh mắt còn đỏ, mặc dù cô ấy rất kiên cường, nhưng vẫn rất đau...

Lý Ngôn Hi đi tới, hơi nhíu mày, một chiếc lại một chiếc xe chạy qua, phía trước là vườn hoa , cô xoay người, chỉ là cô rất ít khi ra khỏi nhà, nhưng cô có thể khẳng dịnh bản thân mình chưa từng tới đây, nhưng mà vì sao, cô cũng có cảm giác bản thân mình hình như đã từng tới đây rồi.

Cô nhìn chân mình, trước mắt đột nhiên xuất hiện một chút màu máu, giống như một nơi trong mơ, có thật nhiều máu, như là biển máu...

"Mặc Vũ." Lý Ngôn Hi vội vàng kéo quần áo Đường Mặc Vũ, sắc mặt của cô chợt biến thành trắng bệch, ngay cả thân thể cũng bắt đầu run rẩy.

" Chúng ta rời khỏi nơi này có được không? Em sợ." Ngón tay cô kéo càng thêm nhanh, đến cả ngón tay cũng trắng bạch.

" Sao em lại sợ?" Đường Mặc Vũ kéo tay cô ra, có chút lãnh đạm nhìn chằm chằm cô, lúc này đúng là có chút sợ hãi, quả nhiên là sợ hãi, hung thủ giết người...

Lý Ngôn Hi lắc đầu liên tục : " Em không biết, không biết, nhưng hôm qua em nằm mơ, có rất nhiều máu." Cô ra sức nắm lấy tóc mình, mặt nhăn lại, trông rất đau khổ.

Đường Mặc Vũ lạnh lùng như không, nhưng mà không biết vì sao, ở trên mặt cô, biểu cảm của cô cùng Lạc Tuyết khi đó giống nhau như đúc, khổ sở, còn có chút đau khổ.

" Lạc Tuyết..." Anh vươn tay, bị Lý Ngôn Hi nắm chặt, thậm chí cô cũng không nghe rõ tới cái tên anh kêu có phải là tên cô hay không.

Đường Mặc Vũ nhìn tay mình, lại nhìn đến khuôn mặt xa lạ, rất xinh đẹp, hai mắt to tròn, lông mi cong dài, Lạc Tuyết là mắt một mí, một đôi mắt một mí rất xinh đẹp, có lẽ đối với người khác mà nói nó rất phổ thông, nhưng mà đối với anh thì không gì có thể so được, không người nào sánh cùng.

" Đi thôi" Đường Mặc Vũ mân nhẹ môi, kéo tay Lý Ngôn Hi, cô sợ hãi, nhưng anh cũng không muốn cô ở tại nơi này bị dọa choáng váng, điều đó đối với anh không có điểm gì tốt cả, anh còn muốn đem cô gái này về, anh cũng không có nhiều tâm tình nhàn nhã như vậy.

Ngồi ở trên xe, Lý Ngôn Hi nhanh chóng ôm chặt thân thể chính mình, cô lại quay đầu nhìn chỗ vừa rồi mới đứng, xe mở ra, cô đã càng ngày càng xa, song cái loại cảm giác này vẫn còn tồn tại, thật sợ hãi, cô nhắm mắt lại, liên tục đánh vào đầu mình, muốn nhớ lại chút gì đó, nhưng trí nhớ trước kia của cô cứ như bị cái gì đó che mất, mặc kệ cô có suy nghĩ như thế nào hay suy xét ra sao thì cô đối với quá khứ của bản thân vẫn là hoàn toàn không biết gì.

" Không cần như vậy, tới đâu tính tới đó." Đường Mặc Vũ kéo tay cô ra, ám chỉ cô không cần ngược đãi bản thân như vậy nữa, không phải đau lòng, cũng không phải lo lắng, anh không muốn để ột người ngu ngốc thừa nhận hết mọi chuyện, như vậy một chút cảm giác trả thù cũng không có.

Lý Ngôn Hi ngẩng mặt lên, nhìn Đường Mặc Vũ đến xuất thần, trong đôi mắt đen có rất nhiều tâm sự, bình tĩnh, lạnh lùng, còn có khôn khéo.

" Chúng ta thật sự chưa từng gặp mặt qua sao? Nhưng mà, sao em luôn cảm thấy anh rất quen thuộc." Lý Ngôn Hi tâm trí đều đặt trên mặt Đường Mặc Vũ, thì thào nói, thật sự không có sao?

" Chắc là kiếp trước" Đường Mặc Vũ chỉ cười, kéo tay cô ra, tiếp tục lái xe, chỉ là trong mắt anh hiện một tia châm chọc.

Lý Ngôn Hi đem hai tay đặt trên đùi, nắm lại, kiếp trước là chuyện rất xa, thật sự rất xa.

Cô nhìn ra phía ngoài, lần đầu tiên có một loại cảm giác bất an nói không nên lời, đến tột cùng giấc mơ này là gì, vì sao không ai đến nói cho cô biết chứ.

" Xuống xe đi." Gió lạnh từ bên ngoài theo cửa xe lùa vào, khiến cô rùng mình, cô cắt ngang suy nghĩ bản thân, nhất thời không có chú ý, xe đã dừng.

Đường Mặc Vũ vươn tay ra đặt ngay trước mặt cô.

" Xuống xe đi, anh đưa em đi gặp một người."

Lý Ngôn Hi không rõ, cô đưa tay ra, tay hai người nắm nhau, cuối cùng cô cũng có cảm giác an toàn hơn.

" Mặc Vũ, là ai vậy?" Lý Ngôn Hi có chút tò mò hỏi, mà khi cô ngẩng đầu lên, nhìn đến chỗ to lớn mình đang đứng, cô cho rằng nhà họ Lý đã đủ lớn rồi, nhưng càng không ngờ nơi này còn lớn hơn nhà mình.

" Đây là đâu?" Cô lại nhìn đến xuất thần.

Đường Mặc Vũ cười ra tiếng : " Nhà của tôi".

Sắc mặt Lý Ngôn Hi khẽ thay đổi, thậm chí cô còn đứng tại chỗ không đi, nhà anh, anh mang cô đến nhà anh làm cái gì, có phải bọn họ đã tiến tới quá nhanh rồi không?

" Yên tâm, ba mẹ anh là người tốt, à còn có ông nội anh nữa." Đường Mặc Vũ nắm chặt tay cô, xem như đang an ủi cô, đừng thấy thân phận ông nội anh cao cao tại thượng như vậy, nghiêm khắc trước mặt anh, nhưng, ở trước mặt người khác, bọn họ lại cư xử rất hòa hợp.

Chỉ có điều, Đường Mặc Vũ an ủi cũng không thể khiến cho Lý Ngôn Hi có cảm giác thoải mái, ngược lại, càng khiến cho cô càng thêm khẩn trương.

Cô ngẩng đầu, căn phòng thật là lớn, hơn nữa nơi đây cũng không náo nhiệt, rất yên tĩnh, tuy rằng không giống như vẻ náo nhiệt trong nội thành, ở nơi này anh lại có cảm giác hưởng thụ hoàn toàn.

" Đi thôi, không cần ở lại đây làm đầu gỗ." Đường Mặc Vũ lôi kéo tay cô đi về phía trước, ánh mắt cô nhìn về phía anh, cặp mắt đen bình tĩnh kia lộ ra một loại cao thâm trầm ổn, có chút lạnh lùng, cũng có chút đạm mạc, cùng giọng nói của anh lúc này hoàn toàn tương phản với nhau.

Cửa mở ra...

Đối diện bọn họ là một cái phòng khách thật lớn, cô kì quái nhìn thoáng qua, cô cho rằng nhà thị trưởng phải thật xa hoa mới đúng, hiện tại nhìn thấy nhà này rất mộc mạc, thậm chí so với cái nhà kia cô ở còn muốn đơn giản hơn nhiều, rất khó để tin tưởng, đây chính là nhà của thị trưởng.

" Gâu gâu gâu..." Một con chó nhỏ chạy vọt ra, trên người nó mặc một bộ quần áo nhỏ, thoạt nhìn trông rất béo ú nhưng lại thông minh, con chó nhỏ chạy qua, trực tiếp dùng miệng cắn quần Đường Mặc Vũ, liên tục kéo anh vào trong nhà.

" Tao đã trở về." Đường Mặc Vũ cúi người xuống, đem con chó nhỏ trên đất bế dậy : " Mày vừa tắm hả? Trên người mày thơm quá !" Anh nhẹ nhàng xoa đầu con chó nhỏ, trong mắt cũng có thêm một phần ý cười.

Mà Lý Ngôn Hi thấy Đường Mặc Vũ cười, nhưng cảm giác lúc này rất khác, có chút thoải mái, cũng nhiệt tình, mà anh cũng cười với cô như vậy sao?

" Tiểu Vũ." Diệp Nhân từ trong bếp đi ra, khi nhìn đến con mình, chỉ cười. Bà còn nghĩ đứa con trai này không thích động vật, lần này thật khiến bà rất bất ngờ, con chó nhỏ này nhìn vậy nhưng rất nặng, đương nhiên, nó cũng rất ngoan, lại thật thông minh.

Nhưng khi bà nhìn đến cô gái sau lưng Đường Mặc Vũ thì thật có chút sửng sốt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai