7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Thượng Nguyên nhìn vợ mình sau đó ngồi xuống, kéo chăm đắp cho con, đôi mắt ông dường như cũng đỏ lên. Thằng bé này luôn là niềm tự hào của ông, là đại diện cho tất thảy của Đường Gia, gia đình ông luôn hết sức nghiêm khắc giáo dục nó, nhưng cũng là yêu nó hết mực.

"Trước kia ông đối xử với thằng bé nghiêm khắc, bây giờ ông có hối hận không?" Diệp Nhàn ngồi thằng người dậy. Vào những lúc này, chỉ hai vợ chồng họ an ủi lẫn nhau, không cần miễn cưỡng tươi cười trước mặt mọi người . Với địa vị của họ, chỉ có thể làm như thế . Con trai họ , từ nhỏ đã nhận một môi trường giáo dục nghiêm khắc , giờ phút này nghĩ lại ông hối hận sao? Đứng trên cương vị một người cha ông hối hận sao ?.

"Không.... Mặc Vũ là một đứa nhỏ hiểu chuyện, nó hiểu tấm lòng của chúng ta." Đường Thượng Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, tay vẫn như cũ đặt trên bờ vai vợ mình, Mặc Vũ từ nhỏ đã nhận thức được trên vai nó gánh trọng trách gì, tuy rằng nó không đi theo con đường chúng ta đã chọn cho nó, lại theo con đường kinh doanh , nhưng dù gì đi nữa, cuối cũng nó cũng cho chúng ta thấy nó luôn là niềm tự hào của chúng ta

Ông nhẹ nhàng thở dài, nhìn về phía đứa con đang hôn mê bất tỉnh.

"Con , từ trước tới nay ba chưa từng mở miệng khen con, nhưng con biết không? Ba lại luôn ngẩng cao đầu tự hào về con trước mặt mọi người, người ta dùng quyền thế tiền tài trải cho con họ một con đường tương lại đầy gấm lụa, nhưng ba không cần, con tự mình tạo ra con đường của con, trước mặt bất kì ai, ba không hề thẹn với lương tâm." Đường Thượng Nguyên ngập ngừng, vươn tay sờ vào vết trầy sước trên mặt con, Đường Mặc Vũ diện mạo rất giống mẹ nó, hiện tại bị thương khắp người, vết thương trên người con, nhưng đau trên người làm cha mẹ. Thân phận thị trưởng, tỉnh trưởng thì sao chứ, dù có năng lực, quyền lực bao nhiêu, bọn họ vẫn là người làm cha mẹ, đều đau lòng đứa con của mình.

"Nhàn Nhàn, bà có biết không, trước đây nó có hỏi tôi một vấn đề?" Đường Thượng Nguyên nhìn thê tử đang hoảng hốt của mình, dùng tay mình giữ vai bà.

"Cái gì?" Diệp Nhàn mấp máy môi, lời cuối cùng của con, là di ngôn sao ? .

Đường Thượng Nguyên không khỏi khẽ cười, cũng là chua sót : " Nó hỏi tôi, ba, ba yêu mẹ không?"

Diệp Nhàn lăng lăng cũng nở nụ cười, không hiểu thằng nhóc bình thường lãnh đạm sao lại hỏi vấn đề này. "Vậy còn ông, ông là thế nào trả lời ?" Bà hỏi chồng mình, mắt vẫn không rời khỏi con trai.

"Tôi nói với thằng bé , vấn đề này cũng không quan trọng , chúng ta chẳng phải đã có nó rồi sao. Kỳ thực lúc đó tôi muốn nói với nó, tôi cũng rất yêu mẹ nó ." Đường Thượng Nguyên nắm chặt tay vợ , sao có thể không yêu chứ , vợ ông là người vợ tốt nhất , ông kính trọng bà , cũng yêu bà... . Nhưng từ trươc tới nay ông chưa từng nói ra miệng thôi.

"Vậy tại sao bây giờ ông lại nói?" Diệp Nhàn lại một lần nữa khóc : "Tôi đã cho rằng sẽ chẳng bao giờ nghe được câu nói ấy, chúng ta mãi chỉ sẽ là một đôi vợ chồng tương kính như tân mà không hề có yêu." Bà nhìn vào mắt chồng, rốt cuộc bà đã đợi được, phải không?

Sinh mệnh con người vốn mong manh, hôm nay còn nói cười mai đã nhắm mắt, những điều không nói bây giờ, có thể sẽ chẳng bao giờ nói được nữa, lúc đó nuối tiếc cũng muộn màng, con người ta chỉ sống được một lần trên đời, duy chỉ một lần mà thôi.

Đường Thượng Nguyên ôm vai vợ mình, ai có thể nhận ra được đây lại là ngài thị trưởng đức cao vọng trọng kia. "Tôi sợ bây giờ không nói, cả đời này cũng không thể nói ra được " một câu nói đầy thâm tình khiến Diệp Nhàn lệ rơi không ngừng.

Thời gian một đời người thật ngắn, họ đã mất rất nhiều thời gian mới nhận ra rằng nguyên lai sinh mệnh cũng đã sắp tận cùng.

"Tôi cũng vậy. ." Diệp Nhàn nắm chặt tay chồng, mắt không ngừng nhìn về Đường Mặc Vũ. Con trai, con xem, ba con rất yêu mẹ , mà ba mẹ cũng yêu con. Bà đưa tay vuốt ve gương mặt con trai mình.

Nhẹ nhàng vỗ về. Rất nhẹ, thật dịu dàng, cũng rất đau lòng. .

Cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống , ấm nóng dưới ánh đèn vàng. Khoé mắt Đường Thượng Nguyên dường như cũng ươn ướt.

Bên ngoài mưa dần dần tạnh. . rất nhanh, trời sẽ sáng thôi.

....................................

"Tiểu Vũ, chúng ta đi tắm nào . . ." Lạc Tuyết đến bên giường, Kỳ quái nhìn Đường Mặc Vũ, thật không hiểu vì sao bộ dáng bé làm cô có cảm giác bé đang giận dỗi gì cô.

Bé quay mặt đi chỗ khác, đưa cái lưng be bé về phía cô,không thèm i a nói chuyện với cô, cũng nhất quyết không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, ngay cả đôi lông mày xinh đẹp cũng cau có nhíu lại.

Tắm rửa, đùa à?

Tắm để cô nhìn thấy hết sao, không muốn,

Anh tình nguyện ở dơ chút, cũng không muốn bị một cô gái nhìn hết từ đầu đến cuối mặc dù hiện tại thân thể này còn bé xíu cũng chẵng có gì để xem

Nhưng mặc kệ anh tỏ ý chống đối thế nào, cuối cũng cũng bị bế dậy, anh trừng mắt nhìn cô gái ôm mình " Đồ háo sắc, cô muốn làm gì đó?"

Lạc Tuyết nhìn đối mắt trợn trừng của bé, bỗng nhiên nở nụ cười, tha thứ cho cô, cô quả thật không hiểu bé muốn nói cái gì,cô chỉ biết hiện tại cô thấy ánh mắt bé thật xinh đẹp, tuy trên mặt có một khối bớt thật to, nhưng cô thấy bé vẫn thật đáng yêu a.

Đường Mặc Vũ với đôi tay nhỏ bé ra quơ qua quơ lại muốn đánh cô, nói gì thì nói, anh cũng không muốn cô thay quần áo cho anh đâu,anh là đàn ông, là một người đàn ông trưởng thành , không phải là một đứa trẻ đâu. Không cần phải làm cái việc đáng xấu hổ này với anh a.

"Tiểu Vũ, đừng náo loạn, không tắm con sẽ thật hôi đấy ." Lạc Tuyết nhẹ nhàng đánh một chút vào mông Đường Mặc Vũ , Đường Mặc Vũ dùng sức hít hà, ánh mắt trừng trừng giận dữ. Cô, cô vậy mà dám đụng vào mông anh, dám đánh vào chỗ đó sao, cô ta không muốn sống nữa rồi phải không...

Mà động tác Lạc Tuyết ngày càng nhanh, ngay sao đó một cái mông trẻ con trắng noãn lộ ra trước mắt cô, hơn nữa áo quần trên người bé cô cũng đã cỡi sạch sẽ, có điều sao cô cứ cảm thấy ánh mắt thằng bé giống như sắp bốc hoả vậy, gương mặt cũng thật hung hãn đỏ bừng.

"Tốt lắm, tắm rửa nha , lát nữa con sẽ là một cậu bé thật thơm tho. " Lạc Tuyết ôm lấy Đường Mặc Vũ, đặt bé trong cái thau rửa mặt.Đường Mặc Vũ nhịn không được lại tiếp tục trừng mắt nhìn cái cô gái này.

Lưu manh. .

Anh cúi đầu nhìn đôi tay đầy vết chai sạn kia đang không ngừng nhích tới nhích lui, tuy rằng ngón tay thô kệch, bất quá cũng coi như mềm. Anh lại cúi xuống nhìn phía dưới mình, còn may, vẫn là đàn ông.

Nếu là nữ , anh sẽ trực tiếp làm mình chết đuối trong cái thau này luôn.

"Cô kia, cất cái tay cô cho tôi " anh không ngừng né tay Lạc Tuyết, nhưng khí lực hiện tại của anh thật đáng đánh đòn, chẳng làm suy suyễn gì được cô ta, thân thể anh, chẵng những bị cô ta nhìn thấy hết, lại sờ hết, trinh tiết của anh coi như mất sạch rồi.

"Cô , cái con nhỏ đáng chết này, tôi ghét sài cái sữa tắm rẻ tiền đó , còn nữa , xà phòng vào mắt tôi rồi đây này, cay chết tôi rồi..."

"......"

"Khoan đã, bỏ cái tay của cô ra khỏi đó, không nên đụng vào tôi, đồ lưu manh." Miệng của anh không ngừng i a phản đối, anh đang giận khủng khiếp , nhưng cũng xấu hổ khủng khiếp. Nước trong chậu không ngừng bắn ra ngoài vì thân thể bé nhó kia không ngừng vùng vẫy...

Đến khi tắm rửa xong, anh đã mệt đừ, không ngừng thở, bên cạnh Lạc Tuyết áo quần cũng ướt đẫm. .

"Tiểu Vũ, con dường như thật ghét tắm, vậy mà mẹ còn tưởng con rất yêu sạch sẽ a ". Bình thường những chỗ bẩn bé đều không chịu nằm. như thế nào mà vừa thấy tắm lại kích động như vậy.

"Hay là vì con thích nên vùng vẫy nghịch nước?" Lạc Tuyết lấy tay lau một chút mồ hôi trên đầu mình.

Nhưng cũng không đúng, nếu thích thì phải cười mới đúng, còn Tiểu Vũ của cô lại mang một vẻ mặt nhìn thế nào cũng như đang tức giận vậy.

Đường Mặc Vũ phiên một chút hai mắt của mình, anh đương nhiên thích, nhưng , ai mà chịu nổi bị người ta lôi đi tắm, chưa kể anh còn là một thằng đàn ông nữa. Chỉ có điều, bộ dáng anh hiện giờ nói là một người đàn ông, có ma mới tin nổi...

"Tiểu Vũ, một lát, mẹ mang con đi mua đồ mới được không?" Cô mãi mê hỏi bé mà quên rằng đứa trẻ căn bản chính là chưa biêt nói.

Đường Mặc Vũ man mát mở hai mắt,anh mỗi ngày đầu nằm trong nhà, mặc đồ đẹp cho ai xem chứ. Căn bản anh chẳng muốn ra ngoài làm gì, thật vô vị.

Lạc Tuyết đứng lên, nhẹ nhàng xoa nhẹ một chút mái tóc đã hơi dài hơn của Đường Mặc Vũ, vất vã một ngày, nhưng cô cảm giác bản thân không hề mệt, vì đứa bé này, cô thấy mình như có nhiều khí lực hơn. Cô đứng lên, mở cửa.

"Ư... Ư. ." một con chó nhỏ không ngừng dụi dụi đầu vào cô.

"Tiểu Hoàng. ." Cô ngồi xổm xuống , đưa tay xoa xoa đầu con chó nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về nó. Con chó có vẻ rất thích động tác này của cô, không ngừng ve vẫy đuôi với cô.

Đường Mặc Vũ mân mân môi, 'cái cô này không có tí sáng tạo nào cho việc đặt tên sao, hết Tiểu Hoàng lại đến Tiểu Vũ, hoàng ? hoàng ? hoàng? Không lẽ con chó nào cứ màu vàng thì gọi là Tiểu Hoàng'.Anh nhìn chằm chằm cô tính xem cô ta tính làm cái gì đây.

Lạc Tuyết đi rồi trở về, phía sau vẫn là con chó xù đó, nó không ngừng phe phẩy đuôi.

"Thật xấu xí. " Đường Mặc Vũ trề một chút môi, cái cô gái này mắt thẩm mỹ đúng là có vấn đề. Cái gì người ta nói xấu, cô cũng đều cho là xinh đẹp, người cũng thế mà chó cũng không hơn.

" Gâu ...." Con chó kia nhìn thấy anh không ngừng sủa. .

Kêu la cái gì , đồ con chó đáng ghét .

"Tiểu Hoàng, không được ầm ĩ ?" Tiếng nói Lạc Tuyết ở bên trong vọng ra, con chó nhỏ dừng lại sao đó thân thiết vẫy đuôi chạy vào trong bếp. Khi cô đi ra, con chó lại gắt gao bám theo cô.

Cô ngồi xổm xuống, xé từng miếng nhỏ bánh bao trong tay cho nó ăn.

Con chó nhỏ vừa ăn bánh vừa vui vẻ ngoe ngẩy đuôi. .

Đúng là chó, có chút đồ ăn là hớn hở thấy ai cũng theo. Có điều, cái cô gái này cũng giàu có gì cho cam, đến bản thân còn nuôi không nỗi còn đèo bồng nuôi anh, bây giờ còn lôi đâu ra một con chó nữa chứ,chả hiểu cô ta nghĩ cái gì nữa, đôi khi cô làm cho anh không hiểu nổi trong đầu cô rốt cuộc là chứa cái gì đây.

" Được rồi , Tiểu Hoàng đi ra ngoài đi. " Lạc Tuyết nhẹ nhàng vỗ con chó nhỏ đầu, "Nhớ đói bụng thì trở về nha . ."

Con chó nhỏ hướng cô vẫy vẫy cái đuôi, thân thiết liếm liếm tay cô sau đó mới chạy đi..

Lạc Tuyết đứng lên, đi tới bên giường, bế Đường Mặc Vũ dậy."Chúng ta đi thôi, Tiểu Vũ , mẹ dẫn con đi mua quần áo mới nhé." Khóe môi cô nhẹ nhàng dương lên, tuy rằng công việc cô không sạch sẽ nhưng tâm hồn cô thì tuyệt đối trong sáng sạch sẽ.

Đường Mặc Vũ nhìn lướt qua quần áo trên người cô, ' hôm nay xem như cô còn giống người một chút, ít nhất áo quần sạch sẽ, không làm cho người ta khinh thường' có điếu anh nghĩ thay vì mua cho anh ,cô là nên mua thêm quần áo ình thì hơn, bộ đồ của cô không biết đã mặc bao nhiêu năm, giặt đến bạc màu rồi.

Cô ta không biết cô ta là phụ nữ sao, cả ngày cứ ăn mặc rát rưới tung toé như thế, một tí chăm sóc bản thân cũng không biết,một chút mùi vị phụ nữ tìm cũng không ra mà.

Anh được Lạc Tuyết bế ra ngoài, anh nheo mắt khi ánh mặt trời ấm áp ôn hoà chiếu vào mình, không biết đã bao lâu anh không được phơi nắng như vậy rồi. Tình trạng không thể đi, không thể nói như thế này bao giờ mới có thể kết thúc đây.

Tay anh lôi kéo mái tóc khô héo thiếu dinh dưỡng của Lạc Tuyết, nhìn lại căn nhà lụp xụp anh ở mấy ngày nay.khi ngước mắt nhìn xung quanh đôi mắt anh từ từ tối lại. Anh chưa bao giờ tới khu ổ chuột này, sau khi anh có thể trở về, việc đầu tiên anh sẽ làm lại nơi này, anh thật không hiểu một năm anh quyên biết bao tiền rốt cuộc là đi đâu hết, như thế nào mà trong thành phố này còn một nơi nghèo nàn như vậy. .


"Lạc Tuyết, hôm nay không đi làm sao?" Bác Lưu đang phơi quần áo, kỳ quái hỏi Lạc Tuyết, ở khu này con bé luôn là người siêng năng chịu khó nhất, bởi vì nó biết rằng nếu không chịu khó kiếm tiền nó sẽ chết đói, vậy mà hôm nay lại không đi làm'.

"Vâng, hôm nay trời đẹp con muốn dẫn Tiểu Vũ ra ngoài mua ít quần áo, nó còn chưa có quần áo mặc nữa. " Lạc Tuyết dùng trán của mình cọ cọ mặt Đường Mặc Vũ, mà Đường Mặc Vũ cũng lười ngăn cản, anh không thể nói chuyện, lại không thể trốn, dù sao cô chiếm cũng không ít tiện nghi của anh rồi, thêm tí nữa cũng vậy.

"Tiểu Vũ?" Bác Lưu không khỏi nhìn thoáng qua đứa bé trong lòng Lạc Tuyết : "Con nói là cái đứa xấu....không, là đứa nhỏ kia ?" Bác Lưu suýt chút nữa nói cái từ XẤU kia ra, bà xấu hổ nhìn Lạc Tuyết : "Xin lỗi , Lạc Tuyết, bác không phải cố ý. " Tuy rằng bà nói là lời nói thật, nhưng nhìn Lạc Tuyết đối với đứa nhỏ yêu thương như vậy, bà cũng không nỡ làm tồn thương cô.

"Không sao. " Lạc Tuyết đem Đường Mặc Vũ ôm ở trước mắt mình, cô biết Bác Lưu không cố ý , còn có, Tiểu Vũ của cô không xấu .

"Lạc Tuyết, con không cần cái gì cũng suy nghĩ cho đứa nhỏ này, con xem con kìa, lại đem tiền dành dụm mấy năm nay của con ra nuối đứa bé không rõ lai lịch này " Bác Lưu thở dài một hơi, Bác Lưu chỉ muốn tốt cho con : "Có đôi khi con nên ích kỹ một chút nghĩ cho chính mình đi, con xem bộ dáng con bây giờ...haizz."

Lạc Tuyết đối Bác Lưu cười : "Bác Lưu, không sao , bây giờ con rất tốt, con cuối cùng cũng có một người thân, chỉ cần nghĩ đến bé con liền có động lực làm việc, có hi vọng vào tương lai, cho nên dù phải tốn bao nhiêu tiền nuôi bé, con đều cảm thấy đáng giá."

Cô nhìn chằm chằm đứa bé trong lòng, lòng đầy vui vẻ, thật sự từ khi sinh ra tới giờ, mấy ngày này là ngày cô cảm thấy hạnh phúc nhất..

"Aiz, Lạc Tuyết..." Bác Lưu lại là bất đắc dĩ thở dài, cho dù là muốn nuôi một đứa bé, cũng nên chon đứa nào dễ nhìn một chút, thằng bé này đã xấu lại còn kỳ kỳ quái quái, Bà luôn cảm giác ánh mắt nó kì lạ, nhưng lại không biết kì lạ ở chổ nào. Nhưng bà lại không thề nói với Lạc Tuyết, bà quay mặt đi, tiếp tục phơi quần áo.

Hi vọng là Lạc Tuyết sẽ không nhặt một cái tiểu quái vật ...

"Chúng ta đi thôi, " Lạc Tuyết ôm nhanh Đường Mặc Vũ,cô cúi đầu nhìn Đường Mặc Vũ đang im lặng đến lạ, vừa rồi còn i a rất tốt sao, sao bây giờ lại im lặng như vậy, ngủ rồi sao ?

"Tiểu Vũ. " cô gọi.

"Tiểu Vũ... " lại một lần nữa. .

"Tiểu..."

Đủ rồi , Đường Mặc Vũ mở hai mắt, kêu la cái gì, có cái gì mà kêu , gọi hồn có phải không , phiền quá.

Anh không khỏi trừng mắt liếc nhìn Lạc Tuyết một cái, một đôi tay be bé đặt ở trên mặt của cô, vỗ nhẹ nhẹ một chút, anh nhìn gương mặt tươi cười trước mặt, , cười bộ dáng thật ngốc, nhưng nhìn lâu lại cảm giác thật đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai