C33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

34+ 35

Chương 34

“Cũng coi là vậy.” Bạc Hạc Hiên cụp mắt cười cười, nốt ruồi nơi khóe mắt làm người ta rung động, “quay nhiều rồi thì quen.” 

“Ừ, lực cổ tay mạnh thêm chút nữa.” Khương Mạn góp ý.  

Lông mày Bạc Hạc Hiên hơi nhếch lên, cười một cái nhưng không nói gì. Anh ấy cầm cốc nước của mình lên thì phát hiện đã hết nước. Nghiêng đầu nhìn cái bình giữ nhiệt trong tay Khương Mạn, trong đầu lại có một suy nghĩ kỳ lạ. Cái bình cô ấy ôm trong ngực là cái gì vậy, sao không rời tay lấy một phút giây.  

“Cô uống trà gì đấy?” 

“Muốn uống không? Cho anh một ít?” 

Bạc Hạc Hiên đưa cốc ra, Khương Mạn rót cho anh ấy một ít, ngửi một cái thì thấy có vị giống thuốc. Phát hiện ra mấy người trong đoàn đang chĩa máy quay ghi hình.  

“Thuốc bắc?” Bạc Hạc Hiên uống một ngụm, lông mày hơi nhăn lại.  

“Cam thảo đấy.” Khương Mạn gật đầu: “Bổ máu.” 

Bạc Hạc Hiên lẳng lặng đặt cái cốc xuống. Tang Điềm bị cho ra rìa cảm thấy không vui nhích lại chỗ Khương Mạn: “Em cũng muốn uống, em cũng đang cần bổ máu.” 

Khương Mạn cười cười Tang Điềm bị trợ lý quản rất nghiêm, ngoài nước khoáng ra không được uống những thứ khác, kiểm soát còn gắt gao hơn cả hải quan kiểm hàng.  

“Em lấy cốc của em tới đây.” 

“Không cần, uống cốc của chị Khương cũng được mà.” Tang Điềm ôm lấy cánh tay của Khương Mạn, bộ dạng như một em gái nhỏ gặp được thần tượng của mình. 

Bạc Hạc Hiên nhìn Tang Điềm một cái rồi mở mồm nói: “Làm vậy là lấy nhiễm vi khuẩn đó.” 

Tang Điềm trợn mắt: “Anh Bạc đừng nói vậy, em rất khoẻ mạnh.” 

Bạc Hạc Hiên lại uống một ngụm, không ngoài dự đoán hơi đăng đắng vị thuốc bắc. Nhăn mày nói, “Chỉ là nhắc thôi, không cần cho là thật.” 

Tang Điềm: “……” Cô ấy thấy anh Bạc cố ý gây sự với mình.  

Người trong tổ tuyên truyền phấn khích nhéo cổ tay đồng nghiệp. Chiếc vlog lần này có yêu có ghét! Giống như cảnh gia đình ba người, bố mẹ bá đạo, con gái đáng yêu!. 

Khi mẹ chiều con gái, thì ông bố lại ra vẻ dạy dỗ, cảm thấy khung cảnh rất thú vị. Nữ chính của bộ phim thì bị bỏ quên ở một bên, khi vlog quay tới chỗ Bách Linh Nguyệt cô ta thay đổi khuôn mặt từ âm trầm sang tươi cười trong vòng hai giây, vẫy tay chào ống kính. Chả hiểu tại sao lại cho người ta cảm giác giả tạo một cách dập khuôn.  

Một bên khác không khí gia đình ba người vô cùng hoà hợp.  

“Tối nay cảnh quay của em sẽ kết thúc, không ai có quyền quản em nữa, tối nay em mời mọi người đi ăn lẩu, chị Khương nhất định phải đến nhé.” 

Tang Điềm nói xong thì hai mắt Khương Mạn phát sáng, lập tức gật đầu. Làm sao có thể từ chối đồ ăn được.  

Tang Điềm lại nhìn sang Bạc Hạc Hiên, do dự một lúc: “Nghe nói anh Bạc không thích chỗ đông người, vậy em……” 

Bạc ảnh đế uống xong cốc trà cam thảo, nhàn nhạt đáp một câu: “Lời đồn vớ vẩn.” 

Bởi vì là bữa ăn ba người nên Tang Điềm đưa cả trợ lý theo, vừa tiết kiệm thời gian ăn còn tránh bị người khác nhòm ngó. Khương Mạn đến ăn chực nên cũng không mang theo Lộ Lộ. Điều đáng ngạc nhiên là Bạc Hạc Hiên cũng đi một mình. 

*** 34 ***

Quán lẩu cũng gần với nơi quay phim là quán do một người trong giới giải trí mở, bốn người đặt một phòng riêng.  

“Quản lý Cố vậy mà không đến cùng anh à.” Tang Điềm kỳ quái nói: “Tại sao anh ấy lại có thể để anh Bạc đi một mình nhỉ?” 

Bạc Hạc Hiên dùng khăn giấy lau mặt bàn, thuận tay lau luôn bàn chỗ Khương Mạn, lại dùng nước trà tráng bát và đũa, ung dung nói: “Tôi là ông chủ.” 

Tang Điềm lộ vẻ oán hận liếc nhìn trợ lý bên cạnh bĩu môi nói: “Tôi cũng phải cố gắng trở nên lớn mạnh mới được……” 

Nói xong nhìn sang Khương Mạn, bộ dạng như muốn được an ủi.  

Khương Mạn nhún vai: “Quản lý của chị có việc bận, không rảnh đi quản chị, công ty càng không muốn quản chị, có khi một ngày nào đó sẽ đóng băng chị.” 

Nói xong thì đón lấy bát và đũa từ trong tay Bạc Hạc Hiên, rồi nói cảm ơn một câu. Bạc Hạc Hiên nhíu mày nhìn lại nhưng không nói gì, Tang Điền bắt đầu líu lo: “Tại sao lại đóng băng chị, không phải mọi việc đã rõ ràng rồi sao?” 

“Khương Mạn cô là một diễn viên có kỹ năng tốt, lãnh đạo công ty bị ngu hết rồi hay sao?”  

“Hay là sống lâu quá máu không lên não nữa rồi.” Bạc Hạc Hiên lạnh nhạt nói một câu.  

Tang Điềm nghi ngờ hỏi: “Nói như vậy là ý gì?” 

Khương Mạn nhìn người bên cạnh một cái tốt bụng giải thích: “Máu không lên não ảnh hưởng phát triển trí tuệ.” 

Tang Điềm thở dài một cái giơ ngón tay cái lên: “Đầu năm nay không có đi học  văn hoá nên không chửi được người khác.” 

Đang lúc nói chuyện thì lẩu và thức ăn lên. Một nồi lẩu hai ngăn, thức ăn thì toàn đồ không thể thiếu khi ăn lẩu, dạ dày, lòng vịt, bò ba chỉ…… 

Tang Điềm là người gốc Tứ Xuyên nên khẩu vị ăn rất cay mặn, nhiệt tình ăn bát súp gà cay. 

“Hù—Hù—” Khương Mạn cũng học theo ăn hai miếng thật to, cay tới mức thè cả lưỡi ra. Thời tiết đã vào thu mà cô ấy bị cay tới mức đầu đầy mồ hôi. Vươn tay định với lấy chai bia lạnh ở bên cạnh lại bị Bạc Hạc Hiên nhét vào tay cốc sữa đậu ấm.  

“Cay!” Khương Mạn nóng nảy hô lên một tiếng.  

Mặt Bạc Hạc Hiên vẫn không thay đổi: “Bây giờ cô không thể uống đồ lạnh.” 

Mặt Khương Mạn đầy vẻ nghi ngờ, what? 

“Người ta bảo uống sữa đậu có tác dụng giảm bớt vị cay.” Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng nói ra một câu.  

Khương Mạn bị cay tới mức chịu không nổi nữa rồi, nghĩ nhiều thế để làm gì, vội vàng cầm cốc sữa đậu uống một hơi.  

“Là lỗi của em, là lỗi của em, em không biết chị Khương Mạn không ăn được cay, hay chị ăn nước hầm xương thôi nhé, em thêm dầu vừng vào cho chị.” 

“Nước hầm xương không thì có vị gì, thôi cứ ăn lẩu cay đi.” Khương Mạn thở ra một hơi rồi nói, biểu cảm như là điếc nên không sợ súng.  

Chả đợi Tang Điềm nói xong, Bạc Hạc Hiên đã để đĩa dầu vừng ngay trước mặt Khương Mạn. Tang Điềm nhếch mày nhìn Bạc Hạc Hiên.  

Anh Bạc, anh bị sao vậy, định đến đây ngăn cản tôi và chị Khương Mạn phát triển tình cảm à? 

Bạc ảnh đế cũng dùng ánh mắt u ám nhìn lại Tang Điềm, sau đó làm như không có gì nhúng một miếng bò ba chỉ để vào bát Khương Mạn. Hình như cô ấy thích ăn thịt hơn là nội tạng.  

Tang Điềm nheo mắt lại, cũng nhúng vài miếng thịt rồi bỏ vào bát của Khương Mạn, vừa bỏ vào thì Bạc Hạc Hiên nói: “Nhúng lâu quá.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro