Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác này làm cô có xíu vô thố nhưng cũng không luống cuống, không kinh không mừng gì, cùng Lục Vân Cảnh tới trước một đám người. Sau đó Lục Vân Cảnh mới giới thiệu với mọi người: Vị này chính là vợ tôi, bởi vì cô ấy điệu thấp ( Soái thấy có nhiều từ có nghĩa tương đương nhưng vẫn để nguyên), cho nên rất ít đi xã giao với tôi. Khó có được ngày như hôm nay cô ấy cùng tôi tới, tiện thể giới thiệu cho các vị một chút, để sau này nếu là có gặp nhau mong các vị có thể cho cô ấy phương tiện.

Ngữ điệu trầm thấp thong thả, như là đang thương lượng nhưng lại không phải là kiểu thương lượng mà giống cường ngạnh không cho phản bác hơn.

Nhưng mà cả đám người đó đều cười ha hả đáp:

Đây là tự nhiên. Sau đó lại sôi nổi nói:

Lục phu nhân cùng Lục tiên sinh thật là trai tài gái sắc làm người hâm mộ mà.

Trình Vũ nhìn họ lấy lòng lại nhìn Lục Vân Cảnh, chưa từng ở gần quan sát hắn, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, bởi vì trường kỳ rèn luyện nên mặt mày có vẻ cứng rắn, từ sườn mặt xem càng giống tượng điêu khắc rõ rang. Vóc dáng cao lớn đĩnh bạt như tùng khiến Trình Vũ đứng ở bên cạnh tương đối nhỏ bé, cô cúi đầu nhấp môi nhẹ cười, đột nhiên cảm thấy cứ như vậy làm cáo mượn oai hùm từ Lục Vân Cảnh tựa hồ cũng không tồi.

Nguyên bản còn tưởng rằng Trình Vũ bị Ngôn Băng Nhi hất rượu sẽ chật vật rời đi, ai ngờ lại biến khéo thành vụng để cô được một phen nổi bật.

Trình Tư Mông nhếch mép, khẽ hừ nhẹ:

Nhìn dáng vẻ của Lục Vân Cảnh và Trình Vũ nào giống lời đồn không hòa thuận chứ.

Trình Phi cùng Lục Thừa Duẫn thấy Ngôn Băng Nhi hất rượu vào Trình Vũ tất nhiên cũng thấy được Lục Vân Cảnh thay Trình Vũ giải vây, Trình Phi nghe Trình Tư Mông liền nói lại: Tốt xấu gì họ cũng là phu thê, bên ngoài phải giữ gìn thể diện chứ.

Trình Tư Mông cắn chặt răng nói thầm một câu:

Thật là không cam lòng.

Trình Phi không khỏi phản ứng lại:

Không cam lòng cái gì?

Không có gì. Trình Tư Mông trả lời cho có lệ.

Khác với Trình Tư Mông, Giản Chu Nghiên lại thật sự bình tĩnh, tựa hồ chuyện như vậy cũng không ảnh hưởng gì đến cảm xúc của cô ta, theo bản năng cô ta quay đầu nhìn Lục Thừa Duẫn , thoáng qua đã thấy hắn nhìn chăm chú vào phía trước, không biết suy nghĩ cái gì.

Giản Chu Nghiên nhìn theo tầm mắt hắn, Lục Thừa Duẫn đang nhìn Trình Vũ. Trình Vũ cúi đầu thu liễm thần sắc, khi ngẩng đầu vẫn là người hào phóng khéo léo, cô ta kéo Lục Thừa Duẫn : Thừa Duẫn

Lục Thừa Duẫn sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, cười hỏi:

Làm sao vậy?

Tim Giản Chu Nghiên như bị đâm một cái, Lục Thừa Duẫn luôn trầm ổn, rất khó có lúc thất thố, bất quá cô ta chỉ cười nói:

Chúng ta cũng qua đi chào hỏi một chút. Nói xong liền dẫn váy về phía trước.

Trình Vũ đang tiếp mấy phu nhân khác, nghe có người kêu cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy mấy người họ sắc mặt cô cũng không biến hóa gì, chỉ khách khí gật đầu cười.

Giản Chu Nghiên đi lên trước, nhiệt tình nói:

Trình Vũ trang điểm thế này thật là đẹp.

Trình Vũ cũng không muốn nhiều lời, chỉ cười đáp: Cảm ơn.

Văn Hi cùng Minh Hân Dao vội tiến đến chỗ Trình Vũ, hai người họ nguyên bản cũng không tính tham gia náo nhiệt, chỉ thấy Giản Chu Nghiên lại đây sợ Trình Vũ bị khi dễ, lúc này mới muốn lại đây ủng hộ Trình Vũ.

Minh Hân Dao kéo tay Trình Vũ cười ha hả nói:

Trình Vũ nhà ta đương nhiên xinh đẹp rồi, từ cao trung đã được là công nhận là hoa hậu giảng đường.

Minh Hân Dao nói xong thì Văn Hi lại nói tiếp:

Hơn nữa, Trình Vũ không chỉ lớn lên xinh đẹp mà cầm kỳ thư họa cũng tinh thông hết.

Dùng vẻ mặt ý vị thâm trường nhìn Giản Chu Nghiên nói:

Không biết còn áp chế bao nhiêu người nữa kìa.

Giản Chu Nghiên vẫn như cũ hiền lành lại hào phóng tươi cười nói:

Trình Vũ tài mạo song toàn tôi làm bạn học đương nhiên biết rồi, trên thực tế tôi cũng đã lâu chưa nghe Trình Vũ đánh đàn, hôm nay có nhiều bạn học ở đây chắc cũng không ít bạn học muốn thấy phong thái Trình Vũ đánh đàn nhỉ.

Giản Chu Nghiên trầm tư suy nghĩ lại nói:

Như vậy đi, hôm nay cũng là ngày bạn học cũ làm triễn lãm, nếu không tôi cùng Trình Vũ đàn một khúc coi như lễ vật tặng bạn cũ, cũng trợ hứng cho mọi người.

Trình Vũ có rất nhiều tài năng, sở trường là đàn tranh, mà Giản Chu Nghiên giỏi dương cầm, đàn tranh cùng dương là hai loại nhạc cụ, nghe hợp tấu cảm thấy đặc biệt có ý tứ, hơn nữa hôm nay có không ít người lúc trước học chung trường, mà Trình Vũ và Giản Chu Nghiên năm đó đều là nhân vật nổi bật, hai đại mỹ nữ cùng chung đài biểu diễn, tựa hồ ai cũng có hứng thú.

Chỉ là năm đó Trình Vũ biết thân thế của cô thì không còn chạm qua đàn tranh, bởi vì ghét Trình gia nên đồ Trình gia cho cô đều không muốn đụng vào.

Mà Giản Chu Nghiên khác cô, mấy năm nay cô ta ở Bắc Thành nổi danh danh viện, nên càng thêm tỉ mỉ trau dồi bản thân, mặc kệ là bộ dáng hay là tài nghệ.

Nói văn mỹ là tặng bạn học nhưng rõ ràng là Giản Chu Nghiên muốn cùng Trình Vũ phân cao thấp.

Văn Hi cũng biết Trình Vũ đã lâu không chạm qua nhạc cụ, nghe Giản Chu Nghiên nói cô liền nói:

Giản Chu Nghiên cô nói lời này không hay, chúng ta đều là khách nhân, nào có khách nào lại giúp khách khác trợ hứng chứ?

Chủ buổi đấu giá cũng nói:

Văn Hi nói đúng đấy, hôm nay mọi người đều là khách, mọi người tới tôi đã rất cao hứng, không cần đưa lễ vật gì đâu. Hắn không phải kẻ ngốc, Trình Vũ hiện tại là Lục phu nhân, ai dám để cho vợ Lục Vân Cảnh trợ hứng cho chứ?

Trình Tư Mông bật cười:

Vừa mới rồi không phải còn nói cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông hết sao? Vậy cho chúng ta chút kiến thức đi, nói một đóng đến khi lên sân khấu lại không dám?

Ai cũng đều nghe được Trình Tư Mông trào phúng. Trình Vũ thấy Giản Chu Nghiên liếc mắt, lại thấy cô ta cong cong mắt nhìn cô cười, nhìn như hòa khí lại ngầm khiêu khích.

Trình Vũ còn nhớ lúc trước sau khi bị té gãy chân thì Giản Chu Nghiên nói những lời đó, cô có đi tìm Lục Thừa Duẫn chất vấn hắn vì sao ruồng bỏ cô.

Giản Chu Nghiên cong mắt cười cực đẹp, nói:

Cô xem cô hiện tại đi, cũng không phải là Trình gia đại tiểu thư, hơn nữa lại tàn phế, thì nên an phận thủ thường, cái không nên nghĩ cũng không cần suy nghĩ nữa.

Không nên nghĩ cái gì? Dựa vào cái gì cô ta muốn cô an phận thủ thường không cần suy nghĩ?

Nếu là kiếp trước, đối mặt với sự khiêu khích của Giản Chu Nghiên có lẽ Trình Vũ sẽ lựa chọn lùi bước, chẳng sợ sẽ bị người khác nhạo báng, sẽ làm người ta xem thường, cô vẫn lựa chọn lùi bước, khi đó Trình Vũ cảm thấy mình đã mất tất cả, cô đã không có gì hay để tranh.

Đúng như Giản Chu Nghiên nói vậy, cô an phận thủ thường, nén chịu uất ức, hèn nhát cho xong nửa đời. Lưng đeo hèn kém xong hết nửa đời.

Nhân sinh sa sút vậy qua một lần là đủ rồi.

Cuộc đời này, Trình Vũ không muốn đem mình phủ đầy bụi bặm ở trong góc như trước, không phải là thiên kim tiểu thư thì thế nào, chỉ bằng việc là Trình Vũ, cô cũng muốn sống là một Trình Vũ xuất sắc.

Cho nên, cô nhẹ cười với Giản Chu Nghiên, so ra càng tươi đẹp càng ôn hòa, Trình vũ nhẹ giọng nói: Được thôi.

Nếu muốn tranh cao thấp, cô sẽ phụng bồi!

Dương cầm có trong buổi đấu giá nhưng đàn tranh lại không dễ tìm, bất quá có Lục Vân Cảnh thì hết thảy đều không phải là việc khó, hắn lập tức cho người đi lấy đàn tranh.

Chỉ là khi đàn tranh được lấy tới Trình Vũ lại ngẩn người, đàn tranh này là quà sinh nhật mười hai tuổi cha nuôi tặng cho cô. Hai tuổi cha cho cô chọn lễ vật, trước mặt bày dương cầm, đàn tranh, violon, búp bê Barbie, thậm chí còn có bàn tính, lúc ấy Trình vũ cầm đàn tranh, cha nuôi cảm thấy cô có duyên với đàn tranh nên khi cô hơi lớn chút liền đưa cô đi học đàn tranh, mà xác thật Trình Vũ cũng rất có thiên phú.

Bất quá từ khi mười tám tuổi cô không dùng đàn tranh nữa, đàn này đặt ở Trình gia cũng phủ đầy tro bụi.

Trình Vũ không ngờ Lục Vân Cảnh cho người tới Trình gia lấy lại đây.

Trình Vũ tùy tay khảy một chút, cầm huyền chấn động, chỉ thấy bụi mù bay lên, vừa nhìn thấy liền biết chủ nhân đã để đó lâu không dùng đến, bất quá từ âm sắc có thể phán đoán, đàn tranh này vẫn tốt.

Giản Chu Nghiên ngồi xuống trước dương cầm, liền cười hỏi:

Chúng ta chơi khúc gì?

Trình Vũ mang hộ chỉ, cũng không có quá để ý:

Chọn sở trường nhạc nhẹ của cô đi.

Như vậy sao được? Giản Chu Nghiên cười hàm súc:

Sở trường của tôi, nếu tôi thắng cũng không vẻ vang gì?

Trình Vũ lại nhướng nhướng mày, ra vẻ khó hiểu:

Thắng? Không phải nói chỉ là đàn một tặng bạn cũ sao? Hóa ra cô muốn một lần thi thố?

Giản Chu Nghiên có ý gì kỳ thật trong lòng mọi người đều biết, chỉ là không nói toạc ra mà thôi, bất quá không nghĩ tới Giản Chu Nghiên không tự giác nói ra hết.

Trong lòng biết là một chuyện, nhưng nói thẳng ra có vẻ háo thắng. Lòng Giản Chu Nghiên lộp bộp, bất quá nếu đã nói lại phủ nhận liền có vẻ dối trá, còn không bằng trực tiếp thừa nhận, Giản Chu Nghiên liền xấu hổ cười nói:

Tôi thừa nhận là có ý tưởng muốn thi thố một lần, Trình Vũ cô đa tài đa nghệ là đối thủ khó tìm, chúng ta học cùng nhiều năm cũng hay bị người ta so sánh, lại không so tài lần nào, hôm nay vừa lúc có cơ hội như vậy, tôi cũng muốn xem đến cùng ai hay hơn thôi.

Nếu Giản Chu Nghiên không nói nhiều, có lẽ họ còn có thể duy trì vẻ ngoài hòa khí, gặp mặt dù tốt hay xấu còn cười với nhau một cái, nhưng Giản Chu Nghiên chủ động tới cửa khiêu khích thì cô cũng không cần khách khí.

Trình Vũ cúi đầu cười cười, ung dung nói: Chỉ có kỳ phùng địch thủ mới có thú vị, chỉ có thế lực ngang nhau mới chơi được, so tài với cô tôi không có hứng thú.

Ý ngoài lời chính là cô không xứng làm đối thủ của Trình Vũ tôi.

Giản Chu Nghiên cứng khóe miệng, Trình Vũ không khách khí, chính là ở trước mặt mọi người đánh vào mặt cô, Giản Chu Nghiên tốt xấu gì ở Bắc Thành cũng là danh viện số một số hai, bị coi thường trong lòng cũng không thoải mái.

Nhớ lúc trước Trình Vũ bị vạch trần thân thế bộ dáng cả ngày đều sợ hãi rụt rè không nâng đầu lên nổi, Trình Vũ thật sự coi thường việc xem cô ta trở thành đối thủ, mấy năm nay xác thật Giản Chu Nghiên cũng không đem cô đặt vào trong mắt. Cho nên nếu nói vậy người nói cũng không tới phiên Trình Vũ, nếu không phải Lục Thừa Duẫn vừa mới liếc mắt một cái, bằng không cô ta còn lười cùng Trình Vũ ganh đua cao thấp.

Lại không ngờ rằng con người rụt rè tự ti như Trình Vũ chỉ trong một đêm lại thay đổi thế này, không, không nên nói như vậy, phải nói là Trình Vũ lại quay về lúc trước lúc còn kiêu ngạo, đi đến nơi nào cũng sẽ sáng lên, tự cho mình là đúng, không đem người khác đặt ở trong mắt, cao ngạo lại khiến người chán ghét - Trình Vũ.

Bàn tay Giản Chu Nghiên đang nắm chặt bỗng thả lỏng, lúc sau mới cười nói:

Tôi biết năng lực của cô, cũng tự biết không có biện pháp so sánh, vậy cứ cho là cấp bạn học trợ hứng, cô tùy tiện chọn một khúc đi.

Trình Vũ liền nghiêm túc nghĩ nghĩ:

Vậy đàn khúc Happy yesterday.

Đây là một khúc phương Tây, đối với người sử dụng nhạc cụ phương Tây như Giản Chu Nghiên mà nói sẽ tương đối dễ dàng hơn, nếu từ góc độ này mà nói thì Trình Vũ chọn khúc này xem như nhường cô ta một chút.

Bất quá lúc này Giản Chu Nghiên không từ chối, rất hào phóng nói:

Vậy chọn khúc này.

Rất nhiều người đều nói dương cầm khó học hơn đàn tranh, nói dương cầm là nhạc cụ chi vương cũng không phải là nói không, đối với trợ thủ đắc lực yêu cầu rất cao, muốn đàn dương cầm tốt không có khoảng 4-5 năm học hành là không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh