Bịt mặt sai cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dặn thuộc hạ là sáng sớm sẽ đi, trên thực tế, hắn nửa đêm đã đi rồi.

Bởi vì Lâm Chuyết Tịnh rõ ràng, nếu khởi hành sáng sớm, lũ thuộc hạ hắn sẽ bắt đầu diễn tuồng, thể loại "phụ nhân bạc mệnh tiễn phu quân ra sa trường", hơn nữa còn sướt mướt hơn cả Ngưu Lang - Chức Nữ chia ly!

Thế là nửa đêm canh ba gà chưa gáy chó không sủa, có một bóng người mang theo tay nải như kẻ trộm trèo tường ra khỏi phủ Thế Tử.

Và theo một lẽ thường tình, kẻ trộm chạy đến chuồng ngựa phủ Chiến vương Lâm Phi Vũ, ăn cắp một con lừa, sau đó một người một lừa hướng đến Tử Sâm Lâm.

Tử Sâm Lâm, đúng như tên gọi, là một rừng cây Tử Sâm về phía Tây Bắc hoàng thành Đông Nhạc quốc. Mà tại sao hoàng thành lại xây cạnh rừng yêu thú? Có hai lý do: thứ nhất, trong rừng Tử Sâm linh khí nồng nặc, từng xuất hiện nhiều bảo vật quý giá. Thứ hai, dường như yêu thú bị một loại kết giới hạn chế không thể ra khỏi Tử Sâm lâm, kể cả yêu thú bá chủ.

Đương nhiên còn một vài lý do ngầm mà không ai tiện hiểu, có hiểu cũng sẽ không tiện nói.

Tóm lại, Tử Sâm Lâm là một địa điểm thí luyện tuyệt vời cho cả tán tu lẫn con ông cháu cha muốn trải - nghiệm - rèn - luyện - sinh - tử - đích - thực. Trên thực tế, đám con nhà quyền quý đó chỉ có trải - nghiệm - rèn - luyện có cường giả gia tộc chính đại hay ngấm ngầm đi theo, để cho cường giả quyết đấu sinh - tử - đích - thực với yêu thú mạnh mẽ.

Loại như Lâm Chuyết Tịnh, vừa là con nhà quyền quý, vừa không dẫn cận vệ đi theo, vừa bịt mặt bịt tai như hạng trộm gà cắp chó, hơn nữa cưỡi lừa rề rề đi tới đã là một trường hợp đặc biệt quái gở rồi.

Đến trời sáng, Lâm Chuyết Tịnh dừng lại bên một tửu quán phụ cận Tử Sâm Lâm. Sau đó trong ánh mắt kỳ thị của bàn dân thiên hạ, thản nhiên cột con lừa nhỏ nhỏ xinh xinh bên một đám tuấn mã cao to dữ tợn, bước vào quán, chọn một chỗ góc khuất nghe "lén" tin tức.

"Ngươi biết không, gần đây có một chuyện rất kỳ lạ trong Tử Sâm Lâm."

Ngươi không nói sao biết, mau nói đi nói đi.

"Chuyện là gần đây yêu thú xuất hiện ngày càng nhiều. Hơn nữa càng lúc càng bạo động, tập kích võ giả! Ngay cả yêu thú Phàm cấp đỉnh phong cũng đã xuất hiện. Nghe đâu đó đồn đến Linh Cấp cũng có rồi!"

Yêu thú thuộc Thú tộc, cùng với Nhân tộc chiếm giữ vị diện trung gian. Khác với các tộc khác, Thú tộc không bắt đầu từ Luyện Cảnh cùng Nhân Cấp, mà từ Phàm Cấp cùng Linh Cấp. Đến đỉnh cao của Linh Cấp sẽ có thể biến đổi dạng, trở về với hệ thống tu luyện chung.

"Ta nói cho các ngươi một tin mật động trời. Nghe đồn đây chính là do có bảo vật ngàn năm xuất thế."

Bảo vật xuất thế? Khả năng này tương đối cao. Lâm Chuyết Tịnh tập trung dùng linh hồn lực cảm nhận kỹ linh khí của thiên địa. Có chút biến động nhưng không quá rõ ràng. Nếu thật sự là bảo vật xuất thế thì có lẽ thời điểm chưa đến, hoặc hắn đang cách vị trí bảo vật tương đối xa.

"Ồ. Bảo vật gì thế? Ngươi nói rõ một chút xem."

"Nghe đồn chính là một loại thượng cổ thần khí thức tỉnh. Nếu may mắn, còn có thể là cả di tích thượng cổ cũng xuất hiện."

Chậc. Không thể nào. Tuy linh khí chấn động không rõ, nhưng nếu là di tích cổ sẽ mang khí tràng vô cùng áp bức, không phải là loại như có như không biến hóa. Bảo vật này hẳn là một dạng ngưng tụ từ thiên địa linh khí được tích lũy. Có thể là kỳ hoa dị thảo, hoặc loại nguyên tố chi linh như địa hỏa linh lôi.

Ngay lúc Lâm Chuyết Tịnh đang chăm chú lắng nghe đám võ giả tám chuyện, tiếng xì xào trong tửu quán đột ngột im bặt. Tiến vào là một thanh niên ăn mặc quyền quý cầm quạt phe phẩy. Dựa theo số người đi sau cộng thêm độ nghiêng nhức nhối của cái cằm y, Lâm Chuyết Tịnh đoán y là môt công tử thế gia trong nội thành. Cụ thể hơn, lệnh bài phủ thừa tướng cho hắn biết đó là Chu Ngọc Cẩm.

Người cũng như tên, dung mạo cẩm tú, phấn điêu ngọc mài. Có điều theo nhân dân trong thành nhận xét, nhân phẩm của y giống như ngọc trong đá. Tìm đã khó, lấy ra còn khó hơn. Mà ngọc thì chỉ người có nghề mới lấy được toàn vẹn, tâm của y cũng chỉ thuộc về kẻ lấy gian nịnh làm chuyên môn. Chu Ngọc Cẩm hoành hành vô tội vạ ở hoàng thành nay đã đủ 16 năm từ ngày y cất tiếng khóc quấy nhiễu bà vú y đến ngày y giương bản mặt mắt cao hơn đầu quấy nhiễu dân lành.

Mà bây giờ, y cũng đang tiếp tục sự nghiệp lớn lao của mình. Chu Ngọc Cẩm liếc xung quanh, mặt hầm hầm khi nhận ra quán đã hết chỗ. Theo như mấy quyển sách của Tiểu Trúc, Lâm Chuyết Tịnh tiếp đến sẽ có màn "ác bá" hiếp đáp bứt "dân lành" nhường chỗ. Tiếc là "dân lành" đó là đại hiệp giang hồ ẩn danh, sau đó "ác bá" sẽ bị tẩn một trận nhớ đời.

Khoan khoan khoan! Nhưng sao ngươi lại đi về phía ta rồi. Ta không phải "dân lành", cũng không phải "đại hiệp" a. Sai kịch tình rồi! Quả nhiên, quyển sách mấy xu của Tiểu Trúc thật là không đáng tin.

"Vị khách quan này, xin nhường chỗ cho công tử nhà ta." Một nha hoàn tiến tới, đập một nén bạc lên mặt bàn.

"..." Mi tưởng mi giàu lắm à. Cho thêm miếng nữa thì ta mới cân nhắc.

"Này, ngươi có nghe không?"

"..." Không nghe. Tiền quá ít. Không nghe là không nghe.

"Ngươi dám lơ Chu thế tử sao. Ngẩng mặt lên."

"..." Lâm Chuyết Tịnh rất ngoan ngoãn ngẩng mặt lên.

Tức thì, nha hoàn hét lên thảng thốt. Người của Chu Ngọc Cẩm thủ thế quanh hắn. Khách quan trong quán thì nhìn Lâm Chuyết Tịnh với vẻ kinh dị.

Bởi vì, trên đầu hắn là những dải băng trắng quấn tầng tầng lớp lớp, thậm chí còn không chừa vị trí đôi mắt!

"... Ngươi là thứ gì?!"

"..." Thứ gì là thứ gì? Chỉ là ngụy trang hiệu quả thôi.

Trước khi đi, Tiểu Trúc bảo hắn, khi làm chuyện xấu phải bịt mặt bịt tai. Nên hắn làm đúng những gì hắn nghĩ: quấn khăn hết đầu.

Nhưng mà xét theo phản ứng trước mắt, có vẻ đó không phải là cách đúng để bịt mặt bịt tai.

Hai tên hộ vệ của Chu Ngọc Cẩm bắt đầu tấn công. Là Luyện Nguyên Cảnh tiểu thành.

"Thương long trảo!"

"Thương khung chưởng!"

Một trảo cùng một chưởng tiến về phía hắn. Khí thế bàng bạc của Luyện Nguyên Cảnh khiến khí của Luyện Căn cảnh hắn bạc nhược hơn hẳn. Một tên hộ vệ hét lên:

"Nếm thử mùi đau đớn đi!"

Đúng vậy! Lâm Chuyết Tịnh cảm thấy gã nói vô cùng đúng!

Mắt hắn đau quá!

Hai tên này nắm bắt vũ kỹ quá tệ, căn cơ không ra gì. Vậy mà còn bổ nhào đến chưng hai cái chiêu tàn tạ nửa vời này trước mặt hắn làm mắt hắn nhức nhối không thôi!

Mỗi tay hắn phất ra một chưởng. Đợi khi hai chiêu vừa đến trước mình, hai chưởng hắn tụ linh lực vào tay đẩy nhẹ một cái.

Một trảo cùng một chưởng bị chưởng lực của hắn đánh chệch, hạ chếch về mặt tên cận vệ đối diện.

"Á!!!"

"..."

Lãnh trọn chiêu thức của nhau, hai tên cận vệ bay ngược về hai góc quán trọ.

Mà người trong quán, cũng bật dậy, túa chạy ra khỏi quán. Và quả nhiên, như mọi con ông cháu cha khác, Chu Ngọc Cẩm cũng có cường giả trong bóng tối. Một lão giả nhảy ra chắn trước mặt hắn, là Luyện Nguyên Cảnh đỉnh!

Võ đạo một đường, càng lên cao càng khó. Tuy chỉ cách biệt hai tiểu cảnh giới, nhưng Luyện Nguyên Cảnh đỉnh phong cùng tiểu thành, là một trời một vực.

Dù Lâm Chuyết Tịnh có ký ức cường giả kiếp trước, dùng cảnh giới bây giờ, muốn cùng Luyện Nguyên Cảnh đỉnh phong so đấu, là chuyện hoang đường.

Nhưng hắn có chiêu bài khác.

Từ lúc vào tiệm, hắn đã nhận ra một người quen.

Người này, thả chút mồi là hắn sẽ ra tay ngay.

"Tiểu tử, ngươi chỉ là Luyện Căn Cảnh nho nhỏ, vậy mà dám đối đầu Chu thiếu gia. Thấy lão phu cũng không thuần phục. Lá gan nay, không nhỏ đâu."

"Tóm lại là các ngươi chó dựa thế chủ, ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ một lão già đi ăn chặn thanh niên. Có gì đáng nói?"

Bao nhiêu ấy lý do! Bao nhiêu ấy uất ức! Con cá kia ngươi nghe thấy chưa?

"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"

Lão giả liền tấn công. Thế công hung mãnh, chưởng ấn bao trùm, nhưng Lâm Chuyết Tịnh tựa như cá chạch luồn lách né tránh, không cách nào nhanh chóng tiếp cận. Chưởng ấn hắn kỳ dị vô cùng. Nhu cương kết hợp hoàn mỹ, chưởng nào chưởng nấy đánh đúng nhược điểm của thế công lão giả, bẻ cong hướng đi đòn đánh. Dù vậy, không khó để nhận ra hơi thở nặng nhọc cùng bước chân từng bước bại lui của hắn.

Lâm Chuyết Tịnh không cách nào thả lỏng. Tuy có ưu thế võ kỹ cùng lĩnh ngộ võ đạo từ kiếp trước, nhưng cách biệt tu vi hơn một đại cảnh giới thật sự là quá lớn.

"Tiêu lão, nhanh chóng tóm hắn xuống a."

Tiêu lão, tên thật là Tiêu Trịnh, chính là một trưởng lão của Chu Ngọc Cẩm. Tuy là trưởng lão khác họ, song đạt được y tán thành, lăn lộn tại phủ thừa tướng cũng không tệ. Thân là Luyện Nguyên Cảnh đỉnh phong, dùng thực lực chính thức tấn nhập vào hạch tâm của Chu gia, lão rất hiếm khi thất thủ. Vậy mà lần này đối đầu Lâm Chuyết Tịnh cách biệt lớn như vậy nhưng không cách nào kết thúc ngay. Bản mặt mo lão đỏ lên.

"Tiểu tử, chịu chết đi! Ta xem ngươi đỡ chiêu này thế nào. Càn Long Kiên Cang quyền."

Đỡ thế nào được. Ngươi thân là Luyện Nguyên Cảnh đỉnh phong, ra tuyệt chiêu mà bắt ta đỡ à?

Nhưng mà vậy cũng đủ rồi.

Quyền cương tứ phía, quả thật không trốn thoát. Lâm Chuyết Tịnh chọn chỗ quyền cương mỏng nhất mà điểm ra một chỉ. Thân hình nhẹ nhàng lướt vào chỗ đánh hổng, chỉ bị xây xát ra vài vệt máu chứ không dính chỗ chí mạng.

Có điều, hắn phải tự diễn cho trót. Mũi chân điểm nhẹ bắn ngược về phía sau ngã vào bàn ghế gần cái người đó đó. Hắn đứng dậy. Cắn đầu lưỡi làm như nội thương phun máu. Tay vệt quệt máu trên miệng, song lưng vẫn đứng thẳng, ra chiều bất khuất hiên ngang lắm.

"Cường thế hiếp người, ta dù chết cũng không phục." Thả một miếng mồi to bự...

"Hảo, hảo một nam tử hán." Con cá đã mắc câu!

Nam tử bên cạnh hắn đứng dậy. Lại là một Luyện Nguyên Cảnh đỉnh phong hàng thật giá thật!

"Các hạ và ta không có thù oán. Hà tất phải nhúng tay vào việc này?" Tiêu lão nheo mắt. Dù người trước mặt cũng bịt mặt chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng xét theo giọng nói đây chỉ là một thanh niên. Là thanh niên, tu vi cảnh giới lại ẩn ẩn vượt qua lão, kẻ này không dễ chọc. Khả năng rất cao người này đến từ thế lực lớn, như vậy, chuyện này không đơn giản tí nào.

"Các hạ cùng kẻ này cũng không oán không thù. Chỉ là cãi vã nhỏ. Nhưng các hạ thân là một Luyện Nguyên Cảnh đỉnh phong, bắt nạt một kẻ Luyện Căn Cảnh thì có chút không thỏa đáng. Hai bên đều đã bị thương, ta thiết nghĩ chuyện này cũng nên dừng ở đây."

Cái lời thoại đậm chất tiểu thuyết mấy xu kia!!! Quả thật không hổ danh đại hoàng tử Nhạc Hạo Nhiên!!!

Đúng vậy, là đại hoàng tử nổi danh tứ phía Nhạc Hạo Nhiên. Tuy mẫu phi của y chỉ xuất thân từ bình dân, song nhờ thiên phú võ đạo siêu quần mà được hoàng thượng ưu ái. Thân 17 tuổi đã đến Luyện Nguyên Cảnh đỉnh phong, tu được hạo nhiên chính khí, chinh Nam phạt Bắc vô đối thủ, là thiên tài mà Lâm Chuyết Tịnh phải công nhận.

Tuy nhiên, không biết có phải vì tu hạo nhiên chính khí không mà tên này toàn thân lúc nào cũng phát hào quang anh hùng kinh bang tế thế, cứu dân giúp đời làm mỗi lần trò chuyện cùng y đều khiến hắn cảm thấy câm lặng. Mà Lâm Chuyết Tịnh thầm kín suy đoán, hoàng thượng chưa ban y thái tử vị là vì bị hào quang nam chính của y làm mù "long nhãn".

Đúng, từ nhỏ đến lớn, vị "biểu ca ca" này của Lâm Chuyết Tịnh đã chủ nghĩa anh hùng đến không thuốc nào cứu chữa được. Nào là khi trốn hoàng cung lén đi chơi lại bày trò anh hùng cứu mỹ nhân, náo động đến cấm vệ khiến cả đám bị bắt về. Nào là bị bắt cóc còn ngồi giảng đạo đức với mấy tên bắt cóc. Như lần này, hẳn là y đang làm nhiệm vụ điều tra bí mật về dị động trong Tử Sâm lâm, nhưng xét theo nghĩa khí của y thì chắc chắn sẽ đứng ra phân giải. Nhưng xét việc y cũng giúp hắn đỡ phiên toái, lần này hắn sẽ không khinh bỉ trong lòng.

"Nếu các hạ đã nói thế... việc này tạm dừng tại đây." Tiêu lão suy ngẫm một chốc, cuối cùng cũng buông tha việc này. Chỉ là một chút phiền toái nhỏ Luyện Căn Cảnh, không đáng để hắn đắt tội thanh niên khó lường này.

"Đa tạ." Lâm Chuyết Tịnh đặt lại nén bạc, coi như bồi thường chi tiểu điếm, rồi lẩn ra ngoài.

"Khoan đã, người huynh đệ."

"..." Đừng! Đừng nói gì cả!

"Tử Sâm lâm nguy hiểm trùng trùng, không nên độc hành mạo hiểm. Thiết nghĩ ta cùng huynh đệ là người có duyên. Chi bằng, chúng ta cùng đi?"

"..." Y nói hoàn toàn chính xác. Cơ mà cái duyên y nói, chẳng hay là thiện duyên hay là duyên nợ đây? "Cũng được."

"Hảo. Ta họ Nhạc, tên một chữ Uyên. Kính hỏi huyng đệ là..."

"Ta họ Lâm."

"Lâm huynh đệ người hào sảng. Ta thực cảm thấy như vừa gặp đã quen. Nếu ngươi không ngại chi bằng chúng ta lên đường ngay."

"... Được." Vừa gặp đã quen cái rắm!!! Ngươi không nhận ra sao? Ta là cái đứa cùng ngươi trốn đi chơi, vì ngươi mà bị tóm, cái đứa quỳ phạt kế ngươi, cùng ăn đòn với ngươi đó!!! Ta cũng là cái đứa bị bắt cóc cùng ngươi, bị trói kế bên ngươi, phải cùng bọn bắt cóc nghe ngươi lảm nhảm đạo đức mấy canh giờ!!! Chỉ tiếc bọn chúng chỉ bị ngươi chói mù mắt mấy canh giờ, ta đã bị hào quang của ngươi làm mù mắt chó tới mười mấy năm ngươi biết không!!!

"Đúng rồi, Lâm huynh đệ, ban nãy ngươi đấu cùng lão giả kia, sử dụng bộ pháp vô cùng thú vị. Chẳng hay đó là..."

Tên ngốc võ si này, ngươi không biết không được tùy tiện hỏi vũ kỹ công pháp người khác a! Cơ mà thấy mắt y lấp la lấp lánh, hắn cũng đành chịu.

"Đậu phụ thân pháp."

"Sao cơ?"

"Ngươi nói xem, vừa nhu vừa cương, ý vị lại nội liễm, không phải là ý cảnh như đậu phụ sao?"

"Cái này... Thì ra là vậy, hảo, hảo ý cảnh!!!"

Hảo hảo cái quỷ! Vậy mà ngươi cũng tin! Não ngươi mới là đậu phụ ấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro