Bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù bao nhiêu lần trải nghiệm thì chuyện này vẫn đau như lần đầu. Cảm giác nóng rẫy bỏng rát như thể cả cơ thế đang bị thiêu sống đến từng tấc da thịt, từng đoạn gân cốt. Lâm Chuyết Tịnh tưởng chừng hắn đang tan chảy trong nhiệt độ vượt quá sức tưởng tượng của thường nhân.

Hắn đã tự thiêu suốt ba ngày ba đêm. 72 lần dĩ hỏa trùng mạch, đây là lần cuối cùng, quyết định thành bại, thiên tài hay phế vật, sống hay chết, cách nhau chỉ một đường tơ mỏng.

Chậm, từng sợi linh hồn lực dắt thần hỏa đi qua kinh mạch toàn thân, rồi tụ lại nơi trái tim, đây là nơi cuối cùng được cường hóa, cũng là vị trí trọng yếu hung hiểm nhất.

Trái tim hắn nhảy lên, máu huyết toàn thân bạo động. Hắn cắn răng, chịu đựng thủ vững tâm thần. Từng giọt tạp chất theo mồ hôi hắn chảy ra ngoài, từng vết thương trong kinh mạch theo sinh lực trong máu dần hồi phục.

Ngay một phút này, lột xác hoàn thành!

Thiên địa linh khí tứ phương dũng mãnh tràn vào cơ thể, tụ lại trong đan điền cùng kinh mạch hắn. Cảnh giới võ đạo Lâm Chuyết Tịnh kéo lên bằng một tốc độ kinh khủng.

Luyện Khí Cảnh tiểu thành!

Luyện Khí Cảnh đại thành!

Luyện Khý Cảnh đỉnh phong!

Đột phá Luyện Căn Cảnh!

Luyện Căn Cảnh tiểu thành! Luyện Căn Cảnh đại thành! Luyện Căn Cảnh đỉnh phong!

Lâm Chuyết Tịnh định thần áp chế cảnh giới củng cố căn cơ. Cuối cùng ngã về một cảnh giới, dừng lại tại Luyện Căn Cảnh đại thành.

Dù sao, Luyện Căn Cảnh là cảnh giới tốt nhất để đánh chắc căn cơ, nếu đột phá quá nhanh, ngược lại phải hối hận.

15 năm phế thể, 72 lần thiêu đốt kinh mạch, cuối cùng cũng đến một bước dục hỏa trùng sinh!

Thiên Hỏa Niết Bàn Luyện Tâm Quyết, dùng một loại hỏa diễm cường đại, đến cường hóa kinh mạch, cải biến tư chất thành yêu nghiệt, thậm chí có thể từ kinh mạch đứt gãy hồi phục, phế vật hóa phượng hoàng. Song, điều kiện tu luyện pháp quyết phi thường hà khắc. Thứ nhất, phải có thần hỏa, thứ hai, phải là kẻ chưa từng tu luyện.

Mà may mắn Lâm Chuyết Tịnh vừa vặn đáp ứng hai điều kiện này, lại có pháp môn tu luyện, mới có thể trở mình thành cường giả.

Làm sao hắn đạt được Thiên Hỏa Niết Bàn Luyện Tâm Quyết bực này nghịch thiên cải mệnh pháp quyết, lại là một câu chuyện khác.

Lâm Chuyết Tịnh có một bí mật.

Thực ra, hắn là một kẻ đầu thai mang theo ký ức kiếp trước. Hơn nữa là cường giả đầu thai.

Ở Đông Mạc quốc nhỏ bé, cấp bậc cao nhất chỉ là Nhân cấp trung kỳ, Nhân Cấp cảnh giới thấp nhất đã là tồn tại tựa thần linh giữa nhân gian. Nhưng hắn biết cảnh giới ấy còn cách thần xa lắm.

Luyện cảnh chỉ là khởi bước võ đạo, tu phàm thai, thậm chí chẳng được liệt vào 'cấp'. Trên Luyện cảnh là Nhân cấp, ý nghĩa như tên: thoát phàm thai, chính thức là "người" của võ đạo.

Kiếp trước Lâm Chuyết Tịnh ít nhất là một cường giả Nhân Cấp đỉnh phong, thậm chí có thể còn cao hơn.

Tuy nhiên, có lẽ do thiên đạo áp chế, ký ức của hắn vô cùng mơ hồ. Nhưng hắn luôn có cảm giác, thực lực hiện giờ của hắn vẫn luôn không đủ.

Mạnh lên, nhất định phải mạnh hơn nữa!

Hắn minh bạch, dù ở Đông Nhạc quốc, thậm chí Thủy Vực, 15 16 tuổi Luyện Căn Cảnh đã là thiên tài, nhưng xét trong đại thế giới mênh mông cường giả như mây, thiên tài đi đầy đất này, lại chẳng bằng cỏ dại.

Ví dụ, ở chủng tộc mạnh mẽ như Thiên tộc, trẻ em vừa sinh ra đã trên Nhân Cấp.

Bất quá, tuy Nhân tộc ngày nay suy tàn, xuất phát điểm thấp tột cùng, nhưng dòng máu tiềm lực vô hạn vẫn còn đó. Thời đại của hắn, Nhân tộc mới là chủng tộc hùng mạnh nhất! Nhân tộc đi sau về trước, khởi đầu chậm nhưng càng lên cao đột phá đều thuận lợi hơn chủng tộc khác.

Hơn nữa còn là vấn đề công pháp. Luyện Cảnh chỉ là tu huyết nhục phàm thai, hiệu quả công pháp không hiện rõ, song tu luyện lên cao, công pháp lợi hại biểu hiện vô cùng rõ ràng, tiến bộ thần tốc.

Lâm Chuyết Tịnh chưa đến Nhân Cấp, chưa thể tu luyện công pháp, nhưng Dạ và Minh đã đến Luyện Nguyên Cảnh, cơ thể đã thích nghi với một thuộc tính, đã nên tu luyện một công pháp cường đại.

Ngẫm nghĩ, hắn vẫn cảm thấy Tuyệt Dạ Thần Quyết là phù hợp với Dạ nhất, còn Minh thì có Kim Nhật Thái Hư Công. Hắn không nhớ được cấp bậc công pháp, nhưng trong tiềm thức lại chọn hai quyển, cấp bậc ắt hẳn không thấp. Chỉ phần đầu của công pháp mà hắn nhớ được là đủ để cho hai người họ tu luyện qua Nhân Cấp.

"Tiểu vương gia, ngài có sao không?"

Lâm Chuyết Tịnh nghe nhịp đập cửa gấp gáp của Tiểu Trúc, liền nháy mắt hiểu ra. Ban nãy đột phá động tĩnh không nhỏ, tuy có linh hồn lực của hắn bao phủ viện phủ che đậy, nhưng Tiểu Trúc canh cửa tất phải nhận ra điều khác thường.

Quả nhiên, một lúc sau, một hình bóng nồng đậm mộc thuộc tính xuất hiện trước mặt hắn.

Lâm Chuyết Tịnh có một bí mật nữa.

Hắn có khả năng nhìn thấu kinh mạch, thể chất, thuộc tính, năng lực đặc thù, ... hay thậm chí số mệnh tiềm năng của võ giả. Đó là lý do hắn đặt tên cho thuộc hạ, đều có liên quan đến thuộc tính của họ.

Ví như Dạ và Minh, từ lần đầu gặp mặt hắn đã nhìn thấu thuộc tính bóng tối và ánh sáng thuần khiết đến cực điểm của họ. Đó là lý do hắn chọn họ, hai người thực lực yếu kém nhất. Quả nhiên khi họ tu luyện được thuộc tính, lại phát hiện bản thân là Hắc Ám cùng Quang Minh thánh thể, loại thể chất có thể tự động loại bỏ linh khí không cùng thuộc tính.

Hay như tiểu Trúc, thuộc tính mộc trên người nàng không chỉ tinh thuần mà còn cuồng bạo, hẳn sẽ thức tỉnh mộc thuộc tính biến dị.

Tương tự, trong viện của hắn, có 4 nam 2 nữ, đều là những người có thiên phú võ đạo cao, tiềm lực phi phàm. Hơn nữa những người này xuất thân hèn kém, nhận được ân huệ của hắn mà tự nguyện đi theo Lâm Chuyết Tịnh.

Cho nên kỳ thực, lời đồn hắn trầm mê sắc dục, luyến đồng biến thái là bị người cố ý vu oan giá họa.

Nhưng hắn cũng không để tâm, bởi lẽ lập trường của thế nhân luôn là thứ không vững vàng nhất. Tin tưởng bản tâm, tùy tâm sở dục mới là chính đạo.

"Tiểu... tiểu vương gia! Ngài... thế nhưng... thế nhưng đã đột phá Luyện Căn Cảnh đại thành!" Trong mắt Tiểu Trúc hiện lên vẻ kinh dị. Nàng biết mỗi tháng, Lâm Chuyết Tịnh sẽ tu một loại pháp quyết Cảnh lạ. Nhưng nàng không ngờ được, nàng năm nay 16, chỉ tu đến Luyện Căn Cảnh đại thành, tiểu vương gia tu luyện chỉ mới ba ngày ba đêm, liền đột phá đến cùng cảnh giới với nàng! Song, nháy mắt vẻ cuồng hỉ xuất hiện, tiểu vương gia vốn đã lợi hại thần bí như vậy, bây giờ niết bàn trùng sinh, không những tu luyện được còn nháy mắt sắp đuổi kịp đồng lứa. Đây chính là chân chính yêu nghiệt!

"Gọi Dạ và Minh đến đây."

"Vâng."

Sau mấy khắc, Dạ và Minh đều có mặt, trong mắt không giấu được vui mừng. Theo Lâm Chuyết Tịnh dò xét, hai người đều đã tạm ổn định đến Luyện Nguyên Cảnh tiểu thành.

"Tiểu vương gia, chúc mừng."

"Bây giờ ta truyền cho các ngươi công pháp tu luyện qua Nhân Cấp của Tuyệt Dạ Thần Quyết và Kim Nhật Thái Hư Công." Thực ra không phải hắn không muốn truyền toàn bộ công pháp, mà là tạm thời hắn chỉ nhớ đến đó thôi. Linh hồn lực theo linh hồn ấn ký hắn gieo trong Dạ và Minh, khắc sâu pháp quyết vào ký ức hai người.

"Dạ, ta muốn vào Tử Sâm rèn luyện. Ngươi cùng Minh ở đây, trông chừng động thái của lão gia tử."

"Rõ. Nhưng tiểu vương gia, ở Tử Sâm Lâm tràn ngập yêu thú Bán Linh Cảnh, ngay cả yêu thú Linh Cảnh cũng từng xuất hiện, ngài ở đó một mình, không tốt lắm."

"Ta tự có tính toán."

"...Thuộc hạ tuân lệnh."

"Nếu lão gia tử có đến. Các ngươi tự biết phải làm sao."

"... Thuộc hạ hiểu rõ."

"Tiểu Trúc, chuẩn bị nước tắm, ta nghỉ ngơi sáng mai liền lên đường."

"Vâng, tiểu vương gia."

---

"Tiểu vương gia, nước tắm đến đây."

"Ngươi đặt bên kia rồi lui ra là được."

"Tiểu vương gia lần này tu luyện thành công, là hảo sự. Ngài phải hảo hảo nghỉ ngơi lấy sức. Xin để Tiểu Trúc tắm rửa cho ngài."

Dù sao cũng là võ giả bạo gan, lại trưởng thành sớm, Tiểu Trúc bèn nở nụ cười như gió xuân, cầm thùng nước đến chỗ Lâm Chuyết Tịnh. Tiểu Trúc năm nay mới 16 nhưng thân hình đã trổ mã thành một tiểu yêu tinh vạn nhân say đắm. Đôi gò bồng đảo được tô điểm bằng nước da trắng ngọc, vòng eo yểu điệu uyển chuyển như cành liễu rung rinh, lại thêm đôi má hồng hào và hai lúm đồng tiền khéo léo ẩn chứa tiềm năng của một vưu vật hại nước hại dân.

Cô nam quả nữ, đêm xuân ngàn vàng, sương mờ hương diễm, tạo thành tràng cảnh rung động lòng người.

Nhưng cái 'người' đó không bao gồm Lâm Chuyết Tịnh. Trên thực tế, hắn chỉ cầu Tiểu Trúc đừng tiến đến gần hơn.

Bởi vì Lâm Chuyết Tịnh còn một bí mật nữa.

"Thịch."

Ngay khi hai người chỉ còn cách nhau một cánh tay, Lâm Chuyết Tịnh đột nhiên đẩy thùng nước trên tay Tiểu Trúc trượt đi, không hiểu sao lại hạ cánh ngay chóc vào mũi chân hắn.

Lâm Chuyết Tịnh: "..."

Tiểu Trúc: "..."

Lâm Chuyết Tịnh: "..." Đôi mắt hắn nhìn nàng đầy sự bất đắc dĩ.

Tiểu Trúc: "..." Đôi mắt nàng nhìn hắn đầy sự bối rối không hiểu.

Lâm Chuyết Tịnh: "..." Đôi mắt hắn nhìn lên trời đầy sự bất đắc dĩ.

Tiểu Trúc: "..." Đôi mắt nàng nhìn qua khắp người hắn, sau đó đột nhiên đầy sự sáng tỏ cùng tiếc hận.

Lâm Chuyết Tịnh: "..." Đôi mắt hắn trở lại nhìn nàng đầy sự bất đắc dĩ.

Tiểu Trúc: "..." Đôi mắt của nàng lần này cũng nhìn hắn đầy sự bất đắc dĩ.

Dịch nghĩa đối thoại bằng mắt của Lâm Chuyết Tịnh:

"Tiểu Trúc, ta không thể chấp nhận ngươi được."

"Tiểu Trúc không hiểu, tại sao lại thế?"

"Thượng thiên đã chú định ta với người khác. Thiên mệnh khó tránh! Ai...."

"Nô tì đã hiểu, thật đáng tiếc. Hi vọng đó là người càng chói mắt hơn nô tì..."

"Tiểu Trúc, ngươi..."

"Tiểu vương gia, đừng bận tâm, dù sao Tiểu Trúc cũng sẽ ở bên cạnh người..."

Dịch nghĩa đối thoại bằng mắt của tiểu Trúc:

"Tiểu Trúc, ta không thể chấp nhận ngươi được."

"Tiểu Trúc không hiểu, tại sao?"

"Trời cao đố anh tài, trời cao đố anh tài! Trời cao đã không ban cho ta được một thân thể nam nhân hoàn mỹ! Ai..."

"Cái gì, sao có thể vậy được. Thật là... thật là nghiệt ngã biết chừng nào!"

"Tiểu Trúc, ngươi..."

"Tiểu vương gia, đừng bận tâm, dù sao Tiểu Trúc cũng sẽ ở bên cạnh người..."

Bởi vậy, không thể tin tưởng ngôn ngữ mắt được, dịch sai một đoạn, có thể biến từ có ý trung nhân được thượng thiên chú định thành bệnh liệt dương. Đau đớn chừng nào, nghiệt ngã làm sao!

Lâm Chuyết Tịnh còn một bí mật, đúng như diễn tả, hắn là người có ý trung nhân được thượng thiên chú định.

Khi Tiểu Trúc rời khỏi, hắn mới lặng lẽ sỉ vả cái thứ trên cổ tay mình.

Đó là một sợi chỉ đỏ quấn quanh cổ tay hắn, vòng quấn dày đặc đến nỗi hắn không tưởng tượng được nhân duyên ấy bền chặc đến độ nào.

Ngặt nghèo thay, người bị trói buộc lại là hắn.

Nên mỗi người có tình ý với hắn, hay thậm chí chỉ có chút hứng thú, sợi dây sẽ tự ý khiến người đó cách xa hắn ít nhất một cánh tay. Đôi khi, sẽ tặng kèm vài vận xui rủi cho hắn, ví dụ như đột nhiên vấp té, đột nhiên ngã xuống hố, đột nhiên bị tạt nước tưới cây, đột nhiên bị cây đè, đột nhiên giẫm bãi ... trâu, theo thực lực hắn mạnh lên, ngày sau chắc chắn sẽ có đột nhiên giẫm trúng đầu rồng, đột nhiên chui vào mồm yêu thú, hay là đột nhiên bị thần cảnh đuổi giết,... Mấy lần "đột nhiên" xảy đến liên tục, độ bất hợp lý ngày càng tăng khiến hắn né người ngày càng nhiều. Thế nhưng, trong lòng người ngoài lại là hắn lạnh lùng khó gần, kính cẩn sâm nghiêm, thần long kiến thủ bất kiến vĩ. Căn bản không ai thèm để ý những cái "đột nhiên" này kỳ quái đến mức độ nào! Mà hắn, cũng chỉ có thể sỉ vả sợi dây trong thầm lặng mà thôi.

Ví dụ, bây giờ Lâm Chuyết Tịnh đang phỉ nhổ trí tuệ sợi dây.

Hắn: "..." Mi không thấy thứ gì quái đản sao? Là góc độ đó! Góc độ đó! Mi tính toán làm sao mà thùng nước bị đẩy bay đi rồi lại vòng về đập chân ta bằng được! Mi là đồ ngu! Đồ không có linh trí! Không có thường thức cuộc sống!!!!!

Sợi dây: "..." Cao lãnh liếc nhìn hắn. Ý chỉ ta là sợi dây, không cần có linh trí, cũng không cần có thường thức cuộc sống! Ngươi không hiểu điều này, trí tuệ còn thấp hơn cả ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro