Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôn Băng Nhi khoanh ngực dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn Trình Vũ, cố ý đè giọng mũi khiến ngữ khí thêm phần khinh miệt:

Tôi nghe nói cô rất ngông cuồng nói mình có thể không chút cố kỵ đánh tôi, cho nên tôi muốn thử có đúng là cô không hề cố kỵ không. Trình Vũ thinh không bị người ta tạt ly champagne vào mặt, tâm tình thật sự không tốt, trên mặt cũng tức giận nói:

Tôi không hiểu cô đang nói gì.

Ánh mắt Trình Vũ quét đến chỗ Lục Vân Cảnh, không biết thế nào lửa giận bừng lên.

Ngôn Băng Nhi tiếp tục nói:

Hôm nay tôi muốn nhìn xem, nếu tôi động thủ trước, thì cô có thể làm gì tôi.

Gần đây Ngôn Băng Nhi ở giới giải trí phát triển thế lực rất mạnh, hơn nữa có kim chủ Lục Vân Cảnh chống lưng, xung quanh không có ai không nịnh hót cô ta thêm, đãi ngộ đó làm cô ta quên hết tất cả. Ngôn Băng Nhi cảm thấy dù người trước mắt thật là nữ nhân khác của Lục Vân Cảnh thì thế nào, chỉ bằng việc hôm nay Lục Vân Cảnh đi cùng cô ta mà không phải cô gái trước mắt thì địa vị ai trong mắt Lục Vân Cảnh cao hơn liếc sơ một cái là có thể nhìn ra.

Hiện giờ, ngay cả danh viện Bắc Thành cũng phải nhìn sắc mặt cô ta thì nữ nhân này tính là gì chứ.

Chung quanh có quá nhiều người nhìn, Trình Vũ cảm giác tựa hồ cô lại trở về buổi tiệc mười tám tuổi, cũng chật vật thế này, lửa trong lòng càng mãnh liệt, thấy Lục Vân Cảnh đi đến gần đó, rốt cuộc không khống chế được lửa giận nói:

Lục Vân Cảnh anh có thể trông coi nữ nhân của mình chứ!

Tuy rằng không tính là vợ chồng, nhưng tốt xấu gì nước giếng không phạm nước sông, Trình Vũ tự nhận cô đã đủ an phận, dựa vào cái gì nữ nhân này dám tới tìm cô gây phiền toái!

Lục Vân Cảnh ngừng ở cách đó không xa, nghe Trình Vũ nói, áp lực từ hai mắt tựa hồ lại tăng thêm một ít.

Mà Trình Vũ nói xong liền hối hận, có nhiều người như vậy, sao cô lại rống lên với Lục Vân Cảnh thật sự là không cho hắn mặt mũi, huống chi dù có danh hào vợ cũng không nhất định có thể so với người cùng hắn tới tham gia yến hội, Lục Vân Cảnh có lẽ sẽ không vì lời cô nói mà quản người của hắn, nói không chừng hắn còn giận chó đánh mèo lên cô.

Trình Vũ thầm mắng chính mình thật không biết nhịn, việc lúc này không nên làm nhất chính là đắc tội với Lục Vân Cảnh, đối với cô không có gì tốt.

Khi Trình Vũ quở trách anh, Lục Vân Cảnh lại lạnh lùng quét mắt qua Ngôn Băng Nhi làm người nhìn thôi đã thấy sợ, ngữ khí cũng trầm lãnh đến rợn người:

Phu nhân nói cho rõ, ai là nữ nhân của tôi?

Lời vừa nói ra, Ngôn Băng Nhi sững sờ như Từ Hải, hai từ rất quan trọng —— PHU NHÂN. Ánh mắt cô ta quét qua Trình Vũ quét lại trên mặt Lục Vân Cảnh, đột nhiên có một dự cảm bất hảo.

Cô ta biết Lục Vân Cảnh có vợ, chỉ là cô ấy rất điệu thấp, chưa bao giờ công khai xuất hiện với Lục Vân Cảnh, bởi vì trước nay chưa từng gặp qua, cho nên qua thời gian dài cô ta tự động xem nhẹ.

Nếu nói người trước mắt là Lục phu nhân, như vậy

Lục Vân Cảnh tiếp tục nói, mỗi một chữ đều như kết một tầng sương:

Là ai cho cô lá gan xem mình trở thành nữ nhân của tôi?

Cảm giác áp bách quá mạnh, Ngôn Băng Nhi theo bản năng lui về phía sau vài bước.

Mà đứng sau Lục Vân Cảnh là trợ lý Kim Lê Dương cũng phi thường đúng lúc nói:

Phu nhân, tiên sinh cùng Ngôn tiểu thư có hợp đồng, tiên sinh cho tài nguyên, còn Ngôn tiểu thư cùng tiên sinh đi xã giao, đây là giao dịch bình thường. Không ngờ Ngôn tiểu thư không tự hiểu lấy, tự xem mình trở thành nữ nhân của tiên sinh rồi tới tìm phu nhân gây phiền toái, phu nhân chớ hiểu lầm, cũng không cần cùng cô ấy chấp nhặt.

Trình Vũ:

Trình Vũ cũng không ngờ sự tình sẽ phát triển như vậy, nguyên bản cô còn cho rằng Lục Vân Cảnh sẽ thiên vị Ngôn Băng Nhi, hơn nữa Kim Lê Dương dám đứng trước công chúng nói như vậy khẳng định là được Lục Vân Cảnh đồng ý, lời trực tiếp như vậy là hoàn toàn không cho Ngôn Băng Nhi chút mặt mũi.

Trình Vũ ngẩng đầu nhìn Lục Vân Cảnh một cái, thấy hắn cũng không nhìn cô, tuy nhiên sắc mặt vẫn âm trầm, cằm căng cứng, có thể nhìn ra tâm tình hắn không tốt lắm.

Vốn dĩ sự trầm mặc của Lục Vân Cảnh đã làm người khác không tiện tiếp cận, hiện giờ hắn lại lạnh mặt càng bức người thêm, người chung quanh xem náo nhiệt cũng không dám đến gần quá, thậm chí có người nhát gan không ho hen một chút.

Trong sự an tĩnh đến hít thở không thông này chỉ nghe tiếng Lục Vân Cảnh phân phó:

Giúp phu nhân.

Lão bản phân phó Kim Lê Dương tự nhiên ngoan ngoãn tuân thủ, lập tức liền bưng một ly champagne lại, không chút khách khí hắt trên mặt Ngôn Băng Nhi, Ngôn Băng Nhi hôm nay hóa trang đậm, bị hắt champagne càng thêm có vẻ chật vật.

Ngôn Băng Nhi sớm đã không còn sự cao ngạo vừa rồi, lúc này cô ta mới ý thức được nguy hiểm, vốn tưởng rằng Lục Vân Cảnh đã mấy năm dẫn cô ta xuất nhập, đó là đồng ý sự tồn tại rồi, dù hắn luôn luôn lạnh như băng, nhưng cũng không đối xử với nữ nhân khác như vậy, huống chi trước kia cô ta cũng giáo huấn không ít kẻ không biết tự lượng sức mình muốn ôm đùi hắn, cũng không thấy hắn nói gì, cho nên cô ta luôn cảm thấy trong lòng Lục Vân Cảnh cô ta không giống người thường.

Lại không ngờ rằng

Nguyên lai hắn đối với cô ta chỉ là quan hệ ích lợi.

Ngôn Băng Nhi cũng không ngốc, lập tức ý thức được tính nghiêm trọng, cũng bất chấp sự chật vật bị những người khác chê cười, cô ta không chút nghĩ ngợi vội vàng nói:

Lục Lục phu nhân, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, phu nhân đại nhân xin đừng trách tiểu nhân.

Trình Vũ đến bây giờ vẫn còn trong mộng, cho nên đối với thái độ đột nhiên xoay chuyển của Ngôn Băng Nhi cô cũng không biết nên trả lời thế nào.

Nhưng mà Lục Vân Cảnh lại nói thêm:

Đem cô ta kéo ra bên ngoài, hết thảy hợp đồng đều hủy bỏ, đem tiền vi phạm hợp đồng bồi thường cho cô ta, sau đó Hắn lạnh lùng không chút cảm tình:

Toàn diện phong sát.

Ngôn Băng Nhi hết hồn, ngây người một lúc lâu mới tìm được tiếng nói:

Lục tiên sinh, Lục tiên sinh tôi biết sai rồi!

Lục Vân Cảnh không nói gì, hai vệ sĩ phía sau đi lên phía trước, không chút khách khí túm Ngôn Băng Nhi đưa ra ngoài cửa, xem như thay câu trả lời.

Ngôn Băng Nhi bị kéo ra ngoài một lúc Lục Vân Cảnh lại bảo Kim Lê Dương:

Đưa phu nhân xuống thay quần áo.

Trình Vũ bị Kim Lê Dương đưa tới lầu trên thay đồ còn ngây ngốc, nguyên bản cô còn lo sẽ đắc tội với Lục Vân Cảnh, nguyên bản còn tưởng rằng Lục Vân Cảnh sẽ thiên vị Ngôn Băng Nhi, lại không nghĩ rằng

Lầu hai có một căn gác mái, thiết kế cho người ta nghỉ ngơi, bên trong có bàn ghế đầy đủ hết, còn có cái gương to. Kim Lê Dương đem Trình Vũ vào sau đó không lâu lại đưa vào một đám người, mỗi người họ đều cầm trên tay một bộ lễ phục.

Kim Lê Dương nói: Bởi vì đột ngột cho nên lễ phục không đầy đủ, mấy thứ này cũng tạm thời cho người lấy lại đây, phu nhân ngài xem mình thích bộ nào.

Thuộc hạ Lục Vân Cảnh có hiệu suất làm việc thật là mau, mới chẳng bao lâu liền mang tới nhiều bộ lễ phục như vậy.

Trình Vũ tùy tiện chọn một bộ thay, lúc sau lại có chuyên viên trang điểm tiến vào giúp cô bổ trang, xong xuôi chuyên viên trang điểm đưa cô tới trước gương để nhìn xem có vừa lòng không.

Trình Vũ đứng trước gương, một kiện trang phục trắng hồng, thiết kế bảo thủ, làn váy rất dài che tới mắt cá chân, hơi chút lộ vai vai Trình Vũ mảnh mai, lộ vai rất thích hợp. Trên sa mỏng tốt nhất xếp nhiều tầng cho nên cực rũ có điểm xuyết chỉ bạc, dưới đèn lập loè tinh điểm quang mang.

Chuyên viên trang điểm giúp Trình Vũ búi nhẹ tóc sau đầu, hoàn toàn lộ khuôn mặt trứng ngỗng mặt, ngũ quan nhờ trang điểm mà nổi bật nhất, đôi mắt sáng ngời, mũi thẳng, môi đỏ, má hồng, vì tuổi trẻ khỏe mạnh mà da dẻ trắng nõn hồng nhuận, tầm mắt di chuyển xuống chút nữa, lễ phục cắt may khéo léo lả lướt, lộ ra sự hấp dẫn từ đường cong.

Trình Vũ nhìn mình trong gương, đột nhiên có điểm hoảng hốt, dường như cô lại về tới thời điểm trước 18, khi đó cô tràn ngập tự tin, mỗi thời mỗi khắc đều tốt nhất, mỗi lần xem gương cô đều cảm thấy mình là đẹp nhất.

Chỉ là sau đó vùi lấp hào quang, cô trở nên trầm ngâm lại tiêu cực qua hết cả đời ngắn ngủi.

Cô từng cho rằng cô vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy mình thế này nữa, đối với gương mặt tuổi trẻ khỏe mạnh lại mỹ lệ này Trình Vũ hơi mỉm cười, má lúm đồng tiền như hoa, thật sự mỹ nhân.

Chuyên viên trang điểm giúp Trình Vũ sửa sang váy một chút là xong, vừa lúc tiếng đập cửa vang lên, sau đó là tiếng Kim Lê Dương:

Thái thái chuẩn bị xong chưa ạ?

Chuyên viên trang điểm mở cửa, không ngờ sau Kim Lê Dương là Lục Vân Cảnh, Lục Vân Cảnh nhìn Trình Vũ, đôi mắt nhẹ nhàng rung động bất quá cũng chỉ là trong lặng yên không một tiếng động, căn bản không ai phát hiện được.

Lục Vân Cảnh đi vào phòng, Kim Lê Dương đưa mắt cho chuyên viên trang điểm ra hiệu, chuyên viên trang điểm liền tự giác ra cửa, còn giúp hai người đóng cửa.

Trong lầu chỉ còn lại Trình Vũ và Lục Vân Cảnh. Gác mái vốn rộng mà vì có Lục Vân Cảnh ở đây, Trình vũ cảm thấy bốn phía có vẻ chật chội, nóc nhà cũng dường như đột nhiên áp tới đỉnh đầu, làm người ta không thở nổi.

Lục Vân Cảnh đứng không xa, tay cắm túi, thân thể giống một gốc cây đĩnh bạt, mặt vẫn lành lạnh khiến đôi mắt sâu thẳm lộ ra sự ngưng trọng, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào người cô , cũng như một áp bách vô hình.

Sao cô tới đây? Thanh âm thấp trầm lộ ra từ tính, rõ ràng là thực nhẹ nhàng ngữ khí lại ẩn cường thế ở bên trong.

Trình Vũ theo bản năng túm chặt sườn váy:

Là bằng hữu hẹn tôi tới. Nói xong lại cẩn thận hỏi:

Tôi không thể tới nơi này sao?

Hắn lặng im trong chốc lát, đột nhiên nói một câu:

Thực xin lỗi.

Trình Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, hoài nghi mình nghe lầm:

Vừa mới rồi anh nói Xin lỗi?

Ừ. Hắn chỉ đáp nhẹ một tiếng.

Xin lỗi? Là vì cô bị Ngôn Băng Nhi tạt champagne sao?

Vì sao hắn phải đối nói xin lỗi chứ? Hơn nữa Trình Vũ cũng không ngờ có thể nghe Lục Vân Cảnh nói câu xin lỗi.

Mặc kệ là trong ấn tượng hay là trong miệng người khác mà biết, thì Lục Vân Cảnh không phải là loại người giúp mọi người làm điều tốt, đặc biệt là hiện giờ hắn vẫn lạnh lùng như băng, khuôn mặt dường như phủ lên một tầng khói mù, hơn nữa hắn hành sự tàn nhẫn, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, người như vậy không thể nghi ngờ đều là kẻ đáng sợ nhất, ở trước mặt hắn liền căng thẳng.

Nhưng hiện tại hắn lại xin lỗi cô.

Một hồi lâu cô cũng không phục hồi tinh thần lại, Lục Vân Cảnh cũng không quan tâm, xoay người mở cửa, lại hướng nói một câu:

Đổi xong thì ra đi.

Trình Vũ cùng Lục Vân Cảnh lần nữa trở lại bữa tiệc, không hề ngoài ý muốn khi khắp nơi đều có người nhìn, đã bao nhiêu năm không thu được loại ánh mắt này, mấy năm nay Trình Vũ vẫn luôn giảm thiểu sự tồn tại, ngẫu nhiên ở trước mặt người khác cũng chỉ thu được chế nhạo và cười nhạo.

Cô xem đi, đó chính là con nuôi Trình gia, cô không biết trước kia cô ta kiêu ngạo thế nào đâu, thật đúng là đem mình thành thiên kim đại tiểu thư.

Trình gia còn không phải vì thấy cô ta quá tự cho là đúng nên mới vạch trần thân phận của cô ta để từ bỏ sao?

Chính là thế, cái loại không tự hiểu lấy giá trị bản thân tới đâu thì nên bị như vậy.

Mấy năm nay, thứ cô nghe được đều là nội dung như vậy, người chung quanh không ai đồng tình mà còn bỏ đá xuống giếng. Hiện giờ thấy vậy thật là sống quá thất bại.

Chỉ là hiện tại, cô đứng cạnh Lục Vân Cảnh, không ai dám lý luận, một chút bất kính bằng ánh mắt cũng không ai dám, tựa hồ cô lại biến thành người trước kia vừa xuất hiện đã được chú ý - Trình Vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh