6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Anh nheo hai mắt nhìn cái cô gái còn đang cười này, nới lỏng ngón tay ra , cái cô gái này đầu óc có vấn đề à, đây là tóc , không phải tóc giả , cô không biết đau sao? Nhớ ngày đó, những người tạo mẫu cho Bạch Nặc, chẳng qua kéo căng làm đứt một sợi tóc, cô la oai oái như chọc tiết giết heo , nhưng còn cô , nhiều tóc bị kéo đứt như vậy , lại còn cười được.

Anh quả thực không biết nói cái gì cho phải, mà quên , căn bản anh không thể nói chuyện được.

Cái miệng anh chẳng có cái răng nào, dùng sức cắn bờ vai cô, hảo, không đau có phải không, không đau anh liền cắn, anh cắn cô giống như là cắn Bạch Nặc . Không không , anh đang cắn cô , nếu như Bạch Nặc đứng ở trước mặt anh, anh sẽ không liếc mắt một cái.

Yêu là cái gì , tình là cái gì , tất cả thứ đó khi cô ta đẩy anh về phía bánh xe kia, đã chấm dứt hoàn toàn.

Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ tin tưởng tình yêu, cũng sẽ không thể tin tưởng phụ nữ.

Lạc Tuyết để mặc anh cắn, thậm chí cô còn ôm anh đi vào cái phòng bếp nhỏ , mang sữa bột đến , cô khuấy sữa bột cho anh ăn .

Đường Mặc Vũ cắn mệt mỏi, không nên trách anh, anh đã dùng hết sức cắn, nhưng anh không có răng, dù cắn cỡ nào người ta cũng không đau.

Anh lại há miệng, một cái bình sữa đã đặt trước mặt anh.

Anh dùng lực cắn núm vú cao su, tự mình uống bình sữa , đây là cơm của anh, lông mày anh càng ngày càng nhăn nhó, cái thứ trong bình anh uống đều muốn phun ra, anh muốn ăn thịt, nhưng là, anh không biết thân mình này, nếu thật sự có thể ăn thịt, có bị sao không nhỉ? Hơn nữa anh cũng không biết cái cô gái này liệu có tiền mua thịt cho anh ăn không ?

Cái nhà gì thế không biết , còn không bằng một cái phòng, không biết mưa to có hay không giột đây !

Mà anh biết nhanh thôi .

Bây giờ trời đang mưa đang mưa, quả nhiên là giột .

Anh ngẩng đầu nhìn hướng trần nhà, bên tai không ngừng truyền đến tí tách tiếng nước mưa, không phải bên ngoài, mà là bên trong , nếu trời mưa liền mấy ngày mấy đêm, cái nhà bọn họ chắc trôi đi mất .

Anh nheo mắt nhìn Lạc Tuyết chạy ra chạy vào, trên người quần áo đều đã ướt, quên đi, cứ để nó giột nhà đi , chỉ cần không sập là được. Nhưng khi cô chạy đi ra ngoài, anh có nghe thấy tiếng lạ lạ .

Nhà này muốn sập sao ,anh dùng lực nâng lên ánh mắt , ngón tay cũng nắm chặt, có phải không đó, thật muốn sập sao ?

Sau nửa ngày, anh phát hiện thanh âm trên đỉnh đầu không lớn, một tiếng lại một tiếng. .


Cô, cái cô gái đáng chết này, cô ta làm cái gì vậy, cô có phải phụ nữ không. Anh không ngừng cọ quậy thân thể, nhưng là nhiều nhất cũng chỉ có thể nhích một chút, ánh mắt anh không ngừng nhìn về phía mái nhà, một chỗ giột , hai hai chỗ giột . . . .

Khi toàn thân cô ướt đẫm đứng ở cửa, căn phòng rốt cục thì mới giống một ngôi nhà có thể che mưa .

Ngu ngốc, Đường Mặc Vũ không khỏi trừng mắt cái cô gái chật vật kia, nếu anh có thể làm gì đó, trước hết bóp chết cô, sau sẽ tự mình giết chết, cái cô gái này làm việc, quả thật đôi khi làm người ta cảm giác phát điên. .

Anh đột nhiên nhắm hai mắt , bởi vì anh thấy được cái cô gái kia đang thay quần áo, anh đều xem qua vài lần, cũng không biết tránh né , anh là đàn ông, tuy rằng mình là trẻ sơ sinh , nhưng tâm anh, linh hồn anh, cũng là một người đàn ông thực thụ nha.

" Được , không có việc gì , nhà chúng ta không bị giột nữa ." Lạc Tuyết cầm một bộ quần áo đi tới. đưa tay sờ mặt đứa nhỏ.

"Tôi biết, tôi đâu có mù." Đường Mặc Vũ không khỏi trừng mắt liếc nhìn cô một cái xem thường, lại thấy được cái không nên thấy.

" Cô , cô ta cuồng khỏa thân à , dám cởi quần áo trước mắt anh . . . Anh vội vã nhắm lại hai mắt của mình, ngực không ngừng thở.

Lạc Tuyết không hiểu nhìn anh , sau lấy quần áo mặc vào, cô còn không có mặc nội y đâu nha, nơi này lại không có người ngoài, chỉ có một bé sơ sinh. Xoay người, nàng bắt đầu kiểm tra linh tinh trong nhà, tốt hơn rất nhiều rồi, những người như cô, sợ nhất là trời đổ mưa và tuyết rơi, bởi vì như vậy so ngày bình thường càng thêm vất vả, càng thêm gian nan.

Cô đi tới. Đem chăn đắp trên người Đường Mặc Vũ, sau đó dùng tay nhẹ nhàng vỗ ngực bé, ngây ngốc một hồi, cô thật sự càng ngày càng thích tiểu gia hỏa mà bản thân nhặt trở về, anh thật sự thật ngoan, chưa từng ầm ỉ người khác, một đôi mắt như là có thể nói, có khi còn có thể trừng người, nhưng vẫn là thật đáng yêu.

"Cục cưng, mẹ muốn đi ra ngoài một chút, con ở nhà phải ngoan ngoãn nha?" Lạc Tuyết cúi đầu, nhẹ nhàng thơm trán Đường Mặc Vũ, mà Đường Mặc Vũ chỉmân môi , ghét cái kiểu xưng mẹ anh kia.

Mẹ anh xinh đẹp hơn cô biết bao nhiêu, còn có cô làm sao mà sinh được đứa con lớn như anh. Hơn nữa không nên hở một tý lại gần gũi anh , cô thật bẩn.

Lạc Tuyết nhìn nhìn mưa bên ngoài , cô đứng lên, tóc lại bị một đôi tay nhỏ bé kéo lại.

" Đừng đi , cô kia, cô không có thấy được bên ngoài đang mưa sao, vừa mới rồi dầm mưa chưa chán phải không?" Anh dùng lực trừng mắt cái cô gái này, bây giờ, ngốc ở nhà tốt nhất , trời mưa lớn như vậy, ra ngoài làm cái gì, muốn chết a, nếu nhàm chán có thể cào cào tường đi.

"Cục cưng , mẹ biết con rất ngoan , con ngoan ngoãn ngủ đi , mẹ sẽ về nhanh thôi. " Lạc Tuyết lôi kéo tóc mình khỏi đôi tay nhỏ bé , đặt cái tay bé bé xinh xinh kia vào trong chăn.

'Kệ cô', Đường Mặc Vũ dứt khoát nhắm lại hai mắt của mình, không thèm quan tâm nữa , ở cùng với cô gái này, anh tức muốn chết , cô muốn chết , tùy cô , miễn đừng liên lụy tôi là được .

Lạc Tuyết nhìn Đường Mặc Vũ nhắm lại hai mắt của mình, tưởng anh đã ngủ, cô đứng lên đi ra ngoài, cô lấy áo mưa cũ mặc ở trên người, bên ngoài mưa thật lớn, như nước sông đổ xuống, nước mưa quất mạnh vào người, thật đau.

Cô cầm lấy cái bao to lượm ve chai của mình, lại nhìn thoáng qua bên trong.Vì thời tiết xấu như vậy,nên mới có thể có nhiều thứ để nhặt, cô cần tiền, bởi vì cục cưng không thể không có có sữa bột , tuy cô đã quen chịu đói , nhưng mà đứa nhỏ, không thể để bé đói được.

Cô chạy vào trong màn mưa, không khỏi co rút thân mình, rất lạnh, cô gần như là ướt sũng, không ngừng về đi phía trước, trong mưa , cô cúi xuống, nhặt lên một cái chai đồ uống rỗng, quả nhiên , hôm nay có thể nhặt rất nhiều nha. Mặc dù có áo mưa, nhưng ao quần của cô cũng đã ướt đẫm, cô lau một chút nước mưa trên mặt, lại tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, Đường Mặc Vũ nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, dùng sức lật người, nhưng anh cũng chỉ có thể cọ quậy đôi chút như trước , cô gái đáng chết, anh muốn đi tiểu , một người đàn ông 26 tuổi như anh, không lẽ bây giờ muốn anh tè vào tả sao , lại còn phải nhờ một cô gái thay tả dùm, nghĩ nghĩ đến đó anh có xúc động muốn đập đầu chết mà, nhưng là anh chỉ có thể cắn răng sống sót

Vì Đường gia của anh, cũng vì chính anh.

Còn cái cô kia đi đến nơi nào rồi nhỉ , mưa lớn như vậy, cô ta không lết ra ngoài sẽ chết sao? Tâm trạng anh lúc này thập phần buồn bực, bình thường anh rất ít khi nổi giận, bây giờ lại phiền hà không biết làm sao được, anh nắm lên một cái gối nhỏ ném xuống sàn.ngực không ngừng phập phồng , nếu không phải thân thể anh là như thế này, khả năng anh đã sớm hủy đi nhà này .

Mà anh tuyệt đối không thừa nhận, bản thân là vì lo lắng cái cô gái xấu xí kia, chẳng qua anh ở trong này một mình nhàm chán, anh chán ghét việc mình không thể cử động nhiều, không thể nói chuyện, thậm chí vô pháp biểu đạt tâm trạng bản thân .

Cái cô kia, mau về cho tôi, anh dùng lực nắm cái chăn trên người, muốn ngồi dậy, nhưng là thân thể này lại thật sự không làm được gì.

"A. ." anh dùng lực cắn, la ó , âm thanh phát ra vẫn là tiếng trẻ con làm anh phát điên.

Cái cô kia, cô trở về cho tôi, trở về cho tôi, tôi không muốn một mình ngốc ở trong này,

Trở về cho tôi, mau một chút trở về.

Anh dùng lực nhắm lại hai mắt, một mình một người nằm trong cái nhà này, một mình một người hô hấp, hơn nữa tiếng mưa rơi bên ngoài, không ngừng vang, trận mưa này dường như không có ý dừng lại sớm, mưa vẫn cứ là rơi xuống, luôn luôn luôn luôn . . .

Trong màn mưa, ngẫu nhiên có mấy chiếc xe qua lại, mà dưới đèn đường mờ mịt, một cô gái toàn thân ướt đẫm đang đi tới, lúc này, trên vai cô, đeo một cái bao thật to, toàn là những thứ linh tinh cô nhặt được, cô lau một chút nước mưa trên mặt mình, lết từng bước một về phía trước, không biết cái bao trên lưng cô có bao nhiêu nặng, nhưng nhìn vào việc cô cong lưng để vác,thì tuyệt đối không nhẹ.

Cô đi tới một cái tạp hóa trước mặt, sau đó buông cái bao trên vai, nhưng cô chỉ dám đứng trước cửa, không biết có nên đi vào hay không, vì từ đầu đến chân cô đều ướt nước mưa, cái dạng này của cô chắc sẽ không có ai cho cô vào, vì cô biết cô sẽ làm dơ sàn nhà của họ.

"Tôi xin lỗi." Cô nói với nhân viên cửa hàng đứng ở trước cửa : " Có thể giúp tôi lấy một gói sữa bột không ?" Cô cố gắng cười, những giọt nước trên tóc cô không ngừng chảy xuống, càng làm cho gương mặt tím tái càng thêm chật vật.

Nữ nhân viên cửa hàng có chút khinh thường cô, chính là tà liếc mắt một cái, cuối cùng ánh mắt dừng ở bao rác một bên cạnh , không khỏi bĩu môi , ở trên đời này, nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi là như vậy đó.

"Cô có tiền sao?" Đôi môi đỏ mọng của nữ nhân viên cửa hàng không tình nguyện ném ra những lời này, đừng nói cô xem thường người khác, chẳng may cô ta cầm sữa đi, không trả tiền thì làm sao bây giờ.

"Có. ." Lạc Tuyết cúi đầu, lông mi thật dài che giấu khổ sở cùng ủy khuất nổi lên trong mắt, cô rút trong túi ra ít tiền bị mưa làm ướt, việc bị người khác khinh thường, cô gặp nhiều lắm, thật sự sớm cũng đã quen .

" Tôi xin lỗi, tiền hơi ướt một chút ." Cô có chút ngượng ngùng nói , kỳ thực cô đã gói tiền thật tốt, nhưng là, cô ở trong mưa quá lâu, cho nên, tiền đến cuối cùng vẫn là ướt .

"Cô chờ một chút. " Nhân viên cửa hàng đưa ra hai ngón tay lấy tiền, 'tiền cũng như người, dơ bẩn giống nhau'.

Cô ta đi vào, Lạc Tuyết vẫn đứng trước cửa, co rúm lại thân thể của chính mình , cô nhìn sắc trời đã tối , muốn sớm một chút trở về , cô lo lắng cho Tiểu Vũ, không biết một mình nó hiện tại thế nào .

Rất nhanh , cô nhân viên mang ra một bịch sữa. "Cầm đi, đây là tiền thối. " Cô đưa tay ra, đem sữa bột cùng tiền đưa lại cho Lạc Tuyết, sau liền cách xa xa cô , giống như trên người cô có chất độc gì.

"Cám ơn." Lạc Tuyết lấy sữa bột cẩn thận đặt ở trong áo mưa , sau đó mới đeo bao rác lên trở về nhà.

Cô biết , ngày mưa sẽ không ai ra ngoài . Cho nên , cô mới có thể nhặt được nhiều thứ , kiếm được càng nhiều tiền . Cô tiêu không nhiều tiền , chỉ cần chăm chỉ lượm ve chai cô có thể nuôi bản thân mình và cục cưng , cô sẽ không để bé chịu bất kì ủy khuất gì, tuy rằng vì bé, cô tiêu gần như toàn bộ tiền để dành của mình, làm cuộc sồng cô càng thêm khổ, nhưng cho đến giờ cô chưa bao giờ cho rằng bé là gánh nặng của mình,bé là một đưa trẻ bị bỏ rơi cô nhặt được, nhưng cũng là thân nhân duy nhất của cô , là tiểu thiên sứ của cô , nghĩ đến đây, cô càng cảm thấy mình có thêm động lực.

Thầm nghĩ sớm một chút về nhà , sớm một chút nhìn Tiểu Vũ của cô. .

" Két... " Một tiếng, cửa mở ra., Đường Mặc Vũ nhàn nhạt nâng lên hai mắt của mình, không ai biết được cuối cùng anh đã thở nhẹ nhõm một hơi, tốt lắm , cô đã trở lại.

Giống như vừa bơi sông về vậy, thảm quá.

Lạc Tuyết cởi áo mưa ra, quả nhiên , quần áo không chỉ là ướt đẫm, mà chỉ cần hơi hơi lắc một chút, nước chảy xúông như thác vậy.

"Tiểu Vũ, mẹ đã trở về." Cô nói vào bên trong , hiện tại cô có cảm giác thật tốt, mặc kệ khi nào bước vào nhà, cô đều có thể nói một tiếng, mẹ đã trở về.

'Tôi nhìn thấy rồi , không cần cô nói' Đường Mặc Vũ nắm chặt hai tay, anh kỳ thực rất muốn đánh cái cô gái này một trận, nhưng anh hiện tại chỉ có thể trừng cô.

Lạc Tuyết thay một bộ quần áo sạch sẽ mới bước vào , có một gia đình cảm giác thật tốt, tối thiểu cô so với một kẻ lưu lạc đầu đường xó chợ tốt hơn nhiều. Bởi vì, cô bây giờ có một gia đình, cuộc sống như vậy, còn chưa thỏa mãn sao?

Cô ngồi xuống, lau khô tay mình, sau đó mới sờ mặt Đường Mặc Vũ "Cục cưng, mẹ đã trở lại. ."

Đường Mặc Vũ nghiêng một chút mặt mình, 'tay kiểu gì vậy,sao lạnh như thế ', anh không ngừng trừng mắt nhìn tay Lạc Tuyết, thân thể anh nhỏ như vậy, không tính làm cái ấm lô cho tay cô đâu.

"Mẹ xin lỗi, mẹ quên , " Lạc Tuyết ngượng ngùng rụt tay lại, xoa xoa vào người mình, cô quên tay mình rất lạnh , mà không cả người cô đều lạnh .

"Cục cưng, hôm nay mẹ nhặt được thật nhiều thứ, hơn nữa cũng không có ai giành với mẹ, chúng ta có thể bán rất nhiều tiền , có thể mua quần áo mới cho con, con thích không?" Cô cúi đầu, tươi cười với Đường Mặc Vũ, đôi mắt khi cười cong cong , thật giống trăng non, xinh đẹp cực kỳ, cô tuy rằng thật vất vả, nhưng cũng thật thỏa mãn a.

Đường Mặc Vũ thật không biết phải hình dung cái cô gái này như thế nào nữa.

Ngốc, khờ, đầu óc có vấn đề , mưa lớn như vậy, chỉ là vì có thể nhặt nhiều thêm một ít rác, mà mò ra đường, mấy thứ đó anh vốn chẵng xem vào mắt, anh có rất nhiều tiền, cô biết rất nhiều tiền có nghĩa gì không, chỉ tùy tiện lấy một cái áo của anh cũng đã hơn ngàn thượng vạn , anh thật sự không thể đếm hết, nói bao nhiêu nhỉ, mấy trăm, mấy chục vẫn là mấy khối a.

Nhưng hiện tại tâm trạng anh rất khó chịu, thật sự rất khó chịu. .

'Cô gái, chờ tôi trưởng thành, chờ tôi về nhà , nhất định sẽ cho cô rất nhiều rất nhiều tiền, tôi sẽ nuôi cô, nuôi cô cả đời'. anh xoè bàn tay bé tí ra, giữ bàn tay lành lạnh của cô ép vào má, 'được rồi, tôi tạm thời cho cô mượn tôi làm lò sưởi vậy'. .

"A. ." Lạc Tuyết cười, "Cục cưng. Mẹ thật yêu con. ." Lạc Tuyết nhè nhẹ vỗ về gương mặt Đường Mặc Vũ, tuy rằng mọi người đều nói đứa nhỏ này lớn lên sẽ rất xấu, giống như quái vật, nhưng trong mắt cô, bé chính là tiểu thiên sứ.

'Ai cần cô yêu tôi , tình yêu của phụ nữ các cô tôi không tin', Đường Mặc Vũ buông tay Lạc Tuyết ra, cảm giác có chút kỳ quái rất kỳ quái

"Đúng rồi, cục cưng, mẹ có mua sữa bột cho con, để mẹ xuống pha cho con nhé " cô cầm bịt sữa lắc lắc trước mặt Đường Mặc Vũ, cô cười ngây ngô khiến trong lòng Đường Mặc Vũ có chút đau xót.

' Này cô , cô có thể cho tôi biết đã bao lâu rồi cô chưa được ăn một bữa ngon lành. . Cô không oán trách gì sao?'

Lạc Tuyết đứng lên, đi vào trong phòng bếp, nhanh chóng mang ra một cái bình sữa đầy, cô đi qua bế Đường Mặc Vũ dậy, uy bé uống sữa, kì lạ là lúc này Đường Mặc Vũ lại không hề né tránh bú sữa như ngày trước .

Bây giờ anh đã hiểu cô gái này kiếm tiền không hề dễ dàng, anh không thể cứ mãi đắm chìm trong ảo tưởng xa hoa như trước đây được. Anh chỉ mong muốn nhanh chóng lớn lên, sau đó quay về nhà lấy lại những gì của anh.

Anh nhanh chóng lấy hai tay ôm chặt bình sữa, dùng sức bú .Nhưng khi ngẩng đầu lên, thấy Lạc Tuyết lấy ra một bánh lương khô ăn, cô vừa ăn vừa tươi cười như thể ăn cao lương mỹ vị gì đó vậy, nụ cười của cô giống như không khí trong lành sau mưa, dịu dàng mát mẻ.

Anh buông xuống hai mắt của mình, lông mi khẽ rung, cảm giác hai mắt mình chua xót, ngay cả tâm anh cũng vậy. . một chút đau xót lan toả .

Dường như , anh có một loại xúc động muốn khóc. .

Bên ngoài mưa vẫn đang rơi, nhưng trong căn phòng nhỏ, một chút ấm áp đâu đó lẫn vào không khí, cái ấm áp của một gia đình.

Trong mưa, những chiếc xe vẫn thi nhau hồ hởi vụt qua, trên đường lại không một bóng người.

Lúc này tại một bệnh viện lớn, trong một phòng bệnh VIP sạch sẽ,sang trọng , thiết bị hiện đại, trên bàn một bó hoa Bách hợp đang khoe sắc.

"Mặc Vũ, mẹ đến thăm con đây ." Diệp Nhàn tuy đã thuộc vào hàng ngũ trung niên nhưng nhìn ngoại hình bà lại trẻ hơn tuổi rất nhiều, bà đưa tay vuốt ve gương mặt con mình Trên giường bệnh, một thanh niên trẻ tuổi đang nằm, trên cơ thể anh ta đâu đâu cũng là vết thương, nhưng gương mặt sau khi tháo băng thì không hề xây sát,vẫn rất hoàn mỹ như trước .Nhưng lúc này đây, người thanh niên ấy đang nhắm mắt,chỉ có thể hô hấp mà không hề có chút ý thức nào .

"Mặc Vũ, mẹ ở đây, đừng sợ , dù con có như thế nào , mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con, con mãi là đứa con duy nhất của mẹ... ."

Diệp Nhàn cắn môi , lắc lắc đầu , một giọt nước mắt rơi xuống đôi mắt đang nhắm chặt của Đường Mặc Vũ . Con trai của bà lâm vào hôn mê , y học gọi là người thực vật , bác sĩ nói , cứu sống được anh đã là may mắn lắm rồi , còn vấn đề tỉnh lại hay không , quả thật không thể nói trước điều gì. .

Anh khả năng có thể cả đời sẽ không thể tỉnh lại, cho đến một ngay anh già đi rồi chết. cũng có thể một ngày nào đó anh sẽ tỉnh lại, nhưng là một năm, mười năm, hay. .

Một đôi tay nhẹ nhàng đặt trên vai bà, bà ngẩng đầu, thấy gương mặt u sầu của Đường Thượng Nguyên, chỉ vài ngày mà trông ông dường như già đi rất nhiều, tóc bạc cũng ngày càng nhiều hơn, "Đừng như vậy, chúng ta còn phải chăm sóc Mặc Vũ nữa."

Diệp Nhàn gật gật đầu, xoay người lau khoé mắt mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai