9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vậy con đi ạ, " Lạc Tuyết lại quay đầu nhìn căn phòng nho nhỏ của mình, không nỡ rời, nhưng cuối cùng cô cũng xoay người kéo lê một chân rời đi. Công việc của cô là nhặt những thứ người ta không cần, sau đó đem đi đổi một ít iền, hoặc đến các công trường, làm các công việc lặt vặt tốn công sức không ai muốn làm ở đó.

Cô bây giờ cần tiền, rất nhiều tiền. .

Lưu Thẩm đẩy cửa ra, đứng ở trước cửa nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua đứa bé đang nhìn chằm chằm bà , Đường Mặc Vũ.

Bà xem xét nửa ngày, "Thật không hiểu Lạc Tuyết nhặt lại đứa nhỏ này làm gì, trừ bỏ thêm một miệng ăn, còn có thể làm được gì chứ ? Thật là phiền toái." Bà nhịn không được lầm bầm lầu bầu nửa ngày.

Đường Mặc Vũ nghe rõ từng lời của Bà. Anh chính là chỉ nhìn chằm chằm cái bà thím này, gương mặt lạnh như băng. Ánh mắt anh quả thật không giống như ánh mắt một đứa bé mấy tháng tuổi nên có.

Thằng nhóc Âm dương quái khí này, Lưu Thẩm bỗng rùng mình, sao tự dưng thấy trong nhà lạnh hơn vậy.

Bà vội vã đi vào trong phòng bếp,vội vã làm một cái bình sữa cho nó, sau đó trở về, bà không nghĩ cứ ngồi ở đây với nó đâu.

Bà cầm lấy bịch sữa bột, không khỏi nhíu một chút mi, còn mua cho nó loaị sữa tốt như vậy, Lạc Tuyết con bé này thật đúng phí tiền. Ngay đến chính mình kiếm tiền đã không dễ dàng, bon bé này con mang thêm một cái của nợ, thật không chịu nỗi lòng tốt mù quáng của nó mà.

Bà cầm bình sữa đi qua đi lại. "Tiểu quái dị, đi lại uống sữa, " Bà đẩy bình sữa qua, rồi vội vàng rút tay lại,quay mặt đi. Rõ ràng là không hề muốn nhìn thấy gương mặt xấu xí của Đường Mặc Vũ , giống như nhìn thêm một chút bà sẽ gặp ác mộng, .

Đường Mặc Vũ trừng mắt nhìn bà đứng cách xa anh, đừng tưởng anh không nhìn ra ghét bỏ trong mắt bà. Hai mươi sáu năm qua, chỉ co anh khinh thường, ghét bỏ người khác. Cho tới bây giờ chưa từng có ai đối xử với anh như vậy . dùng ánh mắt như vậy nhìn anh. Vậy mà bây giờ anh lại thấy được, dường như trên người anh là thứ gì đó xấu xí khiến người gặp người ghét.

"Ăn a, tiểu quái dị." Lưu Thẩm có chút khó chịu đi lên phía trước, sao thằng nhóc này không biết nghe lời gì vậy, không biết Lạc Tuyết thích gì ở nó nữa. Bà không hiểu vì sao, chỉ biết bà chán ghét đứa nhỏ này, nhất là ánh mắt nó, làm bà sợ hãi.

"Ăn a, " bà lôi Đường Mặc Vũ dậy, hành động thô bạo, Đường Mặc Vũ nhàn nhạt nhìn bà thím này, khóe môi giơ lên một chút cười lạnh.

"Gặp quỷ . ." Lưu Thẩm vội vàng ném bình sữa trong tay, nghĩ cũng không nghĩ, vội vàng bỏ chạy . Thằng nhóc này có ánh mắt làm cho người ta không thoải mái, bà thật không muốn nhìn lại lần nữa a.

Đường Mặc Vũ dùng sức ngồi dậy, nhưng thân mình này luôn rất không nghe lời, khiến anh không thể làm được gì, vì quá nhỏ, có lẽ anh cần phải lớn lên chút nữa.

Nhưng anh thật sự chờ không nỡi a. . Anh nhìn chằm chằm bình sữa cach xa mình một khoảng, cố gắng với lấy. Cái bà thím đáng chết kia, muốn đói chết anh có phải không? Anh cố hết sức trườn từng chút từng chút về phí đó. Đến khi anh đụng được đến bình sữa, anh đã mệt đứt hơi.

Thân thể anh lung lay một chút. Chưa kịp suy nghĩ gì, anh đã té nhào trên mặt đất. thở không ra hơi, ngồi dậy không nỗi.

Anh nằm yên lặng trên đất, lần đầu tiên cảm giác được, nguyên lai sàn là như vậy lạnh, anh không tìn nguyện cử động thử tay chân,xem ra ko bị thương gì, bất quá, đau chết được.

Anh nhìn bình sữa trong tay , chua sót cười.

Đường Mặc Vũ a Đường Mặc Vũ, không thể tưởng tượng, bình thường tự cao tự đại, hô mưa gọi gió, không xem ai vào mắt cũng sẽ có lúc chật vật như vậy.

Anh dùng nướu cắn chặt núm bình sữa, anh bây giờ không thể chết, nhất định phải sống cho dù có khổ thế nào, anh nắm chặt bình sữa trong tay, uống. Người ta uống đều là hương vị an lành, còn anh, anh uống mang theo tận cùng chống cự, còn có nhận mệnh.

Anh muốn sống , nhất định phải còn sống. . .

Lạc Tuyết đẩy cửa ra, nhìn thấy Đường Mặc Vũ nằm trên đất, vội vàng chạy tới, "Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, " cô ngồi xổm xuống , đau lòng đem Đường Mặc Vũ ôm ở trong lòng, cô cẩn thận kiểm tra Đường Mặc Vũ cánh tay, cẳng chân, chỉ sợ bé té bị thương.

"Thực xin lỗi, Tiểu Vũ, đều là mẹ không tốt." cô đem Đường Mặc Vũ gắt gao ôm ở trong lòng, khổ sở khóc lên, cô không biết bé đã nằm ở đây bao lâu, có ăn gì chưa , Bé đau không? sợ không?

Đừng khóc , càng khóc càng xấu. Đường Mặc Vũ mở hai mắt, lấy tay vỗ vỗ ôm Lạc Tuyết đang khóc như sắp chết, đúng là phụ nữ, chỉ biết khóc. Có điều nằm trong lòng cô gái đầy bùn đất này, anh lại cảm giác thật ấm áp, đó là một cảm giác anh chưa từng có.

Tốt lắm, cô trở về thì tốt rồi. . anh một người, thật sự thật cô đơn. .

Lạc Tuyết xem Đường Mặc Vũ cười, xem bé không ngừng nâng lên tay nhỏ bé còn có chân nữa, có thể cười như vậy chắc không có chuyện gì.

Đúng rồi. . Cười. Cười. .

"Tiểu Vũ, con cười nha. . " cô có chút kinh ngạc nhìn gương mặt khẽ cười của Đường Mặc Vũ , từ khi nhặt bé đến giờ, bé luôn mang một vẻ mặt như ai thiếu tiền, vậy mà bây giờ bé lại nở nụ cười nha, lần đầu tiên cười,còn là cười với cô.

Ngu ngốc, Đường Mặc Vũ nắm lấy tóc cô, cô cho rằng anh muốn ngây ngô cười như vậy sao, nếu anh không cười, cô lại sẽ tiếp tục khóc, đem nơi này nhấn chìm mất. Anh ghét thấy phụ nữ khóc, nhất là cô gái xấu như cô.

"Tiểu Vũ, mẹ thật sự rất vui , Tiểu Vũ con biết không, đây là lần đầu tiên con cười với mẹ nha, mẹ còn tưởng con chán ghét mẹ nữa kia?" Lạc Tuyết đem mặt mình cọ cọ vào gương mặt nhỏ bé của Đường Mặc Vũ, Đường Mặc Vũ chính là kỳ quái giật mình , bất quá cuối cùng vẫn đưa ra nắm tay nhỏ ôm lấy cổ cô.

Lạc Tuyết kéo chăn đắp cho Đường Mặc Vũ , hai mắt cô hơi mệt mỏi , tiếp tục đan mũ , hôm nay nhất định phải làm xong mới được , bởi vì ngày mai cô cần dùng rồi.

Trong phòng lành lạnh , ngoại trừ mấy thứ đồ dùng cũ ra , cũng chỉ có vài đồ chơi vẫn còn mới , nhưng cũng không chơi nhiều .

***

Lúc này , một không gian xinh đẹp kia , 1 người đàn bà đang nằm trên giường không ngừng uốn éo đầu , trên trán lấm tấm mồ hôi , không biết cô đã gặp ác mộng gì , nếu nhìn bộ dáng cô lúc này, nhất định là ác mộng . Hơn nữa đối với cô mà nói , đó là ác mộng cực đáng sợ .

" Mặc Vũ ." Cô đột nhiên ngồi dậy , thở gấp , đèn ngủ đầu giường bật lên . Cô hoảng sợ nhìn bốn phía , đột nhiên ôm đầu khóc rống lên .

" Mặc Vũ ... Em xin anh , đừng tìm em nữa , .... Em không cố ý mà , thật sự em không muốn anh chết , anh đừng trách em , đừng trách em ..." Cô không ngừng lặp lại , giọng nói cũng run rẩy theo thân thể cô .

Có thể thấy được cô ta doạ đến khiếp sợ rồi .

Bàn tay che lấy mặt , cô cúi đầu , nhìn thấy ngón tay có đeo nhẫn đính hôn , vốn định đổi thành nhẫn cưới , nhưng bây giờ mãi mãi không có khả năng đó , cô dùng sức vén tóc lên , túm lại thành bó , lúc này , tóc tai cô bù xù , giống như một mụ điên .

Đột nhiên , cô tháo nhẫn xuống , dùng sức ném đi , nhẫn rơi xuống mặt sàn , cuối cùng bị ném đi chỗ nào không biết .

" Mặc Vũ , đừng tìm em nữa , không cần tìm em nữa đâu ..." Cô ôm lấy cả người , không gian ban đêm thật yên tĩnh , cảm giác sợ hãi chưa từng có qua , anh vẫn còn hôn mê bất tỉnh , cô không dám cho người ta biết , chuyện đó do cô làm , cô đã hại anh thành con người như vậy , nếu bị người khác phát hiện , cô chỉ còn nước chết ...

Mà đêm nay , cô sợ đến nỗi không dám ngủ nữa .

* * *

Đường Mặc Vũ nhìn chiếc áo có hình siêu nhân này , hận chỉ muốn vứt quần áo này đi , mỗi lần mặc là một lần khó chịu . Lạc Tuyết đi tới , trong tay bưng một cái bát .

" Tiểu Vũ à , hôm nay chúng ta có trứng gà ăn nè." Cô ngồi xổm xuống , trong bát là canh trứng gà , ngửi cũng đã thấy ngon rồi .

Đường Mặc Vũ liếm môi , đã gần tháng nay anh chỉ ăn sữa bột , bây giờ muốn ăn thứ khác . Anh kì lạ nhìn cô gái này , lấy trứng gà ở đâu ra , bọn họ không giàu đến nỗi mỗi ngày được ăn trứng gà chứ !

Lạc Tuyết đút chén canh cho Đường Mặc Vũ ăn . Đây là chén bác Lưu cho họ mượn, cô đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa nhẹ tóc Đường Mặc Vũ : " Mẹ không biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà mẹ không trách bác ấy, em cũng không cần trách bác ấy . có được không? ".

" Dù sao, bác ấy cũng không có nhiệm vụ chăm sóc con". Lông mi cô bỗng nhẹ rung lên, cũng không thể trách người khác, muốn trách chỉ có thể tự trách bản thân mình, bọn họ đã sớm quen với cuộc sống một mình lâu rồi.

Đường Mặc Vũ rầu rĩ ăn hết chén canh trứng gà, những loại thức ăn mà ngày trước anh rất khinh thường, hiện tại chúng nó đều biến thành sơn hào hải vị, còn có người phụ nữ kia kia, khóe miệng anh không tự giác giật giật , cái này chẳng phải là bị chột dạ sao? Nói cái gì là không có nghĩa vụ chăm sóc, bà ta không phải đồng tính rồi sao? Đồng ý rồi lại không làm được, là do anh trơ trẽn, anh tình nguyện nằm ở đó cũng không cho phép cái bà già kia nói xấu anh .

Bà ta không nói chuyện cũng không có người nói bà ta câm điếc.

Này cô , tôi cũng là người có lòng tự trọng mà!.

Một chén canh trứng gà được anh ăn hết rất nhanh , anh liếm nhẹ khóe môi, vẫn chưa được thoả mãn cho lắm .

"Con thích ăn, mẹ sẽ mua thêm cho con ăn! ", Lạc Tuyết nhẹ nhàng xoa mặt Đường Mặc Vũ, dịu dàng mỉm cười với anh. Đối với khuôn mặt tươi cười của cô , anh chỉ có

thể thở dài một hơi. Được rồi, nể mặt mũi của cô anh sẽ không trách bà già kia.

Còn mua trứng gà cho anh, cô trước giờ vẫn luôn nhường phần ăn cho anh , không nhìn đến chính bản thân cô đã gầy đến bộ dạng gì rồi. Nếu mà có trứng gà, anh cũng muốn đưa

Lạc Tuyết cầm lấy một bên mũ rộng vành đội lên đầu của Đường Mặc Vũ : " Tiểu Vũ, đây là mẹ làm cho con, nhìn xem nó có đẹp không? "

Đường Mặc Vũ bất đắc dĩ ngẩng mặt lên, nhìn cô xem, cái khuôn mặt này cho dù có mang cái gì thì cũng không thể nào biến thành xinh đẹp được, còn không cần nói đến cái kia 1 cặp mắt gấu mèo, lại nhếch miệng, nhiêu đây cũng đủ khiến anh buồn bực, khó chịu.

Chỉ là , cái mũ này anh cũng không biết nó có thật thật sự xinh đẹp hay không ? nhưng mà nó thật sự khiến anh cảm thấy ấm áp.

Lạc Tuyết ôm lấy Đường Mặc Vũ, cô kiểm tra trang phục che chắn kĩ càng trên người thật tốt : "Tiểu Vũ, chúng ta đi thôi, mẹ mang con ra ngoài ".

Đường Mặc Vũ nhắm 2 mắt lại, nơi nào cũng đều giống nhau, còn không phải là đi theo cô nhặt rác sao? Anh cũng không phải là chưa từng làm qua, hiện nay trái tim anh cũng đủ can đảm rồi, bản thân bị biến thành một đứa trẻ sơ sinh còn có thể tiếp nhận thì còn có cái gì là không thể tiếp nhận nữa chứ...

Bên ngoài, Lạc Tuyết nhặt hết vỏ chai này đến vỏ chai khác . Thật lòng mà nói, những thứ mùi này rất khó chịu, thêm nữa là vào lúc thời tiết đang nóng nực . Nếu có thể thì chẳng ai tình nguyện đi làm cái loại công việc này nhưng mà đối với một người vừa tàn tật lại vừa không có trình độ văn hóa như Lạc Tuyết mà nói, ít nhất thì công việc này so với đi ăn xin còn giữ được lòng tự trọng hơn nhiều. Cô có tay có chân, làm công việc này cũng có thể tự nuôi sống bản thân.


Đường Mặc Vũ ngửi cái mùi khó chịu này muốn ngất đi thôi , anh nằm mơ cũng không thể ngờ rằng sẽ có một ngày bản thân sẽ ở cạnh với rác, hơn nữa còn chính là suốt một ngày.

Lạc Tuyết đi qua đi lại, cô cúi người xuống nhặt một cái chai, nhưng mà tay còn chưa cầm chắc thì cái chai trong tay đã bị người ta giựt, tay cô còn đang ở giữa không trung mà cái chai cũng không còn.

" Nơi này là địa bàn của tao, bọn mày mau cút đi nơi khác!!! ". Một người đàn ông trung niên đem cái chai vừa giành được bỏ vào túi của hắn, sau đó dùng lực đẩy Lạc Tuyết. Lạc Tuyết ôm đứa nhỏ trong lòng, bị đẩy ngã xuống đất, cô chỉ có thể thân thể mình che chắn cho đứa bé để Đường Mặc Vũ không bị thương tổn. Mặc dù , chính cô bị đẩy té cũng vô cùng đau đớn.

" Tao cảnh cáo mày, nếu lần sau mày còn đến chỗ này nữa thì tao sẽ đánh mày! ". Người đàn ông đó nắm chặt hai tay , gương mặt dữ tợn, hung hãn đe dọa, cảnh cáo.

Lạc Tuyết đứng dậy, cẩn thận xem xét Đường Mặc Vũ, sau đó mỉm cười với anh nói:" Chúng ta đi thôi!". Cô lê từng bước chân nặng nhọc từng bước từng bước rời khỏi nơi này. Đường Mặc Vũ nhìn kiểu gì cũng thấy cô đang gượng cười , ánh mắt nhìn về phía người đàn ông sau lưng, hai mắt bất giác nheo lại, lần đầu tiên anh mới biết, thì ra ngay cả lượm ve chai cũng phân chia địa bàn.

Lạc Tuyết đột nhiên cảm giác được mặt đang bị võ nhẹ một chút, cô cúi đầu, thấy Đường Mặc Vũ cắn môi , anh..., thì ra đang lo lắng cho cô.

" Không có gì, Tiểu Vũ, chúng ta có thể đi đến chỗ khác ", Lạc Tuyết chỉnh sửa lại mũ cho Đường Mặc Vũ , thật khó khăn cầm theo một cái bao to mà trong lòng còn đang có thêm 1 đứa bé. Đường Mặc Vũ ánh mắt tối sầm lại, thì ra cuộc sống của cô luôn luôn là như thế, luôn luôn bị người ta khinh rẻ nhưng vẫn phải luôn luôn nhường nhịn.

Cõi lòng anh chợt vô cùng xót xa , cô gái này , sống thật quá đáng thương rồi...Anh ngẩng mặt lên, hôn cái mặt dơ bẩn của Lạc Tuyết một chút, cũng không có để ý là nó có vi khuẩn hay không?

Được rồi, cô gái này, không cần phải khổ sở như vậy, cô không phải là còn có tôi hay sao? Tin tưởng tôi đi , không lâu sau , cuộc sống của chúng ta sẽ tốt lên.

Lông mi Lạc Tuyết hơi nhếch lên, nước mắt từ khóe mi cứ như vậy mà rơi xuống mặt Đường Mặc Vũ, lấy tay nhỏ nhắn lau nước mắt của cô. Trong lòng thầm nói : " Thật là một cô gái dơ bẩn, mau về tắm rửa đi, bằng không đến anh cũng ghét bỏ cô."

Anh đem mặt mình tựa vào ngực Lạc Tuyết, nhìn Lạc Tuyết nhặt hết cái chai này đến cái chai khác mà phía sau túi to cũng càng ngày càng nặng thêm một chút.

Cô khó khăn bước đi nhưng dọc theo đường đi cũng không quên cẩn thận chăm sóc cho đứa bé này.

Cô cúi người khom lưng nhặt lên một cái chai trên mặt đất, bất ngờ bị một cái tay nhỏ bé vượn tới giành được. " Tiểu Vũ..." Lông mi Lạc Tuyết khẽ rung, nhìn Đường Mặc Vũ cầm trong tay một cái vỏ chai, tuy bàn tay rất nhỏ nhưng vẫn là dùng hết sức mà nắm chặt.

Lần đầu tiên anh động tay vào những thứ này, cảm giác quả thực không dễ chịu chút nào....

Đầu của anh bị xoa nhẹ một chút, cái kia chẳng qua là cái tay nhặt rác, nhưng anh không có cảm giác chán ghét như trước, chỉ có 1 sự dịu dàng đang tiến dần vào trong tâm can anh. Một chút lãnh ngạo , xem thường cũng bắt đầu mềm mại.

Kì thực cô gái này cũng có một chút gi đó đáng yêu, đương nhiên nếu như mà không xưng hô mẹ – con với anh thì càng tốt.

Lạc Tuyết cầm túi rác trong tay đem đến tiệm thu mua phế liệu, hàng ngày ở chỗ này làm loại việc như thế để kiếm tiền sinh sống nhưng số tiền cô kiếm được chỉ đủ ăn chứ cũng không dư dả bao nhiêu.

" Của cô tổng cộng là 20 đồng!" Có ngừơi đem một xâu 20 đồng đặt vào tay Lạc Tuyết, cô nắm chặt tiền trong tay rồi ôm lấy Đường Mặc Vũ đang cột trên người.

"Tiểu Vũ, chúng ta có tiền , mẹ có thể mua trứng gà cho con ăn rồi!", Cô cao hứng nở nụ cười, một đôi mắt tươi cười xinh đẹp, sạch sẽ, thuần khiết mà lại không lẫn nửa phần tạp chất. Cô một chút cũng không nghĩ rằng sự tồn tại của đứa bé này đối với cô sẽ là một gánh nặng. Vốn dĩ cô có thể mua rất nhiều đồ đạc gì đó cho bản thân, ít nhất là 1 bộ quần áo cùng 1 đôi giày mới hay có lẽ cũng được 1 bữa ăn uống no nê.

Đường Mặc Vũ kề vào trên vai cô, nhìn cô cất từng bước một,trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại xót xa, 20 đồng, đây là thành quả mà cô đã làm việc mệt mỏi cả ngày, trước kia 20 đồng đối với anh mà nói thật không đáng bao nhiêu, thật sự anh cũng không biết rằng 20 đồng có thể dùng để làm nhiều việc như vậy, quần áo của anh, sữa bột cho anh, hết thảy những thứ anh dùng đều là do chính bản thân cô gái này dùng hai tay vất vả kiếm được.

Hơn nữa còn là thật sự rất rất vất vả...

Anh giật giật tóc Lạc Tuyết, đem mặt mình tựa vào vai cô, ánh mắt ẩn chứa một luồng ánh sáng ấm áp như ánh mặt trời, mà cái gương mặt xấu xí kia mơ hồ cũng lộ ra 1 loại khí chất dụ hoặc...

Chớp mắt, Lạc Tuyết đem Đường Mặc Vũ đặt ở trên xe đẩy hàng, sau đó mua những thứ cần sử dụng, thật sự thì đây chỉ là những thứ anh dùng, còn bản thân cô thì chẳng mua gì cả.

Cô tiếp tục đi tới, cũng là không có để ý rằng mình sắp va phải cô gái đối diện đang đi ngược hướng về phía mình.

" Xin lỗi." Cô vội vã xin lỗi.

" Cô làm gì vậy, bẩn chết đi được", Cô gái kia không khách khí mà lên tiếng, nhìn qua bộ quần áo cũ rách của Lạc Tuyết, không khỏi chun mũi lại, đây là mùi gì đây chứ, cô gái này từ đâu ra mà lại khó ngửi như thế.

" Tôi xin lỗi", Lạc Tuyết tiếp tục xin lỗi, cô bản thân thấp kém, thân thể rụt lại một chút, chỉ sợ mùi hương trên cơ thể mình làm cho người khác khó chịu. Cho nên, nếu như không cần thiết, bình thường cô sẽ không xuất hiện ở nhiều nơi.

" Tôi muốn cô xin lỗi thì có ích lợi gì chứ, bộ quần áo này rất quý giá, một bộ cũng mấy vạn, cô có khả năng bồi thường lại một bộ y như thế cho tôi không?". Cô gái kia nâng mặt lên, đây chính là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, bộ quần áo trên người thập phần thời thượng, vừa nhìn thấy đã biết là tiểu thư của một gia đình giàu có.

Mà nội tâm Đường Mặc Vũ cả kinh, cái giọng nói này, là....

Anh vội nâng đầu lên, ánh mắt không khỏi trừng lớn một cái.

Bạch Nặc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai