Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỗ Lục Vân Cảnh huấn luyện khá giống sân huấn luyện quân đội, bên trong thiết kế rất nhiều chướng ngại, theo thời gian quy định vượt qua các chướng ngại, hơn nữa xong một vòng lúc sau lại là một vòng khác.

Lăn trong đất là Lục Vân Cảnh trên người mồ hôi như mưa, chỉ mặc một cái quần dài, nửa người trên trần trụi khoe cơ bắp rắn chắc, hữu lực.

Cũng không biết từ khi nào, thiếu niên gầy gò trong ấn tượng của cô đã đã biến thành nam nhân cao lớn cường tráng này. Lúc trước hắn có thể một lần lấy được quyền lực của Lục gia chứng tỏ từ rất sớm hắn đã bắt đầu mưu hoa, hơn nữa thân thể cường tráng thế này cũng không phải một sớm một chiều là có thể luyện thành, cũng không biết hắn ở trong tối hắn đã tiêu tốn bao công phu. Lục gia nhiều kẻ khôn khéo thế cũng không phát hiện được âm mưu, cuối cùng bị hắn đánh đến trở tay không kịp, có thể tưởng tượng người này tâm cơ thâm trầm thế nào.

Đương nhiên, vạn vật trên đời này đều không thể dễ dàng như trở bàn tay mà có được, Lục Vân Cảnh ăn qua bao khổ sở đại khái chỉ có mình hắn biết, trên người hắn lưu lại bao vết sẹo cũng đủ chứng minh rồi.

Trong bất tri bất giác Lục Vân Cảnh lại luyện thêm một vòng, khi hắn từ sân huấn luyện đi ra, có bảo tiêu lập tức đem khăn tắm phủ them cho hắn, Lục Vân Cảnh nhìn thấy Trình Vũ, sắc mặt cũng không biến hóa gì, chỉ hỏi:

Sao cô ở chỗ này?

Trình Vũ phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện Lục Vân Cảnh đã luyện xong rồi, thế mà cô cứ như vậy ngơ ngác đứng ở đây nhìn hắn đến khi hắn kết thúc tập luyện.

Trình Vũ có điểm muốn 囧, đành cười gượng hai tiếng:

Tôi tản bộ đến bên này, nhân tiện lại đây nhìn thử.

Lục Vân Cảnh cũng không hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng Ừ một tiếng liền đi qua người cô luôn. Trình Vũ quay đầu nhìn bóng dáng hắn, trên người hắn cơ bắp cuồn cuộn vẫn thực khoan thai, nhờ vóc dáng cao lớn đó mà càng làm cho người khác cảm giác uy nghiêm bức người.

Trên thực tế, vừa mới rồi ở Trình gia sở dĩ Trình Vũ tự tin vậy, nhiều ít cũng là vì hiện giờ cô là vợ Lục Vân Cảnh. Mà Trình gia chịu nhịn nói trắng ra cũng chỉ là vì kiêng kị Lục Vân Cảnh mà thôi. Trình Tư Mông nói chẳng sai, xác thật là cô cáo mượn oai hùm hehe.

Nếu không có Lục Vân Cảnh thì thật sự cô không phải là gì cả, càng không thể chống đối Trình gia. Cũng vì có Lục Vân Cảnh những kẻ chuyên bỏ đá xuống giếng sẽ không ở trước mặt chế nhạo cô, cũng vì có Lục Vân Cảnh mà Mẹ nuôi ở Trình gia mới có thể thanh tịnh yên ổn. Chỗ dựa cường đại thế mà kiếp trước cô làm như không thấy, không chỉ như thế cô còn trốn tránh rất xa. Đương nhiên cũng trách không được khi đó cô đã chết lặng với cuộc sống, gọi là dùng tâm lý trốn tránh cũng không sai.

Hiện tại có lẽ sinh mệnh cô chỉ là còn mấy năm ngắn ngủi, cô không chấp nhận mình cứ mơ mơ màng màng qua ngày. Cô muốn nhân sinh của mình xuất sắc một chút, muốn đem chuyện kiếp trước chưa kịp hoàn thành làm xong sớm một chút, như vậy mới không phụ trọng sinh một lần.

Nếu Lục Vân Cảnh không muốn ly hôn, sao cô không thay đổi phương thức ở chung, không nói đến việc làm vợ chồng chân chính cô chỉ muốn cùng hắn cải thiện quan hệ, về sau cô cũng sẽ dễ dàng hơn. Huống chi, kiếp trước hắn đã cứu cô không phải sao?

Nghĩ đến đây, Trình Vũ liền mở miệng gọi:

Vân Vân Cảnh.

Gọi xong tên của hắn, Trình Vũ khẩn trương túm chặt tay mình, Lục Vân Cảnh quay đầu nhìn cô, đuôi lông mày hắn nhíu lại, ánh mắt chỉ lặng nhìn cũng khiến người ta áp lực.

Cô gọi tôi làm gì? Hắn hỏi.

Kết hôn lâu như vậy, Trình Vũ chưa từng chính thức gọi hắn, có đôi khi không thể không chào hỏi cô cũng khách khí gọi Lục tiên sinh, đây là lần đầu tiên cô gọi tên hắn thân mật vậy

Sự cường thế đó làm nhân tâm sợ hãi, lời muốn nói tắt ở cổ họng, đặc biệt là khi bị ánh mắt đó nhìn Trình Vũ càng khẩn trương thấp thỏm, sau một lúc lâu cô mới thử thăm dò:

Tôi Chúng ta là vợ chồng, tôi có thể gọi tên của anh chứ?

Hồi lâu không nghe hắn nói gì, cô phát hiện ánh mắt hắn sắc bén hơn rất nhiều, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, như là muốn nhìn xuyên thấu cô.

Trình Vũ căn bản là chống đỡ không nổi, thậm chí cô còn muốn chạy trối chết.

Cô còn suy tư nếu lỡ lỗ mãng thất lễ thì nên xin lỗi, lại thấy Lục Vân Cảnh thu ánh mắt, nhẹ giọng nói:

Có thể.

Trình Vũ âm thầm thở một hơi, lại nghe Lục Vân Cảnh lại nói:

Cô gọi tôi là muốn nói gì à?

Tôi Trong ánh mắt đó, Trình Vũ nào còn dám can đảm nói muốn hòa hoãn quan hệ chứ, do dự trong chốc lát, cô chỉ nói:

Tôi Vừa mới dùng xe của anh.

Lục Vân Cảnh cũng không nghĩ nhiều liền nói:

Loại chuyện này về sau không cần nói với tôi, cô là Lục phu nhân, mọi thứ ở nơi này đều là của cô.

Hắn nói xong liền xoay người rời đi, mà Trình Vũ lại không phục hồi tinh thần, nói thế cũng không sai, Lục phu nhân là vợ trên danh nghĩa đồ nhà hắn tất nhiên cũng là của cô.

Chỉ là khi nghe hắn nói, Trình Vũ lại có cảm giác hắn đem cô trở thành người một nhà, Trình Vũ vội vàng lắc đầu, thầm nghĩ mình quả thực nghĩ đến nhiều.

Thời điểm ăn Trình Vũ rất nhiều lần muốn cơ hội nói chuyện cùng hắn, nhưng mỗi khi nhấc đầu lên nhìn thấy cái mặt lạnh tanh đó cô liền không biết làm thế nào mở miệng.

Người này thật là sâu không lường được mà, chỉ là đơn giản đối mặt cũng có thể làm người ta sợ hãi, nhìn dáng vẻ này nếu muốn cùng Lục Vân Cảnh bình thường hóa quan hệ thì cần thêm một ít thời gian.

**

Hôm sau Trình Vũ đến công ty làm thủ tục từ chức, lúc trước về nước xử lý xong sự tình của cha nuôi, cô tùy tiện tìm một công ty nhỏ rồi đi làm, phúc lợi với đãi ngộ đều không tốt, bất quá cô cũng không để ý, chỉ là tùy tiện làm giết thời gian mà thôi, bởi vì là công ty nhỏ cho nên từ chức cũng dễ dàng.

Vừa mới từ chức xong Trình Vũ liền nhận được điện thoại của Văn Hi, giọng Văn Hi kiểu lười biếng, hỏi cô:

Buổi chiều có rảnh không người bận rộn?

Trình Vũ cười cười, nói: Không vội gì! Mới vừa từ chức xong, hiện tại tớ chính là người rảnh rỗi nhất.

Từ chức? Văn Hi khá kinh ngạc, sau đó nửa giờ tám chuyện blah blah rốt cuộc mới nói tới chính sự:

Vừa lúc, nếu buổi chiều cậu không bận việc gì, chúng ta cùng đến Mỹ Dung, Hân Dao cũng đi.

Trình Vũ đồng ý rồi tắt điện thoại, tới thời gian hẹn, liền trực tiếp lái xe qua.

Mỹ Dung spa là chỗ Trình Vũ quen, trước kia cô thường xuyên cùng bạn bè đến đây, tới nơi thì Văn Hi và Minh Hân Dao cũng đã tới.

Văn Hi cùng Minh Hân Dao đều là bạn tốt nhất của cô, Văn Hi khá đỉnh đạc, tóc cắt như nam sinh, mặc một áo ngắn tay rộng, và một quần loa, trang điểm trung tính. Văn Hi từ nhỏ đã biết cô, họ học cùng nhau, Văn Hi cũng là người duy nhất khi thân phận của Trình Vũ bị vạch trần vẫn làm bằng hữu với cô.

Còn Minh Hân Dao thì là một thục nữ ôn nhu nhỏ xinh, một mỹ nhân tóc dài, mặc váy màu trắng, mang một đôi giày trắng, là bạn cao trung của Trình Vũ, Trình Vũ học cao trung ở trường quý tộc, có thể học ở đó học sinh đều không phú tức quý. Hân Dao gia đạo sa sút ở trong đám con em quý tộc liền có vẻ tương đối nghèo, hơn nữa từ trước đến nay cô ấy nhát gan nhu nhược, cho nên ở thường xuyên bị khi dễ ở trường. Nhưng dù vậy cô ấy vẫn ôn nhu thiện lương giống một thiên sứ, trước khi Trình Vũ bị vạch trần thân phận, hai người cũng chỉ là bạn học bình thường cũng không có giao tiếp nhiều, sau đó Trình Vũ đã bị không ít bạn học chế nhạo, có đôi khi còn làm khó dễ Trình vũ, chính thời điểm này Hân Dao xuất hiện an ủi cô, cẩn thận chiếu cố cô, cũng bắt đầu từ khi đó Hân Dao thành bạn tốt của Trình Vũ cho đến hiện tại.

Đời trước cô đột nhiên qua đời, cũng chưa tới kịp vĩnh biệt hai người bạn tốt, cũng không biết khi họ nhận được tin cô qua đời có khổ sở không.

Văn Hi cứ theo thường lệ giận dỗi khi Trình Vũ tới muộn khiến họ đợi thật lâu, còn Hân Dao thì không trách cứ gì Trình Vũ còn chuẩn bị lễ vật cho cô nữa.

Trình Vũ nhận trà hoa Hân Dao đưa, bất đắc dĩ cười nói:

Sao lại cho chúng tớ trà, trà lần trước đưa còn chưa uống xong mà.

Hân Dao nói: Đây là tớ mới sao, ngon hơn lần trước đấy.

Nhà Hân Dao làm lá trà, thời gian gần đây cũng bắt đầu hỗ trợ làm ăn trong nhà, cũng tự mình làm trà hoa, mỗi lần thế đều cho Trình Vũ cùng Văn Hi một ít để nếm thử hương vị.

Trình Vũ cười tiếp nhận lễ vật, sau đó ba người mới đi thay quần áo làm thẩm mỹ.

Kỹ thuật viên của Mỹ Dung spa nhẹ nhàng mát xa mặt, Trình Vũ nhắm mắt thầm nghĩ cảm giác khỏe mạnh thật tốt.

Văn Hi nói với hai người:

Đúng rồi, tối nay có một yến nhỏ do bạn học cao trung tổ chức, là Bắc Kế Sơn đó các cậu còn nhớ chứ?

Bắc Kế Sơn? Trình Vũ có chút ấn tượng, hắn là lớp trưởng bản tính rất hài hước.

Văn Hi lại nói:

Hiện tại hắn bán xe, đêm nay mở tiệc bán đấu giá, dù sao cũng đều là bạn học cũ, các cậu cũng đi cùng đi?

Trình Vũ cũng không có hứng thú với xe, liền nói:

Thôi, tớ về còn có việc.

Văn Hi bĩu môi nói:

Hiện tại cậu đã từ chức thì còn có chuyện gì a? Lại nói Hân Dao còn đi, cậu đừng gây mất hứng mà.

Trình Vũ:

Kiếp trước, từ khi sinh nhật mười tám tuổi cô không còn muốn tham gia yến tiệc gì, tham gia cũng có ích lợi gì đâu, Trình Vũ đã không còn Trình tiểu thư được chú ý, thậm chí sẽ bị người khác cười nhạo, hà tất phải tự tìm mất mặt.

Đại khái là kiếp trước do tâm lý ảnh hưởng, cho nên vừa nghe đến hội họp cô theo bản năng là cự tuyệt, bất quá đi tham gia yến tiệc cũng không sao.

Trải qua quá nhiều chuyện như vậy cô cũng nghĩ thông suốt, quá khứ không có gì là không thể đối mặt.

Buổi bán đấu giá tổ chức ở một nhà xưởng cũ, nhà xưởng này hiển nhiên đã được chỉnh sữa và cải tạo qua, xa xa nhìn thì cũ kỹ rách nát, lại gần xem lại có một hiện đại hoá.

Bên ngoài có một hàng siêu xe, hiển nhiên không phải xe dùng cho buổi bán đấu giá, Trình Vũ nhìn siêu xe, khó hiểu hỏi Văn Hi: Cậu xác định đây chỉ là buổi tiệc bán đấu giá nhỏ?

Văn Hi quan tâm, ôm bả vai cô nói:

Quản nó lớn hay nhỏ chi đâu, dù sao có chỗ chơi là được.

Bên trong buổi bán đấu giá có thể nói là một khung cảnh khác, bên trong rất lớn, bố trí cũng rất đặc sắc, lộ ra hơi hướng hoài cựu và một chút công nghiệp hiện đại đặc sắc.

Giữa hội trường là xe bán đấu giá, đều là siêu xe nhập khẩu số lượng có hạn, bốn phía còn lại là khách tham gia đấu giá, mấy người họ đi tới phía trước cầm champagne đi dạo, Hân Dao lại đột nhiên túm tay hai người nói:

Các cậu mau xem đi.

Trình Vũ cùng Văn Hi nhìn theo hướng Hân Dao xem, liền thấy có hai người đi về hướng bên này, Trình Vũ nhìn hai người, theo bản năng nhíu mày.

Giản Chu Nghiên cùng Trình Tư Mông đến trước mặt họ, Giản Chu Nghiên chào hỏi trước:

Trình Vũ, không ngờ cô tới đây, nếu biết cô muốn tới lúc ở Trình gia mình cùng nhau đi.

Trình Vũ cũng khách khí cười nói:

Mới quyết định tới nơi này thôi.

Nhất thời quyết định? Trình Tư Mông nhướng mày, đột nhiên che miệng cười nói:

Trách không được.

Là bạn thân của Trình Vũ, Văn Hi cũng không thích hai người họ, thấy Trình Tư Mông thế, cô liền không khách khí nói:

Có chuyện gì cô cứ việc nói thẳng, âm dương quái khí làm chi?

Trình Tư Mông cũng không giận, chỉ cười đầy thâm ý:

Hóa ra thế nên Trình Vũ không tới cùng Lục Vân Cảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh