Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Vũ nghe được tên Lục Vân Cảnh cũng kinh ngạc, cô không ngờ Lục Vân Cảnh cũng tới, cô quay đầu nhìn Văn Hi, vẻ mặt cô ấy viết:

Tớ làm sao biết Lục Vân Cảnh cũng tới chứ.

Giản Chu Nghiên chỉ vào một nơi nói:

Lục tiên sinh ở bên kia kìa.

Trình Vũ liếc mắt qua xem, liền thấy phía trước, cách mấy người họ một khoảng xa quả nhiên có một nhóm người vây quanh Lục Vân Cảnh. Hắn mặc áo sơ mi, quần âu dài, tay áo xắn tới khuỷu tay, để lộ đồng hồ, thiết kế của quần áo phối hợp với đầu tóc khiến cho toàn thân hắn đều thể hiện sự giỏi giang, không cẩu thả, trong một đám tinh anh cũng có vẻ loá mắt.

Dù xa như vậy sắc mặt lạnh lùng đó cũng có sự bức người, mọi người chung quanh khi nói chuyện với hắn đều toát ra vẻ cẩn thận.

Trình Vũ mãi chú ý tới một nữ nhân đứng cạnh hắn, nữ nhân này cô cũng biết, là nữ minh tinh mới rất diễm lệ, vừa xuất đạo fan nam, tuy rằng không Vịcó kỹ thuật diễn, nhưng vì xinh cũng được chú ý, hơn nữa sau lưng cô ta còn có kim chủ nên ở giới giải trí cũng xem như hô mưa gọi gió.

Vị kim chủ đó chính là Lục Vân Cảnh không thể nghi ngờ, trước đó truyền thông còn đưa tin tai tiếng của họ, bất quá cũng bị Lục Vân Cảnh ép xuống, sau đó không còn nghe truyền thông nào dám đưa tin bát quái về hắn nữa.

Trình Vũ không nghĩ là Lục Vân Cảnh sẽ xuất hiện trong trường hợp này, tuy rằng Lục gia vốn dĩ kinh doanh ô tô nhưng với loại bán đấu giá nhỏ này đối với đại Phật như Lục Vân Cảnh mà nói thì thật không đáng kể tẹo nào.

Nghe nói Ngôn Băng Nhi tiểu thư rất được Lục Vân Cảnh yêu thích nha, cũng không biết cô có biết Lục Vân Cảnh ở bên ngoài kim ốc tàng kiều không ha?

Trình Tư Mông trào phúng, kiểu cố ý cười nhạo Trình Vũ, mà cũng đúng, vợ, chồng và tình nhân củng nhau xuất hiện thì ai nhìn cũng cảm thấy xấu hổ.

Chỉ là Trình Vũ rất rõ, cô với Lục Vân Cảnh bất đồng với các cuộc hôn nhân khác, hơn nữa từ khi kết hôn đến giờ, cô chưa bao giờ cùng hắn xuất hiện ở nơi công cộng nào. Lục Vân Cảnh là người làm ăn, tất nhiên phải thường xuyên xuất hiện ở các bữa tiệc làm ăn. Lúc mới kết hôn hắn cũng hỏi Trình Vũ có muốn lấy thân phận vợ cùng hắn tham gia tiệc rượu không nhưng Trình Vũ uyển chuyển cự tuyệt, hắn cũng không để trong lòng, sau đó cũng không nhắc lại nữa.

Có vài trường hợp xác thật yêu cầu dắt theo bạn gái, cho nên bên cạnh Lục Vân Cảnh có bạn gái đi cạnh cũng không là gì, mà dù nữ nhân này là tình nhân thật thì cô cũng không có tư cách hỏi đến.

Trình Tư Mông thấy Trình Vũ cúi đầu không trả lời, cho rằng cô cảm thấy mất mặt, Trình Tư Mông nhướng mày cười cười, lại nói tiếp:

Trình Vũ, cô nhìn thấy chồng đi cùng nữ nhân khác cũng không sao à?

Trình Vũ ngẩng đầu cười như không cười nói:

Tôi muốn làm cái gì, cần cô tới hỏi sao?

Đại khái là thái độ không khách khí của Trình Vũ khiến Trình Tư Mông cảm thấy mất mặt, cô ta lại nói:

Tôi thấy là cô không dám? Ngôn Băng Nhi tiểu thư chính là người trong lòng Lục Vân Cảnh mà.

Văn Hi bực bội đang muốn nói vài câu, Trình Vũ vội vàng kéo lại, dường như không có việc gì cười cười, nói: Quản chi cô ấy có phải người trong lòng Lục Vân Cảnh không để làm gì, dù Lục Vân Cảnh lòng có yêu thích bao nhiêu thì Lục thái thái vĩnh viễn chỉ có một người, mà tôi so với những người đó là khác biệt, nếu họ muốn thu thập Trình tiểu thư có lẽ phải suy xét này nọ, còn tôi nếu muốn thu thập cô thì căn bản không cần phải suy xét gì.

Mặt Trình Tư Mông căng cứng, vừa mới cô ta còn đắc ý lúc này lại ngậm mồm không nói nên lời.

Trình Vũ lạnh giọng xuống mấy độ:

Ta ở Trình gia nói cũng không phải là cùng ngươi nói giỡn, ta nói làm ngươi ly ta xa một chút.

Trình Tư Mông đôi tay chậm rãi siết chặt thành quyền, đại khái là nhất xem bất quá Trình Vũ loại này tự cho là đúng bộ dáng, loại này bị nàng đè ép một bậc cảm giác làm nàng phi thường khó chịu.

Nàng hiện tại đã không phải Trình gia đại tiểu thư, nàng dựa vào cái gì mà còn như vậy?!

Mắt thấy Trình Tư Mông sắp nhịn không được bộc phát, Giản Chu Nghiên vội cười hoà giải:

Trình Vũ cô không nên hiểu lầm, Tư Mông cũng là có tâm nhắc nhở cô mà thôi.

Trình Vũ hoàn toàn không quan tâm nói:

Các cô có tâm nhắc nhở hay không tôi không biết, bất quá tôi không thích nghe.

Giản Chu Nghiên đứng hình, diễn trò trước nhiều người như vậy, Trình Vũ không chút khách khí nói thế quả thực chính là tạt vào mặt cô ta, Giản Chu Nghiên cười cũng không còn tự nhiên, nhưng vẫn khách khí:

Cô không thích nghe, chúng tôi đi là được.

Nói xong cô ta túm tay Trình Tư Mông kéo đi, Trình Tư Mông không cam lòng, trước khi còn trừng mắt nhìn Trình Vũ.

Hai người đó rời khỏi Văn Hi kích động vỗ vai Trình Vũ nói:

Tớ đã không có nhìn lầm, người biết kháng cự Trình Vũ đã trở lại.

Hân Dao cũng cười nói:

Tớ cũng thấy thế, Trình Vũ thế này mới là Trình Vũ thật! Chỉ hai câu nói cũng đủ cho họ ngậm miệng, thật là vang dội. Nói xong còn không quên giơ ngón tay cái lên.

Trình Vũ nhéo mặt Hân Dao nói:

Đúng, kẻ nào cũng không dám trêu vào - Trình Vũ đã trở lại, cứ việc đi theo tớ, về sau sẽ không có người nào còn dám khi dễ cậu nữa.

Hân Dao vui vẻ cười nheo cả mắt, hớn hở nói:

Thật tốt! Đại mỹ nữ.

Mấy người họ nói đùa thêm vài câu, Trình Vũ đang nghĩ có nên gọi Lục Vân Cảnh không nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không cần thiết, đầu tiên cô nên lấy thân phận gì chào hỏi? Bên người hắn còn có bạn gái, cô cứ như vậy qua đó sẽ làm người xấu hổ?

Lục Vân Cảnh bị mọi người vây quanh nên vẫn không nhìn thấy cô, vậy cô cứ làm bộ không thấy luôn.

Trình Vũ nói thế với nhóm bạn, họ đều tỏ vẻ không hiểu.

Cậu ngốc à? Cậu không thấy vừa mới rồi Trình Tư Mông còn cười nhạo cậu sao? Tớ còn khen cậu vậy mà hiện tại cậu nhận thua ư?

Văn Hi nói xong Hân Dao cũng nói:

Văn Hi nói rất đúng, mặc kệ quan hệ của cậu cùng Lục tiên sinh thế nào, thì cậu vẫn là Lục phu nhân, dù không đi tìm hồ ly tinh gây phiền toái thì cậu cũng không thể cứ như vậy dung túng họ rời đi.

Hân Dao nói xong, thấy Trình Vũ kinh ngạc nhìn, Văn Hi cười nói:

Hân Dao là người chưa bao giờ nói bậy, cậu xem vì cậu mà cậu ấy gấp đến mức mắng hồ ly tinh rồi.

Trình Vũ thỏa hiệp thở dài, nói:

Được rồi được rồi, tớ không đúng, tớ ngốc.

Dù sao chỗ bán đấu giá lớn như vậy Lục Vân Cảnh cũng khó có thể nhìn thấy cô, nếu thấy được không biết Lục Vân Cảnh sẽ đối xừ với cô thế nào, lại nói nếu hắn không xấu hổ, thì sao cô lại xấu hổ chứ?

Bất quá chuyện xảy ra sau đó chứng minh cho Trình Vũ thấy, thật sự là cô suy nghĩ quá đơn giản.

Là bạn gái Lục Vân Cảnh, Ngôn Băng Nhi cùng Lục Vân Cảnh cùng xuất hiện ở nơi này tất nhiên sẽ khiến người ta chú ý, không ít danh viện phu nhân đều tranh nhau chào hỏi cô ta, mà Trình Tư Mông cùng Giản Chu Nghiên cũng là một trong số đó.

Mới cùng Ngôn Băng Nhi hàn huyên vài câu, Giản Chu Nghiên đã luôn miệng khen:

Ngôn tiểu thư mặc lễ phục thật là đẹp, cũng thực tinh xảo hẳn là Lục tiên sinh tặng.

Ngôn Băng Nhi nhấp một ngụm champagne không trả lời, Giản Chu Nghiên bị đối phương làm mặt lạnh ý cười có chút cứng đờ, bất quá cô ta cũng không biểu hiện gì, chỉ theo bản năng dùng ánh mắt ám chỉ cho Tư Mông.

Trình Tư Mông thấy thế liền nói:

Nhìn dáng vẻ này có lẽ Ngôn tiểu thư rất được Lục tiên sinh thích. Trình Tư Mông nói xong lại ra vẻ ưu thương thở dài:

Chỉ là bên người Lục tiên sinh mỹ nhân đông đảo, tuy Ngôn tiểu thư được Lục tiên sinh thích nhưng cũng nên để ý một chút mới tốt.

Sắc mặt Ngôn Băng Nhi rõ ràng lãnh đạm hơn, cô ta híp mắt nhìn về phía Trình Tư Mông, cảm giác người này có chuyện không nói.

Cô có ý gì? Ngữ khí ngôn Băng Nhi vẫn đều đều.

Giản Chu Nghiên vội nói: Ngôn tiểu thư đừng nóng giận, chúng tôi cũng là có ý nhắc nhở thôi. Dùng ánh mắt nhìn về hướng Trình Vũ cô ta lại nói:

Ngôn tiểu thư có nhìn thấy cô gái mặc lễ phục màu lam kia không? Đó cũng là nữ nhân của Lục tiên sinh, vừa lúc tôi và Trình tiểu thư cũng quen biết cô ta. Chúng tôi rất rõ tính của cô ta nên sợ cô ta sẽ gây rối với Ngôn tiểu thư, cho nên mới rồi thiện ý nhắc nhở một chút, chúng tôi đã nói cô ấy rồi, nếu Ngôn tiểu thư cùng Lục tiên sinh đều ở chỗ này, sao cô ta không tạm tránh mặt một chút chứ.

Ngôn Băng Nhi ngó mắt theo, nhìn thoáng qua quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa có mặc đồ màu lam quần áo nữ nhân có vài phần tư sắc, bất quá dù ở cạnh Lục Vân Cảnh đạ lâu nhưng cô ta chưa bao giờ biết bênh cạnh Lục Vân Cảnh lại có một người như vậy.

Giản Chu Nghiên cùng Trình Tư Mông trao đổi ánh mắt, Trình Tư Mông liền tiếp nhận ánh mắt Giản Chu Nghiên nói:

Vốn dĩ tôi thấy mọi người đều biết nhau nên mới thiện ý nhắc nhở một chút, hơn nữa hôm nay người mở triển lãm cũng là bằng hữu chúng tôi, sợ cô ấy đại náo sẽ huỷ hoại buổi lễ, không ngờ cô ấy không chỉ không nghe còn nói không sợ Ngôn tiểu thư, điểm khác lớn nhất chính là cô ấy có thể không băn khoăn mọi người mà cho Ngôn tiểu thư một bạt tai, mà Ngôn tiểu thư lại không thể làm thế. Tính cô ấy chúng tôi đều biết, cô ấy không phải là loại người lấy đại cục làm trọng, mà tôi cũng biết Ngôn tiểu thư là người hiểu lễ cho nên muốn cùng Chu Nghiên tìm cô thương nghị với Ngôn tiểu thư thử cô có thể chịu ủy khuất một chút Tránh cô ấy ra. Rốt cuộc hôm nay là tâm huyết bạn tôi, chúng tôi cũng không muốn nhìn thành quả anh ấy vất vả bấy lâu hủy trong một chốc.

Sắc mặt Ngôn Băng Nhi trở nên khó coi, nhìn về phía Trình Vũ trong đáy mắt lộ ra vài phần nguy hiểm, nghe Trình Tư Mông nói xong, cô ta lạnh lùng cười nói:

Thật là khẩu khí lớn, tôi cũng muốn nhìn xem cô ta có năng lực gì. Nói xong cô ta từ phục vụ lấy một ly champagne đi về phía Trình Vũ.

Mà Trình Tư Mông và Giản Chu Nghiên nhìn nhau cười trộm.

Tuy rằng Lục Vân Cảnh ở đây làm Trình Vũ có điểm lo lắng, nhưng là cùng hai người bạn tốt thưởng lãm siêu xe ăn mỹ thực cũng coi như thích ý.

Đang cùng bằng hữu nói chuyện, Trình Vũ vô tình nhấc đầu lên liền nhìn thấy Ngôn Băng Nhi tiểu thư đi tới chỗ cô, còn không kịp nghĩ sao cô ta lại tới bên này, đã thấy Ngôn Băng Nhi tiểu thư đi đến nàng trước mặt cô giơ tay, trên tay là ly champagne đã chuẩn sát hắt hết lên mặt Trình Vũ.

Ngôn Băng Nhi làm khá bất ngờ, lạnh lùng xối champagne trên mặt Trình Vũ xong, mãi một lúc lâu sau cô cũng không có phục hồi tinh thần lại được.

Văn Hi phản ứng trước, cô cả giận chất vấn: Cô có ý gì?

Hân Dao cũng vội cầm khăn giấy giúp Trình Vũ lau champagne.

Văn Hi lớn tiếng làm kinh động tới người chung quanh, đám người vây quanh Lục Vân Cảnh cũng nghe được động tĩnh, theo bản năng quay đầu nhìn qua.

Ánh mắt hắn dừng trên người Trình Vũ một chút, ngay sau đó liền có một tức giận trong đáy mắt hiện lên, người bên cạnh còn nói chuyện, hắn lại như không nghe gì, vội đi về hướng bên này.

Chung quanh cũng có không ít người nhìn, họ biết Trình Vũ cùng Ngôn Băng Nhi nên cũng sớm hiểu nguyên nhân câu chuyện, bất quá không ai hé răng, lẳng lặng nhìn trò hay, đương nhiên trong đó người xem chăm chú nhất không ai ngoài Trình Tư Mông cùng Giản Chu Nghiên.

Giản Chu Nghiên mắt lạnh nhìn xong thấp giọng nói :

Thời gian đi theo Lục Vân Cảnh cũng không ngắn thế nhưng còn ngu ngốc như vậy.

Trình Tư Mông nghe lời thì thầm, quay đầu nhìn rồi hỏi: Cô nói cái gì?

Giản Chu Nghiên cười cười: Không có gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh