28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, cô có liên quan đến vụ tai nạn đó không ?"

Mà hồi lâu, từng câu từng chữ đều là giọng cô.... Đường Mặc Vũ tắt máy ghi âm, lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của Lý Ngôn Hi.

"Tại sao ?" Tay Lý Ngôn Hi run rẩy... loảng xoảng một tiếng, cô làm rơi cái chén xuống đất, vội vàng cúi người nhặt lên, nhưng phát hiện cái chén đã vỡ, giống như trái tim cô, đều bị tan vỡ.

Hóa ra là lừa dối cô sao ?

Cô nhặt những mảnh nhỏ trên mặt đất, nhưng tay cô lại run rẩy, trên ngón tay xuất hiện tơ máu. Cuối cùng, một giọt nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, cô khóc không lên tiếng, nhưng cứ khóc như vậy, tạo áp lực khiến cô đau tận xương tủy...

"Em có thể biết tại sao không ?" Cô muốn cười rộ lên, nhưng lúc này lại rơi nước mắt, vừa khóc vừa cười cực kì khó coi...

Cô không muốn hận, cô muốn biết lý do, có thể chứ ?

Đường Mặc Vũ đứng lên, đem hai tay chống lên bàn : "Cô đáng tội chết, cô biết không, người cô đâm chết, là người mà cả đời này tôi yêu nhất, tôi vẫn muốn cho cô ấy hạnh phúc, lúc trước cô đã chịu quá nhiều đau khổ rồi, tôi nghĩ chỉ cần tôi có thể trở về, thì tôi sẽ cho cô ấy tất cả, không để cô ấy chịu khổ, không để cô ấy bị bắt nạt."

"Nhưng, bởi vì cô mà cô ấy mất đi tính mạng, cho nên tôi thề, nhất định tìm thủ phạm. Người đó chính là cô...."

"Lý Ngôn Hi."

" Nhưng mà ông trời đối với cô thật tốt quá." Anh châm chọc cười : " Vậy mà cô mất trí nhớ, thậm chí cô còn quên bản thân từng giết một mạng, bây giờ cô ấy ở dưới đất lạnh lẽo, mà cô còn sống, cô nói xem có công bằng hay không ?"

"Tôi cho rằng không côn bằng, cho nên tôi muốn dùng hai bàn tay này để cho nó công bằng."

"Tôi đã giải thích rồi, Lý Ngôn Hi, cô đã hài lòng chưa ?"

Đường Mặc Vũ xoay người muốn nói, anh quay đầu nhìn về phía cô rồi nói : "Cô có quyền hận tôi, tôi có cô cái quyền đấy." Anh đút tay trong túi quần, chỉ thản nhiên nhìn cô gái như đang mất hồn kia.

Chỉ là không biết vì sao trái tim anh bỗng đau nhói một cái.

Lạc tuyết...

Anh lắc đầu, bỏ lại phía sau những câu không có tình cảm, máy ghi âm nắm chặt trong tay.

Ngày nào đó gặp lại, bọn họ thành người xa lạ, anh hận cô, cô cũng sẽ hận anh...

Lúc này, từng giọt được tích tụ ở trên mu bàn tay Lý Ngôn Hi, cô nâng tay lên, máu trên ngón tay không ngừng chảy ra ngoài, giống như ở trong giấc mơ, mà máu cũng giống thế giới màu đỏ.

Cô đứng lên, đi ra ngoài, đến là hai người, nhưng khi trở về, cũng chỉ có một mình cô.

Có lẽ về sau chỉ có một mình cô...

Anh nói cô có thể hận anh, nhưng vì sao lại hận, vốn anh không sai, anh chỉ vì muốn báo thù có người yêu, cô còn hận cái gì nữa...

Cô nở nụ cười, nụ cười chua xót vô cùng.

Khi cô trở về nhà, Lý Nhiên nhìn cô hừ một tiếng, Hà Uyển Ngọc lại nói một câu hung thủ giết người, trong lòng cô lại đang cắn xé mãnh liệt, đóng cửa lại, cô nhốt mình trong phòng, bất luận người nào cũng không được đi tới, bao gồm ở Tiểu Phương ở bên trong.

"Cô Hai, là em, là em, em là Tiểu Phương, cô mau mở cửa đi." Tiểu Phương không ngừng gõ cửa, cô đã nhốt mình trong phòng mấy giờ, chắc là không muốn đi ra, nghĩ tới nơi này, trên trán cô toát mồ hôi lạnh, vạn lần đừng như thế này mà.

"Cô Hai, cô mở cửa đi, nếu cô không mở cửa, Tiểu Phương sẽ lao vào đấy." Nhưng bên trong vẫn không có chút tiếng động nào, Tiểu Phương vén tay áo, quả nhiên muốn xô cửa rồi.

Cô dùng sức chuẩn bị đập cửa, khi cửa được mở ra, cô bị té nhào xuống đất, nhìn Lý Ngôn Hi trước mặt, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm, cô hai của tôi ơi, cô làm em sợ muốn chết, Tiểu Phương xoa lồng ngực, sớm hay muộn cũng có một ngày, cô sẽ bị cô hai dọa chết thì thôi.

Lý Ngôn Hi nâng Tiểu Phương đứng dậy, hai tay phủi sạch sẽ trên người cô : "Tiểu Phương, sau này đừng hấp tấp như thế, để dành một số tiền, trở về nhà lấy chồng đi, so với người khác làm người hầu còn hạnh phúc hơn."

Bên môi Lý Ngôn Hi giương khóe miệng, ngay cả ánh mắt cũng hơi phả sương mù, một loại sương mù hơi nước.

"Vâng thưa cô hai." Tiểu Phương sụt sịt mũi, cho tới giờ kẻ có tiền cho tới giờ sẽ không quan tâm người hầu bọn họ, có khi ngẫm lại, nếu bọn họ có thể lấy chồng, người nào lại muốn lấy người hầu về làm vợ. Tiểu Phương gật đầu liên tục, cô nhất định sẽ để dành nhiều tiền hơn, như vậy có thể tự mình đi lấy chồng rồi.

"Cái này cho cô." Lý Ngôn Hi đặt một thứ trong tay cô.

Tiểu Phương cúi đầu, thiếu chút nữa lại hù chết cô, ông trời ơi, tiền bạc, có quá nhiều tiền bạc, nhiều đến mức mắt cô đã choáng váng rồi.

"Tiểu Phương, tôi chỉ có những thứ này, ở đây cô tốt với tôi nhất, cho nên, cô giữ lại, có thể cho em cô học trường tốt, có cái nhà để che nắng che mưa." Lý Ngôn Hi đem tất cả tiền bạc của mình đưa cho Tiểu Phương.

"cô hai, cô đem cho em những thứ này, vậy về sau cô dùng cái gì ?" Tiểu Phương khó hiểu nhìn Lý Ngôn Hi, hôm nay cô chủ trông lạ lạ, giống như chuẩn bị tốt việc hậu sự vậy.

Hừ, cô muốn tự vả mổm mình, cô nghĩ nói bậy bạ gì đó, cô Hai nhà cô bây giờ đang ở bước đầu hạnh phúc, nhưng đồ trên tay cô, ngoài tiền ra còn có vài thẻ tín dụng, những thứ này thật không nói lên lời mà.

"Tôi không dùng đến." Lý Ngôn Hi vén sợi tóc trên trán Tiểu Phương, sau đó đi ra ngoài, Tiểu Phương nhìn cô không chớp mắt, hôm nay cô lạ lắm, cô Hai à.

Bốp bốp.... Trong phòng khách truyền đến tiếng vỗ tay thật lớn, Tiểu Phương bị dọa rụt cổ lại, lo lắng nhìn người bị tát vào mặt kia.

"Mày nói lại cho tao, Ngôn Hi." Lý Chấn Ân thở phì phò, nếu cô dám nói nữa, chắc hôm nay ông đánh chết cô.

"Ba, con xin lỗi." Lý Ngôn Hi xoa mặt bị đau, trên mặt in hằn năm ngón tay, đây là cái tát của Lý Chấn Ân, dùng lực như vậy, có thể thấy căn bản ông đã dùng hết lực.

"Ba, con muốn đi tự thú, con suy nghĩ kĩ rồi." Cô cúi người thấp xuống, ngày nào cũng bị ác mộng quấn lấy người, khiến cho người chết không thể nào yên ổn, để cho người còn sống tiếp tục căm hận, chi bằng để cô đền bù lại lỗi cô phạm phải, bất luận cái gì, bọn cô đều biết, đều biết cả rồi.

"Mày dám." Lý Chấn Ân gầm lên, Lý Nhiên và Hà Uyển Ngọc ở bên cạnh nhìn bọn họ cười nhạo, ở trong mắt bọn họ, Lý Ngôn Hi bỏ đi, đó là ý muốn trong lòng họ, hai người họ sao có thể mất hứng chứ? Tuy không vui mừng ra mặt nhưng càng không thể nói là khuyên.

"Cô Hai, đừng nói." Tiểu Phương túm áo, cô còn trẻ như vậy, nếu đi tự thú, cả đời này của cô coi như tiêu đời rồi.

"Con quyết định rồi." Lý Ngôn Hi khom lưng tạ lỗi với Lý Chấn Ân, cô suy nghĩ thật lâu, chuyện đã quyết định như thế rồi.

"Con xin lỗi...."

"Đủ rồi, tao không muốn nghe lời xin lỗi của mày, cũng không phải ba mày, nếu hôm nay mày rời khỏi cánh cửa kia, về sau mày không phải con gái tao, tao với mày sẽ đoạn tuyệt quan hệ." lý chân ân mở miệng, ngực phập phồng, đừng nói ông đang đùa chỉ dọa cô, ông tuyệt đối sẽ làm vậy, vì sự nghiệp họ Lý, cũng vì mặt mũi ông, bất chấp tất cả.

Lý Ngôn Hi dừng bước, rồi lại đi về phía trước.

Cô Hai, Tiểu Phương vội vàng chạy tới, ôm chặt Lý Ngôn Hi : "Cô Hai, cô đừng đi, Tiểu Phương không nỡ xa cô, Tiểu Phương xin cô đấy, đừng đi có được không ?" Tiểu Phương khóc không ngừng, tất cả nước mắt nước mũi bôi khắp người cô.

Lý Ngôn Hi cúi đầu, giọt nước mắt trong suốt theo khóe mắt rơi xuống, trên đời này có mấy người vì cô mà khóc thật lòng cơ chứ !

"Tiểu Phương, tôi muốn đi, mặc kệ tôi có nhớ chuyện trước kia hay không, quan trọng chuyện do mình gây ra, không phải sao ?"

"Mạng của tôi là mạng, mạng của cô ấy cũng là mạng, mạng người cả đời cũng chỉ có một lần, không có gì nặng nhẹ, cũng không có địa vị thế nào, tôi không có lý do gì sau khi cướp sinh mạng của người khác, còn có thể yên tâm sống thoải mái."

"Nếu là cô, cô....còn thoải mái sao?"

Tiểu Phương ngẩng đầu, cô chỉ nắm lấy quần áo Lý Ngôn Hi, không thể trả lời, cô lắc đầu, cô sợ, cô không thể, nhưng không thể phủ nhận rằng Lý Ngôn Hi nói rất đúng, khiến cho cô không có lý do gì phản bác lại.

"Tin tôi đi, Tiểu Phương, tôi ở đó rất tốt, ít ra, mỗi đêm trời tối không gặp ác mộng nữa." Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng nắm quần áo Tiểu Phương, rồi đi ra ngoài, khi cô đi tới cửa, chỉ đứng ở đó, không có quay lại, cũng không nói gì.

"Báo cho phóng viên biết, ta muốn tổ chức cuộc họp báo, ta và Lý Ngôn Hi đoạn tuyệt quan hệ." Giọng nói Lý Chấn Ân lạnh lùng vang lên phía sau, mà thậm chí cô không quay người lại, cũng cảm nhận được hai mắt kia đang phẫn nộ, gần như muốn xé cô thành mảnh nhỏ.

"Ba, con xin lỗi, tha lỗi cho con, có lẽ ba không có con gái như con, ba vẫn hạnh phúc, ba không phát hiện ra, con ở trong nhà này chỉ là người thưa, con chỉ có thể đi nơi con nên đến mà thôi."

Đứng ở cửa cảnh sát, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, xanh không một gợn mây, mà cô biết, đây là lần cuối cùng, cô được tự do hít thở và nhìn bầu trời.

Cô nhìn phía sau, người đến người đi trên đường, người đi đường không ngừng đi qua, mà phía sau cô vẫn trống không, cô chuyển hướng nhìn, khẽ chớp mắt.

Cô đi vào, người nghênh đón cô có lẽ không biết vận mệnh cô thế nào.

Đường Mặc Vũ buông chó Tiểu Hoàng trong lòng mình ra, Tiểu Hoàng liếm ngón tay anh, sau đó nằm im dưới chân anh.

Anh lấy di động, điện thoại bên kia gọi đến.

"Tôi đây, Đường Mặc Vũ." Anh xoa đầu tiểu hoàng, mà chú chó tiểu hoàng thoải mái nhắm mắt lại, tựa như cực kì hưởng thụ.

"Mặc Vũ, tôi cho cậu tin tức tốt đây." Giọng điệu hưng phấn ở bên kia truyền đến.

"Chuyện gì ?" Đường Mặc Vũ lạnh lùng hỏi, cậu ấy phấn khởi thì liên quan gì đến anh.

"Mặc Vũ, cậu không tưởng tượng nổi chuyện gì đã xảy ra đâu ?" Thiệu Khải cười như điên dại ở đầu dây bên kia, không biết cười nhiều mặt có bị co rút không ?

"Chuyện gì ?" Đường Mặc Vũ vẫn bộ dạng không nồng không nhạt, anh gõ mặt đất, tiểu hoàng mở mắt, rất nghe lời chạy đến bên cạnh chơi quả cầu.

"mặc vũ, cậu không có chút hài hước à ?" thiệu khải trợn mắt, thật sự một chút tế bào lãng mạn cũng không có.

"Có lỗi quá, tôi không có, nếu như có chuyện muốn nói thì nói cho tôi biết, nếu không có, tôi tắt điện thoại đây." Cả người Đường Mặc Vũ nghiêng tựa vào sofa, chỉ nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, hình như bên ngoài có tuyết rơi, năm nay tuyết rơi sớm quá !

Lạc tuyết.... tôi nhìn thấy... Lạc.... Tuyết rồi.

"Khoan đã.... Mặc Vũ, đừng tắt điện thoại, nếu không cậu sẽ bỏ qua tin tức khiến cậu vui vẻ đấy !" Thiệu khải vội vàng nói, nếu tiếp tục như vậy, anh phải gọi lại lần nữa, không nói đến tiền điện thoại lãng phí, tên kia không biết có nhận điện nữa hay không ?

"Chuyện gì, nói đi." Đường Mặc Vũ nhắm hờ mắt, nghe âm thanh tuyết rơi, khóe môi giương lên, có lẽ chỉ lúc này, anh mới có thể tìm được cảm giác đó.

"Cậu đoán đi ?" thiệu khải ở bên kia ra hiệu, vẻ mặt cực kì phong phú, nhưng Đường Mặc Vũ ở bên này ngay cả ánh mắt cũng không mở ra.

"Cậu biết là tôi không thích chơi trò này, thiệu khải." Đường Mặc Vũ thản nhiên truyền giọng đến, khiến thiệu khải đả kích thêm lần nữa.

"Được rồi." Thiệu khải chỉ có thể nhận mệnh, nói đùa với người khác, chỉ khiến anh cười hụt, người kia bình thường sẽ cười gằn à xem.

"Nói đi, nếu không có chuyện gì, tôi tắt máy đây." Đường Mặc Vũ nhìn di động trong tay, nói xong thật muốn gác điện thoại, nói lôi thôi dài dòng như vậy, đúng là lãng phí thời gian, mà bây giờ tuyết đang rơi, anh chỉ muốn nhìn lạc tuyết thôi.

"Đợi đã....Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, Lý Ngôn Hi bị giam hai năm, mục đích của cậu đạt được rồi, chúc mừng cậu." thiệu khải nói tin tức của mình ra : " Nếu cậu muốn thoải mái, chúng ta tăng thêm tù giam cho cô ấy. Chỉ cần một câu nói của cậu thôi."

"Không cần nữa." Đường Mặc Vũ mở hai mắt, chỉ nhìn bông tuyết trắng ngoài cửa, đưa tay nhét trong túi áo mình, lấy bản gốc máy ghi âm ra, anh chưa hành động mà đã kết thúc rồi, nhanh thật.

"Đúng rồi..." Thiệu khải nói : " Cậu có lẽ không thể tưởng tượng được, là Lý Ngôn Hi tự mình đi đầu thú, lúc ấy cũng thừa nhận là cô ấy mua chuộc lái xe, không còn quan hệ nhà họ Lý nữa, cậu xem báo ngày hôm nay đi, Lý Chấn Ân đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, bây giờ cô ấy rất thê thảm, cho dù là ra khỏi tù cũng không có nhà để về nữa rồi."

"Ít ra, so với người mất đi tính mạng còn tốt hơn nhiều." Đường Mặc Vũ tựa đầu trên thành ghế, trong giây phút này, không rõ là cảm giác gì, chỉ cảm thấy lòng tham của mình trống rỗng, rất trống rỗng.

"Thật sự tôi không nghĩ ra cậu quản những chuyện không liên quan gì tới mình làm cái gì?" Thiệu Khải ở đầu dây bên kia trợn mắt lên, đúng rồi : "Ngày mai sinh nhật mẹ, cậu nhất định phải tới, nhớ chuẩn bị quà sinh nhật cho bà nhé."

"Được, tôi sẽ đi." Đường Mặc Vũ đồng ý. Anh tắt điện thoại đi, mà điện thoại từ ngón tay trơn tuột xuống đất , Tiểu Hoàng dùng miệng gặm nhấm mobile phone, cứ bò bên chân anh.

Đường Mặc Vũ thuận tay ôm lấy con chó Tiểu Hoàng.

"lạc tuyết, cô đã nhìn chưa, người làm cô bị thương, tôi không bỏ qua, còn ba gã kia, tôi sẽ tìm ba kẻ đó, sau đó tôi để họ chịu đựng còn đau đớn hơn gấp bội lần."

"À, cô yên tâm, tôi đã giúp cô chăm sóc Tiểu Hoàng thật tốt, bây giờ nó béo lên rất nhiều, khi đó cô thà bị đói, cũng đem thức ăn của mình chia cho nó một ít, cho nên tôi đã thay cô tiếp tục để cho nó sống tốt."

"Tiểu Vũ của cô nữa, cậu ấy có công việc rất tốt, cũng mãi nhớ cô, cho đến khi....cậu ấy chết..."

Chó Tiểu Hoàng nhìn ra bên ngoài, sau đó rúc cơ thể trong lòng Đường Mặc Vũ.

Hôm nay là trận tuyết mùa đông đầu tiên của năm, cũng không lớn, chỉ rơi cả đêm rồi tạnh, buổi sáng tỉnh dậy, phần lớn tuyết đã hòa tan, chỉ còn một ít ở góc khuất như muốn nói cho người khác biết tuyết năm nay đã bắt đầu rơi.

Đường Mặc Vũ đứng cách đám cho xa nhất, bình thản uống ly rượu đỏ, hôm nay là party sinh nhật mẹ Thiệu Khải, anh đã qua chúc mừng, mẹ anh cũng đến đây, đang nói chuyện cùng bà Thiệu, trước kia bọn họ là bạn thân đại học, bà Thiệu nhận anh làm con nuôi, bây giờ tình cảm bọn họ không thể nói bằng lời được.

Cả người anh tựa vào tường, có người đi trước mặt anh, khi anh ngẩng đầu lên nhìn, trong lúc mơ màng, anh để ly rượu trên tay xuống, sau đó đuổi theo bóng người kia đi ra ngoài, nhưng, khi cô ta ra ngoài, sớm đã không thấy bóng dáng rồi.

"Lạc Tuyết, là cô sao?" Anh nhìn xung quanh, nơi này chỉ có bóng dáng hơi thở của anh. Bên tai truyền đến tiếng nhạc, anh lấy điện thoại trong tay ra, để vào tai nghe.

"Tôi đây." Vừa nghe, ấn đường của anh vừa nhíu mày.

"Được, ngày mai tôi đến, cảm ơn anh đã truyền lời." Anh buông máy xuống, để trong túi, rồi đi vào hậu trường, mà anh cũng không biết, sau khi anh đi không lâu, có một thiếu nữ đi theo vừa xuất hiện, khi thiếu nữ đó ngẩng đầu, mặt cô trắng nõn, mắt hai mí, tuy đôi mắt không to nhưng rất dễ nhìn, trong mơ hồ, có vài nét giống lạc tuyết, thiếu nữ nhìn vào trong, sau đó xoay người, nhìn về nơi khác, mà dưới chân cô đi một đôi cao gót màu bạc.

Cục cảnh sát dẫn Lý Ngôn Hi vào thăm người nhà, Lý Ngôn Hi cả người mặc quần áo màu xám ngồi ở một bên, nhìn người đàn ông đối diện mình.

"Cảm ơn anh đã đến." Cô để tay ở trên đùi, trên tay vẫn đeo còng, cô cười uể oải, mấy ngày nay cô không có lấy một ngày bình yên.

"Vì sao lại muốn tôi tới, tôi đã nói rồi, cô có lý do hận tôi." Đường Mặc Vũ nhìn đồng hồ trên cổ tay thản nhiên nói : "Thời gian của tôi không có nhiều, nói nhanh một chút đi."

Tâm Lý Ngôn Hi chợt co lại, cô cười buồn, cho dù là như vậy, cô vẫn quý trọng những ngày bên cạnh anh, thật sự, bởi cô thật lòng yêu anh. Còn anh, từ trước tới giờ chỉ lừa gạt cô....hận cô.

"Anh yên tâm đi, em không làm mất thời gian của anh đâu, em chỉ muốn gặp anh một lần, sau này sẽ không gặp nữa." Cô tự giễu, che giấu sự chua xót dưới đáy mắt, hai năm của con người là khoảng thời gian dài. Hai năm sau, anh có thể đã kết hôn, cũng sẽ có con.

Mà khi cô rời khỏi đó, chỉ còn hai bàn tay trắng.

"Bây giờ gặp rồi, tôi có thể đi được chưa ?" Đường Mặc Vũ đứng lên, anh thật không muốn đứng ở đây. Khi nhìn thấy cô, anh có cảm giác rất phiền, nhất là bày cái mặt không oán không hối kia, nhiều khi rất giống lạc tuyết của anh, khiến cho trái tim anh có một loại đau đớn lạ thường.

"Vâng." Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng gật đầu, anh đi rồi, cô cũng có thể đi, cô muốn đi đến một nơi rất xa, nghe nói nơi đó rất lạnh, cực kì đau khổ, nhưng bây giờ không sao, vì anh còn có thể tới gặp cô, vậy là đủ rồi.

"Tôi có thể hỏi cô một chuyện không ?" Cô đột nhiên quay lại, mở miệng hỏi Đường Mặc Vũ

"Nói đi." Đường Mặc Vũ dừng chân, dù gì đây cũng là lần cuối.

"Trước kia, chúng ta chưa từng gặp nhau sao ?" Lý Ngôn Hi nhìn bóng lưng Đường Mặc Vũ, muốn khắc toàn bộ hình dáng anh đều ghi tạc trong lòng.

"Không."

Chỉ có một câu 'không', là anh nói một câu cuối cùng với cô, mà cô biết, hai năm sau, giữa bọn họ đã đường ai nấy đi, cô xoay người, nếm thử hương vị nước mắt mình.

Mặn....

"Số 35, mỗi người cấp một số." Lý Ngôn Hi nhìn quần áo đang mặc, mặt trên viết đúng số 35.

Cô đi đến, nơi này có rất nhiều người mặc quần áo tù giống cô, chờ đợi bị giam trong tù. Bọn họ phạm nhiều tội khác nhau nhưng đều chờ đợi và có cuộc sống nhà tù giống nhau.

Cô ngồi xuống, nhìn nữ cảnh sát cầm cái kéo đi tới.

" Số 35, tôi muốn cô cắt tóc ngắn, đấy là quy định ở đây."

Lý Ngôn Hi khẽ gật đầu, nhìn từng sợi từng sợi tóc mình bị cắt xuống, cô có thể nhìn thấy khóe mắt từng giọt lại từng giọt nước mắt rơi, cô bình tĩnh, không có chút đấu tranh bình tĩnh, tiếp đó cô cùng mọi người bị nhốt vào trong nhà giam không thấy ánh mặt trời.

Cô nhìn giữa nhà giam, còn có vài người nữa, bên trong có mấy tấm giường gỗ, một người ngồi trên giường, phía trên có hương vị khó ngửi, người ở bên trong nhìn không rõ, hình như đều rất trẻ. Cô dựa đầu vào tường, người khác đều khổ sở, đều áp lực, chỉ có cô....đang cười...

"Ê, người mới tới." Một người phụ nữ tóc ngắn trẻ tuổi ngồi trước mặt cô, nhìn cũng trạc tuổi cô.

Cô gật đầu, tay sờ tóc, cô quên cô cũng được xem như người tóc ngắn rồi.

"Cô ở đây mấy năm?" Cô ấy nở nụ cười, cười cực kì đơn giản, xem ra, cũng không phải người xấu.

Cô vươn hai ngón tay lên : "Hai năm."

"Không hề gì, rất nhanh thôi, tôi còn tận 4 năm." Phụ nữ ngồi cạnh cô, cũng dựa vào tường.

"Tôi tên Dương Nhạc." Cô gái đó vươn tay chìa trước mặt Lý Ngôn Hi.

"Tôi là Lý Ngôn Hi." Ngôn Hi nắm chặt tay Dương Nhạc, từ khi Lý Ngôn Hi ngồi tù, tìm được người bạn đầu tiên rồi.

"À..." Dương Nhạc nở nụ cười, tóc ngắn ngủn, đôi mắt dài nhỏ, người này nhìn kĩ rất xinh đẹp. Cho dù có ở đây, 4 năm không thấy mặt trời, cô vẫn cười cực kì vui vẻ.

"Tại sao cô bị vào đây ?" Dương Nhạc đặt tay mình ở bức tường, bên trong rất lạnh, cảm giác chạm vào làm sao có thể tốt chứ?

"Cô thì sao?" Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng chớp mắt, cuối cùng nhìn về phía người phụ nữ đang nói chuyện với cô, cũng là nữ tù như cô.

"Đánh con trai của một vị cấp cao." Dương Nhạc giương khóe môi : "Nhưng, tôi không hối hận, nếu tôi còn gặp lại, tôi vẫn đánh, cho dù gặp thêm lần nữa, tôi vẫn đánh anh ta như thường." Dương Nhạc không nói nhiều, cô chỉ nắm chặt tay, trong mắt hiện tia chán ghét.

"Dù sao anh ta bị tôi đánh mấy tháng không thể xuống giường, tôi cảm thấy tôi đáng giá lắm." Dương Nhạc vui vẻ đến bất ngờ, cũng chỉ vài năm ngồi tù, cũng đâu nghiêm trọng lắm.

"Cô không sợ bọn họ sẽ rất đau lòng hay sao?" Lý Ngôn Hi cúi đầu hỏi.

"Bọn họ là ai?" Dương Nhạc khó hiểu.

"Người nhà của cô, bạn bè, vợ của người ta."

"A..." Dương Nhạc cười lần hai, nhưng, lần này cười khổ sở chua chát : "Tôi từ nhỏ là đứa trẻ ăn quả dại mà sống, hồi còn bé không ai cần tôi, quả dại trên núi bị tôi ăn hết, cứ thế mà lớn lên." Dương Nhạc vỗ tay, nói hơi khoa trương, nhưng cô cũng chỉ có một mình, một cái mạng, dù ngồi tù, cũng không ai quan tâm cô, nơi này có ăn có uống, vả lại bốn năm trôi qua rất nhanh.

"Được rồi, tôi cũng nói hết rồi, còn cô?" Dương Nhạc ghé sát vào Lý Ngôn Hi, rất muốn biết, một cô gái xinh đẹp như vậy, vì sao lại bị ở đây, nhìn làn da cô ấy trắng nõn nà, liếc mắt nhìn cũng biết là đại tiểu thư chỉ ở nhà, sao lại vào đây được nhỉ?

Lý Ngôn Hi nhìn mặt cửa song sắt , phía ngoài cũng là phòng giam, cũng tồn tại giống chỗ cô, đồng phục giống cô, nơi này là phòng giam cho nữ.

"Tôi đâm chết người." Lông mi cô khẽ chớp, hình như còn có chút nước ở bên trong.

"Chuyện đó không thể kết án 2 năm chứ?" Dương Nhạc khó hiểu.

"Tôi chạy trốn, tìm người khác thay tội." Lý Ngôn Hi tiếp tục nói, vẫn cho là khó có thể nói ra, nhưng bây giờ có nó ra cũng không có cảm giác, bởi vì cô đã tự nhận tội rồi.

"Cho nên cô bị bắt vào đây đây." Dương Nhạc gật đầu, ừ, có lẽ vì nguyên nhân này

"Không phải, tôi đi đầu thú." Lý Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn cô : "Tôi muốn công bằng cho người đó một chút, có lẽ hôm nay tôi chịu đựng không đủ cô ấy phải chịu, nhưng tôi vẫn muốn làm cái gì đó, hơn nữa nơi này của tôi...." Cô chỉ vào ngực : " Đã trống không rồi." Cô chua xót cười, bây giờ thì không sao rồi, cô có thể hô hấp thoải mái được.

Dương Nhạc thở dài một hơi : "Tốt, tôi không có nhìn nhầm cô." Dương Nhạc vừa mới nghe cô ấy đâm người ta rồi chạy thoát, nói thật tạo ấn tượng khó phán đoán với người này, nhưng khi nghe cô ấy đi đầu thú, xem như đã lý giải.

"Coi như cô cũng có chút lương tâm." Cô vỗ bả vai Lý Ngôn Hi, xem như đang an ủi cô.

"Còn người nhà của cô?" dương ngạc ngồi thẳng người, lại hỏi.

"Tôi...." Lý Ngôn Hi lắc đầu : " Tôi không có người thân, bọn họ không cần tôi nữa rồi."

"Ra là vậy." Dương Nhạc cũng không muốn hỏi tiếp : "Không sao đâu, bà chị này sẽ quan tâm cô em." Dương Nhạc vỗ nhẹ vào ngực mình, đồng cảm với người này.

"Chị?" Lý Ngôn Hi khó hiểu nhìn cô, họ vừa mới quen nhau mà.

"Tình cảm không phải quen biết lâu dàu mới có, sau này chị sẽ chăm sóc em thật tốt." Dương Nhạc nở nụ cười, lộ hàm răng trắng đẹp, không thể không nói, cô cười lên, bộ dáng trông tốt lắm.

Cuối cùng lần đầu tiên Lý Ngôn Hi nở nụ cười thoáng, có lẽ từ lúc ở trong tù được nói chuyện với Dương Nhạc, có ăn có uống, có cái gì không tốt chứ, cô ấy bốn năm còn không sợ, huống chi cô mới hai năm.

"Không nói nữa, đi ngủ đi."

Người coi tù ở ngoài song sắt cảnh cáo một tiếng.

Dương Nhạc để ngón tay ở miệng ra hiệu, ý bảo Lý Ngôn Hi nhỏ giọng một chút. Chúng ta nghe lời họ, như vậy có thể chịu ít khổ sởm, đương nhiên nếu chúng ta mệnh tốt, có thể sớm ra ngoài một chút.

Lý Ngôn Hi gật đầu, đến nơi mình ngủ, thật ra chỉ là chăn đệm dưới dất, trên giường bày chiếc chăn đơn sơ, cô nằm xuống, nhìn trần nhà tối đen, nơi này quả nhiên tối tăm mịt mù, ngay cả bây giờ bên ngoài là ban ngày hay buổi tối vẫn không hay biết.

"Dương Nhạc, chị thử nghĩ xem, bên ngoài là mấy giờ?" Dương Nhạc quay sang, quay người sang hỏi Dương Nhạc ngủ bên cạnh cô.

Dương Nhạc cũng mở mắt, thật ra cũng không ngủ được. " Chị không biết, chắc khoảng 11h đêm."

"Vâng." Lý Ngôn Hi nhìn bên ngoài, ở đây không cho các cô biết thời gian, chỉ có thể thông qua người trông tù, bắt đầu từ bây giờ. Đây là cuộc sống thật sự bọn họ.

"Chị không ngủ được, còn em?" Dương Nhạc lăn qua lăn lại, vẫn không ngủ được.

"Em cũng vậy." Lý Ngôn Hi xốc chăn lên, chăn cực kì bẩn, mặt chăn cũng có mùi, cô không chịu được mùi đấy, nhưng cho tới bây giờ hình như cô không thể không chịu đựng được, từ hôm nay, cô không còn là Lý Ngôn Hi nữa, mà là ... số 35."

"Em nhìn bọn họ đi." Dương Nhạc chỉ vào mọi người ở xung quanh, ở trong phòng giam có vài người, ngoài tiếng hít thở cũng chỉ có tiếng động lăn qua lộn lại, xem ra, nơi này thật sự có ít người ngủ được

Lý Ngôn Hi chậm rãi nhắm mắt lại, cô đặt tay trên tóc mình, lần mò mái tóc không thể không ngắn hơn nữa, chỉ có cảm giác cái mũi đau xót, nơi không ai nhìn thấy, khóe mắt xuất hiện giọt nước, rồi rơi xuống.

"Ngôn Hi, em khóc đấy à?" Dương Nhạc mở mắt trong bóng tối, nghe tiếng cô rơi nước mắt một tiếng, có phải cô đang khóc hay không?"

"Không, em không khóc." Lý Ngôn Hi vội vàng lau nước mắt, thật ra, cho dù không có lau cũng không ai thấy.

"Chị cũng muốn khóc, nhưng chúng ta khóc cho ai nhìn, không bằng tiết kiệm nước mắt, nếu thật sự muốn khóc, em hai năm, chị bốn năm, nước mắt chúng ta đã sớm thành nước chảy rồi." Dương Nhạc nhẹ nhàng thở dài một hơi, thời gian bốn năm rất dài sao? Cô cho rằng rất dài, nhưng giờ mới là ngày đầu tiên, cô thì sống một ngày bằng một năm, lại càng không muốn nói, bốn năm là ít hay nhiều ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai