27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đúng, em không có gạt anh." Thấy Đường Mặc Vũ vẻ mặt không tin, Lý Nhiên đột nhiên đứng lên : "Em nói là sự thật, Mặc Vũ, trước đó không lâu, không phải đã có tai nạn xe cộ sao? Người bị đâm chết là phụ nữ bán đồng nát, lúc ấy lái xe nhà tôi nhận tội, nói là không liên quan đến họ Lý."

Đường Mặc Vũ chỉ khều nhẹ khóe môi : " Tôi biết chuyện này, cô yên tâm, tôi biết đó là trách nhiệm của tài xế, gia đình các cô cũng không bị ảnh hưởng, mà chuyện cũng đã qua rồi, không cần phải nói nữa..." Vẻ mặt anh vân đạm phong kinh nói, không một chút nào để ý.

Được rồi, không thèm để ý cơ...

Lý Nhiên sốt ruột : "Không, không phải, không phải như thế..." Mà bây giờ cô mười phần kích động, thậm chí còn nắm chặt hai tay lại, giọng nói cũng bắt đầu lớn tiếng : " Mặc Vũ, bất kể anh có tin hay không, nhưng em chỉ muốn nói cho anh biết, người đâm chết phụ nữ kia không phải tài xế nhà chúng em, mà là Lý Ngôn Hi, lúc đó nó vừa đi lấy hộ chiếu, cho nên lái xe ra ngoài, nhưng, thật không ngờ đi trên đường thì xảy ra chuyện như vậy, ba em dùng quan hệ, lấy một số tiền lớn mua chuộc người nhà tên lái xe đó, để cho anh ta gánh vác tất cả mọi chuyện, người đâm chết phụ nữ kia không phải do tên lái xe, mà là Ngôn Hi."

Lý Nhiên liên tục hít thở : "Chẳng qua vận khí của nó vẫn tốt, em nhớ mấy ngày trước nó thường xuyên gặp ác mộng, nói có người muốn đòi mạng nó, cho nên khi đó tinh thần vẫn hoảng hốt, cuối cùng vào ban đêm một ngày nọ, nó lỡ chân rơi xuống cầu thang, khi nó tỉnh lại, cả bản thân là ai cũng không nhớ nữa."

"Mặc Vũ, anh nói xem, đứa con gái như vậy, anh còn muốn quen sao?" Lý Nhiên hỏi Đường Mặc Vũ, cô không tin, có người đàn ông lại kết hôn với một tội phạm giết người làm vợ, bọn họ cũng không phải gia đình bình thường, đều có vài ánh mắt nhìn bọn họ chằm chằm, nếu xuất hiện dèm pha, cũng không phải là việc đơn giản.

"Thật xin lỗi." Đường Mặc Vũ đứng lên : "Câu chuyện của cô hết sức đặc sắc, nhưng, tôi không tin." Anh đút tay trong túi quần, thản nhiên nhìn Lý Nhiên đang mất đi lí trí, anh còn cần thêm một trận lửa mới được.

"Em nói sự thật mà, là sự thật, tất cả mọi người ở đây đều biết, ngoại trừ Lý Ngôn Hi thôi." Lý Nhiên vội vàng bước thêm một bước, chỉ sợ Đường Mặc Vũ không tin cô, chuyện từ miệng cô phát ra, đây là sự thật, là chuyện có xảy ra...

"Thế à?" Đường Mặc Vũ âm thầm khép hai mắt, ánh sáng trong mắt tối sầm đi một chút, tất cả mọi người đều biết, được, được lắm....

"Tôi nghĩ tôi nên về trước.." Anh xoay người, không khỏi sửng sốt một phen, cô ta, đến đây lúc nào, lại được bao nhiêu rồi?

Anh mím chặt môi, chỉ lành lành nhìn thiếu nữ đứng trước mặt, chính là người kia anh dẫn về nhà cách đây không lâu.

"Chị, chị nói, không phải là thật chứ?" Lý Ngôn Hi cảm giác đầu mình ong ong, cái gì cũng không nghe thấy, chỉ có Lý Nhiên khi đóng khi mở, nói chuyện quá khứ xong, cô đâm chết người, thật sự đã đâm chết, lại để cho người khác nhận tội thay tôi.

Máu....giấc mơ, đó không phải là mơ sao?

"Cô không tin có thể đi hỏi Tiểu Phương, nó biết rất rõ ràng." Lý Nhiên khinh thường giương cằm lên, không cần phải gọi cô là chị, cô không có em gái nào đi giết người cả.

Mặc Vũ, ánh mắt lý ngôn hy mông lung, bất luận cô chớp mắt hay không đều không rõ ràng, cô mở to hai mắt, nước mắt còn đọng lại ở khóe, đôi môi cô không ngừng run rẩy, không phải như thế đúng không? Cô không giết người, không phải cô....

"Anh muốn biết, Lý Nhiên nói không phải là thật sự chứ?" Đường Mặc Vũ đi lên phía trước, cúi đầu nhìn Lý Ngôn Hi, đôi mắt kia không còn chút cảm tình nào, có lẽ vốn không có, ngoài hai mắt ra, vốn không ó cảm tình gì cả.

Lý Ngôn Hi liên tục lắc đầu, đừng hỏi cô, thật sự đừng hỏi... Hiện giờ đầu cô là một mảng hỗn loạn, cái gì cũng không biết, cái gì cũng kkhoong nói nên lời.

"Em nói một câu thôi, anh không nghe em nói thật." Giọng Đường Mặc Vũ càng thêm nghiêm khắc, như là tức giận vì bị lừa hạt, nhưng, cho dù anh tức giận cũng giống như áp lực.

"Em...." Lý Ngôn Hi vẫn lắc đầu, một câu không có kia, vẫn không sao nói ra được, cô không biết, bởi vì sao cô cũng không nhớ nữa, cái gì cũng không nhớ.....

"Anh chờ ngày nào đó em nói thật với anh." Đường Mặc Vũ đi qua cô, bộ dáng lạnh lùng làm trái tim tựa như ngừng đập.

"Đừng đối xử với em như thế, Mặc Vũ." Lý Ngôn Hi nắm chặt quần áo Đường Mặc Vũ, nhưng bị Đường Mặc Vũ kiên quyết kéo ra : "Cả đời tôi ghét nhất bị người khác lừa gạt, em nên biết gia đình anh như thế nào, nếu chuyện kia thật sự do em làm, không ai có thể cứu em được."

Anh đi ra cửa, tiếng cửa đóng phịch lại, mà bên trong xảy ra chuyện gì cũng chẳng liên quan đến anh nữa.

Anh mỏi mệt cầm di động ra, đặt ở bên tai.

"Thiệu Khải, là tôi, bên tôi đã hoàn thành, tiếp đó là đến lượt cậu đấy."

Mà Thiệu Khải đầu dây bên kia bò xuống giường, ánh mắt mang theo vành đen, xem ra cũng vừa mới tỉnh ngủ.

"Cái gì xong rồi cơ?" Anh vỗ mặt mình, vẻ mặt còn ngáp ngủ, nếu biết đầu dây kia là Mặc Vũ, anh sớm đã đập điện thoại đi rồi, đã quấy rầy anh đi ngủ, láo xược.

Đường Mặc Vũ cầm điện thoại trên tay, ánh mắt hơi nheo lại, có chút giật mình.

"Lý Ngôn Hi, tôi nhớ tôi có nói rồi mà!"

Thiệu Khải tỉnh lại một chút: "Nhanh vậy, Mặc Vũ, tớ không nghe nhầm chứ, cậu nói cô gái kia thừa nhận rồi, điều này sao có thể?" Thiệu Khải xoa đầu mình, Đường Mặc Vũ có sức hấp dẫn lớn như vậy sao? Nào có phụ nữ ngốc như thế, tự đem nội tình của bản thân nói ra.

"Cậu không cần phải hỏi, chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được rồi!" Đường Mặc Vũ tắt điện thoại, anh ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xanh, gió không ngừng thổi sợi tóc trên trán anh, mang đến một chút cảm giác mát lạnh...

"Lạc Tuyết, rất nhanh thôi, những người làm hại cô, sẽ bị báo ứng." Mặt anh hiện vẻ đau đớn kịch liệt không nói lên lời, anh đặt tay trên ngực, chỉ có nơi này là không.

Trước kia không biết đó là gì, đợi đến khi đã mất, anh mới biết hóa ra tôi sớm đã không thể không thiếu cô được, nhưng, cô vẫn rời khỏi anh, vĩnh viễn rời khỏi anh.... Sau khi chịu khổ nhiều như vậy..... anh đeo mắt kính từ trong túi áo mình ra, che giấu ánh mắt đầu cảm xúc này.

Khi xe rời khỏi, lúc này nhà họ Lý trở nên yên tĩnh đáng sợ...

Lý Ngôn Hi đi vào phòng, cô ngồi trên giường, sau đó nhìn bốn phía xung quanh, đưa tay ôm lấy đầu, cô không muốn đứng dậy, nhưng cô tin rằng, Lý Nhiên nói những lời này là thật, có tồn tại, cô đã giết người. Hai tay cô dính đầy máu, giống như trong giấc mơ đó.

"Cô Hai, cô làm sao vậy? Cãi nhau với Đường tiên sinh rồi hả?" Tiểu Phương đã đi đến, khó hiểu nhìn Lý Ngôn Hi mê mang, nhìn cô lúc này giống như đứa trẻ bất lực, lâu rồi không có nét mặt như vậy, giống như lúc cô vừa mới tỉnh lại, bộ dáng hoàn toàn không biết gì cả.

Bây giờ làm sao vậy?

"Tiểu Phương." Lý Ngôn Hi vươn tay nắm chặt quần áo Tiểu Phương : " Tiểu Phương, cô nói đi, tôi đâm chết người, tôi đã giết người, phải không?" Cô ra sức nắm quần áo Tiểu Phương, ngón tay trắng bạch, có thể thấy được dùng bao nhiêu sức và hồi hộp.

Nói cho cô biết, không phải đi, cô không làm, cô vô tội.

"Cô Hai, cô nghe ai nói đấy?" Tiểu Phương sửng sốt, sau đó né tránh cô chủ nhìn mình : "Cô Hai, cô đừng nghe người khác nói bậy, sao cô có thể là hung thủ giết người được chứ?"

"Tiểu Phương, tôi muốn nghe nói thật." Lý Ngôn Hi lắc đầu, phản ứng Tiểu Phương đã cho cô biết tất cả, đó là sự thật... " Tiểu Phương nói cho tôi biết, tôi không muốn giống như chị nói, tôi đâm chết người, bỏ chạy, thậm chí vẫn còn đổ tội cho người khác." Giọng nói của cô run lên, lúc này đã không kiềm chế được rơi nước mắt. Cho tới giờ cô chưa từng khóc thương tâm như vậy, thậm chí lúc bị Lý Chấn Ân đánh sắp chết, cũng không vì đau rơi nước mắt nào, bây giờ cô đang khóc, đau lòng muốn chết, đau đớn khốn cùng.

Tiểu Phương vội vàng ngồi xổm xuống, ra sức giằng co với Lý Ngôn Hi : " Cô Hai, như vậy không phải tốt sao?" Thấy Lý Ngôn Hi khóc lóc, cô cũng muốn khóc.

"Cô Hai, cô không cố tình, chỉ ngoài ý muốn thôi, mà cô đã phải trả giá, mất trí nhớ còn chưa đủ sao?"

Lý Ngôn Hi chậm rãi buông tay ra, nước mắt càng rơi xuống.

"Hóa ra tất cả là thật, Lý Nhiên nói đúng, tôi là hung thủ giết người, là thật...." Thần thái trong nhãn tình biến mất trong nháy mắt.

"Cô Hai, Cô Hai..." Cô thấy Tiểu Phương gọi tên mình, nhưng cô không mở mặt, tối tăm từng chút từng chút che lấp, sau đó cái gì cũng không nhìn thấy nữa.

Vì sao lại nói chuyện tàn nhẫn cho cô nghe? Rõ ràng cô đang có hi vọng, nhưng bây giờ chẳng còn gì cả.

"Cô Hai...." Tiểu Phương sốt ruột, gọi mãi mà không thấy Lý Ngôn Hi tỉnh, vội vàng chạy ra ngoài.

Lúc này mặt trời đã lặn, vừa trải qua một trận phong ba bão táp.

Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng động đậy mắt, trong tầm mắt lờ mờ, không biết bên ngoài trời đã tối chưa?

Thời gian trôi qua rất nhanh, cô vừa rời giường không lâu, trong nháy mắt, trời sắp tối rồi.

"Cô Hai, cô vừa tỉnh dậy?" Khi Tiểu Phương thấy cô mở mắt nhìn xung quanh, sốt ruột chạy tới, thật tốt quá, cảm ơn trời đất, cuối cùng cô cũng tỉnh.

"Ừ." Lý Ngôn Hi nhìn kim tiêm trên mu bàn tay, cô, bị bệnh à?

"Tiểu Phương, tôi mơ kì quái lắm, mơ thấy các người nói tôi là hung thủ giết người, ngay cả Mặc Vũ cũng tin, không thèm để ý tôi nữa, cô nói xem giấc mơ này có phải rất lạ hay không?" Cô cười theo thói quen, nhưng, cặp mắt kia vẫn bi thương vô cùng.

"Cô Hai." Mắt Tiểu Phương đỏ lên, tội nghiệp Cô Hai, cô ấy cho rằng chuyện đó là giấc mộng, nhưng đó lại là sự thật.

"Cô Hai, không phải mơ đâu, không phải đâu." Cô lắc đầu, thật sự không muốn nói chuyện này cho Cô Hai nghe, nhưng, chuyện này ngày càng nhiều người biết. Cô không dám nghĩ sau này sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

"Thế à?" Lý Ngôn Hi cười chua xót. "Tôi biết tôi không có vận khí tốt như vậy, tôi nghĩ nếu tôi tỉnh lại, cô sẽ nói cho tôi biết, đó chỉ là câu chuyện đùa thôi, nhưng, đó là sự thật..."

Cô ngồi dậy, gỡ kim truyền dịch ra, thậm chí làn da nhạy cảm còn chảy ít máu, mà cô không có cảm giác, nói xong liền xuống giường.

"Cô Hai, cô đi đâu thế? " Tiểu Phương giữ chặt cô, cô còn đang có bệnh, mà bây giờ bên ngoài còn rất bất tiện.

"Cô Hai, cô đừng lo lắng, cô sẽ không sao đâu, chỉ cần cô không thừa nhận, cũng không có ai ép cô phải thừa nhận." Tiểu Phương không ngừng an ủi cô, cô cho rằng Cô Hai đang sợ hãi, nhưng cô sai rồi, bây giờ Lý Ngôn Hi đang đau lòng, không phải sợ hãi...

"Không cần đâu." Lý Ngôn Hi lắc đầu. " Tôi muốn đi tự thú, bởi hai bàn tay tôi dính máu người khác, tôi muốn sống thoải mái yên tâm hơn, đền mạng cũng được, ngồi tù cũng được, tôi không muốn tranh luận nhiều, có lẽ đây mới chính là tôi."

Tiểu Phương vừa nghe, lập tức nóng nảy : " Cô Hai, cô nói bậy cái gì thế, sao cô lại đi tự thú, cô còn trẻ như vậy, nếu thật sự phải ngồi tù, cô có biết cô bị hủy hoại cả đời. Hơn nữa, còn Đường tiên sinh, các người vừa mới bắt đầu, cô nhẫn tâm để người ấy thất vọng sao? Cô nhẫn tâm cắt đứt hạnh phúc vốn cố của mình à?"

"Nhưng, thật sự có sao?" Ánh mắt Lý Ngôn Hi hơi hoảng, một trận bi thương nổi lên, Mặc Vũ nghe đến chuyện này, anh còn tin tưởng cô ?

"Đúng vậy, Cô Hai, Đường tiên sinh rất thích cô, người ấy nhất định tin cô, chỉ cần cô không đi ra, không cần đi tự thú là tốt rồi." Tiểu Phương liên tục nói, chỉ sợ cô sẽ làm việc gì ngu ngốc.

Lý Ngôn Hi ngồi ở trên giường, đột nhiên trong lúc đó, khóc không thành tiếng.

Cô phải làm sao bây giờ, rốt cuộc muốn làm gì, lương tâm và cảm tình không ngừng lôi kéo nhau, sắp xé nát rồi.

"Tiểu Phương, tôi rất đau khổ, đau khổ lắm." Lý Ngôn Hi đặt tay trước ngực, giống như là có người moi trái tim cô ra, cho tới giờ cô cũng không biết, hóa ra trên lưng cô gánh vác một sinh mạng, cô không nhớ ra gì cả, mình làm gì cũng không nhớ, nhưng, vì sao, ai có thể nói cho cô biết vì sao?

Cô khóc giống như đứa trẻ bất lực, k"Xin lỗi, Lý tiên sinh, chúng tôi nhận được điện báo, tới điều tra chuyện tai nạn xe cộ xảy ra một tháng trước, nghe nói lúc ấy người lái xe không phải Dương Sách, mà là con gái của ông Lý Ngôn Hi phải không?"

"Hừ." Lý Chấn Ân khẽ hừ : "Tôi muốn biết ai đã tạo ra tin đồn này, chuyện này đã trôi qua lâu lắm rồi, mà lái xe cũng đã nhận tội, ai đã truyền tin này ra?" Lý Chấn Ân không hổ là nhà doanh nghiệp, cho dù trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng vẻ mặt của ông giống như bị oan uổng, tức giận, phẫn nộ, ông đứng thẳng lưng : "Con gái tôi giờ đang bị bệnh, nếu các người nói mà không có chứng cứ rõ ràng, tất cả tới tìm luật sư của tôi tới nói chuyện, nếu không, chớ trách tôi không khách khí, tôi sẽ tố cáo tội các người xâm phạm và vu khống."

Đám cảnh sát anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trên tay bọn họ đúng là không có chứng cớ gì.

"Nhưng do con gái ông, cô Lý Nhiên chính mồm thừa nhận, nếu Lý tiên sinh có ý kiến gì khác thì đi tìm cô Lý Nhiên tới nói chuyện với chúng tôi."

Lý Chấn Ân trừng mắt, chậm rãi nhìn về phía người đang đứng bên cạnh Hà Uyển Ngọc.

"Không đâu, con gái tôi sẽ không làm vậy, bởi căn bản không xảy ra chuyện này." Hà Uyển Ngọc vừa thấy sự việc lôi cả Lý Nhiên vào, vội vàng giải thích.

"Vậy liệu có thể mời cô Lý Nhiên ra đây một chút không?" Mà đám cảnh sát vẫn kiên trì, chỉ cần không gặp Lý Nhiên một ngày, bọn họ chờ một ngày, hai ngày không được, bọn họ sẽ chờ hai ngày, thật xin lỗi, đây là ý của cấp trên, cấp trên đối với vụ án này rất quan trọng, không phải do bọn họ không nghiêm túc.

Hà Uyển Ngọc cẩn thận nhìn Lý Chấn Ân, khí phát hiện sự cảnh cáo trong mắt ông, cả người run rẩy, hình như bọn họ chạm đến điểm mấu chốt của Lý Chấn Ân.

"Bà gọi Nhiên Nhiên ra đây." Lý Chấn Ân ngồi xuống, vẻ mặt vẫn không có động tĩnh, không có chút khẩn trương, ông có thành quả ngày hôm nay, tất nhiên có sự tích của ông.

Hà Uyển Ngọc dậm chân một cái, sau đó tới trước cảnh cửa, gỡ cửa, Lý Nhiên tự mình khóa cửa nhốt trong phòng vài ngày, cái nhà này ngoài thở dài ra, thật sự không biết nên trách ai đây . "Nhiên Nhiên, ra đây, ba cô có chuyện muốn hỏi cô." Bởi những người đó đang nhìn, cho nên Hà Uyển Ngọc không dám nói gì thêm.

Rất nhanh, Lý Nhiên từ bên trong đi ra. Bây giờ cũng không có hóa trang, thay đổi thành người khác, căn bản không phải Lý Nhiên xinh đẹp như trước kia, chỉ có thể nói mặt mũi thanh tú, cũng không phải đẹp nhất, thậm chí nếu đứng chung một chỗ với Lý Ngôn Hi, tuyệt đối không xinh đẹp bằng Lý Ngôn Hi.

"Mẹ, ba tìm con có chuyện gì?" Sắc mặt Lý Nhiên trông rất kém, đương nhiên cũng có liên quan đến chuyện kia, tuy vẫn bình tĩnh nhưng lòng cô rất bất ổn.

Lý Nhiên nhìn mấy vị cảnh sát đang đứng đó, lại nhìn thoáng khuôn mặt lạnh Lý Chấn Ân, biết chuyện gì đã xảy ra, cô đưa tay vuốt tóc, sau đó đi tới.

"Ba, ba tìm con." Cô đứng bên cạnh lý chân ân, thần sắc bình tĩnh, nhìn thấy cảnh sát, ngoài bất ngờ ra, cũng có chút gì đó chột dạ.

"Con đi nói cho họ biết đi." Lý Chấn Ân chỉ đám cảnh sát trước mặt bọn họ.

Lý Nhiên khó hiểu nhìn cảnh sát : " Xin hỏi các người tìm tôi có chuyện gì? Từ trước đến nay tôi đều là công nhân tốt, tuân theo luật pháp." Lý Nhiên nói không nhanh không chậm, đúng là người giữ thể diện, cho dù sự việc thế nào, cô vẫn có thể tự nhiên bình tĩnh, nhưng, chỉ có chính cô biết, cô nắm lòng bàn tay bên trong đã có chút mồ hôi.

"Là như vậy cô Lý." Cảnh sát cười có lỗi với nàng : " Có người báo tin, cô nói tháng trước tai nạn xe cộ người lái xe là em gái cô Lý Ngôn Hi. Xin hỏi chuyện này có phải thật không ?"

Lý Nhiên không khỏi nhíu mày : "Tôi có nói vậy sao ? Sao tôi không biết nhỉ ? Tôi không biết có phải người giống tên tôi nói không, nhưng tôi cam đoan, tôi chưa từng nói những lời này, một câu cũng không có." Lý Nhiên giơ tay lên, cô hiểu sức mình, nhưng cô không thừa nhận, nơi này không có người có thể dồn ép cô, mà bay giờ cô không thể để cho Lý Chấn Ân biết những lời này là do cô nói ra, cho nên, cô chỉ có thể không thừa nhận.

"Thế sao ? Cô Lý." Cảnh sát vẫn hoài nghi nhìn cô.

"Đúng vậy, làm sao, các anh còn muốn bắt tôi về thẩm vấn à ?" Lý Nhiên tự nhiên vươn tay : " Nếu các anh kiên trì, tôi đồng ý hợp tác, nhưng các anh phải biết tôi là nhân vật công chúng, các anh không điều tra được, tôi tin rằng, các anh sẽ gặp phiền toái."

Mà lúc này Lý Chấn Ân trầm giọng quát : " Có việc các người liên hệ với luật sư của tôi, mà các người không có quyền mang bất cứ người nào ra khỏi nhà tôi."

Đám cảnh sát nhìn nhau, sau cùng chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với Lý Chấn Ân.

Cửa đóng lại, nơi này chỉ có tiếng thở ba người.

Bốp một tiếng, Lý Chấn Ân tát một cái, đánh vào mặt Lý Nhiên...

"Ba..." Lý Nhiên bưng mặt, không dám tin trừng hai mắt, từ nhỏ đến lớn, không chỉ nói đánh cô, ngay cả mắng, ông cũng chưa từng mắng cô, tuy không phải con ruột, nhưng tình cảm bọn họ so với ruột thịt còn thân thiết hơn, tại sao lại như vậy ?

Ông đã đánh cô....

"Chấn Ân, ông làm gì thế ?" Hà Uyển Ngọc vội vàng chạy tới, ôm lấy con gái mình.

"Ông muốn đánh Nhiên Nhiên, người phạm sai lầm không phải là nó, nếu Ngôn Hi không xảy ra chuyện đó, thì sao cảnh sát lại tới ?" Hà Uyển Ngọc trừng mắt nhìn Lý Chấn Ân, thấy Lý Nhiên sưng mặt, rất đau lòng....

Lý Chấn Ân dùng lực hít thở : " Đều tại bà, bà nuông chiều hư hỏng nó." Lý Chấn Ân dùng sức vỗ mặt bàn : " Bà có biết tôi phí bao nhiêu lực, tốn bao nhiêu tiền, mới tìm được người thay Ngôn Hi gánh tội không ? Bà có biết cổ phiếu nhà chúng ta rớt bao nhiêu không ? Nếu bị người khác biết, bà muốn gia đình mình phá sản à ?"

Lý Chấn Ân nhìn hai mẹ con nhà này, không muốn biết nói gì : " Hai người lập tức trở về phòng cho tôi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy hai người nữa, tốt nhất đừng để chuyện này xảy ra lần nữa, nếu không kể cả vợ và con gái, tôi cũng không nương tay."

Lý Chấn Ân xoay người, căn bản không muốn nhìn thêm hai mẹ con này nữa, còn đứa con gái phiền phức kia, ông không nỡ để con gái ông đi tù, huống chi đó là đứa con gái ruột duy nhất, họ Lý bọn họ vẫn cần nó duy trì.

Hà Uyển Ngọc uất ức nhìn Lý Chấn Ân, vẻ mặt cũng hết sức khó coi, để con nhỏ kia có lợi rồi.

"Mẹ, sao mẹ không cho con nói, con cũng không nhịn được." Lý Nhiên xoa mặt, từ nhỏ đến lớn cô chưa bị người nào cho bạt tai, đây là lần đầu tiên, và con là người ba yêu thương cô nhất.

"Nhiên Nhiên." Hà Uyển Ngọc nhìn xung quanh, sau đó mới nhỏ giọng nói với Lý Nhiên.hóc nức nở, khóc không thành tiếng, mà Tiểu Phương chỉ có thể ngồi bên cạnh, lòng cô cũng rất khó chịu. Cô Hai đáng thương, cô còn phải chịu bao nhiêu đau khổ nữa đây?

Mà lúc này, ngoài cửa, có rất nhiều cảnh sát đang đứng, Lý Chấn Ân cứng mặt, thờ ơ nhìn những con người đến có ý đồ bất thiện này.

"Tính tình ba con lại không biết à? Tuy ông không thích Lý Ngôn Hi, nhưng phải nhớ rằng, Lý Ngôn Hi vẫn là con ruột của ông, ông làm sao có thể để con ruột của mình vào tù, sẽ ảnh hưởng tới việc làm ăn của nhà họ Lý chúng ta."

"Chuyện này chúng ta tuyệt đối không được nói, nếu không, ba con sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu." Hà Uyển Ngọc run rẩy, làm vợ chồng mười mấy năm, bà hiểu rõ tính Lý Chấn Ân, ông có khả năng làm những chuyện như vậy, cho nên, bọn họ không nên nói ra."

"Nhưng, mẹ à, con phải làm sao đây, con không muốn con hèn hạ kia ở đây." Lý Nhiên hiện lên tia ghen tị và oán hận, mặt không hóa trang, trông xấu cực kì, cùng xuất hiện Lý Ngôn Hi thì cô quá bình thường, cho nên, cô không muốn Lý Ngôn Hi tồn tại.

"Chúng ta sẽ có cách." Hà Uyển Ngọc an ủi con gái bà cũng như an ủi ình bọn họ nhất định sẽ loại bỏ con của người đó, nhất định là vậy.

Mà lúc này, Đường Mặc Vũ tựa vào một bên cửa sổ, di động đặt bên tai, bên chân anh là chú chó tiểu Hoàng ngoan ngoãn nằm sấp xuống, chó Tiểu Hoàng ngẩng đầu lên, thoáng nhìn Đường Mặc Vũ, rồi lui người tiếp tục ngủ.

"Ừ, cậu nói gì tôi đều biết rồi." Đường Mặc Vũ nhìn phía trước, đôi con ngươi hắc ám nhìn không tới đáy nguồn.

"Mặc Vũ này, gia đình người ta sống chết cũng không chịu thừa nhận, nếu lấy lời khai của cậu, cũng không hợp lý lắm, cậu hiểu rằng với thân phận của cậu không cho phép mạo xưng?" Thiệu khải nói không ngừng trong điện thoại : " Xem ra, chúng ta vội vàng một ngày, cũng vô ích." Anh không nghĩ đến cô ta không chịu thừa nhận, cho nên bọn họ làm cũng vô ích.

"Việc này không cần cậu lo lắng, tôi có cách." Đường Mặc Vũ nheo mắt, tắt điện thoại đi, còn chú chó Tiểu Hoàng đi theo sau anh, một bước cũng không rời.

Trong phòng ăn vắng vẻ, Lý Ngôn Hi cầm chiếc ly thủy tinh, xem ra chút tinh thần cũng không có. Cô ngẩng đầu nhìn đàn ông trước mặt, đột nhiên trong lúc đó, cảm giác bọn họ thật xa lạ, rất xa lạ.

"Mặc Vũ." Cô gọi Đường Mặc Vũ, nhưng lại không biết nói gì, bây giờ cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào, cũng không biết đối mặt với bản thân ra sao.

Áp lực cực lớn đè nặng người cô, khiến cô sắp nổ tung rồi.

"Cô có chuyện gì muốn nói với tôi?" Đường Mặc Vũ buông cà phê xuống, thản nhiên nhìn cô, không có quan tâm, không có an ủi, khiến lòng cô đau đớn khốn cùng.

"Không, không có." Lý Ngôn Hi lắc đầu, cô cố gắng uống ngụm nước trái cây, thậm chỉ còn bị sặc, ho sặc sụa.

"Vậy cô không có gì muốn nói với tôi à?" Đường Mặc Vũ chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô, không có giúp đỡ cũng không có di chuyển.

Cả người Lý Ngôn Hi rùng mình, một lúc sau, lại lắc đầu, trước đó cô đã bị Lý Chấn Ân cảnh cáo một trận, nếu cô nói chuyện kia ra, thì ông và cô sẽ đoạt tuyệt quan hệ, mà cô không thể nói, thật sự không thể nói được...

"Được, tôi muốn hỏi một vấn đề, tôi hi vọng cô có thể trả lời, tôi muốn biết đáp án chính xác." Đường Mặc Vũ đặt cái chén trong tay xuống, dựa lưng vào ghế tựa.

"Tôi muốn biết, Lý Nhiên nói đúng không? Lần đó xảy ra tai nạn có liên quan đến cô không?" Anh hỏi thẳng, không có tí ti dịu dàng.

Lý Ngôn Hi mấp máy môi, nhưng không có mở miệng..

"Em...." Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ động, nhưng người kia không chút biểu tình, nhìn chằm chằm vào hai mắt cô.

"Lý Ngôn Hi, trên đời này, người đang làm, trời đang nhìn, cho nên trước khi cô nói, muốn cân nhắc cho tốt, cô có thể gạt tôi, có thể gạt người khác, có thể gạt mọi người, nhưng cô không thể gạt bản thân mình." Anh gằn từng tiếng, mà cả người Lý Ngôn Hi càng thêm run rẩy.

Cô vội vã cầm cái chén trong tay uống một ngụm, vào thời điểm này, nước trái cây cũng trở nên đắng ngắt rồi.

"Mặc Vũ, nếu em nói, anh còn có thể ở cạnh anh không?" Cô hỏi thử, chỉ muốn biết đáp án của anh.

"Cô nói...?" Anh cho cô câu trả lời lấp lửng, Lý Ngôn Hi thất vọng, bởi cô vẫn không có đáp án mình muốn.

"Chuyện này...." Cô nhắm mắt lại, thật sự muốn nói không có, nhưng lại bị anh đoán trúng rồi.

Cô có thể nói dối anh, nói dối mọi người, nhưng cô không cách nào nói dối chính mình, mỗi ngày vào buổi tối cô thường gặp ác mộng, âm thanh, máu khiến cô không ngủ ngon được ngày nào, nhưng ai tới nói cho cô biết, cô phải làm sao bây giờ, cuối cùng vẫn phải làm sao?

"Cho tôi biết, có phải cô làm không? Tôi chỉ biết rằng có phải hay không? Tôi thân làm bạn trai có quyền biết việc này, mà tôi không muốn nghe bất cứ một câu lừa gạt gì cả." Đường Mặc Vũ hơi híp hai mắt, trên mặt có quá nhiều lãnh tình.

"Đúng hay là không.... Lý Ngôn Hi, trả lời tôi."

Lý Ngôn Hi trong mắt che giấu phức tạp, môi đỏ mọng nhẹ nhàng mím, cô ngẩng đầu lên.

"Đúng vậy, là em làm." Cô thừa nhận, cô hoàn toàn thừa nhận, tuy cô mất trí nhớ, nhưng người khác nhớ, Lý Chấn Ân nhớ, Lý Nhiên nhớ, thậm chí cả Tiểu Phương cũng nhớ, bọn họ nói là cô, cho nên, chuyện kia nhất đinh do cô gây ra....

"Được, được." Đường Mặc Vũ cười như cũ, chỉ là không có cảm tình : " Cô đã trả lời tôi một vấn đề, còn bây giờ tôi trả lời cô một vấn đề khác."

"Cô hỏi tôi nếu tôi biết cô là hung thủ giết người, tôi sẽ ở cạnh cô không ? Câu trả lời của tôi là...."

"Không."

Lý Ngôn Hi đột nhiên ngửa mặt lên, không dám nhìn anh, anh vừa mới nói cái gì, anh nói không muốn....

"Mặc Vũ, không phải anh thích em sao ? Em thật sự không biết chuyện đó thế nào, đừng tàn nhẫn với em như vậy ?"

Cô cố gắng kéo ống tay áo anh, trong lúc này, trái tim rất đau đớn.

"Tôi thích cô ?" Đường Mặc Vũ nở nụ cười nhưng là điệu cười có chút thương tang : " Cô sai rồi, Lý Ngôn Hi." Đường Mặc Vũ tội nghiệp cô : " Tất cả tôi làm, cũng đều vì kết quả này." Anh đút tay vào túi áo, sau đó lấy ra chiếc bút gì đó.

"Đây là máy ghi âm, cô có muốn xem không ?"

Anh ấn một cái, bên trong có tiếng nói Lý Ngôn Hi.

"Anh không thể ở cạnh nó, bởi tháng trước có tai nạn, người đâm là nó, người chạy trốn cũng là nó..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai